Tử Dương

Chương 203: Lăng mộ trăm dặm




Dịch giả: alreii

Đi vào đại trướng, Mạc Vấn thả Hắc Thử đã hôn mê kia xuống, cởi áo khoác, vẽ ba tấm Định Thân phù phân chia bố trí ba phía của nó, xoay người ra khỏi doanh trướng mượn nước mưa tẩy đi uế khí trên người, trở vào bên trong doanh thay một bộ đạo bào sạch sẽ.

"Chân nhân bắt được yêu vật này ở chỗ nào?" Bồ Hùng nhận lấy trà nóng làm ấm người tạp dịch bưng tới chuyển qua cho Mạc Vấn.

"Từ trong miếu Sơn Thần kia, vật này ẩn náu trong tường ý đồ hại ta, bị ta phát hiện bắt được." Mạc Vấn nhận nước trà ngồi vào ghế chủ soái, thở dài một hơi, lần này không uổng phí vô ích, bắt Hắc Thử Tinh này còn có tác dụng hơn bắt Hoàng Tố Tố.

"Yêu vật này có tác dụng gì?" Bồ Hùng nghi ngờ hỏi.

"Ngươi không phải người ngoài, ta cũng không lừa gạt ngươi, con Hắc Thử này không có tác dụng với chiến sự, nhưng lại rất hữu dụng với riêng ta." Mạc Vấn nhấp ngụm trà xong thì đặt tách xuống, "Phàm là dị loại hóa người chung quy sẽ khó bỏ đi yêu khí, thứ này chẳng biết tại sao lại không có chút yêu khí nào, ta có lòng giúp một người bạn dị loại của ta bỏ đi yêu khí, vật này chính là đầu mối."

"Mạt tướng ra ngoài trướng canh giữ." Bồ Hùng biết điều cáo lui.

"Lưu lại đi." Mạc Vấn khoát khoát tay với Bồ Hùng, sau đó rời chỗ đứng dậy đi đến trước mặt Hắc Thử Tinh rút hắc đao ra đâm nó, Hắc Thử Tinh bị đau tỉnh lại, rít lên xông về phía cửa trướng, vừa mới lao ra đã bị bình phong vô hình ngăn cản, lại xông về hướng bắc vẫn không ra được, đào đất cũng đào không ra.

Mạc Vấn không lên tiếng bảo ngừng lại, mà chỉ đứng bên cạnh, mắt lạnh nhìn Hắc Thử kia đâm loạn khắp bốn phía, tùy tiện đào bới.

Thử nghiệm mấy lần cùng không thể rời khỏi bình phong vô hình này, Hắc Thử Tinh run rẩy biến hóa thành hình người, quỳ gối xuống đất dập đầu không ngừng với Mạc Vấn, "Chân nhân tha mạng, chân nhân tha mạng."

Đồng dạng là yêu quái biến ảo, đồng dạng là nữ giới, Hoàng Tố Tố sinh ra đã mặt mày quyến rũ, mà thứ này sinh ra lại cực kỳ dọa người, mặt lồi miệng dài, hai mắt như đậu, khóe miệng còn mọc râu trắng nhỏ dài.

Mạc Vấn nghe vậy cũng không trả lời mà xoay người nhìn về phía Bồ Hùng, Bồ Hùng hiểu ý, cởi thường phục của mình đưa cho Mạc Vấn, Mạc Vấn nhận lấy ném cho Hắc Thử Tinh, thứ này tuy rằng xấu xí, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, trần truồng rất bất nhã.

Hắc Thử Tinh này lá gan không lớn, thấy áo khoác ném tới thì hoảng sợ tránh sang một bên, đợi đến lúc áo khoác rơi xuống đất không thấy dị thường mới nắm lấy áo khoác bao lấy thân mình.

"Họ tên là gì?" Mạc Vấn lùi về phía sau vài bước, ngồi vào chỗ hỏi.

"Nô tỳ Tiêu Ngọc Lan, chân nhân tha mạng, ta cũng là bị con nhím gai kia bức bách mới ám sát chân nhân, nô tỳ ở trong tường đất nghe thấy lời nói của chân nhân, biết được chân nhân là chính nhân quân tử, anh hùng quang minh lỗi lạc, nô tỳ cực kỳ kính phục, đã quyết dứt người rời đi, chân nhân tha mạng, nô tỳ thật sự không có tâm hại ngươi." Hắc Thử Tinh vì cầu sống sót mà ngụy biện phủi sạch trách nhiệm.

"Yêu nữ này muốn hành thích ta, đáng bị tội gì?" Mạc Vấn không có tiếp lời Tiêu Ngọc Lan mà quay đầu nhìn về phía Bồ Hùng.

"Bẩm chân nhân, chiếu theo luật lệ triều ta, hành thích vương hầu tất thiên đạo vạn quả, liên lụy tam tộc." Bồ Hùng lớn tiếng trả lời.

"A!" Hắc Thử Tinh nghe vậy nhất thời sợ đến mất hồn, dưới sự sợ hãi lại tè ra quần lần nữa.

"Chờ chốc lát, xem Ngụy Phách Thiên kia có tới cứu nó hay không, nếu Ngụy Phách Thiên không tới, vậy nó không còn chút tác dụng nào, lúc mặt trời lặn hành quyết nó." Mạc Vấn thuận miệng nói.

"Tuân lệnh." Bồ Hùng lớn tiếng trả lời, sau đó nói: "Tướng sĩ quân ta đã rất lâu chưa thấy thịt, yêu tinh này rất mập, hầm ăn vừa vặn đỡ thèm."

Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, nếu muốn Hắc Thử Tinh này nói ra hết sự thật thì cần phải dùng phương pháp "dồn vào chỗ chết mới được sống", trước cắt đứt ý niệm cầu sinh của nó, sau đó thả cho nó một con đường sống, đến lúc đó mới có thể hỏi ra được sự thật.

"Chân nhân tha mạng, nô tỳ biết tình hình trong thành này, có thể nói cho chân nhân." Hắc Thử Tinh dập đầu xin tha mạng.

"Hoàng Tố Tố đã bị ta đả thương, một mình Ngụy Phách Thiên không làm gì được chúng ta, đợi đến lúc mưa ngừng quân ta sẽ đánh chiếm thành trì, tình báo đó của ngươi không có tác dụng." Mạc Vấn cắm đao vào vỏ, ngồi trở lại chủ tọa bưng tách trà lên.

"Nô tỳ nguyện ý bỏ tà theo chính, lập công chuộc tội, đào ra một đường hầm đi thông vào trong thành, vậy thì quý quân sẽ có thể giảm bớt binh lính bị thương." Hắc Thử Tinh muốn tìm đủ mọi cách để sống.

"Thả hổ về rừng tất lưu hậu hoạn, một khi bỏ đi giam cầm, ngươi còn không lập tức chạy thoát sao, đến lúc đó ta phải đi đâu tìm ngươi." Mạc Vấn lắc đầu nói.

"Thứ cho mạt tướng chen lời, chân nhân pháp thuật thông thiên, phân rõ âm dương, yêu tinh này sao có thể chạy thoát khỏi mắt thần của chân nhân?" Bồ Hùng giả bộ không hiểu, lên tiếng phối hợp.

"Ngươi có chỗ không biết, yêu tinh này lại không có yêu khí, người trong Đạo gia khó mà phát hiện." Mạc Vấn lắc đầu nói, "Lúc trước ám sát hộ quốc pháp sư cũng là thứ này, thứ này chưa trừ diệt, sẽ có vô tận hậu hoạn."

"Chân nhân từ bi, tha cho nô tỳ một mạng, nô tỳ ắt hẳn triệt để hối cải, an tiền mã hậu* đi theo chân nhân, luôn luôn nghe dạy dỗ, lập nhiều chiến công, lập công chuộc tội." Hắc Thử Tinh kia thấy tâm muốn giết nó của Mạc Vấn đã quyết, nước mắt nước mũi đều rơi, khóc lóc cầu xin tha thứ.

*An tiền mã hậu: đi theo phía sau

"Nếu như ngươi chưa bỏ đi yêu khí, ta sẽ cân nhắc lưu lại tính mạng ngươi thu về dưới trướng, nhưng ngươi không có yêu khí, một khi rời khỏi chỗ này, lúc mất đi khống chế, chắc chắn không thể lưu ngươi lại." Mạc Vấn lắc đầu nói.

"Nô tỳ thật lòng bỏ tà theo chính, nguyện ý giao nội đan cho chân nhân trông coi, đợi đến khi lập được công lao, trả lại cho nô tỳ." Bộ dáng Hắc Thử Tinh khóc lóc rất khó coi.

Mạc Vấn không tiếp lời của nó, Hắc Thử Tinh này xem ra thật lòng muốn sống, nếu không sẽ không chủ động nhắc đến giao ra nội đan, nhưng từ đầu đến cuối nó không hề nhắc đến bản thân làm thế nào bỏ đi yêu khí, nếu không phải nó cho rằng chuyện đó không đáng nhắc tới, thì chính là nó đang tận lực né tránh, cố ý không nói.

Nếu như vế trước, thì có thể trực tiếp hỏi, nếu là vế sau, tùy tiện hỏi, Hắc Thử Tinh này có thể sẽ nói dối.

"Chân nhân, Ngụy Phách Thiên kia đến bây giờ cũng chưa tới, chắc hẳn đã quyết tâm vứt bỏ nó, hay là sớm giết đi, để tránh đêm dài lắm mộng." Bồ Hùng nói.

"Cũng được!" Tay Mạc Vấn cầm hắc đao, chậm rãi đi về phía Hắc Thử Tinh.

"Chân nhân tha mạng!" Hắc Thử Tinh thấy vậy phát ra tiếng thét cuồng loạn, sau khi kêu la thì hiện ra nguyên hình lại lần nữa đâm bậy, đâm không ra lại biến hóa hình người dập đầu xin tha, tình trạng quả thực rất đáng thương.

"Thôi, ta có mấy vấn đề hỏi ngươi, nếu ngươi thành thật trả lời, ta sẽ cân nhắc có nên giữ lại tính mạng cho ngươi hay không." Mạc Vấn mềm lòng, không đành lòng dọa nó nữa.

"Đa tạ ân chân nhân không giết, nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài, ô ô~" Hắc Thử Tinh nhìn thấy một cơ hội sống, mừng đến chảy nước mắt.

"Ta hỏi ngươi, lại lịch của ngươi là gì?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi.

"Bẩm chân nhân, nô tỳ là chuột núi trong Bất Hàm sơn, tám trăm năm đã thành hình người, bị tế ti Đằng Cách Lý mê hoặc mới tới làm khó Đại Triệu." Hắc Thử Tinh lập tức trả lời.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, Bất Hàm sơn là một dãy núi ở Đông Bắc, đất đai cực kỳ rộng lớn, có đến mấy ngàn dặm.

"Ta lại hỏi ngươi, trong thành Bình Châu này có bao nhiêu binh sĩ nước Yên?" Mạc Vấn lại hỏi, vấn đề này cùng với vấn đề trước đó thực ra không có ý nghĩa gì, tác dụng duy nhất chính là có thể dựa theo tốc độ trả lời nhanh hay chậm của Hắc Thử Tinh để giám định vấn đề thứ ba là thật hay giả.

"Hình như có bốn năm ngàn người, cụ thể bao nhiêu nô tỳ không rõ." Hắc Thử Tinh vẫn trả lời rất nhanh.

"Ta lại hỏi ngươi, ngươi làm thế nào ẩn giấu yêu khí?" Mạc Vấn giả bộ tùy ý, hỏi ra vấn đề hắn quan tâm nhất.

Hắc Thử Tinh thấy Mạc Vấn hỏi đến vấn đề này, trong nháy mắt trên mặt hiện ra xám xịt, "Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ thật sự không biết, chúng nó cũng nhiều lần hỏi nô tỳ làm thế nào bỏ đi yêu khí, nhưng bản thân nô tỳ cũng không biết, chân nhân tha mạng, nô tỳ là thật sự không biết, tuyệt đối không phải có ý giấu giếm."

Mạc Vấn và Bồ Hùng nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, hai người diễn trò dọa dẫm chình là vì vấn đề này, không ngờ lại nhận được loại đáp án như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt của Hắc Thử Tinh kia, hình như là thật lòng không biết chứ không phải cố ý giấu giếm.

"Ngươi có thể biến hóa hình người vào lúc nào?" Sau khi trải qua cân nhắc ngắn ngủi, Mạc Vấn mở miệng hỏi, nếu không có được đáp án rõ ràng, thì chỉ có thể từng bước suy tính.

"Bẩm chân nhân, nô tỳ vào hai trăm năm trước đã có thể biến hóa thành hình người." Hắc Thử Tinh lo sợ Mạc Vấn không tin, trả lời rất nhanh.

Mạc Vấn nghe vậy khẽ nhíu mày, huyết thống thú vật đều vào khoảng năm trăm năm biến hóa thành hình người, Hắc thử Tinh này sáu trăm năm biến thành người không tính sớm, cái này cho thấy vào sáu trăm năm trước, nó không hề có kỳ ngộ hay tạo hóa gì.

"Sau khi biến ảo hình người, ngươi từng ăn loại đồ vật kỳ lạ nào?" Mạc Vấn hỏi.

Hắc Thử Tinh nghe vậy ngây ngẩn, thấy Mạc Vấn nhíu mày, vội vàng lên tiếng giải thích, "Chân nhân chớ vội hiểu lầm, những năm này nô tỳ ăn quá nhiều đồ vật, quả thực không nhớ hết."

"Đồ ăn hơi kỳ lạ, ngươi thử nhớ lại một chút." Mạc Vấn nói.

"Chỉ từng ăn một gốc nhân sâm ngàn năm thành hình, thứ khác đều là chút thức ăn bình thường." Hắc Thử Tinh nhớ lại chốc lát lên tiếng trả lời.

"Chỉ từng ăn nhân sâm?" Sắc mặt Mạc Vấn chuyển lạnh, Bất Hàm sơn còn xa xôi hơn hơn Côn Lôn sơn, không có người ở, linh vật hẳn sẽ không ít, Hắc Thử Tinh này không thể nào chỉ từng ăn một gốc nhân sâm được.

"Chân nhân minh giám, trong núi kia xác thật có rất nhiều trái cây và đồ vật kỳ dị, nhưng những thứ kia đều là vật có chủ, nô tỳ cũng không dám chấm mút a." Hắc Thử Tinh vội vàng giải thích.

Mạc Vấn nghe vậy sắc mắt hòa hoãn lại, Hắc Thử Tinh này nói cũng có lý, phàm là linh vật thần kì đều có dị loại bảo vệ bên cạnh, Hắc Thử Tinh này tuy rằng có thể biến hòa hình người, tu vi bản thân lại không cao, huống chi lá gan của nó không lớn, chắc hẳn cũng không dám đi cướp.

"Ngươi bỏ đi yêu khí từ lúc nào?" Mạc Vấn lại hỏi.

"Nô tỳ nếu nói không biết, ngài nhất định sẽ tức giận, nhưng nô tỳ thật sự không biết, trước khi đến đây nô tỳ vẫn luôn ở trong núi, bản thân cũng không biết bỏ đi yêu khí từ lúc nào." Hắc Thử Tinh vẻ mặt như đưa đám đáp.

Mạc Vấn nghe vậy bất đắc dĩ thở dài, Hắc Thử Tinh nói hẳn là tình hình thực tế, yêu khí chỉ có người tu hành có thể cảm nhận được, trước đó nó cũng chưa từng gặp được người tu hành, hiển nhiên không thể nào biết được bản thân đã bỏ đi yêu khí.

Nếu bản thân Hắc Thử Tinh không thể nào biết được, vậy chỉ có thể giúp nó nhớ lại, sau khi trầm ngâm hồi lâu, Mạc Vấn nghĩ tới một chuyện, "Ngươi thường ngày ăn gì?"

"Hễ là có thể ăn thì đều ăn." Hắc Thử Tinh trả lời.

"Thích nhất là loại thịt gì?" Sau khi thở dài Mạc Vấn lên tiếng hỏi.

"Rắn." Hắc Thử Tinh lập tức trả lời.

"Ngươi hãy nhớ lại một chút, từ lúc nào ngươi bắt đầu bắt rắn dễ dàng hơn." Mạc Vấn thấp thoáng thấy được một tia hy vọng, ngoại trừ người tu hành, loài rắn cũng có giác quan bén nhạy, chúng nó có thể phát giác được nguy hiểm tiềm tàng, mà cảm giác chúng nó dựa vào cũng là yêu khí.

"Sáu mươi năm trước. Chân nhân làm sao biết được những điều này?" Hắc Thử Tinh ngạc nhiên hỏi.

"Trước khi việc bắt rắn trở nên dễ dàng, ngươi từng ăn loại linh vật kỳ lạ nào?" Mạc Vấn căng thẳng truy hỏi, nghĩ hết tất cả biện pháp cuối cùng khẳng định Hắc Thử Tinh bỏ đi yêu khí là vào sáu mươi năm trước.

"Không có, chưa từng ăn. Khi đó nô tỳ vừa bị một con rắn kỳ lạ chiếm đoạt động phủ, phiêu bạt bên ngoài cực kỳ bi thảm, làm gì có linh vật để ăn." Hắc Thử Tinh lắc đầu liên tục.

Mạc Vấn nghe vậy rất thất vọng, con chuột này là động vật không kén ăn nhất, Hắc Thử Tinh này ở trong núi rõ ràng là gặp được cái gì thì ăn cái đó, có thể chỉ là trong lúc vô tình đã cắn một ngọn cỏ hoặc là ăn một trái cây nhìn không có gì lạ.

"Nô tỳ nhớ ra rồi?" Ngay tại lúc Mạc Vấn thất vọng, Hắc Thử Tinh kia lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra.

Mạc Vấn nghe vậy khẩn trương nhìn thẳng, không ngờ Hắc Thử Tinh lại lắc đầu liên tục, vẻ mặt cũng trở nên rất ảm đạm, "Không phải."

"Ngươi nhớ ra cái gì?" Mạc Vấn vội vàng truy hỏi.

"Nô tỳ từng ăn một cây nấm ở dưới lòng đất, nhưng đó là thứ khó ăn nhất mà nô tỳ từng ăn trong cuộc đời này, ngửi mùi thì thơm ngọt, vào miệng lại cực kỳ thối." Vẻ mặt Hắc Thử Tinh khó chịu cho thấy đến nay trí nhớ về mùi thối của cây nấm kia đối với nó vẫn như mới.

"Cây nấm kia mọc ở nơi nào?" Mạc Vấn hỏi, có lúc linh vật cũng không nhất định ngon miệng, thực ra thì đa số linh vật đều khó có thể nuốt trôi, bởi vì thuộc tính ngũ hành của nó mãnh liệt, không dễ ăn.

"Ở phía dưới một phần mộ." Hắc Thử Tinh trả lời.

"Phần mộ lớn chừng nào?" Mạc Vấn nghi ngờ hỏi.

"Lớn như một ngọn núi vậy, hơn một trăm dặm." Hắc Thử Tinh nói.

"Trong Bất Hàm sơn có phần mộ lớn?" Bồ Hùng vẫn luôn ở bên cạnh lắng nghe chen miệng hỏi, những lời này nhìn như hỏi Hắc Thử Tinh, thực ra là đang nhắc nhở Mạc Vấn, bởi vì Bất Hàm sơn rừng sâu núi thẳm, không thể nào có phần mộ, càng không thể nào có phần mộ lớn như một ngọn núi cả.

"Có, là sự thật, ngay tại Ngũ Long lĩnh, còn có mộ bia." Ngón tay của Hắc Thử Tinh chỉ phía Đông Bắc.

"Phía trên mộ bia viết chữ gì?" Mạc Vấn trầm giọng hỏi, lúc trước hắn đã rất thất vọng, lúc này ngoại trừ thất vọng còn sinh ra phẫn nộ, phần mộ lớn hơn một trăm dặm đã không còn phải là phần mộ, mà là lăng mộ cực lớn vượt qua hoàng lăng gấp mấy lần, Bất Hàm sơn không thể nào xuất hiện loại lăng mộ này, Hắc Thử Tinh đang bịa chuyện.

"Nô tỳ không biết chữ mà." Hắc Thử Tinh vẻ mặt đưa đám lắc đầu nói, nói xong, thấy sắc mặt Mạc Vấn bất thiện, vội vàng lên tiếng bổ sung, "Nô tỳ còn nhớ hình dạng mấy chữ trong đó."

"Viết ra." Mạc Vấn cầm lấy giấy bút ném vào bình phong vô hình.

Hắc Thử Tinh nhặt giấy bút lên, một tay cằm bút, nhớ lại, qua rất lâu mới viết ra ba chữ, sau khi tự mình xem kĩ lắc đầu liên tục, "Không đúng, không phải thế này."

Mạc Vấn nghe vậy lại đưa một xấp giấy, Hắc Thử Tinh viết ba tờ, tới tờ thứ tư mới hài lòng, hai tay nâng lên, chờ Mạc Vấn tới lấy.

Mạc Vấn cố kiềm chế đưa tay lấy tờ giấy trắng kia, phía trên viết ba chữ xiêu vẹo, mặc dù chữ viết xấu xí, nhưng miễn cưỡng có thể phân biệt.

Sau khi xem xong ba chữ này, Mạc Vấn không giận ngược lại cười, "Ngươi có biết người ngươi viết trong này là ai không?"

"Nô tỳ không biết." Hắc Thử Tinh ngạc nhiên lắc đầu.

"Trời tạo nghiệp còn có thể sống, tự làm bậy không thể sống, ngươi đã một lòng muốn chết, ta sẽ cho ngươi được thỏa mãn tâm nguyện." Mạc Vấn uy nghiêm mở miệng.

"Chân nhân tha mạng, ta thật sự không gạt ngươi, có lẽ ta nhớ lầm, ta viết lại." Hắc Thử Tinh lớn tiếng hô.

Bồ Hùng ở bên cạnh cảm thấy nghi ngờ, vươn tay cầm lấy tờ giấy trong tay Mạc Vấn, sau khi xem xong khẽ nói, "Chân nhân, có thể nó không nói dối, đây là thể chữ Lệ mà tiền triều sử dụng."

Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày nhìn về phía Bồ Hùng, Bồ Hùng giơ tay chỉ về phía Bắc, "Bất Hàm sơn năm đó quả thực có một phần khu vực ở trong lãnh thổ nước Ngụy..."

---o0o---