Tử Dương

Chương 247: Xây đạo quán




Dịch giả: argetlam7420

"Được." Lão Ngũ nhận lấy lá phù, "Lão gia, Mộ Thanh vẫn chưa biết tình huống của ta, ta biết nói thế nào với nàng đây?"

"Theo ngươi nói thế nào thì thỏa đáng?" Mạc Vấn hỏi ngược lại.

"Ta sợ sẽ hù dọa nàng." Lão Ngũ nói.

"Biến thân là bản lĩnh chỉ bậc tiên nhân mới có, nàng không cần phải sợ." Mạc Vấn suy nghĩ một chút rồi lên tiếng, hắn không thể xúi giục lão Ngũ lừa dối Mộ Thanh, chỉ có thể gợi ý nhắc nhở, mọi việc do lão Ngũ tự quyết định.

"Hiểu rồi, nửa nén hương sau ta sẽ quay lại." Lão Ngũ tung người bay đi.

"Mộ Thanh không có tu vi linh khí, không cách nào đứng vững trên lưng ngươi, lúc phi hành nên bay thấp xuống, chậm một chút." Mạc Vấn dặn dò.

Lão Ngũ đáp ứng một tiếng, biến thân bay đi.

Lão Ngũ đi rồi, Mạc Vấn xoay người lại thì thấy A Cửu đang lại gần hắn, thấy A Cửu muốn hỏi hắn liền chủ động giải thích, "Ba năm trước ta có đem con gái lão Ngũ đến nhà anh rể Mộ Thanh nhờ nuôi, khi ấy có đáp ứng với gã sau khi trở về sẽ nghĩ cách cho gã một chức quan, người này nếu có lòng làm quan thì y như gã mong muốn đi."

"Làm quan ở nước nào?" A Cửu hỏi.

"Nước Tấn, phong thư vừa rồi là ta viết cho Chu Quý nhân nước Tấn đấy." Mạc Vấn tới gần giếng lấy nước.

"Ngươi có ân với nàng ta?" A Cửu hỏi, nàng rất hiểu Mạc Vấn, nếu Mạc Vấn thản nhiên nhờ ai giúp đỡ thì hoặc là hắn có ân với người đó, hoặc là hai bên có giao tình cực kỳ tốt. Ngoài hai trường hợp đó ra, Mạc Vấn tuyệt không mở miệng cầu xin ai bao giờ.

"Chuyện lúc trước nàng cũng biết, hai năm trước Chu gia và Chử gia cùng tranh giành vị trí Quốc sư, khi ấy trước khi xuôi nam ta đã âm thầm tương trợ Chu gia, tiêu diệt ba vị cao tăng Chử gia mời đến." Mạc Vấn đáp.

A Cửu nghe vậy không hỏi lại nữa, trở về phòng bưng chậu gỗ tới rửa mặt, thiên địa có trên có dưới, càn khôn có cao có thấp, Mạc Vấn sẽ rửa trước, A Cửu rửa sau.

(Vớ vẩn, ai rửa mặt trước chả đc:D)

Sau đó là niệm kinh tảo khóa, tảo khóa xong hai người đến Tây viện, nơi đó mới xây thêm một cung đường (nơi để cúng bái), trong có bài vị Thượng Thanh, hai người dựa theo lễ nghi Đạo gia dâng hương lên Thượng Thanh, đệ tử Đạo gia bình thường dâng hương dùng ba nén, sau khi đốt nhang xong sẽ vẩy nhẹ để tắt lửa, không được thổi tắt, nếu không sẽ là không thanh khiết, lúc dâng hương phải cắm ở chính giữa trước, sau mới cắm hai bên, ba nén hương nhất định phải cầm bằng ngón cái và ngón trỏ tay trái, đấy là phương pháp dâng hương chính xác nhất.

Đến giờ Mão, lão Ngũ mang Mộ Thanh cùng Ngô Cát Nhi trở về, ba người hạ xuống một chỗ không người ở thành bắc rồi mới đi bộ vào thành.

"Ra mắt lão gia và phu nhân!" Mộ Thanh quỳ xuống hành lễ với Mạc Vấn và A Cửu, Mộ Thanh không còn vẻ ngây thơ trẻ con nữa, mà đã là một phụ nữ dung mạo đoan trang.

"Người trong nhà cả, không nên đa lễ." Mạc Vấn khoát tay cười nói, A Cửu tiến tới đưa tay đở Mộ Thanh dậy.

"Đến đây, Cát Nhi, mau dập đầu chào lão gia cùng phu nhân." Mộ Thanh cất tiêng bảo nhóc Ngô Cát Nhi tóc còn đang để chỏm.

"Miễn miễn. Chà, nhóc đã lớn như vậy rồi a," Mạc Vấn vui mừng nhìn về phía cô nhóc còn có chút rụt rè, "Ta còn ngỡ rằng nó vẫn còn phải bế chứ."

"Cũng đã sáu tuổi rồi, đâu cần bế nữa." Mộ Thanh cười đáp.

"Nơi này người nhiều nhãn tạp không thích hợp ở lâu, hay là chúng ta mau rời khỏi đây đi." A Cửu ở bên cạnh nhắc nhở.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, mang mọi người ra khỏi huyện Tây Dương, lão Ngũ biến thành con dơi lớn, chở bốn người bay về phía Tây.

Mặc dù lúc trước đã bay một lần, nhưng khi ngồi lên lần nữa Mộ Thanh cùng Cát Nhi vẫn rất là khẩn trương, A Cửu bèn đưa tay che chở Mộ Thanh, Mạc Vấn ôm lấy Cát Nhi, lão Ngũ nhằm hướng Tây Bắc bay thẳng tới núi Côn Lôn.

Lão Ngũ rất thích chơi đùa, nhưng lần này gã cũng không dám làm rộn, cùng lúc chở bốn người cùng lượng lớn vàng bạc khiến gã phải cố hết sức, thứ hai Ngô Cát Nhi lại đang ở trên lưng hắn, thứ duy nhất có thể kìm hãm tính ham vui của đàn ông chỉ có thể là trách nhiệm làm cha. Bản năng làm cha của đàn ông khác với bản năng làm mẹ của phụ nữ, từ khi còn mang thai thì bản năng người mẹ đã bắt đầu xuất hiện, nhưng bản năng làm cha thì phải trải qua thời gian hun đúc, khi đứa trẻ càng lớn, bản năng làm cha càng nặng.

"Vô Danh sơn ở nơi thâm sơn cùng cốc, không thích hợp cho bọn họ ở." A Cửu nói với Mạc Vấn.

"Thôn trấn gần nhất cách Vô Danh sơn bao xa?" Mạc Vấn hỏi, anh rể Mộ Thanh phải đến Kiến Khang nhậm chức, hắn không yên tâm để Mộ Thanh cùng Cát Nhi đi theo cho nên mới bảo lão Ngũ đưa hai người đi.

"Gần đây có hai thôn trấn, một ở phía Đông Bắc, cách Vô Danh sơn năm ngày đường, thuộc nước Lương. Một chỗ ở Tây Nam, đi bộ đến Vô Danh sơn mất bảy ngày, thuộc nước Tấn." A Cửu nói.

"Lưu Thiếu Khanh lúc này đang làm Hộ quốc Chân nhân nước Lương, bên đó không đi được." Mạc Vấn lắc đầu nói.

"Vậy thì đến thôn thuộc nước Tấn." A Cửu nói.

"Đã làm lão gia cùng phu nhân thêm phiền toái." Mộ Thanh nói rồi cùng Ngô Cát Nhi lấm lét đi chỗ khác, Mộ Thanh từ khi gặp mặt vẫn một mực không dám nhìn thẳng.

"Ngươi chăm sóc cho Cát Nhi ba năm, là công thần của Mạc gia ta, không thể để ngươi chịu thiệt thòi được." Mạc Vấn nghiêm nghị nói.

Mộ Thanh nghe vậy hai mắt bỗng đỏ hoe, ba năm nay nàng quả thực rất cực khổ, một là phải chăm sóc đứa trẻ, hai là lúc nào cũng phải thấp thỏm lo âu, không biết Mạc Vấn và lão Ngũ có trở về được không. Mà nay nghe được câu đó của Mạc Vấn khiến nàng rất xúc động, trong nháy mắt cảm giác những khổ cực lúc trước đều đáng giá.

Từ trên không trung bay thẳng tắp một đường, tới buổi trưa mọi người đến được một thôn trấn bên ngoài Côn Lôn sơn. Nơi này là một huyện rất xa xôi của nước Tấn, chỉ có hơn một nghìn hộ, do cách rất xa Trung thổ cho nên dân cư rất là nghèo khó, có điều bởi vậy nên cũng rất thanh bình.

Mọi người tìm một quán rượu ăn trưa, nhiều năm qua rốt cuộc cả nhà cũng được đoàn tụ. Cảm giác tự do vì đã xong việc khiến Mạc Vấn rất phấn khởi. Được Mạc Vấn chính thức cho một danh phận nên A Cửu rất hạnh phúc. Đoàn tụ với vợ con sau bao năm, lão Ngũ vui mừng khôn xiết. Rốt cuộc cũng chờ được lão Ngũ trở về, Mộ Thanh càng vui hơn. Phát hiện sau ba năm không gặp tự dưng cha lại biết bay, Ngô Cát Nhi cũng rất thích thú.

Ăn cơm trưa ước khoảng một giờ, ngoài đứa trẻ ra, tất cả mọi người đều uống rượu, có đặc sản núi rừng, có cá có vịt, thật là xa hoa mỹ vị, tổng cộng tiêu phí mất bốn lượng bạc, mặc dù tiêu không ít nhưng hiếm khi cả nhà lại đoàn tụ vui vẻ hòa thuận thế này.

Lão Ngũ uống rượu không ít nên say bét nhè, bắt đầu lớn tiếng mắng tên anh rể, gã mặc dù thô lỗ nhưng rất tinh ý, lúc ăn cơm trưa gã để ý thấy Cát Nhi rất thích ăn thịt, điều này cho thấy con gái trước kia ăn thịt không nhiều, không được đủ chất.

Mộ Thanh thấy thế bèn lên tiếng giải thích, mặc dù lão Ngũ có để lại không ít ngân lượng, nhưng nàng không biết lão Ngũ bao giờ mới trở về cho nên chi tiêu rất tiết kiệm, hiện tại vẫn còn dư không ít ngân lượng.

Lão Ngũ thấy nàng giải thích hợp lý mới chịu nguôi giận, mà Mộ Thanh thì bắt đầu ủy khuất khóc tỉ tê, ba năm không có tin tức gì, nàng một mực rất là thấp thỏm lo sợ.

Lão Ngũ thấy vậy vội ân cần an ủi Mộ Thanh. Mạc Vấn cùng A Cửu bố trí cho mọi người tạm nghỉ ở nhà trọ rồi đi quanh trong thành tìm kiếm một phen, nhưng không có tìm được phòng xá thích hợp, sau đó bèn chuyển mục tiêu ra bên ngoài thành, từ hướng đông bắc rốt cuộc tìm được một nơi có địa thế tránh gió đón ánh mặt trời rất tốt. Nơi này chỉ còn một mảng đổ nát hoang tàn, cẩn thận quan sát thì phát hiện đây đã từng là một đạo quán.

"Nơi này thế nào?" Mạc Vấn quay sang hỏi A Cửu.

"Ba mặt hướng Dương (ý nói đón ánh mặt trời), tàng phong tụ khí, thuộc hàng trung thượng (trung bình khá)." A Cửu nói, địa điểm xây dưng đạo quan bình thường đều là khu đất phong thủy, ở trên đất đạo quán hay chùa chiền không thể xây nhà ở cho dân thường được, bởi những nơi ấy địa thế quá tốt, mệnh số của thường nhân không thể áp chế nổi, thế nhưng xây đạo quán lại là có thể.

"Mùa thu khí hậu mát mẻ, rất thích hợp động thổ." Mạc Vấn nói.

"Để ta đi gặp quan phủ, cầm Lục điệp** xin quyền sở hữu khu đất này." A Cửu nói. Trừ những nơi rừng sâu núi thẳm ra, bất cứ nơi nào có quan phủ thì đất đai nơi ấy đều là thuộc về quan phủ, đạo nhân nếu muốn xây đạo quán thì phải cầm Lục điệp thông báo cho quan phủ bản xứ biết.

**Lục điệp: một loại giấy tờ chứng minh thân phận đạo nhân.

"Việc phải làm gấp, nếu cần nàng có thể hối lộ bọn họ một chút cũng được." Mạc Vấn gật đầu nói. Đạo nhân muốn xây đạo quán thì không cần mua đất đai, nhưng phải được sự đồng ý của quan phủ.

Hai người trở lại huyện, chia nhau làm việc. A Cửu đi đến quan phủ, Mạc Vấn mang theo lão Ngũ đi tìm thợ mộc. Lão Ngũ từ Bất Hàm sơn có được rất nhiều vàng thỏi, chỗ vàng này gã đương nhiên sẽ không để lại cho tên anh rể đáng ghét, lúc này vẫn mang theo bên mình. Đừng nói một tòa đạo quán nhỏ bé, cho dù phải xây một tòa đạo quán to lớn như ở Vô Lượng sơn cũng hoàn toàn đủ.

Lão Ngũ không hào phóng như Mạc Vấn, tuyển thợ mộc thợ hồ thù lao hẳn một lượng, tạp dịch khỏe mạnh năm mươi đồng, bố cáo vừa dán ra rất nhanh đã bị người xé mất. Bất kể là ở nông thôn hay thành thị đều có trộm cướp, thấy lão Ngũ đưa ra giá tiền rất cao, bọn họ cho là có thể từ trong đó thu lợi, liền cố ý ra mặt xin môi giới, Mạc Vấn cũng quả thật cần những người như vậy, liền giao cho bọn họ đi làm.

Sự thật đã chứng minh quyết định này là chính xác, vì có nhiều người môi giới nên thợ thuyền từ khắp nơi trong huyện ùn ùn kéo đến, trong cùng ngày đã chạy tới khu đất Mạc Vấn cùng A Cửu đã chọn, dọn dẹp phế tích, sửa chữa lại nền móng.

Đạo sĩ xây cất đạo quán, quan phủ dĩ nhiên phải chấp thuận, lui một bước mà nói cho dù không có hối lộ bọn họ cũng không dám không cho phép, mọi việc đều có hai mặt Âm Dương tốt xấu, đám đạo sĩ tà ác bất lương làm bôi nhọ danh dự Đạo gia, nhưng cũng làm cho người đời đối với đạo sĩ rất là nể sợ. Dân chúng đều biết đạo sĩ không dễ chọc, thà đắc tội một trăm hòa thượng cũng không dám đắc tội một gã đạo nhân, trong mắt bọn họ hòa thượng xem ra là trái hồng mềm, bóp kiểu gì cũng không sao, mà đạo sĩ là con nhím dữ, bóp một cái liền bị gai đâm thủng tay.

Hòa thượng với đạo sĩ có thái độ đối đãi với người đời khác biệt thật ra có liên quan tới giáo lý Phật giáo cùng Đạo gia. Phật gia cho là con người đều có thể được giáo hóa, cho nên bọn họ lúc nào cũng nhẫn nhịn thậm chí là gắng chịu nhục, hy vọng lấy tấm lòng của mình thức tỉnh lương tri con người. Nhưng sâu trong nội tâm họ cũng rất ủy khuất, thất tình lục dục là bản tính con người, cảm thấy ủy khuất cũng là một trong số đó, đến tiên nhân còn không thoát được thất tình lục dục huống chi người phàm, khi bọn họ chịu ủy khuất thì sẽ nói những kẻ xấu kiếp sau sẽ phải chịu báo ứng, làm trâu làm ngựa, lấy điều đó để nội tâm được an ủi phần nào.

(Dịch: Chắc mình bị ảnh hưởng đạo Phật khá nhiều nên đọc đoạn này cứ thấy thế nào ấy.)

Nhưng Đạo gia lại không cho là như vậy. Đạo gia cho là người phân sang hèn, cũng chia ra thiện ác, nếu lúc nào cũng dễ dàng tha thứ sẽ chỉ khiến những kẻ ác càng thêm kiêu căng phách lối hơn, cho nên khi gặp kẻ ác làm chuyện xấu sẽ xuất thủ trừng trị. Ngoài ra chuyện kiếp sau là ý tưởng của Phật gia, Đạo gia không tin có kiếp sau đấy, nhưng đạo sĩ tin vào số phận, cho rằng gặp phải người xấu là thiên ý, do vậy phải ra tay. Dưới tâm lý như thế nên bọn họ sẽ quyết định rất nhanh, đừng nói nhổ nước miếng, chỉ cần có kẻ vô cớ chửi rủa người khác cũng sẽ bị đánh một trận nhừ tử.

Xây cất đạo quán chùa chiền vào lúc này là chuyện hết sức thường gặp, cho nên cũng không bị trăm họ hay quan phủ chú ý. Mạc Vấn sở dĩ bảo A Cửu hối lộ quan phủ cũng là vì để che giấu tin tức, nếu nhận hối lộ thì quan phủ trong huyện sẽ chột dạ, sẽ không đem chuyện nhỏ nhặt như vậy báo lên triều đình, tránh được không ít phiền toái.

Năm trăm thợ hồ muốn xây một tòa đạo quán thì quá đơn giản, Mạc Vấn cùng A Cửu cũng không ở lại trông coi, cùng người phụ trách bàn bạc quy mô kích thước đạo quán xong liền đi đến Vô Danh sơn.

Nếu muốn trừ bỏ khí tức dị loại trên người A Cửu cùng lão Ngũ thì nhất định phải vào lăng mộ Tào Tháo, không đem quân đi được thì cũng chỉ có thể phá từng cơ quan cạm bẫy tiến vào, Tào Tháo là bậc Đệ nhất kiêu hùng, tính toán kín kẽ, vô cùng am hiểu binh pháp. Người này lại là thuỷ tổ nghề trộm mộ, lăng mộ ông ta hẳn phải hội tụ các thợ thủ công tài hoa nhất của các triều đại, là âm trạch đứng đầu thiên hạ, phá được ngôi mộ này thì coi như phá được hết lăng mộ trong thiên hạ vậy.

Muốn vào một lăng mộ khổng lồ dài đến trăm dặm như vậy phải chuẩn bị rất nhiều thứ, một trong số đó chính là chuẩn bị các loại đan dược, để đề phòng mọi tình huống bất trắc có thể xảy ra...