Tử Dương

Chương 256: Hồn phách không đầy đủ




Dịch giả: argetlam7420

"Theo nàng thì y còn sống hay đã chết?" Mạc Vấn chỉ tay về hướng Lã Bố hỏi A Cửu.

"Trên lông mày người này có một vết thương, vết thương kia không thấy khép lại, chứng tỏ y khí huyết không thông, hẳn là đã chết nhiều năm." A Cửu nói.

"Nhưng người này vẫn có hít thở, nếu là sinh cơ đoạn tuyệt thì vì sao vẫn còn hô hấp?" Mạc Vấn lắc đầu nói.

"Chuyện này quá mức kỳ hoặc, không thể suy đoán theo lẽ thường được, không bằng chúng ta thử nghĩ ngược lại, nếu đổi lại là ta với chàng, phải dùng cách nào mới có thể biến một người thành bộ dạng như thế?" A Cửu nghiêng đầu đánh giá Lã Bố.

Mạc Vấn suy nghĩ một chút rồi lên tiếng đáp, "Nơi này là mảnh đất Bát Quái Vĩnh Sinh, khí tức ngăn cách với bên ngoài, sống ở đây sẽ có thể vĩnh sinh bất tử. Nhưng chuyện này cũng có hạn chế, đó chính là người này buộc phải rơi vào trạng thái chết giả, vì nếu như tỉnh táo thì sẽ đói bụng muốn ăn uống, một khi đã ăn uống tất sẽ già yếu đi. Làm người ta chết giả cũng không hề khó, chỉ cần phong tỏa hồn phách y là được."

"Miệng vết thương trên lông mày Lã Bố không khép lại, cho thấy y là bị bắt là rồi bị đưa đến nơi này, bị người trong Đạo môn làm phép, giam cầm hồn phách lại." A Cửu nói.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu đồng ý, người xưa rất coi trọng chuyện hậu sự, bậc đế vương sau khi lên cầm quyền, việc đầu tiên là lo xây cất lăng tẩm cho chính mình sau khi chết, Lã Bố bị bắt lúc Tào Tháo đã tuổi gần năm mươi, khi đó khu lăng tẩm này hẳn đã tồn tại rồi.

"Muốn giam cầm hồn phách một người cũng không khó, cái khó là giam cầm nhưng vẫn bảo lưu được thần trí kia." Mạc Vấn lắc đầu nói, Lã Bố công thủ vẹn toàn, chứng tỏ tâm trí y vẫn chưa mất, nhưng y cũng không đầy đủ hết thần trí, nếu không sau khi tỉnh lại sẽ lập tức thoát khỏi nơi này.

"Lão gia, hồn phách nếu như bị giam cầm hẳn phải rất đau đớn mới đúng, có vẻ như y cũng không còn tri giác nữa đâu." Lão Ngũ ở bên cạnh xen lời.

"Bản thể hắn không bị thương nặng như ngươi." Mạc Vấn nói, tình huống của Lã Bố với của lão Ngũ năm đó không giống nhau, y không có vết thương trí mạng nào.

"Nhưng mấy quyền của cậu đều đánh trúng bụng y, y quả thật không có cảm giác đau mà?" Lão Ngũ nói.

"Phải chăng là phương pháp dùng kim châm phong bế linh khiếu?" Mạc Vấn suy đoán, Thượng Thanh Tông chia làm rất nhiều môn phái, trong đó có phái Mao Sơn rất giỏi sử dụng kim châm, hồn phách Lã Bố bị giam cầm nhưng không thấy có lá bùa, chắc hẳn là đã bị kim châm.

"Phương pháp kim châm mặc dù có thể giam giữ hồn phách làm con người không cảm thấy đau đớn, nhưng không cách nào làm người ta mất đi một phần thần trí được." A Cửu lại lắc đầu.

Nói đến đây hai người liền rơi vào trầm mặc, lúc này Lã Bố đã trở về chỗ cũ nhắm mắt lại. Bên trong thạch thất các chậu lửa cháy cũng dần dần yếu bớt.

Một lát sau, Mạc Vấn bừng tỉnh đại ngộ, "Là ba hồn bảy vía, ba hồn bảy vía của người này không đầy đủ."

A Cửu nghe vậy lại quay đầu nhìn thạch thất, "Quả thật y không có bóng, bị mất hẳn là phần hồn."

Thân thể con người có ba hồn bảy vía, trong đó Địa hồn còn được gọi là Ảnh hồn, mất đi Địa hồn thì người ta sẽ không có bóng. Trong thạch thất này bốn bề đều có ánh lửa chiếu sáng, chính là để lợi dụng ánh sáng che giấu sự thật Lã Bố đã bị mất đi Địa hồn.

"Không chỉ có Địa hồn, Linh Tuệ cũng đã không còn." Mạc Vấn lại nói, Linh Tuệ là bộ phận chủ quản thần trí con người, nếu bị mất đi một phách Linh Tuệ thì người ta sẽ biến thành kẻ đần độn, nhưng lại không đến mức bị điên, bởi vì bộ phận chủ trì phần phách là Trung Xu, mất đi Linh Tuệ thì Trung Xu sẽ đảm nhận công việc của Linh Tuệ, giữ lại phần thần trí cơ bản nhất của con người ta.

"Địa hồn hẳn là bị phong ấn dưới chân Lã Bố." A Cửu nói.

"Đúng." Mạc Vấn gật đầu.

"Lão gia, các cậu đang nói gì thế?" Lão Ngũ không kiềm chế được ở bên cạnh chen miệng hỏi, nghe hai người nói chuyện mà ba người còn lại thấy ù ù như vịt nghe sấm, chẳng hiểu gì hết.

Mạc Vấn lên tiếng giải thích, "Thân thể con người có ba hồn bảy vía, ba hồn bảy vía đều có chức trách riêng, hồn phách nếu có một điểm thiếu sót thì cả hệ thống sẽ xuất hiện vấn đề. Lã Bố bị thiếu hụt chính là Linh Tuệ chủ quản thần trí, cho nên thần trí y bị chịu ảnh hưởng, chỉ nhớ được rất ít chuyện, ngoài ra Địa hồn của y cũng không ở trong người, mà là bị người khác phong ấn xuống dưới chân, cho nên khi y mất đi mục tiêu sẽ tự động trở lại chỗ cũ."

"À…." Lão Ngũ hơi lơ mơ hiểu.

Mạc Vấn thấy vậy biết lão Ngũ vẫn chưa hiểu rõ, liền đổi cách giải thích thông tục hơn, "Người xưa có câu “hồn bay phách tán” để chỉ những người hay ngẩn ngơ thất thần, cử chỉ kỳ quặc phải không. Có thể hiểu là nếu mất một phần nhỏ hồn phách thì không đủ để làm người ta chết, chỉ có thể khiến thần trí hoặc cử chỉ người đó xuất hiện dị thường, Lã Bố chính là trường hợp như vậy."

A Cửu lại bổ sung thêm, "Ở những vùng quê thỉnh thoảng vẫn có hiện tượng trẻ nhỏ bị lạc mất hồn, người nhà phải ra ngoài gọi hồn về đó, cái họ gọi về chính là Mệnh hồn, Mệnh hồn là chủ hồn trong cơ thể con người, dù có mất chủ hồn thì người ta cũng sẽ không chết, chẳng qua là nằm bất động, không cảm giác được gì, còn hô hấp vẫn bình thường."

(Tức là người thực vật đó hả)

"Vậy tức là nếu có thể gọi được hồn y về là chúng ta có thể tiết kiệm không ít công sức rồi." Lão Ngũ đề nghị.

"Vô ích thôi, dù có đem Địa hồn trở về thì vẫn còn thiếu Linh Tuệ nữa." Mạc Vấn lắc đầu nói.

"Xin hỏi chân nhân, nếu như tìm về được Địa hồn người này sẽ có hậu quả gì?" Hoàng Y Lang tò mò hỏi, bọn họ là yêu quái lâu ngày thành tinh, mặc dù có thể sử dụng hồn phách làm phép nhưng cũng không biết tường tận về vấn đề này.

"Khi ba hồn trở về thì y sẽ khôi phục tri giác, nhưng thần trí vẫn sẽ hỗn độn." Mạc Vấn nói.

Hoàng Y Lang đã từng bị giam hãm linh hồn, biết rõ điều đó khổ sở nhường nào, nghe vậy giơ tay lên lướt ngang cổ, "Đã như vậy, không bằng cho y một cái chết thống khoái."

"Nếu như giết chết người này, hậu quả khó mà lường được." Mạc Vấn khoát tay đáp, lúc này mặc dù đã giải đáp được phần lớn nghi vẫn, nhưng hắn vẫn không thể biết là cái gì đã làm cho Lã Bố từ trạng thái chết giả mà tỉnh lại, cũng không biết nếu giết chết Lã Bố sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào đến khu lăng mộ.

"Vậy trước tiên cứ trói y lại đã." Hoàng Y Lang nói.

Mạc Vấn quay đầu nhìn Lã Bố một cái, cách này có thể được.

A Cửu thấy vậy nháy mắt với Mạc Vấn, Mạc Vấn biết A Cửu có lời muốn nói liền đi theo A Cửu về hướng nam.

Đi xa hơn mười trượng, A Cửu dừng lại, "Chàng không muốn chúng ta cùng vây công sao?"

"Y mặc dù hồn phách không còn lành lặn nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của võ nhân như thế, ta sao có thể khi dễ y?" Mạc Vấn lắc đầu.

"Nơi này khí tức bị phong bế, ta và chàng không sử dụng được pháp thuật, chỉ dùng vũ lực thắng y quả thực không dễ." A Cửu nói.

"Nhưng xúm lại vây công y là không quang minh chính đại." Mạc Vấn một lần nữa lắc đầu.

"Vậy chàng tính thế nào?" A Cửu lại hỏi.

"Người này Linh Tuệ đã mất, không còn khả năng phục hồi như cũ nữa, ta sẽ một mình đánh với y, như vậy là công bằng nhất." Mạc Vấn nói.

A Cửu nghe vậy hơi nhăn mày, "Nếu trong lăng mộ vẫn còn những kẻ như y nữa thì chàng xử lý ra sao?"

"Lã Bố là Tam quốc Đệ nhất võ tướng, Tào Tháo dùng y đánh trận đầu, chứng tỏ rất thích khoe khoang hư vinh, cũng có ý đồ chấn nhiếp nhân tâm, những cửa ải sau chắc hẳn sẽ không còn ai như y nữa đâu." Mạc Vấn nói.

"Chỉ một lần này thôi đấy, nếu lại gặp cường địch hãy đồng loạt ra tay." A Cửu nhìn thẳng vào Mạc Vấn.

Mạc Vấn gật đầu đáp ứng, lại thấp giọng nói, "Ta chịu ảnh hưởng quá sâu từ Nho gia, thói cũ khó mà sửa đổi ngay được, thủ cựu bảo thủ, mấy lời lúc trước là ta không đúng, nàng đừng để bụng."

"Ta thấy chàng đánh lâu không thắng, sợ trong lòng chàng không vui nên mới nói đùa giúp chàng thoải mái hơn thôi, nào ngờ khéo quá hóa vụng." A Cửu cũng thấp giọng đáp lại.

Mạc Vấn nghe vậy rất là cảm động, "Có nàng đứng bên xem chiến, nên ta mới muốn trước mặt nàng thể hiện tài năng, nhưng đánh hoài không thắng nên mới sinh nóng nảy thiếu suy nghĩ, là trong nội tâm ta có hư vinh quấy phá, sau này ta nhất định sẽ nghiêm khắc tự kiểm điểm."

"Nếu trong lòng chàng không có ta thì sao sẽ để ý ta nhìn chàng thế nào chứ. Sau này bất kể là chuyện gì, theo thường lệ cứ do chàng làm chủ." A Cửu nói, hai người thẳng thắn bộc lộ, nói hết tiếng lòng.

"Mọi chuyện ta đều sẽ cùng nàng thương nghị." Mạc Vấn nói.

"Kể cả mấy chuyện nhỏ nhặt sao?" A Cửu xoay người đi, "Phải tốc chiến tốc thắng, trận này nếu kéo dài quá lâu, sẽ tổn hại đến sỹ khí."

Mạc Vấn xoay người đi trước, "Việc xây lăng mộ này có sự tham dự của người trong Đạo môn, người này có thể đuổi giết dị loại trấn giữ, lại có thể chia cắt hồn phách, có thể thấy tu vi cao hơn chúng ta."

"Đừng suy nghĩ quá nhiều, bắt Lã Bố trước đã." A Cửu khích lệ.

Hai người vừa nói chuyện vừa trở lại cửa đá, đám người lão Ngũ đang lựa chọn cung tên.

"Ta sẽ một mình bắt y." Mạc Vấn nói với mọi người rồi tung người lướt vào thạch thất, lần này hắn không đi bộ nữa mà bay thẳng vào trong, nhằm hướng Lã Bố xông tới.

Khi còn cách Lã Bố trăm trượng, chậu lửa bên trong thạch thất lại một lần nữa bùng cháy, Lã Bố ngay lập tức mở mắt. Cái này cho thấy quanh chỗ y đứng một trăm trượng có một cơ quan vô hình, nó có liên quan đến những chậu lửa trong thạch thất kia, chỉ cần lửa trong chậu bùng lên, dương khí đột nhiên thịnh vượng sẽ làm Lã Bố tỉnh lại.

Mặc dù đoán được nguyên lý của cơ quan nhưng Mạc Vấn cũng không bay chậm lại, vẫn xông thẳng về phía Lã Bố, lần này mục đích của hắn là hàng phục Lã Bố mà không phải giết chết y, chỉ cần Lã Bố không chết thì những cơ quan khác sẽ không thể kích hoạt được.

Tới gần Lã Bố, Mạc Vấn cũng không tấn công mà chỉ bay vòng vòng xung quanh khiêu khích. Không thể thi triển pháp thuật, hắn chỉ có thể cậy vào linh khí cùng thân pháp, linh khí lúc trước đã thử qua, nếu không tiếp cận được y thì khó mà có hiệu quả, nên nay chỉ có thể dùng thân pháp chiếm đoạt tiên cơ.

Nhưng sách lược này vẫn không có tác dụng, Lã Bố chỉ chống kích đứng thẳng, không đuổi theo hắn.

Bay được mười mấy vòng, Mạc Vấn dừng lại bắt đầu công kích, hắn mặc dù tấn công nhưng mục tiêu thực sự lại không phải Lã Bố, mà là cây Phương Thiên Họa Kích trên tay phải Lã Bố kia, đây là thứ duy nhất hắn kiêng kỵ, chỉ cần đoạt lấy Phương Thiên Họa Kích liền có thể bắt sống Lã Bố.

Lã Bố mắt thấy Mạc Vấn công tới, thân hình ngoặt sang trái đồng thời tay trái nắm lấy đuôi kích, hai tay cầm kích đâm thẳng Mạc Vấn. Mạc Vấn xoay người tránh né, song chưởng phát ra linh khí tấn công đỉnh đầu Lã Bố. Lã Bố xoay tròn cán kích đánh tan linh khí, chân phải bước tới, tay phải run lên một cái trượt đuôi kích, một tay cầm Phương Thiên Họa Kích tiếp tục đâm.

Lã Bố vì truy đuổi Mạc Vấn đã đem Họa Kích đánh đến hết tầm, Mạc Vấn mắt thấy thời cơ đến, liền ưỡn ngực ngả người tránh thoát họa kích, chận phải vận sức lướt ngang hai thước, thừa dịp Lã Bố chưa kịp thu kích về, vươn tay trái bắt được cán Họa Kích, ngay sau đó xoay người dùng hai tay nắm chặt Phương Thiên Họa Kích.

Nắm được cán kích, Mạc Vấn cũng không lôi kéo ngay, mà nhanh chóng xuất ra linh khí, thông qua cán kích truyền đến tay Lã Bố, ý định lấy linh khí đánh văng tay y ra.

Lã Bố không có linh khí, bị linh khí của Mạc Vấn đánh đến, tay phải lập tức bị chấn ra. Mạc Vấn nhanh tay cướp lấy họa kích, vội vàng rút lui. Nhưng hắn rút lui cũng chưa nhanh bằng Lã Bố đạp đất vọt tới, Lã Bố đuổi đến nơi lấy tay trái bắt được đuôi họa kích, tay phải sau đó theo tới, vỗ nhẹ một cái, họa kích run lên bần bật. Mạc Vấn bất ngờ không kịp chuẩn bị, hai tay run lên dữ dội phải buông ra, Lã Bố thừa dịp bắt lại cán kích, cấp tốc rút về.

Mạc Vấn mắt thấy sắp thành lại bại, trong lòng cực kỳ khẩn trương, tay trái lại vươn ra nắm lấy Họa Kích, vốn định vận linh khí chấn động một lần nữa nhưng thấy chân phải của Lã Bố đá tới, hắn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nâng tay phải lên, lấy củi chỏ cản lại. Lã Bố mắt thấy Mạc Vấn thất thủ liền vung tiếp quyền trái đánh ra, Mạc Vấn sở trường Cầm Phong Quỷ Thủ là dùng hai tay công kích địch, nay cả hai tay đều đã xuất ra rồi, không còn gì phòng thủ nữa, kết quả là bị lãnh nguyên một đấm vào mặt, tức thì cảm giác sao bay đầy trước mắt.

Loại cảm giác này năm đó hắn đụng phải bọn cướp đã từng nếm trải một lần, lúc này một lần nữa nếm lại, cảm giác hết sức không tốt, hắn tức giận hai tay nắm chặt cán Phương Thiên Họa Kích gấp rút thúc giục linh khí, đem tay phải Lã Bố đánh văng ra, ngay sau đó tay trái mạnh mẽ vung lên, cầm Phương Thiên Họa Kích bay về phía sau.

"Lão gia, lổ mũi cậu chảy máu kaif." Lão Ngũ lo lắng hô to.

Mạc Vấn sao lại không cảm giác được mình đang chảy máu, vốn định điểm huyệt tự cầm máu, nhưng lại không thể không ngăn cản Lã Bố vẫn đang đuổi theo đòi lại Phương Thiên Họa Kích. Lã Bố mất Phương Thiên Họa Kích, phòng thủ quả nhiên lộ ra sơ hở, Mạc Vấn nhanh chóng xuất thủ điểm hai huyệt Cực Tuyền Trung Phủ của y, không ngờ điểm huyệt rồi mà Lã Bố vẫn hoạt động tự nhiên, không hề ảnh hưởng gì, trái lại nhân cơ hội tung thêm hai quyền nữa, một trúng đỉnh đầu, một vào má phải Mạc Vấn.

Trúng tiếp hai quyền, Mạc Vấn nhìn thấy không chỉ có sao bay trước mặt, mà là cả một bầu trời đầy sao bay rồi, hắn phẫn nộ dồn linh khí lên hai tay, ý đồ đánh trọng thương Lã Bố.

Ngay tại lúc Mạc Vấn đang ngưng tụ linh khí, Lã Bố bỗng nhiên nghiêng người ngã xuống đất, Mạc Vấn lau đi vết máu trên mặt ngây người quan sát, phát hiện lão Ngũ đã đứng sau lưng y đánh lén một phát, lúc này gã đang cầm hiếu bổng hướng đỉnh đầu Lã Bố hung hãn bổ thêm một gậy, "Mẹ nó, đừng tưởng rằng ngươi cao to đẹp giai mà Ngũ gia không dám đánh ngươi nhá..."