Tử Dương

Chương 218: Thi thể long phượng




Dịch giả: alreii

"Ý chân nhân là nói trước cả khi Định Châu thất thủ thì quái vật đó đã nấp ở nơi này?" Mặc dù Mạc Vấn giải thích rất kỹ càng, Bồ Hùng vẫn cái hiểu cái không.

"Cái xác vẫn luôn ở nơi này, quái vật thần thức mượn dùng cái xác là về sau mới đến đây." Mạc Vấn cố gắng giải thích dễ hiểu.

Bồ Hùng nghe vậy cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu rồi không hỏi nữa.

Thành Định Châu là thành trì nước Triệu cướp được từ trong tay nước Tấn, lịch sử của tòa thành này có thể ngược dòng về thời nhà Tần, sau thời Hán trang giấy nhiều dần mới có huyện chí thư tịch, nơi này tuy nhiều lần trải qua chiến loạn, tư liệu lịch sử lại được bảo tồn hoàn chỉnh, có mấy trăm bản tư liệu màu giấy khác nhau, lớn nhỏ khác nhau.

Vì cầu nhanh chóng, tất cả những người biết chữ đều cùng tìm kiếm, người không biết chữ thì phụ trách vận chuyển và cầm đuốc soi sáng.

Thành Định Châu bốn mặt là núi, bởi vì đất đai hơi cằn cỗi, có rất nhiều bách tính đi săn để mưu sinh, trừ cái này ra còn có tham khách dựa vào hái dược và đào sâm để sinh sống, những người này chủ yếu dựa vào việc bán dược liệu và nhân sâm đào dược để mưu sinh, do hàng năm sống ở trong núi sâu, thường gặp được mấy chuyện kỳ lạ, huyện chí ghi lại rất nhiều chuyện liên quan đến bọn họ, gặp phải quỷ dựng tường đi vòng vòng cả đêm trong mộ hoang, sau khi bị chồn mị hoặc lại giết chết đồng bạn, còn có bị rắn lớn nuốt sống, bị chó sói hổ báo tha đi, tất cả những tình huống này có thể đều là manh mối, chỉ cần mọi người thấy tình huống tương tự thì sẽ lớn tiếng đọc lên, do Mạc Vấn nghe phân biệt.

Mạc Vấn tuy nhìn như nhàn nhã, thực ra mệt nhọc nhất, tình huống mọi người phát hiện được đều cần hắn cân nhắc loại bỏ, trừ cái này ra còn cần phải liên hệ đầu đuôi, xem thử giữa những chuyện khác nhau, xảy ra vào thời kỳ khác nhau có ẩn giấu mối liên hệ nào hay không.

"Chỉ đọc những chuyện xảy ra ở trong rừng núi phía Bắc." Mạc Vấn chống đỡ không được phải thu nhỏ phạm vi tìm kiếm.

Lời này vừa ra, phần lớn người được nhàn rỗi, chỉ có những sai dịch và nha dịch sinh sống ở bản địa mới biết những địa danh ghi lại trong sách nằm ở hướng nào.

Ba quận Đông Bắc có rất nhiều núi sâu rừng rậm, trong rừng có nhiều sản vật phong phú, trong cánh rừng này của Định Châu sản xuất ba loại vật phẩm quý hiếm chính, tốt nhất là da điêu, nơi này có nhiều điêu, loại động vật này có chút tương tự với chồn, so với chồn thì nhỏ hơn một chút, da của chúng nó rất quý giá, là cống phẩm hoàng gia, áo lông đen mà Thạch Chân mặc chính là làm từ da điêu. Thứ hai là sâm núi, nơi này vẫn chưa quá lạnh, cho nên phẩm chất của sâm núi không có giá trị bằng sâm núi ở Đại Tiên Ti sơn. Còn có một thứ là cống phẩm tiền triều, là một loại thuốc bổ được đặt tên là Tuyết giáp, thứ này không phải động vật nhuyễn thể, mà là lớp màng nhầy trong buồng trứng của nhái bén cái trong núi, loại nhái bén này sinh ở Bắc sơn, nhưng giai đoạn giữa của nhà Hán thì Tuyết giáp đã tuyệt sinh, nguyên nhân vì người nơi này không bắt được nhái bén cái nữa.

Trừ mấy cái này ra Bắc sơn còn có tử điêu, đây là da điêu thượng hạng, không phải Hoàng hậu không thể mặc, vì vậy tin đồn về tử điêu có rất nhiều. Tương truyền thứ này còn thông minh hơn chồn, rất hiểu tính người, trong Bắc sơn này còn có miếu Tử Nương Nương chuyên cung phụng tử điêu.

Bắc sơn còn là nghĩa địa của thành Định Châu, dựa theo tập tục mai táng truyền thống, đầu tiên sẽ chọn phía Bắc để chôn cất người chết, thứ hai là phía Đông, còn lại là phía Nam, không ai lại lựa chọn chôn tổ tiên đã chết ở phía Tây, bởi vì dân gian tương truyền phía Tây là phương hướng của âm tào địa phủ.

Từ canh ba bắt đầu tra tìm, thẳng đến sắc trời sáng lên mới xem xong tất cả huyện chí thư tịch, khoảng thời gian mấy trăm năm nay phía Bắc đã xảy ra rất nhiều chuyện quỷ dị, Mạc Vấn từ trong rất nhiều manh mối phán đoán phân biệt ra được, trừ những chuyện tình cờ xảy ra, còn lại có ba manh mối rất đáng nghi, một là chỗ sơn cốc vốn để sản xuất Tuyết giáp vào ba trăm năm trước đột nhiên nhái bén cái không còn xuất hiện nữa. Hai là hương khói ở miếu Tử Nương Nương Bắc sơn rất thịnh vượng, trong mắt dân bản xứ Tử Nương Nương rất linh nghiệm. Manh mối cuối cùng cũng là manh mối đáng nghi nhất, ở trong ngọn núi này có một sơn động nằm dưới đỉnh núi, bởi vì trong động rất mát, dễ bảo tồn thi thể, được quan phủ bản địa đặt làm nghĩa trang, nhưng khoảng một trăm năm trước sơn động này lại biến mất.

Ăn sáng xong, dưới sự chỉ dẫn của tham khách và nha dịch bản địa, Mạc Vấn và Bồ Hùng dẫn theo ba trăm binh lính ra khỏi thành vào núi. Bởi vì là ban ngày, cộng thêm có Mạc Vấn ở bên cạnh, tất cả mọi người đều không quá khẩn trương. Chỉ có Mạc Vấn vẻ mặt nghiêm túc, thứ này lấy thần thức ảnh hưởng người khác, không hề bị hạn chế bởi ngày hay đêm, cho dù đi vào ban ngày cũng rất nguy hiểm.

Lúc này đang vào mùa hè nóng bức, cỏ cây trong núi um tùm, vào núi không lâu mọi người liền thấy được một ngôi miếu nằm cuối con đường bằng phẳng, miếu không lớn, so miếu Sơn Thần lần trước Hoàng Tố Tố mai phục thì không lớn hơn bao nhiêu, khiến Mạc Vấn không ngờ là trong ngôi miếu nhỏ này lại có người coi miếu, là một bà lão tóc bạc da gà, lúc mọi người đến, bà lão mặc đồ đạo cô đang quét dọn lá rụng ngoài miếu.

Thấy mọi người đến, bà lão kia ngẩng đầu nhìn mọi người một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục quét sân.

"Vương gia, có nên đi vào xem thử hay không?" Nha dịch dẫn đường lấy lòng hỏi.

"Bà lão đã ở chỗ này bao lâu rồi?" Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía nha dịch nói chuyện kia.

"Nhiều năm rồi." Nha dịch kia hình như cũng không biết.

"Các ngươi ở đây chờ ta." Mạc Vấn căn dặn mọi người một tiếng, sau đó một mình đi vào ngôi miếu, tuy tướng mạo của bà lão này không có gì lạ, nhưng mang theo một chút yêu khí cực nhỏ, hẳn là dị loại biến ảo.

Mạc Vấn đi tới trước mặt bà lão kia dừng lại, bà lão bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, Mạc Vấn chắp tay cúi đầu lên tiếng, "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn."

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Bà lão mỉm cười đáp lễ.

Mạc Vấn nghe vậy thì hơi nghi ngờ, dù bà lão này mặc đồ đạo nhân, nhưng hắn không nghĩ đến người này là người trong đạo môn, trong Tam Thanh chỉ có Thượng Thanh thu nhận đệ tử dị loại, cũng chính là nói người này cũng là tọa hạ của Thượng Thanh.

"Bần đạo Thượng Thanh chuẩn đồ Thiên Xu Tử, ra mắt đạo hữu." Mạc Vấn lần thứ hai chắp tay cúi đầu.

Bà lão nghe vậy mặt lộ vẻ thân thiết vui mừng, để cái chổi xuống chỉ tay về chính điện, "Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, nhanh vào trong nói chuyện."

"Xin hỏi đạo hiệu của đạo hữu?" Mạc Vấn tôn kính hỏi.

"Bần đạo Thượng Tử Hạ Tiêu, chính là tử điêu hóa thành hình người trong núi này, sư từ Thanh Hư nguyên quân Yên Hà sơn." Bà lão nói rõ lai lịch, đạo gia xưng đàn ông có tu vi và đức hạnh cao là chân nhân, xưng phụ nữ đã giác ngộ đại đạo là nguyên quân.

"Không ngờ có thể gặp được đạo hữu bổn tông ở nơi này, đạo hữu chắc hẳn đã trường sinh?" Mạc Vấn bước vào điện, gặp được đồng môn ở nơi này, tất cả nan đề đều có thể giải quyết dễ dàng.

"Hổ thẹn, hổ thẹn." Tử Tiêu đạo cô mỉm cười khiêm tốn, sau đó đóng cửa điện lại.

Nàng đóng cửa vì để hai người có thể thanh tịnh nói chuyện, nhưng hành động này lại dọa đám người Bồ Hùng, mọi người đều cho rằng Mạc Vấn bị yêu vật lừa gạt.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn hành lễ với tượng thần nặn từ bùn đất.

"Đạo hữu là Thượng Thanh chuẩn đồ, bần đạo nào dám nhận lễ bái của ngươi." Trong lúc Tử Tiêu đạo cô nói chuyện thì biến thành dáng vẻ cô gái trẻ tuổi, nàng lấy thân thú vật lĩnh hội cảnh giới Địa Tiên, đã có thể tùy tâm biến hóa, sau khi biến hóa thành người thì dáng vẻ cao gầy mảnh mai, dung mạo cũng ở trên mức trung bình.

"Nơi này yên tĩnh lịch sự tao nhã, đạo hữu ở nơi này hưởng thụ nhân gian khói lửa, không cần bao lâu nữa thì có thể bạch nhật phi thăng." Mạc Vấn nói.

"Sống ở nơi này lâu rồi, không nỡ rời đi mà thôi, nơi này thật sự không phải chỗ tốt để tu hành, có thể được chút hương khói thế này bần đạo đã rất thỏa mãn, không dám hy vọng xa vời Tiên vị trong Giao trì* kia." Tử Tiêu đạo cô lấy một cái ghế cho Mạc Vấn, xoay người đi rót nước, "Sao Thiêu Xu đạo hữu lại tới đây?"

*Giao trì: Nơi ở của Tây Vương Mẫu trong truyện thần thoại

"Một lời khó nói hết, ta tiếp nhận chuyện khổ sai của nước Triệu, phải thay bọn họ chiếm lại ba quận, đến nơi này thì bị dị vật quấy rối, không được nghỉ ngơi yên ổn, nhắm mắt thì lại bị nó mị hoặc, lần này vào núi là muốn tìm căn nguyên." Mạc Vấn ngồi xuống nói, tuy Tam Thanh đồng nguyên nhưng có thân sơ, đều là tọa hạ của Thượng Thanh thì chính là đồng nguyên chân chính, tu vi của hai người đều không kém, sẽ có một ngày đạt được Tiên vị lúc đó không tránh khỏi đồng thời xuất hiện, cho nên hai người thấy đối phương đều cảm thấy thân thiết.

"Thiên Xu đạo hữu đã là Tử khí, yêu vật sao lại dám trêu chọc ngươi?" Tử Tiêu đạo cô đưa nước nói.

Mạc Vấn đứng dậy nhận lấy ly nước gật đầu cám ơn, "Ngay cả bản thể của nó ta cũng chưa từng thấy, không biết nó là loại dị vật gì, thứ này có thể khiến cho ngàn vạn binh lính cùng gặp ác mộng, tu vi rất cao."

"Bần đạo vẫn luôn ở nơi này, đối với tình hình nơi này nắm rõ như lòng bàn tay, theo bần đạo biết trong núi này không có yêu vật nào lợi hại đến mức có thể nhiễu loạn tâm thần của đạo hữu." Tử Tiêu đạo cô dời bồ đoàn qua ngồi đối diện với Mạc Vấn.

"Trước đây không lâu có một người đàn ông áo đỏ nhiều lần vào núi, đạo hữu có từng nhìn thấy?" Mạc Vấn hỏi, dân chúng thôn quê rất ít mặc áo đỏ, quần áo của vu sư Đằng Cách Lý hẳn rất dễ phân biệt.

"Thời gian gần đây bần đạo không thấy người đàn ông mặc áo đỏ nào cả." Tử Tiêu đạo cô lắc đầu nói.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, đường vào núi không chỉ có một, có lẽ Đằng Cách Lý không đi đường này, mặc dù Tử Tiêu đã đạt đến cảnh giới Địa Tiên, nhưng chưa ứng vị quy chân, còn chưa có nhiều thần thông của Tiên nhân.

"Đêm qua bần đạo cùng mọi người lật xem huyện chí của Định Châu, biết được nhái bén cái trong núi này vào ba trăm năm trước đột nhiên không thấy bóng dáng, không biết chuyện này do đâu?" Mạc Vấn nói.

"Chuyện này là do ta làm, mắt thấy thứ này sắp bị săn bắt đến tuyệt chủng, ta bèn thi thuật che mắt ở trong sơn cốc kia, nếu chỉ có đực không có cái, loài nhái kia làm sao có thể sinh sôi?" Tử Tiêu đạo cô lắc đầu cười.

Mạc Vấn gật đầu sau đó bưng ly trà lên, theo thói quen ngửi trước rồi mới uống.

"Mị hoặc đạo hữu là ác quỷ hay là yêu vật?" Tử Tiêu thân thiết hỏi.

"Đều không phải, hẳn là ác quỷ nhập vào thú vật hoặc là hồn phách yêu vật nhập vào thi thể." Mạc Vấn lắc đầu nói.

Tử Tiêu đạo cô nghe vậy ngẩn ra, sau đó nhíu mày lẩm bẩm, "Chẳng lẽ là thi thể long phượng trăm năm trước bị yêu vật trộm vào ở?"

"Sơn động kia là đạo hữu phong bế?" Mạc Vấn liếc mắt hỏi, cái gọi là thi thể long phượng là để chỉ phụ nữ mang song bào thai trai gái nhưng không thể thuận lợi sinh con dẫn đến bào thai chết trong bụng, tuy tình huống một xác ba mạng không thấy nhiều những cũng không hiếm thấy, phụ nữ mang thai song bào thai rất khó thuận lợi sinh con, mà bà đỡ cũng không có phương pháp nào tốt để đỡ đẻ, cho nên phụ nữ nhà ai mang song bào thai thường lành ít dữ nhiều.

Chẳng qua, hai bào thai đều là trai hoặc đều là gái, khó sinh mà chết cũng không xuất hiện thi biến, duy chỉ có long phượng thai khó sinh mà chết là đại hung, nguyên nhân rất đơn giản, nam thai là dương, nữ thai là âm, âm dương cùng tồn tại trong khoang bụng có thể giữ nữ thi không thối rữa, con lưu luyến mẹ, mẹ lưu luyến con dẫn đến hồn phách của ba người đều không rời thân thể, thời gian lâu dài sẽ tích tụ oán khí to lớn.

"Là ta phong bế, chắc là nơi đó xảy ra biến cố, đi, đến đó tìm kiếm kết quả..."

---o0o---