Tử Dương

Chương 229: Đoàn tụ ngắn ngủi




Dịch giả: alreii
Biên: argetlam7420

Lúc này trong lòng Mạc Vấn rất xoắn xuýt, trong xoắn xuýt lại có chút ít bất đắc dĩ, lôi trì ở phía trước, vượt qua nửa bước thì sẽ tan xương nát thịt. Nhưng người đẹp cũng ở phía trước, ngừng chân không tiến lên thật đúng là bách trảo náo tâm*.

*Giống như có một trăm móng vuốt đang cào trái tim vậy. Hình dung tâm trạng rối bời phức tạp, tâm thần bất an

Do dự chốc lát, Mạc Vấn đứng dậy đi vào trong, không thể làm gì nhưng nhìn một chút chắc là không có gì đáng ngại.

Trong lúc bước vào, Mạc Vấn cảm giác da mặt nóng lên, hành động này không phù hợp giáo huấn "phi lễ chớ nhìn" của cổ nhân, rất không ngay thẳng, không phải điều quân tử nên làm, nhưng sâu trong nội tâm lại muốn rất nhìn, loại dục vọng xuất phát từ bản tính này không phải lễ giáo Nho gia có thể áp chế.

Căn phòng của hắn là nơi chủ soái ở, đồ dùng cho cuộc sống thường ngày rất đầy đủ, dục trì (nơi tắm rửa) nằm ở phía tây bắc phòng ngủ, dùng cây trúc dựng bên trong phòng. Lúc đi đến phòng ngủ Mạc Vấn tiện tay lấy xà phòng với một chiếc khăn vải, nhìn người ta tắm cũng phải có một cái cớ.

Trong dục trì truyền ra tiếng nước nhỏ nhẹ, Mạc Vấn hít sâu kiên trì đi đến ngoài cửa, đến lúc này mặt hắn đã đỏ tới mang tai, tim đập rộn ràng không không yên.

Đi đến cửa Mạc Vấn thay đổi chủ ý, lớn tiếng nói ra ý nghĩ chân thực trong lòng, "Ta muốn nhìn nàng, thuận tiện tới đưa xà phòng và khăn vải."

"Lớn tiếng như vậy làm gì, cũng không phải chàng chưa từng nhìn." A Cửu trả lời rất thản nhiên.

"Ta nhìn lúc nào?" Mạc Vấn đẩy cửa vào, A Cửu ngồi ở hướng tây bắc dục trì, thân hình đầy đặn có lồi có lõm, da thịt trắng nõn mê người.

"Cái đêm trộm đi quần áo của ta đó." A Cửu cười nói.

"Nếu ta thật sự đã thấy nàng, sẽ ôm đạo bào của nàng chạy về để xấu mặt sao?" Mạc Vấn ngồi xuống bệ đá bên cạnh dục trì, để đồ vật trong tay xuống.

Lời trước đó của A Cửu chỉ là nói đùa, thấy Mạc Vấn mặt đỏ tới mang tai thì lên tiếng chuyển đề tài, "Chàng gặp phải trở ngại gì khi chiếm lại ba quận?"

"Nàng có thể đừng lộn xộn hay không?" Mạc Vấn hỏi một đằng đáp một nẻo, thân thể chuyển động có sức mê hoặc lớn hơn bất động nhiều.

A Cửu nghe vậy trừng mắt liếc Mạc Vấn một cái, dừng việc tắm rửa.

Mạc Vấn mắt không chớp nhìn thẳng A Cửu một lúc, sau đó cúi đầu than thở.

"Đều nói tú sắc khả xan*, chàng nhìn cũng nhìn rồi, no mắt rồi thì sớm đi ra ngoài đi." A Cửu lên tiếng đuổi người.

*Tú sắc khả xan: ý chỉ mỹ nhân. chắc ý câu trên là nói nhìn mỹ nhân cũng có thể no bụng

"Toàn nói bậy, bây giờ ta lại càng thấy đói bụng hơn." Mạc Vấn dứng dậy nói.

"Vợ chồng sống chung nên cử án tề mi, tương kính như tân*, sao có thể cợt nhả như vậy, đi mau, đi mau." A Cửu lại đuổi.

*Cử án tề mi: nâng khay ngang lông mày(xuất phát từ tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán, vì tự ti mặt mình quá xấu nên khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay lên ngang lông mày)/ Tương kính như tân: vợ chồng tôn trọng lẫn nhau.

"Mạnh Quang là một người phụ nữ xấu xí, vạn người mới có một, cô ta bởi vì tướng mạo xấu xí mới nâng khay gỗ ngang mày che khuôn mặt lúc đưa cơm, nếu nàng cũng xấu xí như cô ta, ta cũng tương kính như tân với nàng." Mạc Vấn xấu hổ nói.

"Nếu tướng mạo của ta như Mô Mẫu Vô Diệm*, chàng sẽ thích ta sao?" A Cửu cười lộ răng hỏi.

"Kính nhi viễn chi**." Mạc Vấn đành nói thật lòng.

*Mô Mẫu Vô Diệm: chỉ người phụ nữ có tướng mạo xấu xí nhưng hiền đức (như Chung Vô Diệm, Mô Mẫu - hình như là vợ Khổng Minh)

**Kính nhi viễn chi: tôn kính nhưng không gần gũi.


A Cửu cũng không tức giận với lời nói thật của Mạc Vấn, vẩy nước về phía hắn, "Sao chàng có thể "trông mặt mà bắt hình dong", không biết câu: Trông mặt mà bắt hình dong, thất chi Tử Vũ* sao?"

*Tử Vũ là một trong những học trò của Khổng Tử, là người rất có tài, nhưng bởi vì vóc người và tướng mạo xấu xí, lúc đầu Khổng Tử cho rằng hắn là một người thấp kém, sẽ không thành tài nên rất lãnh đạm với hắn, sau đó Tử Vũ đành phải thôi học, trở về tự nghiên cứu học vấn.

"Tử Vũ là đàn ông, "trông mặt mà bắt hình dong" là để nói đàn ông nên coi trọng tài năng không nên coi trọng tướng mạo, không thể dùng trên người phụ nữ được?" Mạc Vấn không hề có ý né tránh, tùy ý để nước bắn vào người.

"Tới, giúp ta chà lưng." A Cửu tranh luận không thắng được Mạc Vấn đã đọc thuộc lòng Chư Tử Bách Gia, chẳng buồn nói lý với hắn nữa, xoay người đưa lưng về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng mừng rỡ, A Cửu trước và sau là hai loại thái độ hoàn toàn khác biệt, người trước là đẹp lạnh lùng uy nghiêm, người sau là hiền lành hiểu chuyện.

"Bạn bè đồng môn luyện khí hành công không kể nam nữ, ta tới giúp nàng vận khí theo bốn huyệt đạo Ngọc Chẩm, Linh Đài, Mệnh Môn, Hoàn Khiêu phía sau lưng." Mạc Vấn cười từ trên bệ đá đi về phía A Cửu.

"Đừng có chơi xấu, không cần chàng giúp." A Cửu khoát tay lia lịa, huyệt đạo Mạc Vấn nói có một chỗ không phải ở phần lưng.

Mạc Vấn thấy vậy cảm thấy rất đắc ý, giả bộ cười xấu xa, chậm rãi bước về phía A Cửu.

Nhưng đúng lúc này, ngoài doanh truyền tới tiếng gào của binh lính, "Cháy rồi, mau mau cứu hỏa."

Mạc Vấn nghe tiếng lập tức thu lại vẻ mặt cười đùa, quay đầu cùng A Cửu đối mặt nhìn nhau, A Cửu toàn thân ra khỏi nước, nhanh chóng mặc quần áo, Mạc Vấn thì bước nhanh đi ra ngoài, nơi này chính là tiền tuyến, rất có thể là quân Yên đánh lén.

Ra khỏi cửa lớn soái doanh, quả nhiên thấy phía tây nam doanh trại có ánh lửa, chỗ đó là chuồng ngựa, người hô ngựa hí rất hỗn loạn.

Tung người lao đến gần đó, thấy Bồ Hùng đang chỉ huy kỵ binh dắt ngựa cứu hỏa.

"Vì sao cháy?" Mạc Vấn đi tới bên cạnh Bồ Hùng lên tiếng hỏi.

"Có thể do gió đêm thổi rơi đèn lồng chăng." Bồ Hùng lúng túng trả lời.

"Trong chuồng ngựa lấy đâu ra đèn lồng?" Mạc Vấn cau mày nói.

"Mạt tướng cũng không rõ." Lúc Bồ Hùng nói chuyện hơi nhếch miệng về phía chính Bắc, Mạc Vấn nhìn theo, thấy Thạch Chân đang ở phía chính Bắc không xa nhìn hai người.

Trong nháy mắt Mạc Vấn hiểu rõ trận cháy này là do Thạch Chân đốt, bỏ qua Bồ Hùng sải bước đến trước mặt Thạch Chân lớn tiếng quát hỏi: "Tại sao ngươi phóng hỏa đốt chuồng ngựa, ngươi có biết chiến mã quan trọng thế nào không?"

"Không phải ta đốt, không có ngựa kỵ binh sẽ không có chút tác dụng nào, ta hiểu rõ điều này, sao có thể phóng hỏa đốt chuồng ngựa nhà mình?" Thạch Chân lắc đầu liên tục.

"A Cửu tới đưa Bổ Khí đan cho ta, bọn ta vẫn luôn ở trong phòng nói chuyện, không có cử chỉ vượt lễ, ngươi tuyệt đối không được càn quấy, không nên đùa giỡn kiểu này trong quân." Mạc Vấn bất đắc dĩ giải thích, may mà phát hiện kịp thời, hỏa hoạn đã được dập tắt.

"Không có Bổ Khí đan thì không thể đánh sao?" Thạch Chân nghiêng đầu bĩu môi.

"Nếu không có Bổ Khí đan, linh khí sẽ phục hồi rất chậm, bọn ta chỉ nói chuyện, thật sự không làm gì khác." Mạc Vấn kìm nén tức giận trấn an nàng ta, đừng nói Thạch Chân không có ý gây thành đại họa, cho dù nàng thật sự đốt chết năm ngàn con chiến mã thì triều đình cũng không làm gì được nàng.

"Sao quần áo ngươi lại ướt?" Thạch Chân nghi ngờ truy hỏi.

"Va phải thùng nước cứu hỏa." Mạc Vấn vội vàng lấp liếm.

Thạch Chân nghe vậy không hỏi nữa, đầy mặt đắc ý, xoay người đi về phía đông, "Bọn ngươi trở về nói chuyện tiếp đi."

Mạc Vấn thấy giọng điệu Thạch Chân không đúng, vội vàng giơ tay vẫy Bồ Hùng, "Trông chừng nàng, không được để nàng lấy được mồi lửa nửa."

"Tuân lệnh." Bồ Hùng nhếch miệng đáp ứng, xui xẻo cho gã, bị Mạc Vấn phân công đúng chuyện khổ sai nhất.

Trở lại soái doanh, A Cửu đã mặc quần áo đứng đợi ở cửa, thấy Mạc Vấn vẻ mặt khác thường, liền lên tiếng hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

"Thạch Chân phóng hỏa đốt chuồng ngựa." Mạc Vấn than thở lắc đầu.

A Cửu nghe vậy đầu tiên hơi sửng sốt, trong nháy mắt liền hiểu rõ nguyên nhân Thạch Chân phóng hỏa, "Rõ là tính tình công chúa, không biết nặng nhẹ, nàng ta quậy phá như vậy sẽ ảnh hưởng ngươi dẫn binh tác chiến."

"Nàng ta không phải lúc nào cũng như vậy, chỉ thi thoảng mới nổi điên." Mạc Vấn bước vào phòng.

Bị Thạch Chân ầm ĩ như vậy, hai người cũng mất đi ý nghĩ kiều diễm, trở lại phòng, A Cửu nằm nghiêng trên giường nhỏ, Mạc Vấn ngồi ở mép giường, hai người nói chuyện.

Mạc Vấn thuật lại từng tin chiến sự xảy ra từ khi Đông chinh tới nay cho A Cửu nghe, con người cần một nơi để dốc bầu tâm sự, ở trước mặt A Cửu Mạc Vấn không còn là Tử khí đạo nhân thống soái Đông chinh nữa, hắn chỉ là một thiếu niên hai mươi hai tuổi trẻ người non dạ.

Lúc nói đến chuyện cùng Tử Tiêu đi kiểm tra thi thể long phượng, Mạc Vấn phát hiện A Cửu đã ngủ rồi.

Mạc Vấn thấy vậy thì rất đau lòng, Vô Danh sơn cách nơi này mấy ngàn dặm, nhất định là A Cửu nghe được tin nên không quản ngày đêm chạy vội đến đây, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không mệt đến vậy.

Dù đau lòng Mạc Vấn vẫn phải tiếp tục kể, nếu lúc này mà dừng, có thể A Cửu sẽ tỉnh lại.

Tuy lúc trước nói bắt mạch chỉ là đùa giỡn, hắn vẫn nhìn ra được tu vi chân thực của A Cửu, A Cửu vẫn ở Lam khí sơ kỳ, đống đan dược nàng đưa tới đủ để nàng tiến vào Tử khí, nhưng nàng lại không làm như vậy, mà đưa hết cho hắn. Nhận ân huệ của người thì không nên nhìn sự giúp đỡ người ta dành cho mình lớn chừng nào, mà nên nhìn cái giá người đó đã phải bỏ ra.

Mạc Vấn kể xong chuyện Đông chinh, A Cửu đã ngủ say, người trong Đạo môn đều biết vẻ mặt lúc người ta ngủ say chính là vẻ mặt lúc người đó thọ chung chính tẩm*, đa số người không phân biệt nam nữ, dáng vẻ lúc ngủ say đều rất khó coi, nhưng A Cửu không như vậy, lúc nàng ngủ say vẫn điềm tĩnh xinh đẹp, không có chuyện gì cảm thấy hạnh phúc hơn chuyện sau khi tỉnh ngủ được nhìn thấy người mình yêu ở bên cạnh.

*Thọ chung chính tẩm: sống thọ và chết tại nhà

Mạc Vấn có lòng muốn ôm A Cửu, nhưng đây chỉ là ý nghĩ chợt lóe, hắn lo sẽ đánh thức A Cửu, nhưng đồng thời cũng lo lắng hành động này sẽ dẫn tới trời phạt, do vậy bất kỳ cử động thân mật nào của hai người đều rất nguy hiểm. Trừ điều này ra còn có một điểm sâu xa hơn, đó là hắn biết nếu mình ôm A Cửu nàng sẽ có phản ứng gì, hắn tự nghĩ có thể nhịn được, nhưng hắn không muốn để cho A Cửu biết hắn đang phải nhẫn nại thống khổ chịu đựng, nếu không A Cửu sẽ tự trách trong lòng.

"Thùng thùng thùng!" Ngay tại lúc Mạc Vấn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, trong doanh bỗng truyền đến tiếng trống trận, đây là trống trận thúc quân, một khi đánh lên, tiếng trống có thể truyền đi rất xa. Nhưng tiếng trống lúc này rất lộn xộn, hoàn toàn không phải nhịp trống thúc giục, Mạc Vấn nghe thấy lập tức biết Thạch Chân lại đang giở trò quỷ.

Tiếng trống đánh thức A Cửu, thấy ánh mắt mông lung của A Cửu, Mạc Vấn vô cùng tức giận, bật dậy bước ra ngoài, "Đáng ghét!"

"Bỏ đi, đừng so đo với nàng." A Cửu thấy vẻ mặt Mạc Vấn bất thiện, vội vàng đứng dậy kéo hắn.

Mạc Vấn nghe tiếng xoay người gật đầu với A Cửu, sau đó đi qua gian ngoài bước ra cửa.

Đến thao trường, thấy Thạch Chân đang cao hứng đánh trống trận lớn cỡ bốn người khiêng, thấy hắn đến chẳng những không thu liễm, trái lại càng đánh càng hăng.

Mạc Vấn mặt không biểu cảm đi về phía Thạch Chân, Thạch Chân thấy hắn đến gần, liếc mắt nghiêng đầu trưng ra vẻ mặt chuẩn bị cãi lộn, khiến nàng không ngờ là Mạc Vấn cũng không tranh cãi với nàng, mà xuất thủ điểm hai chỗ huyệt đạo của nàng.

"Đưa công chúa về phòng." Mạc Vấn nói xong xoay người rời đi.

Đi mấy bước, nghe được phía sau không có âm thanh liền dừng bước quay đầu, thấy bốn tên Cổ Lại* mặt sợ hãi đứng ngây tại chỗ, cũng không mang Thạch Chân đi.

*Cổ Lại: quan viên trông coi đánh trống, cổ vũ

Mạc Vấn lúc này mới nhớ tới Thạch Chân là công chúa cành vàng lá ngọc, không được nàng cho phép, tất cả đàn ông chạm vào nàng đều bị tử hình chém đầu. Hắn hiển nhiên sẽ không để ý đến những thứ này, trở lại chỗ cũ nắm Thạch Chân bỏ lên trống trận, "Mang đi."

Bốn tên Cổ Lại nghe vậy lập tức chia ra hai bên xách trống trận, một đường chạy chậm đưa Thạch Chân đi.

"Ngươi điểm huyệt đạo của nàng, ngày mai nàng sẽ trở lại tìm ngươi ầm ĩ đó." A Cửu ở chỗ xa đã nhìn thấy hành động của Mạc Vấn.

"Kệ nàng ta đi, thật sự không biết nói gì nữa." Mạc Vấn cùng A Cửu nắm tay chậm rãi bước đi.

"Ngày mai ta sẽ trở về Vô Danh sơn." A Cửu nói.

"Bộ binh và cung binh còn nửa tháng nửa mới tới, ta đưa nàng về." Sau khi cân nhắc Mạc Vấn lên tiếng, nếu A Cửu không đi, Thạch Chân chắc chắn sẽ không dừng lại.

"Cũng được, lão Ngũ muốn gặp chàng, chàng đi gặp gã một lần, tránh cho gã nhắc mãi." A Cửu gật đầu.

Trở lại soái doanh, hai người nằm xuống nghỉ ngơi, A Cửu mệt mỏi nên ngủ trước, Mạc Vấn nằm đối diện A Cửu, bởi vì không quen nằm nghiêng bên trái, cho nên cả đêm hắn không ngủ.

Chưa qua canh năm, Bồ Hùng lại tới gõ cửa, "Chân nhân, không xong rồi, cánh Tây cấp báo..."