Tử Dương

Chương 278: Mười lăm nơi nữa




Dịch giả: argetlam7420

Trên đường trở về Mạc Vấn cực kỳ nóng nảy, đã qua hơn nửa thời gian rồi nhưng vẫn còn tới mười lăm chỗ giam cầm nữa, đa phần nằm rải rác ở phía Bắc, thời gian rất có thể sẽ không đủ.

Buổi trưa hôm đó, Mạc Vấn chạy tới chỗ giam cầm thứ mười lăm, nơi này ở trong một thung lũng thuộc sơn mạch Thái Ất.

Cách nơi giam cầm năm mươi dặm, Mạc Vấn dừng lại, trông về phía xa quan sát địa thế, nơi này rất có thể có mai phục, hắn quan sát địa thế là muốn tìm ra vị trí đối phương có thể ẩn nấp.

Đỉnh núi cao nhất không thể nghi ngờ là nơi ẩn nấp tốt nhất, có thể từ trên cao quan sát hết thảy tình huống xung quanh. Khu vực này có bốn ngọn núi, nằm ở ba mặt Đông, Tây, Bắc, ngọn núi cao nhất ở phía Đông Bắc, nếu như đối phương ẩn núp ở đó, có thể rõ ràng quan sát được tình huống ở lỗ hổng phía Nam cùng hai mặt Đông Tây.

Cân nhắc xong xuôi, Mạc Vấn nhằm hướng bắc đi vòng ra hơn ba trăm dặm, từ phía sau của ngọn núi nằm kề bên ngọn núi cao nhất lẻn vào sơn cốc, phát hiện A Cửu cũng không có tại nơi này lập tức men theo đường cũ trở về, từ đầu đến cuối không phát hiện ra ai mai phục, nhưng điều đó cũng không chứng tỏ nơi đây không có người ẩn nấp, khả năng lớn nhất là đôi bên đều không phát hiện ra nhau.

Rời khỏi nơi này, Mạc Vấn bay không ngừng nghỉ tới nơi giam cầm thứ mười bốn, hai nơi giam cầm cách nhau hơn tám trăm dặm, đến mờ tối Mạc Vấn mới bay đến một miếu sơn thần, nơi này vốn không có miếu thờ, chẳng qua là khu vực giam cầm quá nổi bật, người dân quanh vùng không rõ nội tình, kinh sợ cho là yêu nghiệt quấy phá, nên mới xây miếu trấn áp.

Miếu sơn thần cũ nát mặc dù không lớn nhưng vừa vặn bao kín khu vực giam cầm, nếu muốn xem xét nơi giam cầm thì phải tiến vào ngôi miếu đổ nát dỡ hết gạch đá ra.

Cửa ngôi miếu đang mở rộng, từ khu rừng phía nam nhìn lại có thể thấy được bên trong có bức tượng thần, ngoài cửa có cỏ dại mọc nhưng cũng không quá rậm rạp, nhìn bề ngoài thì nơi này đã rất lâu không có ai tới rồi, nhưng Mạc Vấn vẫn tỉ mỉ để ý thấy trong miếu tấm áo vàng khoác trên người bức tượng thần lại không hề phai màu.

Vị trí miếu thờ này không hề tránh gió, nếu như cửa miếu cứ mở toang như vậy, gió núi thổi đến sẽ làm cho tấm áo vàng trên người tượng thần nhanh chóng phai màu, như vậy có thể đoán ra, miếu thờ này chỉ vừa mới được mở cửa gần đây thôi.

Lúc này đang là mùa đông, nông dân ít ai lên núi, cho dù là vì tránh rét nên phải vào trú thì trước cửa miếu đám cỏ dại khô héo đã phải có dấu vết giẫm đạp mới đúng.

Thông qua các dấu vết, không khó nhìn ra người mở cửa miếu không phải đi bộ đến, mà là lăng không bay tới rồi mở ra đấy, mà mục đích mở ra cửa miếu chính là muốn để cho hắn nhìn vào bên trong không thấy có ai mai phục, yên tâm tiến vào miếu sơn thần, kế này của đối phương là “gậy ông đập lưng ông”.

Chung quanh miếu sơn thần cũng không thích hợp để ấn núp, đối phương chắc hẳn không ẩn núp ở đó, nếu đối phương cũng không có ở xung quanh thì tức là ở xung quanh miếu đã được bố trí cạm bẫy, cái bẫy này hẳn là tương tự với trận pháp dùng Định Khí phù vây khốn của Thượng Thanh Tông, đối phương chỉ muốn vây khốn hắn mà không muốn giết chết hắn, ít nhất trước khi lấy được Cửu Long đỉnh thì không thể giết hắn.

Quan sát nhanh tình huống chung quanh, Mạc Vấn lập tức rời đi, hắn cũng không có đi tìm gã đạo nhân Ngọc Thanh đang mai phục, người mai phục ở chỗ này tuổi tác hẳn không lớn, chỉ có người trẻ tuổi mới nghĩ ra cái bẫy cố ý mở toang cửa miếu như thế, những đạo sĩ già khinh thường sử dụng loại thủ đoạn này, như vậy có thể đoán được đối phương tuổi tác không lớn. Nếu tuổi tác không lớn thì tu vi cũng sẽ không quá cao, nếu tu vi không cao thì trên cơ sở cân nhắc đến sự an toàn của bản thân, bọn họ đương nhiên sẽ ẩn nấp rất kỹ.

Cân nhắc đến điểm này, Mạc Vấn quyết định không đi tìm bọn hắn làm gì, mà một lần nữa đi vòng qua sau núi, để lại hai đạo Tử phù Định Khí, ngay sau đó tung người bay thẳng đến miếu sơn thần, đạp đổ bức tường phía sau miếu mà vào. Sau khi vung tay dời đi bức tượng thần cùng gạch vụn, phát hiện ở nơi giam cầm phía dưới vẫn chỉ toàn xương trắng, chỉ có một cổ thi thể là hoàn chỉnh, có vẻ như nơi giam cầm nào cũng là loại chuyện này: người bị bắt giam sau một thời gian sẽ nổi điên, hủy diệt hài cốt những người trước đó.

"Thiên Khu Tử, còn không mau thúc thủ chịu trói!" Từ hai phía bỗng nhảy ra hai gã đạo nhân trẻ tuổi, hai người tuổi tác khoảng hai mươi ba hai mươi bốn, dung mạo giống nhau như đúc, chắc là anh em sinh đôi.

Mạc Vấn nghe vậy bước ra, đảo mắt nhìn hai người kia, cặp sinh đôi lúc xuất hiện thì trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ, dáng vẻ như gặp đại địch.

"Các ngươi có mang lương khô không?" Mạc Vấn hỏi, cặp sinh đôi này mặc dù cũng trạc tuổi hắn nhưng kinh nghiệm lại không già dặn bằng, hồi hộp tới mức da mặt bắt đầu đỏ lên.

"Không mang, ngươi hỏi cái này làm gì?" Một người trong đó không hiểu lắm, thuận miệng nói.

"Đừng ở đó nói nhảm với hắn nữa, bắt trói lại rồi tính sau." Người kia cao giọng nói, cùng lúc đó huơ kiếm nhằm hướng Mạc Vấn lao tới.

Mạc Vấn hừ lạnh một cái, rồi lắc mình lui vào ngôi miếu đổ nát, cùng lúc đó lấy ra hộp phù vẽ tiếp một đạo Định Khí phù hướng về phía hai người.

Hai người đều không biết Mạc Vấn làm thế là có ý gì, luống cuống nhìn về phía tấm phù trong tay hắn, nhưng các môn phái trong Tam Thanh phù chú không giống nhau, hai người cũng không biết phù chú trong lòng bàn tay Mạc Vấn có tác dụng gì.

"Hai người các ngươi tới nơi này cố ý mở cửa miếu ra, ý đồ dụ ta vào miếu, bên trong miếu chắc hẳn có giấu một đạo phù chú, cùng với những đạo khác sẽ tạo thành một trận pháp, nếu ta tiến vào miếu thờ thì sẽ bị vây khốn trong đó." Mạc Vấn bình tĩnh nói.

Mạc Vấn vừa dứt lời, hai đạo nhân trẻ tuổi trên mặt đều lộ vẻ kinh hãi.

"Nơi giam cầm này là do tiên nhân lập nên, các ngươi dù có bày trận kiểu gì cũng sẽ không thể nào bao quát hết khu vực này, cho nên ta từ phía sau miếu tiến vào cũng không lo bị kẹt. Ngươi vừa rồi mới xuất kiếm đâm tới, làm như vậy là để ép ta vượt qua khu vực giam cầm tiến vào trong trận pháp của các ngươi, đúng không?" Mạc Vấn nhìn gã đạo nhân vừa vung kiếm.

"Ngươi có đoán đúng thì đã làm sao, hai người chúng ta đã luyện thành tuyệt kỹ khinh công “Thiên Nga Lược Ảnh” của Ngọc Thanh tông, ngươi không thể đánh thắng bọn ta, cũng đừng mơ chạy thoát khỏi nơi đây!" Đạo nhân trẻ tuổi kia nổi nóng, đáp.

"Các ngươi làm sao biết được nơi các ngươi đang đứng không phải trận pháp?" Mạc Vấn đem Định Khí phù trong tay dán lên bức tường phía bắc ngôi miếu.

Phản ứng của hai người không thể nói là không nhanh, thế nhưng trận pháp là có hiệu lực trong nháy mắt, hai người vừa định bay đi thì bị đụng phải một bức màn chắn vô hình, đánh bật ngược trở lại.

Mạc Vấn từ bên trong miếu đi về phía đông mấy bước, phá tường đi ra, đem lương khô cất trong bọc quần áo ném vào trong trận pháp, "Dùng kế sách hay dùng vũ lực đều không phân biệt tốt xấu, các ngươi đã để lòng hư vinh ảnh hưởng, cho rằng sử dụng kế sách càng chứng tỏ ta đây tài giỏi, nào ngờ bỏ dài lấy ngắn là tối kỵ trong binh gia."

Huynh đệ hai người nghe Mạc Vấn nói vậy, vừa thẹn lại vừa ngượng, vốn là tới bắt người ta đấy, thế mà ngược lại bị người ta vây ở trong trận, hơn nữa còn để đối phương bố thí lương khô cho, thật là xấu hổ không biết tìm đâu cái lỗ để chui.

Mạc Vấn không dây dưa với bọn họ nữa, xoay người rời khỏi nơi này, lúc đi có bay qua một vùng núi, Mạc Vấn vô tình giữa phát hiện ở nơi đồng ruộng tiếp giáp với ngọn núi có một đốm lửa ma trơi bồng bềnh, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, liền chuyển hướng lao về phía ấy.

Các khu mộ luôn có nhiều ma quỷ, nhưng đạo nhân Tử khí toàn thân có Tử khí bảo vệ, yêu tà quỷ mị tầm thường sẽ tự động né tránh, nhưng Mạc Vấn tới khu mộ này cũng không phải vì bắt quỷ hàng yêu, mà là nhặt mấy khúc xương trắng đã mục nát, những khúc xương này chứa cốt lân (Photpho), có thể tự bốc cháy, ngày sau nói không chừng lại có chỗ dùng.

Đạo nhân Tử khí dù pháp lực cao thâm nhưng cũng không phải mình đồng da sắt, không quản ngày đêm tìm kiếm khiến Mạc Vấn mệt mỏi không chịu nổi, tinh thần uể oải, hai chân nặng như đeo đá, bất đắc dĩ đành phải tìm chỗ tạm nghỉ, hắn mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi hai ba canh giờ, thời gian ngắn như vậy chỉ có thể miễn cưỡng khôi phục linh khí, chứ căn bản không thể nào làm giảm bớt sự tê dại ở hai chân.

Nếu điều kiện cho phép, Mạc Vấn thi thoảng cũng sẽ tìm một nhà trọ nghỉ, thứ nhất có thể thuận tiện bổ sung lương khô và giày, thứ hai trong thành trấn có nước nóng có thể giúp lưu thông khí huyết hai chân.

Buổi chiều, tuyết rơi rất dày, Mạc Vấn không vội lên đường, mà nghỉ lại nhà trọ một ngày, khôi phục lại toàn bộ linh khí, đồng thời đợi hai chân khỏi hẳn, đến buổi tối mới lại lên đường. Lần này trên người hắn đã có thêm một bầu rượu, hắn mang theo rượu thứ nhất là để chống lạnh, thứ hai là khi dùng đan dược uống rượu vào sẽ giúp đẩy mạnh hiệu lực, lăng không bay đi nhiều ngày, nếu chỉ dựa vào bản thân khôi phục linh khí sẽ không cách nào bù lại số lượng đã tiêu hao, bên trong Khí Hải còn sót lại đan dược đã bắt đầu hao hết rồi.

Thời điểm cuối năm thường thường sẽ có một trận tuyết rơi dày, đợt tuyết rơi này hẳn là đợt cuối cùng trong năm nay, mưa tuyết rất lớn, thời gian cũng rất dài, phạm vi bao trùm rất rộng, hắn đi liên tục hơn sáu trăm dặm vẫn là tuyết rơi trắng xóa trời đất.

Đếm ngược tới nơi giam cầm thứ mười ba là một Hoàng cung bỏ hoang từ thời Ân Thương, trong một ngọn núi ở phía Tây huyện Bặc, chỗ giam cầm này được sử dụng khá thường xuyên, trong tất cả các nơi thì nơi này giam cầm dị loại nhất, phải đến hơn một trăm người.

Tới chân núi, Mạc Vấn chợt dừng lại, hắn mơ hồ phát hiện ra phía trước có một khí tức khác thường, căn cứ khí tức để phán đoán, hẳn là một loài động vật cùng họ với chó sói.

Xung quanh nơi giam cầm lại xuất hiện khí tức dị loại, tình huống này Mạc Vấn vẫn là lần đầu gặp phải, mới đầu hắn cho là dị loại kia đồng dạng với hắn, cũng là tìm người yêu, nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại thấy không đúng, giáo quy Thượng Thanh chỉ cấm người với dị loại kết hôn, chứ không hề cấm dị loại lấy nhau.

Lòng mang nghi vấn, Mạc Vấn liền mạo hiểm gió tuyết lặng lẽ lên núi, đi được mười mấy dặm, khí tức dị loại kia vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ.

Bay qua một triền núi nữa, Mạc Vấn đưa mắt trông về phía xa, do gió tuyết cản trở nên cảnh vật ở phía trước rất là mơ hồ, chỉ thấy một tòa thành trì bỏ hoang tọa lạc trên một khu vực bằng phẳng trong núi. Do tòa cổ thành đã bị bỏ phế hơn một nghìn năm, tất cả kiến trúc bằng gỗ đều đã mục nát, tường đất cũng gần như sụp đổ, chỉ có những kiến trúc bằng đá là còn có thể nhìn ra, thành trì nguyên bản lớn bao nhiêu đã không cách nào biết được, lúc này những bộ phận sót lại chỉ còn dài hơn hai mươi dặm, khu vực trung tâm có một tòa kiến trúc bằng đá tương đối hoàn chỉnh, chắc hẳn chính là chỗ giam cầm thứ mười ba, tia khí tức dị loại ngay tại phía tây cách nơi giam cầm không xa.

Bởi vì tình huống không rõ ràng, Mạc Vấn không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn dừng chân dưới một cây đại thụ ngưng thần cảm giác khí tức dị loại kia, chẳng biết tại sao, khí tức dị loại đó bất chợt dao động mãnh liệt.

Ngọc Thanh Tông không thu nhận đệ tử dị loại, con dị loại này xuất hiện ở đây động cơ rất khó lý giải, nơi này cũng không phải là nơi tốt cho tu hành, bọn họ không nên lựa chọn nơi này tu hành mới phải.

Ngắn ngủi thời gian nửa nén hương trôi qua, Mạc Vấn mấy lần muốn đi đến thăm dò kết quả, dị loại kia khí tức không yếu, chắc hẳn có thể đánh ngang tay với đạo nhân Tử khí bình thường, nếu như nó đang giao đấu với vị đạo nhân Ngọc Thanh mai phục ở nơi này, hắn liền có thể thừa dịp tiến vào tìm kiếm xem có phải A Cửu đang ở nơi giam cầm này hay không.

Ngay tại lúc Mạc Vấn đang do dự không quyết, sau lưng hắn cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng xé gió, quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt hắn sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, có mấy gã đạo nhân Tử khí đang từ hướng nam lướt đến đỉnh núi chỗ hắn đang nấp, những người này cũng không phải là bay thẳng tới nơi hắn, mà phân tán ra các nơi tạo thành trận thế bao vây.

Thấy tình hình này, Mạc Vấn lập tức hiểu ra, con dị loại kia là bị đám người Ngọc Thanh giam giữ ở nơi này, chính là vì muốn lợi dụng trực giác nhạy bén của dị loại xác định khí tức của hắn.

Phát hiện nguy cơ, Mạc Vấn lập tức rời khỏi chỗ ẩn thân nhắm hướng bắc lao đi, tới triền núi nhưng lại phát hiện phía bắc cũng đã có đạo nhân đứng đợi sẵn, mà ở tòa phế thành trong lúc đó cũng đã xuất hiện rất nhiều đạo nhân đang hướng tới nơi này.

Chỉ do dự có nửa nén hương thôi, đối phương đã kịp hoàn thành vòng vây...