Tử Dương

Chương 216: Không phải quỷ không phải yêu




Dịch giả: alreii

Nhìn thấy đám người ngoài trướng đều nằm hết cả, trong nháy mắt Mạc Vấn sợ đến ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng tung người lên cao đưa mắt nhìn về phía xa, thấy ngoài thành phía Đông, kỵ binh quân Yên đã bắt đầu ra khỏi thành tập kết, không lâu nữa sẽ phát động tập kích.

Để tránh bại lộ hành tung, Mạc Vấn vội vàng vận chuyển linh khí trở về mặt đất, nhíu mày ngưng thần cảm nhận khí tức xung quanh, nhưng phát hiện khu vực xung quanh không có khí tức của dị loại, cũng không có âm khí quanh quẩn. Tình huống gặp được trong giấc mơ trước đó chính là quỷ áp giường mà thế nhân hay nói, bản chất của quỷ áp giường là có âm vật hoặc âm hồn ảnh hưởng đến thần thức của người sống, cho nên lúc quỷ áp giường cảnh trong mơ đều là ác mộng.

Xung quanh đây không có âm vật và âm hồn chứng tỏ âm vật hoặc âm hồn này không ở trong phạm vi trăm dặm, thứ này có thể cách xa trăm dặm ảnh hưởng thần thức của ngàn vạn binh lính, đạo hạnh thật cao thâm khó lường.

Lúc này Mạc Vấn cảm thấy cơ thể lạnh lẽo, thứ này không những có thể ảnh hưởng thần thức của binh lính, thậm chí có thể khiến hắn xuất hiện ác mộng, điều này chứng tỏ tu vi của đối thủ nấp trong bóng tối cao hơn hắn, hơn nữa còn cao hơn rất nhiều.

Mạc Vấn hít thở sâu ổn định tâm thần, sau đó vén màn vào trướng, đi nhanh vào phía trong trướng, Hoa Cô nghe được tiếng bước chân của Mạc Vấn từ trên giường nhỏ xoay người ngồi dậy, "Vương gia có gì phân phó?"

"Quân địch ý đồ bí mật tập kích doanh trại, chốc lát nữa sẽ có chiến sự, ngươi không cần sợ hãi." Mạc Vấn nói với Hoa Cô.

Hoa Cô nghe vậy rất khẩn trương, thấp thỏm gật đầu.

Mạc Vấn xoay người đi ra, chân mày nhíu chặt, trình độ kỳ dị của chuyện này đã vượt xa dự liệu trước đó của hắn, nếu như đối phương là một âm hồn ác quỷ ở dương gian lâu ngày, vậy Hoa Cô cũng phải bị ảnh hưởng, chứ không phải tỉnh dậy, bởi vì bản thân quỷ hồn đã mang theo Khôn(nữ) thuộc âm khí, phụ nữ sẽ đứng mũi chịu sào bị ảnh hưởng. Nếu như đối phương là một dị loại, vào ban đêm âm thịnh dương suy mị người, mặc kệ nam nữ đều sẽ bị ảnh hưởng.

Hoa Cô không bị ảnh hưởng chỉ có hai khả năng, một nàng chính là kẻ làm phép kia, nhưng khả năng này có thể loại bỏ, nếu Hoa Cô là kẻ đầu têu nàng hoàn toàn có thể giả bộ ngủ. Còn có một loại khả năng chính là kẻ làm phép kia vừa không phải yêu vật vừa không phải quỷ hồn, mà là một loại quái vật hắn trước giờ chưa từng gặp phải.

Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng lòng Mạc Vấn lại không rối loạn, sau khi ra khỏi trướng nhanh chóng lách người vào doanh trướng cạnh đó, đánh thức Bồ Hùng đang ở trong ác mộng.

"Chân nhân, vừa rồi mạt tướng gặp phải quỷ áp giường." Sau khi mở mắt Bồ Hùng lập tức xoay người ngồi dậy.

"Cảnh trong mơ là gì?" Mạc Vấn giơ tay ra hiệu gã không nên nói chuyện lớn tiếng.

"Mơ thấy một nữ quỷ áo đỏ treo trên xà nhà, mạt tướng muốn chém giết nó, nhưng khổ nỗi không động đậy được." Bồ Hùng mang giầy lính.

Mạc Vấn nghe vậy lại nhíu mày, mỗi người lúc bị mị hoặc ảo ảnh sinh ra đều không giống nhau, nhưng có một điểm chắc hẳn giống nhau, đó chính là do cùng một âm vật hoặc là âm hồn tác quái, tất cả người bị mị hoặc đều sẽ nhìn thấy cùng một loại ảo ảnh, nói thẳng thừng chút chính là quỷ hồn tác quái, tất cả mọi người hẳn là nhìn thấy đủ loại quỷ hồn. Nếu như là dị loại tác quái, tất cả mọi người hẳn là phải nhìn thấy đủ loại động vật. Hai người bị ảnh hưởng bởi cùng một con quái vật, ảo ảnh sinh ra lại trái ngược nhau hoàn toàn, tình huống này chứng thực suy đoán trước đó của hắn, quái vật nấp trong bóng tối kia vừa không phải quỷ hồn vừa không phải yêu vật.

"Ngươi có cảm thấy mệt mỏi không?" Mạc Vấn lại hỏi.

"Chỉ là chưa hết hoảng hồn, cũng không cảm thấy mệt mỏi." Bồ Hùng buộc xong dây giày, bắt đầu mặc áo giáp.

Mạc Vấn nghe vậy thì nghi vấn trong lòng càng sâu hơn, mặc kệ là âm hồn quấy phá hay dị loại mị nhân, người bị mị hoặc sau khi tỉnh lại đều sẽ cảm thấy mệt mỏi, người bị mị hoặc không cảm thấy mệt mỏi chứng tỏ dương khí bản thân không có thiếu hụt, nói cách khác ảnh hưởng của thứ này đối với người khác chỉ sinh ra trên mặt thần trí, không thể sinh ra tổn hại với thân thể, thứ này rốt cuộc là quái vật gì.

Bồ Hùng mặc đồ xong xuôi, hai người ra khỏi doanh trướng, lúc này quân Yên phía thành Định Châu còn đang tập kết.

"Đừng lên tiếng, để tránh quân địch nhận ra." Mạc Vấn đưa tay ngăn cản Bồ Hùng đang muốn hô to.

Bồ Hùng vội vàng ngậm miệng, quay đầu nghi ngờ nhìn về phía Mạc Vấn.

"Quân Yên đang tập kết muốn bí mật tập kích quân doanh, không nên lớn tiếng ồn ào, để tránh quân Yên phát hiện. Đợi bọn họ đến gần phía trước thì bắn tên khiến bọn họ bị thương nặng." Mạc Vấn thấp giọng giải thích.

"Chân nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bồ Hùng nhìn lính gác ngủ đầy đất, lúc này bên trong đống lửa vẫn còn tro tàn, có thể thấy thời gian mọi người ngủ cũng không lâu.

"Bên phe quân Yên có yêu vật quấy phá." Mạc Vấn thuận miệng nói. Hắn cũng không biết kẻ đầu têu đằng sau là yêu hay là quỷ, sở dĩ nói yêu quái là để khiến lòng Bồ Hùng ổn định, yêu quái ít nhất còn có hình thể, nếu là quỷ hồn thì sẽ khó lòng phòng bị.

"Mạt tướng đi đánh thức tướng lĩnh và binh sĩ khác, nếu không sẽ không kịp bày binh bố trận." Bồ Hùng nói.

"Bọn họ có thể nghe được âm thanh của ngươi, đẩy một cái sẽ tỉnh, trước khi đánh thức bọn họ thì nói cho bọn họ biết không được lớn tiếng ồn ào." Mạc Vấn lên tiếng dặn dò, người gặp phải quỷ áp giường có thể nghe được âm thanh, đánh thức cũng rất dễ, nhẹ nhàng đẩy một cái là được.

Bồ Hùng đáp lại một tiếng, xoay người tiến vào doanh trướng khác. Mạc Vấn mượn quân trướng che giấu quan sát tình hình bên phía Định Châu, kỵ binh quân Yên ngoài thành Định Châu đã có năm sáu ngàn người, lúc này đang châm đuốc. Từ xưa tới nay tất cả hành động tập kích quân địch đều là thừa dịp bóng đêm mà tiến hành, không có ai giơ cao đuốc đi tập kích quân địch cả, hành động này của quân Yên đã chứng tỏ bọn họ biết quân Triệu bị mị hoặc, không lo nhiễu loạn đến quân Triệu.

Bồ Hùng đánh thức vài vị tướng tá, bọn họ lại đi đánh thức mọi người, bản thân thì bước nhanh đến bên cạnh Mạc Vấn, cùng hắn nhìn về phía Đông.

"Có năm ngàn người, phân thành năm đội." Bồ Hùng căn cứ vào số đuốc quân Yên đã thắp sáng suy tính ra số người đại khái của đối phương.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, ngưng thần đánh giá quân Yên phía thành Định Châu, lần đầu tiên hy vọng quân Yên tới, nguyên nhân chủ yếu là muốn thông qua hành động của quân Yên phán đoán ra tu vi sâu cạn của quái vật kia, lúc này chắc hẳn quái vật kia phát giác ra được quân Triệu đã được đánh thức, nếu như quân Yên tiếp tục tiến tới tập kích, chứng tỏ trong thời gian ngắn nó không cách nào ảnh hưởng đến thần thức của quân Yên. Nếu như quân Yên lui về Định Châu, chứng tỏ đạo hạnh của thứ này cực kỳ cao thâm, đến mức ý niệm vừa hiện ra thì đã có thể ảnh hưởng thần trí người khác.

"Chân nhân, quân địch bắt đầu di chuyển." Bồ Hùng chỉ những cây đuốc phía Đông.

"Chuẩn bị nghênh địch." Mạc Vấn nói.

Bồ Hùng đáp lại một tiếng, truyền đạt mệnh lệnh cho binh sĩ truyền lệnh theo bên cạnh, người đó vội vàng chạy đi, truyền lệnh khắp nơi.

Lúc này mấy đống lửa ở doanh trại phần lớn đã tắt, chỉ có khá ít đuốc đuôi trâu vẫn còn đang sáng, binh lính nước Triệu mượn ánh lửa yếu ớt bắt đầu phân nhóm bày trận, bộ binh cầm trường mâu đứng phía trước, cung binh ở giữa, kỵ binh ở hai cánh.

"Chân nhân, có nên nhân cơ hội này đánh lấy Định Châu hay không?" Bồ Hùng ở bên cạnh hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn gã, Bồ Hùng lên tiếng hiến kế, "Kỵ binh hai cánh có thể theo đuôi bại quân xông đến Định Châu, phòng thủ ở cửa, bộ binh và cung binh đi theo sau, Định Châu có thể phá."

"Chờ chốc lát." Mạc Vấn mở miệng nói, kế sách của Bồ Hùng khả thi, nhưng trước hết là phải xác định quái vật kia có phải đã dùng phương pháp nào đó giấu đi khí tức ẩn núp trong thành Định Châu hay không, nếu như thứ này ở trong thành Định Châu, hai ngàn kỵ binh quân Triệu xông vào chính là dê vào miệng cọp.

Lúc này quân Yên đã bắt đầu giục ngựa xông lên trước, tiếng vó ngựa gấp gáp có thể nghe rõ ràng, trước đây người tập kích doanh trại địch đều sẽ lặng lẽ đến gần, quân Yên dám gióng trống khua chiêng xông tới, chứng tỏ bọn họ cực kỳ tín nhiệm với năng lực của quái vật kia, ít nhất thủ lĩnh của bọn họ rất tín nhiệm quái vật kia.

Hai mươi dặm không xa, rất nhanh quân Yên đã tới ngoài mười dặm, Bồ Hùng lại nhìn về phía Mạc Vấn, "Có nên nhân cơ hội này đánh lấy Định Châu hay không, chân nhân nên sớm làm quyết định."

Mạc Vấn không trả lời, cũng không có động tác mà chỉ trầm ngâm quan sát phía Định Châu, nếu như trong thành Định Châu không có người nào đuổi theo tới báo tin, biểu thị quái vật kia không ở trong thành, liền có thể thừa cơ hội này chiếm lấy thành trì. Nếu như có người đuổi theo ra, thì chứng tỏ quái vật kia có thể đang ở trong thành Định Châu.

"Chân nhân, nếu còn không hạ lệnh thì sẽ không kịp truyền lệnh." Kỵ binh quân Yên nhanh chóng đến gần, Bồ Hùng càng trở nên gấp gáp.

Mạc Vấn vẫn không nói chuyện, lúc này có mấy tên kỵ binh chạy ra từ trong thành Định Châu, trong tay mỗi người cầm chiêng đồng, vừa giục ngựa chạy như điên vừa đánh chiêng minh kim*, nhưng tiếng vang chiêng đồng kia phát ra bị tiếng vó ngựa rầm rầm che giấu, kỵ binh quân Yên cũng không ghìm ngựa quay đầu.

*Minh kim: một loại phương thức tín hiệu hành động tác chiến lúc chiến tranh của Trung Quốc cổ đại, chỉ tấn công, dừng lại hoặc rút lui

"Truyền lệnh xuống, quân địch tháo chạy, kỵ binh bám đuôi đuổi theo, thừa cơ công chiếm cửa thành." Sau khi cân nhắc Mạc Vấn hạ lệnh, mặc dù trong thành có người đuổi theo ra, cũng không biểu thị quái vật kia ở trong thành, có thể là nó lấy thần thức báo lại tình huống cho người nào đó ở Yên doanh trong thành, thời cơ tốt không thể sai lầm, phàm là chiến tranh đều có thành phần mạo hiểm, mạo hiểm này đáng giá.

Bồ Hùng thấy Mạc Vấn rốt cuộc hạ lệnh, lập tức gọi hai tên binh sĩ truyền lệnh đi hạ lệnh cho hai cánh trái phải, lúc này quân Yên đã vào trong tầm bắn của cung mạnh, cung binh lập tức bắt đầu bắn tên, cung mạnh là bắn về phía không trung, rơi xuống cần thời gian nhất định, ở trong khoảng thời gian này kỵ binh quân Yên lại vọt về phía trước một đoạn khoảng cách, tất cả binh mã bại lộ ở trong tầm bắn của cung binh, cung nhẹ bắt đầu kéo cung bắn, đuốc trong tay quân Yên chỉ rõ mục tiêu công kích cho cung binh, mưa tên khắp nơi, kỵ binh quân Yên người ngã ngựa đổ.

Lần xuất chinh này Mạc Vấn mang theo ba ngàn cung binh, luyện tập thường ngày của những cung binh này chính là giương cung bắn tên, một mũi tên bắn ra không cần nhìn xem đã bắn trúng mục tiêu hay chưa mà là nhanh chóng rút mũi tên trong túi tên sau lưng tiếp tục bắn, quy chế của cung binh nước Triệu phỏng theo thời kỳ Ngụy Tấn, thông thường mang theo ba mươi mũi tên, nhưng khoảng thời gian từ lúc quân địch tiến vào tầm bắn đến khi quân địch xông đến trước mặt bọn họ nhiều nhất chỉ có thể bắn ra ba đến năm mũi tên.

Nhưng mà lần này mũi tên họ bắn ra không chỉ chừng đó, bởi vì sau khi kỵ binh và chiến mã tiên phong của đối phương bị bắn chết ngã xuống đất đã ngăn chặn phía sau, ánh sáng không rõ thị lực của ngựa bị hạn chế, không cách nào kịp thời né tránh, bị vấp ngã rất nhiều, hậu quân xông tới bị ngăn trở ghìm ngựa không kịp, cung cấp đủ thời gian thời gian cho quân Triệu bắn tên.

Hai cánh kỵ binh quân Triệu thấy quân địch bắt đầu rút lui, lập tức từ trái phải đuổi kịp, cùng đào binh quân Yên nhập thành một đoàn, lúc này chính là mùa hè, gần đến canh năm đã có chút xíu ánh sáng, nhưng chút xíu ánh sáng này không đủ để cho mọi người thấy rõ quần áo phân biệt địch ta, cho nên sau khi kỵ binh hai nước nhập thành một đoàn đều không dám tùy tiện chém giết, e sợ sẽ tổn thương đồng bạn phe mình.

"Ngươi thúc giục binh theo sau, ta đi phá thành." Mạc Vấn dặn dò Bồ Hùng, sau đó thi xuất thân pháp lao về phía Đông.

Trước đó hắn quyết định thừa cơ hội này đánh lấy thành trì có chút ít thành phần là do giận dỗi, quái vật này chẳng những ảnh hưởng thần trí của hắn, còn dám kiêu ngạo như vậy, mặc kệ nó là thứ gì, trước đè nhuệ khí của nó rồi nói sau...

---o0o---