Tử Dương

Chương 172: Vào cung




Dịch giả: argetlam7420

"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, ngươi cứ xem một chút đi, những tin tức này có được không dễ đâu." Thạch Chân lại đưa cuộn giấy trắng cho Mạc Vấn.

Mạc Vấn vốn chẳng có lòng dạ nào xem nó, nhưng hắn không chịu nổi Thạch Chân mè nheo, đành phải nhận lấy cuốn giấy trắng. Tiện tay mở ra, tổng cộng có tám cuộn, không hỏi cũng biết là thông tin của tám người được chọn.

"Tám người này đều có thể lăng không bay lượn." Thạch Chân ở bên cạnh nói.

"Không phải cứ bay được thì là Hải Đông Thanh (chim ưng) đâu." Mạc Vấn chỉ liếc nhìn một lát rồi đem trả lại Thạch Chân.

"Nhanh vậy sao?" Thạch Chân cảm thấy hơi kinh ngạc.

"Những tin tức này đọc cũng chẳng để làm gì, tuyệt học của bọn họ chắc chắn không thể nào bị ngươi thám thính được." Mạc Vấn thuận miệng nói ra, hắn chẳng qua là nhìn đại khái nhìn thân phận tám người này, trong tám người có ba người là đệ tử Đạo gia, năm đệ tử Phật môn, trong đó có một nữ đạo sĩ cùng một ni cô. Những người này tuổi tác cũng không lớn, không ai quá bốn mươi tuổi, đều trẻ trung khỏe mạnh.

"Thái tử giao hảo rất tốt với ta, nếu đấu pháp gặp người này thì lưu lại cho y ba phần mặt mũi." Thạch Chân đưa tới một tờ giấy trắng.

"Sáu năm." Mạc Vấn không tiếp lấy tờ giấy nói ra, Thạch Chân đưa tới không thể nghi ngờ là ứng cử viên do Thái Tử tìm được.

Thạch Chân không nghĩ Mạc Vấn lại không nể mặt mình như vậy, nàng hơi lúng túng một chút rồi thu hồi tờ giấy kia. Giảm thuế năm năm đã là rất nhiều rồi, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà thêm một năm.

"Ngươi tính toán giỏi lắm." Thạch Chân cười khổ.

"Nhận Kim Ấn rồi, ta sẽ được chỉ huy bao nhiêu binh mã?" Mạc Vấn hỏi, đây là vấn đề hắn quan tâm nhất, tranh đoạt Kim Ấn ngược lại chỉ là thứ yếu.

"Đại quân đã sớm trú đóng ở tiền tuyến, mấy năm này bộ binh phái đến tổng cộng hai mươi vạn." Thạch Chân trả lời không cần suy nghĩ, đủ thấy nàng hết sức quan tâm chiến sự.

"Hiện giờ còn lại bao nhiêu?" Mạc Vấn truy hỏi.

"Không kể binh mã tăng viện, lúc này ở tiền tuyến còn khoảng ba vạn." Thạch Chân thấp giọng trả lời, cùng lúc đó quan sát vẻ mặt Mạc Vấn.

Mạc Vấn nghe xong lắc đầu cười khổ, đánh bốn năm năm, hai mươi vạn quân hầu như chết sạch. Tình hình thành ra như thế chỉ có thể có hai khả năng, một là tướng lĩnh và Quốc sư cầm quân đều là hạng bất tài, hai là quân đoàn yêu ma quái thú của nhà Mộ Dung nước Yên vừa đông vừa hung hãn.

"Phe địch có bao nhiêu binh mã?" Mạc Vấn cười khổ xong hỏi tiếp.

"Xuất chiến có ba đội, mỗi đội một vạn quân, phân ra ba quận, hậu phương khẳng định còn có tăng viện." Thạch Chân giơ tay đuổi thị nữ ra.

"Bên ta có những binh chủng nào, bên địch là binh chủng nào?" Mạc Vấn hỏi lại, một khi đã tiếp nhận Kim Ấn thì ngay lập tức sẽ phải ra tiền tuyến, phải nhanh chóng nắm được tình huống địch ta.

"Nước Yên đa số là kỵ binh, bên ta có ba vạn quân đều là bộ binh." Thạch Chân rụt rè đáp.

Mạc Vấn nghe vậy lông mày nhíu chặt, "Phái đi hai mươi vạn binh sĩ, có bao nhiêu người Hồ, bao nhiêu người Hán?"

"Quốc nhân có khoảng hai vạn." Thạch Chân lại thấp giọng nói ra.

"Xem ra nếu không có ta ra tay chống lại nhà Mộ Dung nước Yên, các ngươi thật sự sẽ phái toàn bộ người Hán ở nước Triệu đi chịu chết phải không?" Mạc Vấn cười nhạt.

"Ngươi hiểu lầm rồi, vốn quốc nhân số lượng cũng không nhiều, số dũng sĩ kia đã đánh trận được hai mươi năm, đa số đều đã già yếu bệnh tật, không thể tái chiến." Thạch Chân lắc đầu nói.

"Ba vạn bộ binh không thể nào ngăn cản được kỵ binh, phải chi viện thêm cho ta." Mạc Vấn không đi châm chọc Thạch Chân nữa, người Hán với người Hồ ở nước Triệu bị đối xử vốn đã khác nhau, nước Triệu đương nhiên sẽ phái người Hán đi chịu chết trước tiên.

"Điều đó là đương nhiên, chúng ta đã chiêu mộ thêm năm vạn binh sĩ, đang trên đường tiến về phía Đông." Thạch Chân nói.

"Vẫn là người Hán?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi.

Thạch Chân im lặng.

"Lập tức huy động thêm binh sĩ từ hai mươi đến bốn mươi tuổi, tăng thêm năm ngàn kỵ binh, toàn bộ đều là người Hồ." Mạc Vấn nói.

"Hiện tại tính toán mấy thứ này có vẻ hơi quá sớm." Thạch Chân lắc đầu liên tục.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, ý Thạch Chân nói hắn còn chưa tiếp nhận Kim Ấn, không có quyền điều động binh mã.

" Giờ Thìn ngày mai, tại Chính Dương Cung sẽ quyết định Kim Ấn thuộc về ai." Thạch Chân châm trà cho Mạc Vấn.

"Ta không muốn làm tướng lĩnh dẫn quân, ta muốn toàn quyền điều động đại quân ở tiền tuyến." Mạc Vấn không hề để ý lời Thạch Chân.

"Điều này không hợp quy chế, chúng ta mặc dù biết năng lực của ngươi, nhưng lại không biết ngươi tính toán gì, vạn nhất ngươi thống soái đại quân làm phản thì chúng ta biết ứng đối thế nào?" Thạch Chân cười nói rồi bưng trà tới cho Mạc Vấn.

"Nếu ta không thể điều động quân đội, thì dù có bày mưu tính kế cỡ nào cũng khó mà chiến thắng." Mạc Vấn lắc đầu, hắn rất giỏi tính kế, người Hồ cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ chỉ mượn pháp thuật của hắn chứ không hề có ý để hắn thống lĩnh quân đội.

"Nếu như ngày mai có thể đoạt được Kim Ấn, ta sẽ thỉnh cầu Phụ hoàng ban hôn, thành thân xong ngươi liền có thể tự mình thống binh rồi." Thạch Chân đặt ly trà xuống trước mặt Mạc Vấn.

"Hay là phái tướng lĩnh đi." Mạc Vấn nhíu mày nhìn Thạch Chân một cái, nâng ly trà lên uống một ngụm.

"Ta làm ngươi chán ghét vậy sao?" Thạch Chân mặt lộ vẻ ai oán.

"Dược vật trong trà này ngươi lấy ở đâu?" Mạc Vấn nâng chén trà lên uống tiếp.

"Lấy ở hậu cung." Thạch Chân đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh trả lời.

"Nếu ngươi dám bỏ độc vào trà thì ta sẽ giết ngươi ngay tại chỗ, ta đã bách độc bất xâm, sau này đừng làm vậy nữa." Mạc Vấn ngửa đầu uống cạn chén trà.

"Ta là ngưỡng mộ tài năng của ngươi nên mới làm vậy." Thạch Chân cười đùa.

"Không phải ngươi ngưỡng mộ, đó chẳng qua là tò mò thôi. Ta với các ngươi chỉ là giao dịch, vĩnh viễn sẽ không trở thành bằng hữu, càng sẽ không có tư tình gì với ngươi." Mạc Vấn lạnh lùng nhìn Thạch Chân một cái, rồi đứng dậy đi về phía căn phòng phía tây quan sát bức tranh treo trên tường.

"Trước kia ta cũng chưa từng làm chuyện này." Thạch Chân rời khỏi chỗ ngồi đi theo.

"Ngày mai lúc nào lên đường?" Mạc Vấn ngắm nhìn bức tranh, cũng không quay đầu lại.

"Nơi này cách hoàng cung rất gần, đi trước nửa giờ là kịp rồi." Thạch Chân trả lời.

Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, xoay người đi tới một bức họa khác. Thấy hắn lạnh nhạt như vậy, Thạch Chân chỉ có thể thu lại mấy cuộn giấy trắng trên bàn rồi lên tiếng cáo từ, ngượng ngùng thối lui.

Thạch Chân đi rồi, Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu. Thạch Chân mới chỉ gặp mặt hắn vài lần, không thể nào có tình cảm với hắn, cũng lắm chỉ là tò mò. Trước đó động tác Thạch Chân rắc thuốc bột vào móng tay rồi âm thầm bỏ thuốc vào cũng rất nghiệp dư, cho thấy nàng cũng không thường xuyên làm việc này. Thuốc nàng bỏ vào chỉ là loại hỗ trợ, không có ý giết người, điều này chỉ có thể có hai lý do. Một là xét trên lợi ích của nước Triệu, muốn triệt để mời chào trói buộc hắn, khiến hắn thật lòng trung thành với nước Triệu. Hai là hiếu kỳ với năng lực của hắn, muốn thử nghiệm một chút. Hai lý do này đều có khả năng, cũng có thể cả hai đều đúng, cô gái này vừa có tâm kế lại vừa đanh đá chua ngoa, tự do tùy hứng, hai loại tính tình thay phiên nhau thể hiện ra, rất tự nhiên mà không hề mâu thuẫn.

Đến đêm, trong dịch quán hết sức yên tĩnh, yên tĩnh mà lại rất trang nghiêm, đây cũng chính là yêu cầu của hoàng gia với dịch quán, nếu cứ huyên náo như ngoài chợ thì khi sứ giả nước khác đến ở sẽ cảm thấy coi thường.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn dậy sớm, rửa mặt chải đầu rồi ngồi trong phòng chờ đợi, đợi đến canh ba giờ Mẹo rồi cùng đám người Thạch Chân tới Hoàng Thành.

Tùy tùng của Thạch Chân đa số là binh sĩ, tới Hoàng Thành không được đi vào. Lính canh có ý muốn Mạc Vấn để lại binh khí trong tay, liền bị Thạch Chân khoát tay ngăn cản, hai người đi qua cửa thành tới thẳng Chính Dương Cung.

Tòa thành này vốn là của nước Tấn, sau bị người Hồ xâm chiếm, người Tấn sau khi xuôi Nam xây lại Hoàng Thành lại phỏng theo nơi này, do vậy hai tòa Hoàng Thành hầu như hoàn toàn tương tự về hình dáng kết cấu, chẳng qua Hoàng Thành nước Triệu so với nước Tấn nhỏ hơn một ít, ngoài ra do được xây từ khá lâu nên so với Hoàng Thành nước Tấn thì hiện vẻ cổ xưa hơn một ít.

Hoàng Thành canh phòng rất nghiêm ngặt, đi đến cửa nào cũng phải xuất trình lệnh bài. Vệ binh trong cung đều là người Hồ, thấy Mạc Vấn thì tỏ vẻ lạnh nhạt. Người cầm quyền có lẽ sẽ phải nể mặt người tu hành ba phần, nhưng mấy tên lính người Hồ này ngu độn không hiểu quy củ, ánh mắt không hề che giấu sự miệt thị với người Hán.

Đi qua ba cửa thì tới Chính Dương Cung. Đây là một khu vực rất rộng lớn, trải dài năm dặm từ đông sang tây, nam bắc cũng khoảng năm dặm, đường vào chia làm ba làn, có cầu vòm bắc qua. Đi qua cầu là một quảng trường trống trải, ở đó có hai chiếc đỉnh đồng rất to, cao hơn một trượng, phía đông là Hùng đỉnh ba chân tai tròn, phía tây là Thư đỉnh bốn chân tai vuông, cách đó ba dặm về phía Bắc ra là một cung điện rất lớn, tòa chủ điện có ba cái cửa lớn bốn cánh, hẳn là nơi Hoàng Thượng lâm triều.

Lúc này trước cửa Chính Dương Cung có khoảng một trăm vị văn võ bá quan, bên ngoài cung có rất đông thị vệ, mà ở khu vực cầu vòm phía bắc có tám người đang đứng, ba người mặc đạo bào, năm người mặc cà sa, không hỏi cũng biết là ứng viên do triều đình cùng các vị hoàng tử mời tới thay thế quốc sư.

Mạc Vấn và Thạch Chân bước qua cây cầu vòm phía tây, lúc qua cầu Thạch Chân nói nhỏ với Mạc Vấn, "Ta đi trước gặp Hoàng Thượng."

Mạc Vấn gật đầu dừng bước, Thạch Chân làm lễ với bá quan rồi nhanh đi về phía Chính Dương Cung.

Sau khi dừng lại, Mạc Vấn cũng không đứng nghiêm chờ như tám người kia, mà chậm rãi đi về phía đông. Tám người này đứng cách nhau ước chừng năm trượng, một lát sau Mạc Vấn đi tới trước mặt người thứ nhất, đây là một tăng nhân người mặc áo cà sa đỏ thẫm, tuổi tác trên dưới ba mươi, vốn đang nhắm mắt niệm kinh, cảm giác Mạc Vấn đến gần mình thì mở mắt nhìn hắn một cái. Sau khi nhìn thấy quần áo Mạc Vấn mặc trong mắt y xuất hiện vẻ khinh thường, sở dĩ như vậy là bởi Mạc Vấn vẫn đang mặc đạo bào Vô Lượng Sơn tặng cho, mà không phải đạo bào của bậc cao công, do vậy tăng nhân này mới xem thường hắn.

Mạc Vấn thấy thế cũng khẽ cau mày, hắn vốn tưởng rằng những người này gặp hắn xong sẽ lộ vẻ hoảng sợ, không ngờ bọn họ căn bản không hề sợ hãi. Thế nhưng suy nghĩ một chút hắn liền biết nguyên do, những người này tin tức bế tắc đến mấy chắc hẳn cũng đã nghe qua sự tình của hắn tại Kiến Khang, sở dĩ không sợ hắn là bởi những người này chỉ biết cái tên Mạc Vấn, nhưng không biết hắn chính là Mạc Vấn. Ngoài ra Dự công chúa là người cuối cùng mời được hắn, Thạch Chân nếu đã thám thính tình hình những người khác, đương nhiên cũng sẽ đề phòng người khác thám thính tình hình phe mình, lại thêm đoàn nghi thức nghênh đón hắn ở huyện Tây Dương lúc này vẫn còn đang trên đường về, do vậy tin tức này vẫn chưa được nhiều người biết.

Hành động của Mạc Vấn làm cho văn võ bá quan đang đứng nghiêm xa xa rất là khiếp sợ, nhất thời có nhiều người lầm bầm chỉ chỏ, Mạc Vấn làm như không nghe thấy, tiếp tục bước về hướng đông, người thứ hai là một đạo cô khoảng 27 28 tuổi, thấy Mạc Vấn cũng không hề sợ hãi, ánh mắt dữ dằn nhìn thẳng vào hắn.

Mạc Vấn cười nhạt đáp lại, đối phương không coi hắn ra gì cũng rất bình thường, bởi hắn tuổi tác quá nhỏ, mới bằng này tuổi, cộng thêm quần áo như vậy, chẳng ai lại đi để ý hắn.

Quan sát từng người một xong, Mạc Vấn từ trong mắt những người này thấy được tự tin, thấy được tàn bạo, thấy được cuồng vọng, thấy được quyết tâm, nhưng lại không hề thấy mâu thuẫn hay bất đắc dĩ, vậy thì chứng tỏ những người này tới đây không phải là bị ép buộc tới, mà là tự mình muốn tới tranh đoạt Hộ Quốc Kim Ấn.

Ngộ tính mỗi người có cao có thấp, học trước không nhất định sẽ giỏi hơn, Mạc Vấn làm thế này cũng không phải cuồng vọng tự đại, mà là có hai mục đích. Một là quan sát xem trong tám người có ai có thể tha không, hai là tạo áp lưc trong lòng tám người này.

Xem xét hết tất cả xong, Mạc Vấn trở về đứng chính giữa tám người, xoay người lại nói, "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, ta là Thượng Thanh chuẩn đồ Thiên Khu Tử, chư vị xin hãy trở về đi..."