Tử Dương

Chương 257: Hộ vệ thủ lăng




Dịch giả: argetlam7420

"Lão gia, cậu không sao chứ?" Lão Ngũ vung hai côn đập Lã Bố bất tỉnh xong chạy lại giúp Mạc Vấn lau vết máu trên mặt.

"Đánh lén sau lưng người khác không phải hành động quân tử." Mạc Vấn giơ tay ấn nhẹ ngăn máu mũi chảy, rồi cúi người xem Lã Bố còn thở không.

"Chính diện đánh đấm ta đánh không lại y." Lão Ngũ nắm tay áo lau máu giúp Mạc Vấn.

"Ngươi ra tay nặng quá." Mạc Vấn đẩy tay lão Ngũ ra.

"Thế nào?" đám người A Cửu chạy tới.

"Không thấy hô hấp." Mạc Vấn quay đầu nhìn A Cửu một cái, lại thò tay nắm lấy thốn quan xích của Lã Bố bắt mạch, không thấy đập nữa.

"Lã Bố bị ta đánh chết rồi sao?" Lão Ngũ vừa kinh sợ vừa vui mừng.

Lão Ngũ vừa dứt lời, những chậu lửa bên trong thạch thất đồng thời tắt lịm, thạch thất lớn như vậy trong nháy mắt tối đen như mực, mọi người thấy vậy lập tức ngưng thần phòng bị, đợi một lúc không thấy dị thường mới bình tĩnh lại.

"Hiếu bổng đối với y không có mấy tác dụng, làm sao có thể mới ăn một gậy đã mất mạng?" A Cửu cúi người kiểm tra tình huống Lã Bố, phát hiện Lã Bố quả thật không còn thở nữa.

"Ta đánh hắn hai gậy.”Lão Ngũ nói.

"Phát đầu tiên ngươi đánh vào đâu?" Mạc Vấn không có trách tội lão Ngũ nữa, lão Ngũ cũng là quan tâm an nguy của hắn nên mới xuất thủ, đúng như lời gã nói, đánh lén cũng là hành động bất đắc dĩ, đối đầu chính diện gã không phải đối thủ của Lã Bố.

"Đánh vào sau gáy." Lão Ngũ đưa tay chỉ.

Mạc Vấn nghe vậy lật thi thể Lã Bố lên, gỡ khăn đội đầu ra, chỉ thấy ở huyệt Phong Trì sau gáy Lã Bố có một chấm tròn lớn bằng hạt vừng màu vàng, lấy móng tay cạy ra thì phát hiện đó là một cây kim châm bằng vàng, dài chừng một tấc.

"Lão Ngũ, làm sao ngươi biết đánh vào huyệt Phong Trì là có thể đánh chết y?" A Cửu nghi hoặc nhìn về phía lão Ngũ.

"Gã đánh bừa đấy, làm sao biết được." Mạc Vấn tiếp lời, Định Hồn châm có chia ra chẵn lẻ, châm lẻ cắm vào huyệt Ngọc Chẩm, châm chẵn cắm vào huyệt Phong Trì, khi cắm không được quá một tấc, một kích khi nãy của lão Ngũ vừa hay đánh trúng cậy Định Hồn châm sau gáy Lã Bố, làm cho Định Hồn châm cắm sâu vào tủy não.

"Lão gia nói đúng, thật ra ta muốn đánh đỉnh đầu y kia, nhưng ta với không tới." Lão Ngũ thấy Mạc Vấn không hề trách tội hắn, cười đùa nói.

"Chân nhân, ngài mau nhìn y xem." Tiêu Ngọc Lan đứng ở bên trái, vừa vặn thấy được khuôn mặt Lã Bố.

Mạc Vấn nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt Lã Bố đang dần khô đét lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lúc trước khuôn mặt anh tuấn trong chốc lát đã hóa thành bộ xương khô, mặc dù đây là biến hóa bình thường của việc hồn phách rời khỏi thân thể nhưng Mạc Vấn vẫn nhíu mày đứng dậy, lùi lại mấy bước.

"Nặng vậy sao." Lão Ngũ đi tới cầm lên cây Phương Thiên Họa Kích.

A Cửu bước tới gần kiểm tra thương thế Mạc Vấn, "Vẫn còn tốt, sống mũi không bị gãy."

Mạc Vấn giơ tay ngăn A Cửu nói tiếp, dỏng tai nghe ngóng, bên trong thạch thất tựa hồ đang phát ra tiếng kẽo kẹt yếu ớt, bởi vì thạch thất xây hình tròn, cho nên rất khó phân biệt nguồn âm, chỉ có thể nghe ra thanh âm yếu ớt này là tiếng gạch đá di động, không còn nghi ngờ gì nữa, bên trong lăng đã có cơ quan được kích hoạt rồi.

"Mau lui ra ngoài!" Mạc Vấn nhìn mọi người hô to.

Mọi người nghe vậy lập tức chạy về phía cửa đá, A Cửu cùng Mạc Vấn đi cuối cùng, mọi người cùng nhau rút lui đến khu vực an toàn.

Rút về đến nơi an toàn, tiếng gạch đá ma sát vẫn tiếp tục vang lên, mọi người khẩn trương quan sát các nơi trong thạch thất, sau nửa nén hương thanh âm dừng lại, thạch thất cũng không có gì khác lạ.

"Sao lại không có động tĩnh gì nữa?" Lão Ngũ đảo mắt nhìn quanh.

"Đã chuẩn bị xong xuôi rồi." Mạc Vấn nói, lại bất kể là loại cơ quan nào, thanh âm dừng lại tức là các cơ quan đã vào vị trí, hiện tại chẳng qua là thiếu một điều kiện để kích hoạt thôi.

"Lão gia, giờ làm gì?" Lão Ngũ hỏi, có gã phát biểu, Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan hầu như chẳng cần mở miệng nữa, lão Ngũ luôn có thể nói ra vấn đề bọn họ muốn hỏi.

Mạc Vấn không vội trả lời, khi nãy thanh âm kéo dài trong khoảng nửa nén hương, thời gian chuẩn bị dài như vậy, cơ quan cạm bẫy nhất định là rất lớn, một khi đã kích động ắt phải uy lực kinh người, là cơ quan nào hắn không biết, làm thế nào kích hoạt nó hắn cũng không biết, trừ phi tiến vào thạch thất đích thân dò xét.

"Chúng ta có thời gian mà, không cần vội vàng." A Cửu nói.

"Cũng phải, đi ra ngoài hóng gió cái đã." Mạc Vấn gật đầu rồi bước dọc theo lối đi phía nam ra ngoài.

Đang đi, chợt hắn phát hiện lão Ngũ tay vẫn cầm theo cây Phương Thiên Họa Kích của Lã Bố, "Ngươi có thể sử dụng nó rồi hả?"

"Không, nó quá nặng." Lão Ngũ lắc đầu.

"Không thì ngươi cầm nó làm gì?" Mạc Vấn không muốn lão Ngũ cầm vật của người đã khuất.

Lão Ngũ nghe vậy xoay người trở lại, ném Phương Thiên Họa Kích trở lại thạch thất, tiếng leng keng vừa vang lên thì hàng loạt tiếng ầm đột ngột phát ra. Mạc Vấn A Cửu nghe thấy quay sang nhìn nhau, rồi vội vàng trở lại cửa đá. Chỉ thấy phía bắc thạch thất đèn đuốc đã rơi cả dưới đất, vách tường ở những nơi đó nứt ra, lộ ra mấy chục người đồng nấp phía sau, lúc này đang nối đuôi đi ra, số lượng rất lớn. Những người này trẻ có, già có, nữ có, nam có, đều mặc y phục màu đen, tướng mạo không khác gì người sống, chỉ là không có tiếng nói, sau khi đi ra lập tức tiến về phía giá để binh khí cầm lấy các loại binh khí.

Cầm lấy binh khí xong, những người này liền đi về hướng chính giữa võ trường, tới cách thi thể Lã Bố một trăm trượng thì dừng lại, xếp thành một hàng ngang, đứng im không nhúc nhích.

Đám người áo đen tràn ra càng lúc càng đông, lát sau đã đứng đầy khu vực phía bắc, số lượng ước chừng hơn một ngàn người, những người này trang phục cùng binh khí sử dụng cho thấy bọn họ khi còn sống đều là võ sĩ, không phải binh sĩ tầm thường. Bọn họ dĩ nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện tới đây thủ hộ lăng, khả năng lớn nhất là Tào Tháo lo ngại cho an toàn bản thân nên bắt hết những võ sĩ chống đối y tới đây, một là sẽ tránh bị họ ám sát hay vào lăng trộm mộ, hai là có thể lợi dụng bọn họ trấn thủ lăng, tiêu diệt bất cứ đám người nào bén mảng tới.

Thấy những thứ này quần áo đen vũ nhân, nỗi lo lớn nhất trong lòng Mạc Vấn đã được loại bỏ. Việc đáng sợ nhất chính là không biết trước việc gì sẽ xảy ra, biết được chân tướng thì sẽ có thể tính toán đối sách. Tào Tháo dùng Lã Bố là để chống lại các cao thủ trộm mộ, những vị cao thủ này bình thường đều có võ nghệ xuất chúng nhưng lại thường đi với số ít người, nên để cho Lã Bố tiêu diệt. Mà đám người áo đen này chính là cái bẫy chuyên để đối phó với một đội quân hoặc một nhóm người trộm mộ với quy mô lớn.

Sau khi đám người áo đen xuất hiện, bốn người quay đầu nhìn lại Mạc Vấn, Mạc Vấn trầm ngâm một lát, nhíu mày nói, "Những người này hồn phách cũng không đầy đủ, giết hết toàn bộ chính là giải thoát cho bọn họ."

Lão Ngũ nghe vậy ngay lập tức xông vào thạch thất, Tiêu Ngọc Lan đi thứ hai, Hoàng Y Lang thứ ba, nhưng nó là hiện ra nguyên hình rồi mới vọt vào thạch thất, sau đó là Mạc Vấn cùng A Cửu.

Lão Ngũ xông lên trước tiên, quơ múa hiếu bổng hét to vọt tới giữa thạch thất, nhưng gã chưa kịp đánh đấm gì đã kêu lên “ai nha!” một tiếng, quay đầu chạy về, trên cánh tay trái đã bị găm một mũi tên ngắn.

Mạc Vấn thấy vậy, đảo mắt nhìn về hướng hướng tây bắc, nơi đó đang có hơn mười tên hộ vệ tay cầm nỏ đồng. Hắn liền bay tới vung đao lập tức chém chết, những hộ vệ này tu vi so với Lã Bố khác biệt một trời một vực, Hắc đao vừa xuất ra, tất cả đều nằm rạp xuống đất.

Lão Ngũ chẳng qua là sợ hãi cung tên, mắt thấy chỗ khác không có binh khí tầm xa, liền nhổ mũi tên ra lại một lần nữa xông tới. Lúc này Hoàng Y Lang đã xông vào giữa lòng địch, gã dựa vào lớp vỏ dày kiên cố tả xung hữu đột, đi đến đâu huyết nhục văng tung tóe đến đó. Tiêu Ngọc Lan sử dụng hai cây đoản đao dài hơn một xích liên tục vung múa, chỉ nhắm vào cổ họng. A Cửu ghét máu me, thuận tiện dùng Cầm Phong Quỷ Thủ đối địch, những võ sĩ áo đen này bên trong cơ thể vẫn có khí huyết lưu thông, có thể điểm huyệt giết chết.

Sau khi mọi người tiến vào thạch thất, đám hộ vệ áo đen cũng không chỉ tập trung ở nửa khu vực phía bắc nữa, bắt đầu vòng sang hướng nam tiến hành bao vây. Mạc Vấn cầm binh xông pha trận mạc mấy năm, đối với loại cục diện này cực kỳ quen thuộc, tiến thối tùy ý, chém giết ung dung.

A Cửu ra chiêu cũng rất là thong dong, đánh nhau nhưng mắt vẫn để ý quan sát xung quanh, tai nghe tám hướng, chỉ chọn những tên hộ vệ sử dụng các loại binh khí kỳ quái để hạ thủ, những kẻ đó xuất chiêu rất quỷ dị, không dễ dàng phòng thủ, nàng làm thế chính là để giảm bớt áp lực cho những người khác.

Hoàng Y Lang hiện ra nguyên hình xong sử dụng đôi chân trước như một cắp song đao, vừa cứng vừa sắc nhọn, đám hộ vệ áo đen chỉ sử dụng binh khí thông thường, không có cái nào có thể đả thương được nó.

Tiêu Ngọc Lan vừa ra chiêu vừa thét lên chói tai, dùng âm thanh cổ vũ tinh thần, xuất thủ rất tàn độc, mặt mũi nó cũng biến đổi rất dữ tợn, ai cản đường lập tức bị chém chết, nếu bị nhiều tên hộ vệ tụ lại vây công thì nó sẽ khép hai tay bắt chéo trước ngực, rồi liên tục xoay tròn giống như con quay vậy, loáng cái đã giết hơn chục mạng.

Lão Ngũ chẳng có võ nghệ gì, cho nên chỉ có thể theo sau Hoàng Y Lang hỗ trợ, chuyên đánh những tên già yếu hay đang bị thương, nếu gặp cao thủ thì gã sẽ thi triển Quỷ Bộ né tránh. Tác phong của gã xưa nay vẫn không đổi, trong lúc đánh nhau cũng sẽ gào thét om sòm, nhưng sau khi trúng một tên hồi nãy gã liền quyết định không kêu gào nữa, gã đã phát hiện kêu la sẽ chỉ rước vạ vào thân, dẫn tới càng nhiều địch nhân hơn thôi, giờ đám hộ vệ đang tập trung công kích Tiêu Ngọc Lan kia kìa.

Trong năm người trừ lão Ngũ không có tu vi thì Mạc Vấn cùng A Cửu là đạo sĩ đã vượt qua Thiên Kiếp, Hoàng Y Lang và Tiêu Ngọc Lan là dị loại thành tinh nhiều năm, đối phó với đám hộ vệ này rất là ung dung, có nhiều khi quyết định thắng bại không phải là số lượng nhiều hay ít mà là trình độ cao hay thấp.

Trong lúc động thủ, mọi người cũng không hề mủi lòng, những người này mặc dù không giống như Lã Bố mất đi Địa Hồn, nhưng Linh Tuệ cũng đã không còn trong người nữa, chết đối với bọn hắn mà nói là một loại giải thoát.

Sau nửa canh giờ cuộc chém giết cũng dần kết thúc, Mạc Vấn đi đầu dọn dẹp xong hơn mười tên hộ vệ, nhìn ra xung quanh phát hiện Tiêu Ngọc Lan bị địch vây nhiều nhất, liền đề khí tung người tới tương trợ. Đến khi hai người mỗi người giết chết một tên hộ vệ dùng búa và đinh ba thì lão Ngũ cũng đã tiêu diệt xong tên cuối cùng.

Hoàng Y Lang biến thành hình người bắt đầu mặc quần áo, Mạc Vấn cùng A Cửu đi về phía lối đi hình vòng cung quan sát, lão Ngũ cùng Tiêu Ngọc Lan dò xét chiến trường, phàm là thấy tên nào bị thương nhưng chưa chết liền bồi thêm một đao hóa kiếp.

Những lối đi này cao một trượng, rộng năm thước hình vòng cung, có đến vài chục cái, sâu tít xuống dưới, từ bên ngoài không thể nhìn thấy điểm cuối.

Ngay lúc hai người đang ló đầu quan sát lối đi, bên trong bỗng truyền đến tiếng “cạch cạch” “ầm ầm”, nghe âm thanh này thì hẳn là có một quả cầu đá ở bên trong đang từ từ lăn đến thạch thất.

Phát ra tiếng vang không chỉ có một lối đi này, mà tất cả những lối còn lại cũng đều có thanh âm truyền ra. Âm thanh vọng đến thỉnh thoảng lại xen lẫn những tiếng “lạch cạch”, có vẻ những quả cầu này không được tròn trịa lắm.

Mọi người có cảm giác, lập tức lui tới phía nam thạch thất, lát sau từ trong lối đi xuất hiện mấy chục quả cầu đá màu đen kịt lớn bằng người ôm, do quả cầu không tròn trịa nên chưa lăn ra được bao xa thì dừng lại, mười mấy quả cầu đá nằm lăn lốc khắp thạch thất, cảnh tượng vô cùng quái dị.

"Chân nhân, những quả cầu đó lăn không nhanh, hình như không phải muốn đè chết chúng ta." Hoàng Y Lang quay đầu nói với Mạc Vấn.

"Tiếng lăn không quá lớn, có vẻ bên trong rỗng ruột." Mạc Vấn bước lại gần một quả cầu, tới nơi xuất ra linh khí cảm giác bên trong, lát sau nghi hoặc rút tay ra, "Bên trong tại sao lại như có tiếng đồng hồ cát?”….