Tử Dương

Chương 279: Chuyển biến xấu




Dịch giả: Triệu Lâm
Biên: argetlam7420

Mạc Vấn nhanh chóng quan sát, thấy có hơn mười đạo nhân, đạo cô đang từ bốn phía xông tới. Từ cách bọn họ lăng không và thân pháp bọn họ có thể thấy hai vị đạo nhân ở phía bắc tu vi yếu nhất. Nếu muốn phá vòng vây thì hướng đó là sự lựa chọn tốt nhất.

Nhưng suy nghĩ lại một chút, Mạc Vấn cũng không chọn hướng bắc lao tới mà nhằm hướng đông phóng đi. Nơi này tụ tập nhiều đạo nhân của Ngọc Thanh Tông, hắn không chắc chắn Ngọc Thanh Tông chọn nơi giam cầm này mai phục hắn là vì tình cờ, hay là do bọn họ đã biết nơi này giam giữ A Cửu. Do đó, trước khi phá vòng vậy cần phải làm rõ điều này.

Tu vi của hắn là Tử Khí, cao thủ Ngọc Thanh phái đưa ra cũng đều có tu vi Tử Khí, và cũng chỉ có cao thủ Tử Khí mới có khả năng đánh với hắn một trận. Cả hai bên đều là lăng không bay đi, tốc độ cực nhanh, chốc lát sau đã chạm trán nhau.

Cách đó một đoạn ngắn, Mạc Vấn phát hiện từ hướng đông lại có thêm mấy người chạy đến, Xích Dương Tử cũng ở trong số đó. Người này tu hành đã lâu, tu vi linh khí sẽ thâm hậu, nhưng Mạc Vấn không tránh lão mà nhắm hướng lão mà phóng đến.

“Đứng lại cho bần đạo!” Xích Dương Tử tụ khí lên cánh tay, đợi khi Mạc Vấn lại gần liền xuất chưởng.

Mạc Vấn xông về phía Xích Dương Tử là bởi, mấy đạo nhân kia cách Xích Dương Tử khá xa, hắn có thể lách qua khe hở mà tránh chứ không cùng Xích Dương Tử so đấu linh khí. Hắn thấy Xích Dương Tử ra chiêu liền cũng ngưng khí xuất chưởng, nhưng lại không đánh về phía lão mà tiếp tục lăng không, phóng linh khí về hướng tây, mượn lực phản hồi của linh khí mà lui về phía sau.

Xích Dương Tử thấy Mạc Vấn thu tay về để xuất chưởng, tưởng hắn muốn liều mạng nên tập trung phòng thủ, đợi đến khi lão kịp nhận ra thì Mạc Vấn đã vượt qua người lão.

Lúc Xích Dương Tử xoay người lại, Mạc Vấn đã xoay người đạp đất mượn lực nhằm hướng đông lao đi.

Xích Dương Tử là tiền bối của Ngọc Thanh phái, bị Mạc Vấn lừa một vỗ khiến lão nổi cơn giận dữ, hừ lên một tiếng rồi dẫn những đạo nhân khác đuổi theo.

Mạc Vấn dùng nước cờ hiểm, vừa thoát khỏi vòng vây liền nâng tốc độ thân pháp lên cực hạn, liên tục mượn lực vọt đến khu vực trung tâm của thành trì bỏ hoang.

Lúc trước, Ngọc Thanh Tông bao vây Mạc Vấn đã đem mấy đạo nhân có thân pháp tốt sắp xếp ở phía tây, giờ hắn lại chạy về hướng đông đã bỏ xa những người này. Mạc Vấn phóng nhanh hết tốc lực, kéo dài khoảng cách với đám người Xích Dương Tử, cách bọn họ 2 lần mượn lực đã đến khu vực giam cầm.

Tới nơi, Mạc Vấn cúi đầu xuống nhìn, không ngờ phía trên có bình phong che chở. Trên bình phong có tuyết rơi xuống đã che phủ hoàn toàn khung cảnh bên trong, không cách nào nhìn thấy tình huống phía dưới.

Tình thế khẩn cấp, Mạc Vấn không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức dẫn khí từ Khí Hải đến hai tay đánh bay tuyết đọng trên bình phong.

Nhưng đúng lúc này, từ phía dưới thành trì đổ nát, một đạo nhân nhảy lên, không nói không rằng liên xuất chưởng về phía lưng của Mạc Vấn.

Mạc Vấn cảm thấy được liến nhanh chóng xoay người lại, không kip nhìn rõ đối phương đã xuất linh khí tụ ở cánh tay ra. Linh khí hai bên đụng vào nhau, phát ra tiếng nổ, hai người cùng bay ngược về phía sau.

Lúc lui về phía sau, Mạc Vấn mới thấy người ra tay là Triệu Linh Phi. Triệu Linh Phi trên mặt có bảy phần sát khí cùng ba phần đau đớn, cô ta không nghĩ Mạc Vấn vội vã xuất linh khí ra mà lại mạnh mẽ như thế, phế phủ đã bị chấn động, toàn thân đau nhức.

Mạc Vấn bay ngược ra phía sau hơn một trượng thì cưỡng ép thân thể dừng lại, mượn lực phản chấn mà tăng tốc, xuất chưởng đánh về phía bình phong.

Bình phong của chỗ giam cầm này là linh khí bình phong, chính là linh khí của Tiên nhân bày ra. Loại bình phong này có hiệu quả dội ngược, bị một chưởng đánh trúng thì toàn bộ tuyết đọng được đánh bay. Cùng lúc đó, Mạc Vấn cũng bị linh khí trên bình phong phản ngược lại.

Vì để giảm tổn thương lên lục phủ ngũ tạng đến mức thấp nhất, Triệu Linh Phi cũng không ngừng thế lùi, lúc Mạc Vấn bị bình phong chấn ngược lại nàng còn đang tiếp tục lùi. Thấy Mạc Vấn nhanh chóng trở về, nàng giật mình hoảng hốt, lúc này muốn chuyển thân né tránh đã không kịp rồi, mà xuất chưởng thì không thể nào chống đỡ được công kích của hắn.

Lúc Triệu Linh Phi đang kinh hãi chợt phát hiện ra Mạc Vấn không phải đang lao tới đánh nàng mà là tránh nàng đi. Mạc Vấn lao đến bức tường đá cách Triệu Linh Phi hai trượng thì mượn lực phóng về hướng đông.

Mạc Vấn khi lui về phía sau không ra tay với Triệu Linh Phi, mượn lực rồi vọt qua người nàng cũng không hề động thủ. Mặc dù lúc trước Triệu Linh Phi đã có hành động đánh lén hắn, nhưng hắn cũng không nhân cơ hội này mà trả thù.

Chỗ giam cầm này từ nam đến bắc dài hai mươi mấy trượng, chiều rộng chừng năm trượng, căn cứ vào cột đá to lớn còn sót lại có thể đoán đây là hòang cung của nhà Thương vào thời kì đầu.

Bởi vì chỗ giam cầm rất dài, lại có nhiều hài cốt chồng chất nên Mạc Vấn lướt qua cũng không nhìn được hết mọi thứ bên dưới. Để tránh sơ sót, lúc vừa vượt qua khu vực giam cầm, Mạc Vấn ngừng lại ngay lập tức, mượn lực lao về hướng bắc.

Lúc này truy binh đã đuổi tới, bọn họ lập tức ra tay công kích Mạc Vấn. Truy Phong Quỷ Bộ sở trường chính là xoay xở giữa đám đông, Mạc Vấn lướt qua hai đạo nhân đang xuất chưởng, rút Hắc Đao chém gãy kiếm của đạo nhân thứ ba, nhìn nhanh tình huống phía dưới, chắc chắn A Cửu không ở chỗ này liền xoay người bay về hướng đông.

Nhưng vào lúc này, sau lưng bỗng phát ra tiếng kêu vang, quay đầu nhìn lại, đã thấy đạo nhân bị chém gãy trường kiếm cầm mảnh kiếm gãy ném ra, chuẩn xác ném trúng đan đỉnh trong bọc quần áo.

“Cửu Long đỉnh đang ở trên người hắn.” Có người nghe âm thanh liền đoán Mạc Vấn có mang theo đan đỉnh.

“Đây là Mái đỉnh, có bốn chân của tiện nội (vợ) ta, không phải Cửu Long đỉnh của quý phái.” Mạc Vấn vội giải thích.

“Thiên Khu Tử, nếu ngươi không thẹn với lương tâm thì cần gì phải chạy, nói rõ sự việc để bần đạo xác minh, bần đạo nhất định sẽ xử lý thích đáng chuyện này.” Âm thanh của Xích Dương Tử truyền tới từ phía sau.

Mạc Vấn nghe được nửa câu đầu của Xích Dương Tử quả thật có ý dừng lại, nhưng nửa câu sau lại khiên hắn từ bỏ ý định này. Chuyện Cửu Long đỉnh là có người vu oan giá họa hắn, nếu muốn kiểm chứng thật không phải chuyện dễ, hắn không có đủ thời gian. Huống chi lão Ngũ đã cắn chết con hạc xám của Bạch Diệp đạo cô, đối phương đương nhiên sẽ càng không bỏ qua. Hắn dẫn dụ người của Ngọc Thanh phái chạy vòng quanh như thế, trong lòng bọn họ đã tức giận cực kì, dù có dừng lại e cũng sẽ không được đối xử tử tế.

“Xin Ngọc Thanh Tông cho bần đạo thời gian hai tháng, hai tháng sau bần đạo sẽ đến tận quý phái trò chuyện” Mạc Vấn cao giọng nói trong lúc chạy.

“Lời này chỉ có thể lừa được con nít thôi.” Phía truy binh có người hô lên.

“Bần đạo thề với trời, tuyệt đối không nói dối.” Mạc Vấn cố gắng thuyết phục đối phương.

“Ngươi là đồ háo sắc vô liêm sỉ, làm sao có thể giữ lời?” Có người lại mắng.

Mạc Vấn nghe vậy nhăn mày. Đối phương nói lời rất khó nghe, xem ra đã biết chuyện của hắn với A Cửu nên tỏ vẻ rất khinh bỉ hắn. Người của Ngọc Thanh Tông luôn xem thường đạo nhân dị loại, việc người lấy dị loại trong mắt bọn họ giống như người và động vật xxx nhau vậy. Trong lòng họ đã nghĩ như vậy, nếu hắn dừng lại chắc chắn sẽ không được đối xử tử tế. Nếu như hắn thật sự đứng lại, kiểm tra thẩm vấn chắc chắn sẽ có, nhưng bị nhục hình cũng sẽ không thể tránh khỏi. Tôn nghiêm của nam nhân không cho phép hắn phải chịu sự nhục nhã ấy, A Cửu thân trong hiểm cảnh cũng sẽ không chống đỡ được đến ngày bọn họ tìm ra chân tướng.

Vì vậy, MV hạ quyết tâm không nói thêm gì nữa, điên cuồng bay đi, kéo dãn khoảng cách hai bên từ ba trượng thành năm trượng, rồi lên mười trượng. Trong đám người, Triệu Linh Phi có thân pháp xuất sắc nhất, nhưng nàng ta đang bị thương, khí tức rối loạn, tốc độ bị ảnh hưởng lớn.

“Phùng sư đệ, Truy Tinh Cản Nguyệt (đuổi trăng bắt sao)!!” Một tiếng hô từ phía sau truyền đến.

Mạc Vấn dù không biết Truy Tinh Cản Nguyệt là gì, nhưng theo như tên gọi hẳn là một loại công pháp giúp người thi triển tăng tốc. Lúc này, khoảng cách của song phương chưa quá lớn, nếu bị đuổi kịp sẽ rơi vào vòng vây mất.

Tình thế cấp bách, Mạc Vấn rút Hắc Đao ra, phóng về phía sau, rồi cao giọng nhắc nhở, “Đao khí có thể dài đến năm trượng đó.”

Vừa dứt lời, một tiếng hét thảm liền từ sau lưng truyền đến. Mạc Vấn quay đầu, kinh hãi khi nhìn thấy một đạo nhân trẻ hai tay đang ôm đầu hạ xuống đất, gần đó là da đầu của gã.

Không hại đến mạng người nên hắn chỉ chửi thầm một câu, nhưng sau đó lại bắt đầu lo lắng. Một đao vừa rồi tuy vô tình nhưng đã lột mất da đầu của đối phương, sau khi hồi phục sẽ thành đầu trọc. Hòa thượng đầu trọc thì bình thường, chứ đạo sĩ đầu trọc thì là chuyện lạ rồi.

Quả nhiên, người Ngọc Thanh phái nhìn thấy việc này thì vô cùng tức giận. Xích Dương Tử hạ lệnh, “Không thể để hắn chạy thoát, chỉ cần còn sống, bị thương thế nào cũng được.”

Mạc Vấn nghe thấy lời Xích Dương Tử nói thì nhíu mày. Hắn ra tay trước đây chỉ vì ngăn cản đối phương đuổi theo, trong lúc vô tình đã lột mất da đầu của đối phương. Nhưng với bọn người Xích Dương Tử thì hắn hẳn đang trêu đùa và làm nhục bọn họ.

Dù cho hắn luôn luôn tránh kết thù nhưng hiểu lầm của hai bên cứ càng ngày càng sâu. Đã không còn có khả năng bỏ qua cho nhau nên Mạc Vấn cũng không nói thêm gì nữa, tâm tình buồn bực mà phóng nhanh về hướng đông.

Đợi khoảng cách hai bên đã kéo dãn hơn năm mươi trượng, Mạc Vấn bắt đầu tình toán. Trước đây vì bắt hắn, ít nhất đã có hơn mười đạo nhân Tử Khí của Ngọc Thanh phái đang mai phục ở mấy chỗ giam cầm, sau lưng hắn bây giờ hơn mười người hẳn là chủ lực của bọn họ. Mười hai chỗ giam cầm còn lại có đạo nhân của Ngọc Thanh phái mai phục hay không thì không biết.

Thông qua tình huống trước mắt, hẳn bọn họ cũng không biết A Cửu bị nhốt ở chỗ nào, nếu không bọn họ đã nói cho hắn biết chỗ giam cầm ấy mà mai phục rồi, chứ không phải đuổi theo hắn như bây giờ.

Vì đêm hôm trước đã nghỉ ngơi nên Mạc Vấn lướt đi cả đêm, sáng hôm sau thì đến khu vực giam cầm thứ mười hai. Chỗ giam cầm này ở trong sơn động, hắn cũng không tiến vào trong mà tìm trong núi một chỗ tránh gió rồi nấp đi.

Chưa ăn xong một cái bánh ngô, người của Ngọc Thanh phái đã chạy tới. Lúc đến chỉ thấy có mười một người, so với lúc trước ít đi ba cái, chắc là ở lại phía sau giúp đỡ người bị thương.

Xích Dương Tử cùng đám người đi đến nơi này, từ chỗ bí mật có ba đạo nhân nhảy ra nói chuyện cùng lão, lát sau có hai người tiếp tục đi về hướng đông. Từ việc này cho thấy đối phương cũng không biết hắn đã tìm qua những chỗ giam cầm nào.

Sau đó, bọn họ liền dừng lại ở của động ăn uống, nghỉ ngơi. MV liền thừa cơ thở dốc, nhưng đám người Xích Dương Tử ăn uống xong cũng không có ý rời đi, việc này làm hắn rất khó hiểu. Chỗ giam cầm này có đạo nhân ngồi chờ, nên nếu A Cửu ở chỗ này thì bọn họ sẽ báo cho Xích Dương Tử, nói cách khác, A Cửu không ở chỗ này. Bọn hắn theo lí sẽ rời đi tiếp tục đuổi theo, tại sao lại dừng lại?

Suy nghĩ một hồi, Mạc Vấn liền hiểu dụng ý của đối phương. Bọn họ biết hắn đang ở gần đây, nên cố ý kéo dài thời gian, ba đạo nhân rời đi lúc nãy hẳn là đi bố trí trận pháp.

Đã có cảnh giác, Mạc Vấn liển ẩn thân rời đi theo hướng tây bắc. Đi hơn mười dặm liền phát hiện một đạo nhân đang ngồi trong rừng, dưới chân núi, nhìn kĩ đúng là đạo nhân trẻ vừa bị hắn “gọt” đầu.

Trên đầu người này quấn vải dày, lúc này đang cầm chu sa cùng nghiên mực đã bị đông cứng lại liên tục hà hơi….