Tử Dương

Chương 272: Sơn vũ dục lai




Dịch giả: Triệu Lâm
Biên: argetlam7420

(*) Xuất phát từ câu: “SƠN VŨ DỤC LAI PHONG MÃN LẦU”: Cơn giông trước lúc trời mưa. Ý nói: Trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường.

Bỏ rơi con Hoàng Mao Bối Thử (Chuột lông vàng) kia, Mạc Vấn đi thẳng lên phía bắc, chỉ mấy ngày là tới biên giới Cao Ly. Tới chỗ này, Mạc Vấn lại quay về nước Yên, nguyên nhân là bởi người Cao Ly không biết tiếng Hán. Họ nói gì hắn cũng nghe không hiểu, không thể hỏi Khô Mộc Lĩnh ở đâu.

Ở biên giới, hắn hỏi được dân du mục hướng đi đến Khô Mộc Lĩnh, liền đi lên phía bắc tìm kiếm, nhưng hai ngày sau lại phải quay trở về. Dọc theo lối mòn người du mục ấy chỉ, hắn đã chạy hơn một nghìn dặm rồi mà vẫn không thấy Khô Mộc Lĩnh đâu.

Hắn lại tìm một dân du mục hỏi thăm, đối phương chỉ nói đại khái phương vị, nhưng tên ấy lại nói sai phương hướng, chỉ hướng đông. Mạc Vấn trong lòng mang nghi vấn, hỏi liền mấy người. Làm hắn không ngờ là vị trí những người này chỉ đều chẳng ai giống ai.

Đến lúc này, Mạc Vấn mới hiểu ra, người nước Yên tin phụng Tát Mãn giáo (Shaman). Bọn họ cực kì bài xích đạo sĩ, lại thêm anh em con cái họ đều bị đạo sĩ thống lĩnh quân Triệu giết hại, cho nên rất ghét đạo sĩ. Những người này gặp hắn thì không thể trốn đi đâu được, biết hắn không phải loại hiền lành gì nên không dám không nói, nhưng lại cố ý chỉ sai.

Bất đắc dĩ, Mạc Vấn chỉ có thể điểm huyệt bọn họ rồi ép cung, tra hỏi mấy người mới xác định được vị trí của Khô Mộc Lĩnh. Cả đêm, hắn ra bắc, tới canh tư thì tìm được Khô Mộc Lĩnh. Chỗ giam cầm này toàn bộ là núi hoang, rộng khoảng năm dặm vuông, trên núi không có tuyết đọng. Từ xa xa có thể thấy rõ bên trong có không ít cây khô, phần lớn cây cối đã đổ rạp. Nơi giam cầm này coi như cũng không quá khắc nghiệt, không có hài cốt nằm rải rác bên ngoài. Ở sườn tránh gió phía nam, có mười mấy cái quan tài khoét từ thân cây, đếm kĩ thì có tổng cộng mười bốn cái. Trong tập văn ghi vừa đủ mười bốn tên của dị loại, chứng tỏ những người bị áp giải đến chỗ này đều tự chốn cất mình, để tránh phải phơi thây ngoài hoang dã.

Chỗ giam cầm này cũng không hoàn toàn ngăn cách khí tức với bên ngoài, chí ít gió núi có thể thổi vào. Vì để chắc chắn, Mạc Vấn lượn quanh núi một vòng, cao giọng kêu lên, khi chắc chắn A Cửu không có ở đây mới dứt ra mà xuôi nam.

Trên đường xuôi nam Mạc Vấn đi chệch sang hướng Đông một chút, trước tiên tìm một chỗ giam cầm ở bờ biển.

Cửu Châu khắp nơi cảnh sắc phong phú, văn hóa đa dạng, nhưng Mạc Vấn lòng nóng như lửa đốt nên chẳng còn lòng dạ nào mà ngắm cảnh, cũng chẳng muốn đi trải nghiệm, quan sát dân tình. Dọc đường đi thỉnh thoảng phát hiện được dị loại ẩn núp, cũng không có ý định trấn áp. Vì bị người dân lừa gạt, thời gian ra bắc tìm Khô Mộc Lĩnh vượt quá dự tính, hắn phải đi gấp, nếu không sẽ không thể đến Hoài An lúc mười lăm tháng giêng mà hội quân với lão Ngũ.

Mạc Vấn rời Cao Ly mất mấy ngày, đi ngang qua nước Yên rồi trở về nước Triệu. Hắn vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây, chỗ giam cầm tiếp theo nắm sát biên giới Bạch quận, năm đó là do Đàn Mộc Tử dẫn quân thu phục.

Hắn từng bị nước Triệu phong làm Bạch quận vương, nhưng hắn không nhận sắc phong. Vì đã dùng người thì phải tin tưởng người nên hắn cũng ít khi tới Bạch quận đôn đốc Đàn Mộc Tử, nhưng hắn thường xuyên đọc được tin chiến sự ở Bạch quận, lại có bản đồ ba quận Đông Bắc nên tìm được chỗ giam cầm kia ở Giát châu rất nhanh. Chỗ giam cầm này ở dưới vách núi dọc bờ biển, bên trong vách núi lởm chởm là một bãi cát bằng phẳng rộng chừng trăm trượng vuông, rất giống một nơi chăn thả dê bò. Ném thử hòn đá xuống, khi cách mặt đất khoảng một trượng sẽ bị đánh bật đi. Trên bờ cát có năm thi thể do được ngâm trong nước biển mà chưa bị thối rữa, trong đó có một con rắn hoa, hai con chim không có lông, còn lại đều là da hồ ly.

Mạc Vấn dừng lại một lát ở đỉnh núi, Thượng Thanh đặt ra những nơi giam cầm hiểm ác này để trừng phạt dị loại phạm sai lầm. Mà mục đích trừng phạt là chấn nhiếp dị loại, bắt bọn họ tuân thủ giáo quy. Trong Tam Thanh thì chỉ có Thượng Thanh thu nhận đệ tử dị loại, hành động này vốn đã gây nhiều tranh cãi. Nếu như đệ tử dị loại không tuân thủ giáo quy, kết hôn cùng nhân loại, chính là làm nhiễu loạn luân thường đạo lý, hỗn loạn huyết mạch, đến lúc đó nhân loại có thể sẽ bị diệt tộc. Vì vậy, Thượng Thanh nghiêm trị người phạm lỗi này cũng không phải là sai.

Nhưng Mạc Vấn đối với việc này cũng không đồng tình lắm. Hình phạt lập ra là để đệ tử tuân thủ giáo luật, nhưng đây cũng là hạ sách bất đắc dĩ, sử dụng hình phạt chỉ có thể làm cho người ta sợ chứ không thể giúp người ta ngộ đạo. Hơn nữa bị nhốt đến chết chẳng khác nào một tội mà dùng tới hai hình phạt. Nếu người ta phạm sai lầm, chỉ nên nhốt hoặc giết chết, hai việc này làm sao có thể bắt một người chịu đựng cùng lúc được?

Lát sau thủy triều lên, mấy thi thể dị loại theo sóng biển dạt lên dạt xuống, Mạc Vấn thở dài một cái, xoay người rời đi.

Trở lại Giát châu, hắn đến cửa hàng mua lương khô rồi lại mua đôi giày.

Đi vào tiệm giày, Mạc Vấn hỏi người phụ nữ đứng trước tủ chính, “Chủ quán có loại giày nào ta đi vừa không?”

Người kia nghe vậy không đáp mà nhìn hắn chằm chằm. Mạc Vấn cảm thấy kỳ lạ, ghé mắt nhìn người phụ nữ kia. Nàng ta còn trẻ, quần áo giản dị, giữa mi tâm có một cái bớt, gương mặt trông khá quen.

“ Ân nhân, người còn nhớ nô tỳ không?” Người phụ nữ từ trong quầy bước nhanh ra, hai mắt rưng rưng, cầm lấy ống tay áo Mạc Vấn.

Mạc Vấn nghe thế nhìn kĩ lần nữa, người này hắn đã từng gặp qua, chỉ là nhất thời không nhớ đã gặp ở đâu.

“Am ni cô ở ngoại thành Kiến Khang.” Người phụ nữ thấp giọng nhắc nhở.

“A, hóa ra là ngươi.” Mạc Vấn mới sực nhớ ra. Lúc ở nước Tấn làm Tây tịch của Vương phủ, hắn đã từng nhận lệnh Hoàng đế, cùng Trương Động Chi đi hàng yêu ở am ni cô nhốt cung nữ kia. Lúc đó hắn đã sắp xếp cứu một cung nữ hoàn cảnh rất đáng thương, không ngờ lại gặp được nàng ta ở đây.

Người phụ nữ trẻ tuổi thấy Mạc Vấn đã nhớ nàng là ai, liền kéo hắn lại ghế ngồi rồi quỳ xuống đất lạy, “Nô tỳ còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại ân nhân nữa. Ông trời có mắt, cho nô tỳ cơ hội tạ ơn người.”

“ Không cần phải vậy, không cần phải vậy.” MV đưa tay nâng nàng dậy.

Đúng lúc này, một người đàn ông đã có tuổi, tay ôm đứa trẻ từ trong phòng đi ra, “Tố Nương, nàng đang làm gì vậy? Người này là ai?”

“Đây chính là ân nhân mà em luôn miệng nhắc đến.” Người phụ nữ nói với người đàn ông kia.

Người kia nghe thế chuyển đứa bé cho nàng, rồi khom người định lạy. Mạc Vấn vội giơ tay ngăn cản, “Ở đây đông người, không cần đa lễ.”

“Xin mời ân nhân vào phòng nói chuyện.” Lão nói xong đi ra cửa lấm lét nhìn quanh rồi mời MV đi vào nhà trong.

“Ở đây nói chuyện được rồi.” Mạc Vấn khoát tay từ chối khéo.

“Ân nhân, đây là phu quân của nô tỳ.” Lúc này người thiếu phụ mới nhớ ra, giới thiệu với Mạc Vấn.

“Đã nhiều tuổi mà vẫn có thể có con, thật là có phúc.” Mạc Vấn gật đầu.

“Không biết ân nhân từ nơi nào tới?” Lão già khoát tay với vợ một cái rồi đi ra đóng cửa.

“Từ phía bắc.” Mạc Vấn thuận miệng đáp.

“Ân nhân, mấy ngày trước có đạo nhân tới của tiệm của ta. Hắn lấy bức họa có hình ân nhân, hỏi vợ chồng ta đã từng gặp ân nhân chưa.” Lão già hạ giọng nói.

“ A? Bọn họ sao lại tìm ta vậy?” Mạc Vấn nghi ngờ hỏi.

“Cũng không nói rõ, vị đạo nhân kia chỉ hỏi ta là ân nhân đã từng mua tất ở đây chưa. Khi ta nói là chưa, hắn liền bỏ đi, đến nhanh đi cũng nhanh, vẻ rất vội vàng.” Lão già giơ tay chỉ hướng nam, tỏ ý đạo nhân kia đi về phương nam.

“Người đấy bao nhiêu tuổi, tướng mạo trông thế nào?” Mạc Vấn hỏi.

“Tầm trên dưới năm mươi tuổi, người cao không quá 5 thước (1m6), mặt tròn mũi to, có mang theo kiếm.” Lão già nói.

Mạc Vấn nghe thế lắc đầu. Hắn không biết vị đạo nhân này, cũng không biết tại sao người này lại tìm hắn. Nhưng mà cầm bức họa đi tìm một người, có vẻ hơi đáng ngờ.

“Các ngươi có nhớ hắn mặc đạo bào kiểu nào không?” Mạc Vấn lại hỏi.

“Bọn ta không để ý lắm, nhưng có chút khác với áo dài của ân nhân.” Cung nữ được cứu kia nói.

Mạc Vấn nghe vậy cau mày, trầm ngâm. Đạo bào của người này khác đạo bào hắn thì không phải là người của Thượng Thanh. Đạo nhân này lại đi đến tiệm bán giày hỏi tin tức của hắn, hẳn cũng đoán được hắn bay lượn lâu sẽ bị hỏng giày. Nhưng người này là ai, tại sao lại tìm hắn, thì tạm thời không cách nào đoán ra.

“Ân nhân đã đến đây, vậy thì xin ở lại ít bữa, để vợ chồng chúng tôi được tận tình chủ nhà.” Lão già nói.

“Ý tốt của ngươi ta xin ghi trong lòng, nhưng giờ ta đang có chuyện quan trọng, phải đi ngay, xin lấy cho ta vài đôi giày.” Mạc Vấn khoát tay từ chối lão.

Thiếu phụ nghe thế liền ôm đứa trẻ vào nhà trong, lát sau đem ra một bọc vải đưa cho Mạc Vấn. Nhìn qua bên ngoài thì có vẻ là giày, nhưng MV cầm lên thì thấy nặng hơn bình thường.

“Sống tốt, an ổn qua ngày.” Mạc Vấn lấy trong ngực ra nội đan của con gà rừng, trở tay đính lên trên tường, “ Vật này có thể trừ tà đuổi quỷ, bảo vệ gia đình các ngươi.”

Mạc Vấn mang bao giày ra cửa, hai vợ chồng bước ra tiễn. Mạc Vấn lấy trong bao giày ra một đôi giày vải đưa cho người phụ nữ kia, “Ta đi cũng không cần nhiều giày thế này đâu.”

Nói xong, không đợi thiếu phụ kia nói nhiều, Mạc Vấn xoay người rời đi. Người phụ nữ bấy giờ không có địa vị gì, nếu người đàn ông trong nhà phát hiện mất tiền, sợ là sẽ trách tội nàng.

Tới quán ăn, Mạc Vấn mua lương khô rồi tiếp tục lên đường. Màn đêm dần dần hạ xuống, hắn như thường lệ vẫn đi suốt đêm không ngủ.

Đi được hơn ba trăm dặm, Mạc Vấn chợt phát hiện có một người từ hướng bắc đang lăng không bay tới. Vì khoảng cách rất xa, hắn không thể thấy mặt mũi cùng quần áo người này, nhưng nhìn dáng vẻ thì hẳn là một người tu hành đã vượt qua Thiên kiếp đang đi trong đêm.

Trở về biên giới nước Triệu, trời không đến nỗi giá rét như ở vùng cực bắc, linh khí có thể bảo vệ thân thể khỏi khí lạnh.

Đến tảng sáng, Mạc Vấn lại phát hiện ở phía xa có một người từ trong núi lăng không bay tới. Lần này khoảng cách tương đối gần, chỉ chừng năm mươi dặm, để ý có thể thấy đạo nhân kia là một nữ nhân trẻ tuổi, mặc đạo bào của Ngọc Thanh Tông.

Mạc Vấn thấy đạo cô trẻ tuổi này, đạo cô cũng nhìn thấy hắn. Đạo cô phát hiện hắn lập tức từ hướng bắc lướt nhanh tới gần. Mạc Vấn thấy đối phương đến, liên tạm dừng bước, đứng lại trên đỉnh núi.

Đạo cô trẻ tuổi kia thân pháp rất nhanh, chỉ chốc lát đã tới gần, cách Mạc Vấn chừng mười bước thì hạ xuống đứng đối diện hắn. Cùng lúc đó, Mạc Vấn quan sát nàng, người này tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mặc đạo bào màu xanh trắng, dung mạo thanh tú, nhưng trên mặt lại toát lên vẻ kiêu ngạo.

“Phúc Sinh Vô lượng Thiên Tôn, xin hỏi đạo hiệu của đạo hữu là gì?” Đạo cô kia mở miệng nói trước.

“Bần đạo là Thượng Thanh tông Thiên Khu Tử, không biết đạo hữu có gì chỉ giáo?” Mạc Vấn chắp tay nói.

Đạo cô nghe vậy nét mặt chuyển lạnh lẽo, nhanh chóng lấy trong ngực ra một lá bùa, hất tay đốt.

Phù chú Tam Thanh dùng cơ bản là giống nhau, phù chú mà đạo cô kia ở trên có ghi nhiều đạo hiệu, không hỏi cũng biết là một là bùa triệu tập đồng môn.

“Không biết đạo hữu là phái nào của Ngọc Thanh Tông?” Mạc Vấn nghi ngờ hỏi.

“Ngọc Thanh phái, Triệu Linh Phi.” Đạo cô mặt không cảm xúc xưng lên đạo hiệu.

“Triệu đạo trưởng tìm ta có phải là vì chuyện Cửu Long Đỉnh?” Mạc Vấn nhạy bén đoán ra được nguyên nhân đối phương tới tìm hắn.

“Đúng vậy.” Triệu Linh Phi trong lúc nói chuyện luôn nghiêng người, chính là tư thế vừa công vừa thủ, chuẩn bị giao tranh.

“Bần đạo tình cờ nhặt được Cửu Long Đỉnh, nay đã đem trả cho đạo trưởng Tuyệt Tình Tử của quý phái rồi.” Mạc Vấn nói.

Triệu Linh Phi nghe thế liếc mắt hừ lạnh, không tiếp lời.

“Lẽ nào Tuyệt Tình Tử đạo trưởng đã gặp chuyện không hay?” Mạc Vấn dựa vào nét mặt của đối phương mà đoán.

“Ngươi đã biết rõ rồi còn hỏi…”