Tử Dương

Chương 164: Bích Thủy Độc Long




Dịch giả: argetlam7420

Sau nửa canh giờ Long Hàm Tu trở về, cầm trong tay một cây đoản trượng kỳ quái. Tay cầm của nó màu vàng, hẳn được làm bằng vàng, tay cầm khá giống chuôi kiếm thời Tiền Tần, ngắn mà tròn, cán trượng dài khoảng nửa thước, lớn bằng đồng tiền, có màu xám đen.

"Đây là Thần trượng của tộc trưởng mà ngươi nói?" Mạc Vấn nhận lấy cây đoản trượng, nhíu mày quan sát.

"Đúng vậy, uống nước đi." Long Hàm Tu đưa túi nước cho Mạc Vấn.

Mạc Vấn khoát tay không tiếp, đưa cây đoản trượng cho A Cửu. A Cửu nhận lấy, nắm bóp cán trượng màu đen ra một ít mạt vụn, vê vê trên tay, hỏi "Thập Châm?"

Mạc Vấn gật đầu xác nhận. Thần trượng Long Hàm Tu nói thực chất chính là “thập châm” người Hán hay gọi, còn có tên là đá từ, có thể hút kim loại.

(Dich: Nam châm đó mà @@)

"Ta ở chỗ này trông coi, các ngươi mau vào xem." A Cửu trả lại cây đoản trượng cho Long Hàm Tu.

Long Hàm Tu giơ tay nhận lấy đoản trượng, cùng Mạc Vấn trở lại vách núi.

Long Hàm Tu quay đầu nhìn Mạc Vấn, Mạc Vấn khẽ gật đầu, Long Hàm Tu hít một hơi thật sâu, cắm cây đoản trượng vào trong lỗ tròn.

"Sao lại bị chặn rồi?" Long Hàm Tu nghi ngờ, sau khi đoản trượng cắm vào lỗ tròn, bên trong lỗ tròn xuất hiện lực cản.

Mạc Vấn nghe vậy giơ tay lên, tỏ ý bảo Long Hàm Tu gia tăng lực đạo. Tới lúc này hắn đã hiểu được nguyên lý mở cánh cửa đá, sâu trong cái lỗ tròn cũng có Thập Châm, ban đầu là một thể với cây đoản trượng, sau này bị gãy ra. Lúc đẩy đoản trượng vào sẽ sinh ra lực đẩy, kích hoạt cơ quan cửa đá, cách này mặc dù đơn giản nhưng lại rất bền lâu.

Long Hàm Tu thấy Mạc Vấn gật đầu, liền gia tăng lực đẩy, đợi đến khi đoản trượng hoàn toàn cắm vào trong, âm thanh “ầm ầm” vang lên, cánh cửa đá bất ngờ nâng lên.

Trong nháy mắt khi cánh cửa đá mở, một luồng khí tức vô cùng hung ác ùa ra. Mạc Vấn thấy thế vội lách mình chắn trước người Long Hàm Tu, cùng lúc nghiêng người liếc mắt nhìn vào trong, làm hắn không nghĩ tới trong cửa đá lại là một đầm nước xanh biếc cực lớn.

"Sao lại như vậy?" Long Hàm Tu cũng nhìn vào trong, cảm thấy rất ngạc nhiên.

Mạc Vấn không trả lời, bên trong cửa là một đầm nước hình tròn chu vi hơn một trăm bộ (gần 200m). Đầm nước cách mặt đất hơn một trượng, cạnh đầm nước có dấu vết đào bới, cho thấy cái đầm này không phải hình thành tự nhiên mà là do con người đào ra, mặt đầm xanh biếc, mặt nước không gợn sóng, là một đầm nước đọng.

Bên trong tế đàn lại là một đầm nước, đây là điều Mạc Vấn chưa từng tính đến. Mặt nước trong động có độc khí lởn vởn, như vậy nghĩa là dưới đầm nhất định đang giấu một con độc vật cực kỳ hung ác, con độc vật này tuyệt không phải nhân loại, cho nên sẽ không phải Xi Vưu.

"Mau nhìn kìa." Long Hàm Tu giơ tay chỉ.

Mạc Vấn nghe tiếng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong động trên không trung cách mặt đất ba trượng có một quan tài đá rất to màu xanh lá cây, so với quan tài gỗ bình thường phải lớn hơn gấp đôi, bốn phía là những sợi xích lớn bằng cánh tay màu đen gắn vào bốn góc quan tài, giữ quan tài đá lơ lửng trên không trung.

Nhìn thấy quan tài đá, nghi ngờ trong lòng Mạc Vấn càng tăng lên, do động bị bịt kín nên khí tức mù mịt, cho nên lúc trước hắn mới không phát hiện ra quan tài đá phía trên. Hiện tại hắn đã nhận ra luồng hung khí sát bên trong động chính là từ cái quan tài này mà ra. Hung khí xuất phát từ quan tài đá, nhưng độc khí xuất lại bay lên từ mặt nước, trong quan tài hẳn là cất giữ hài cốt Xi Vưu, vậy dưới đầm rốt cuộc là con gì?

Cùng một khu vực lại xuất hiện hai loại khí tức bất đồng, hòa lẫn vào nhau làm cho khí tức rất hỗn loạn, ảnh hưởng đến cảm giác của Mạc Vấn. Hắn ngưng thần một hồi lâu mới có thể phân biệt được hai loại khí tức thuộc về ai, luồng khí hung sát trong thạch quan thuộc về vật sống, mà ở sâu dưới nước cũng đang giấu vật còn sống, hai loại khí tức này lại có chút tương tự nhau.

Mặc dù phân biệt rõ khí tức, nhưng Mạc Vấn vẫn thấy rất hỗn loạn, trước kia hắn chưa bao giờ gặp phải tình hình như vậy, cũng không nghĩ ra người Miêu vì sao phải xây cái tế đàn kỳ quái thế này, càng không thể nào hiểu được vì sao vật dưới nước vẫn còn sống, bởi vì đầm nước quá sâu đã che đậy đi phần lớn khí tức.

"Phía trên vách đá hình như có khắc một bức bích họa." Long Hàm Tu không có giác quan nhạy bén, cho nên nàng chỉ thấy những vật mắt có thể thấy.

"Khoan hãy vào trong, tình hình nơi này có vẻ rất đáng ngờ." Mạc Vấn lắc đầu nói, đầm nước nhỏ hơn không gian bên trong động, bốn phía đều có một khu vực rộng chừng hai thước, con người có thể đi được.

Mạc Vấn vừa dứt lời, liền phát hiện đầm nước trong động đang sôi sùng sục, cùng lúc đó sát khí đại thịnh, chắc là hung vật dưới nước đang nhanh chóng nổi lên.

"Cẩn thận, quái vật dưới nước sắp hiện thân." Mạc Vấn kéo Long Hàm Tu lùi lại mấy bước, do hắn không biết dưới nước là con gì nên chỉ có thể gọi là quái vật.

Nước bắn lên thành cột, cột nước dần dần dâng cao, hung khí cũng càng rõ ràng. Chẳng biết tại sao, tới lúc này hắn vẫn không cảm giác được quái vật kia là loại động vật nào.

Một lát sau, cột nước nhỏ dần, một cái đầu rồng to lớn màu đỏ từ dưới nước chậm rãi lộ ra. Đầu rồng xuất hiện đã làm Mạc Vấn cảm thấy nghi ngờ, bởi vì lấy tu vi của hắn lúc này không thể không cảm giác được rồng, không chỉ thế, mà ở cổ con Cự long màu đỏ này còn có một sợi xích lớn màu đen, đầu rồng ngẩng lên, xiềng xích màu đen cũng theo đó lộ ra.

Long Hàm Tu sống ở Man hoang, ngày thường đã thấy nhiều loài Cự xà Đại mãng, thấy con rồng đỏ cũng không quá kinh ngạc, chẳng qua vẫn nói nhỏ với Mạc Vấn, "Bình thường rắn mà có màu đỏ tức là có độc."

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, hắn làm sao không biết con rồng đỏ này chính là Độc Long, nhưng lúc này trong lòng hắn lại nổi lên một nghi vấn khác, đó chính là vuốt rồng vô cùng sắc nhọn, sợi xích đen kia sao có thể nhốt được nó. Thế nhưng nghi vấn ngay lập tức đã được giải đáp lúc Độc Long nổi lên, nơi vốn là móng vuốt của nó lúc này chỉ còn lại một mẩu dài hơn một thước, móng vuốt của nó đã bị người ta chặt đứt.

Loài rồng thực sự có hình dáng không giống như người đời thường kể, cái đầu rất giống loài rắn, chỉ khác là mọc thêm hai sợi râu, đỉnh đầu có hai cái sừng, do là Độc Long nên nó còn có hai cái răng nanh độc thò ra ngoài. Ngoài ra nó thuộc Thủy tộc nên mùi tanh hơi nặng, lại còn là rồng đỏ nên mùi tanh càng nặng hơn, nếu hắn không có khả năng kháng độc, chỉ riêng mùi tanh cũng đủ khiến hắn trúng độc ngất xỉu.

Lúc này con Độc Long tỏ ra hết sức yếu ớt, lại vô cùng gầy gò, đúng như câu gầy trơ cả xương, sau khi nổi lên mặt nước nó nằm sấp trước cánh cửa đá đánh giá hai người. Dù tướng mạo nó dữ tợn nhưng cũng không có cử chỉ gì hung ác.

Long Hàm Tu thấy thế sợ hãi, kéo tay Mạc Vấn định lui về phía sau tránh. Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, lúc này sợi xích màu đen đã giãn căng, con Độc Long đã không thể tiến thêm được nữa.

Người đời chưa từng nhìn thấy rồng nên toàn bày đặt đoán mò, kì thực cũng không phải tất cả Chân Long đều có thể đằng vân giá vũ ( cưỡi mây bay lượn), đa số Giao Long cả đời đều sống ở trong nước, chỉ có những con đạo hạnh cực cao mới có thể bay, tu vi con Độc Long này còn chưa đủ để đằng vân giá vũ.

Ngay khi hai người đang quan sát con Độc Long, nó bỗng làm một cử động kỳ quái, nhắm mắt há miệng. Nhắm mắt có thể là do bị ánh mặt trời làm chói mắt, nhưng sao lại há miệng.

Long Hàm Tu nghi hoặc nhìn Mạc Vấn, Mạc Vấn trầm ngâm một lát rồi đoán được con Độc Long làm vậy là vì đói ăn, "Đưa lương khô cho ta."

Long Hàm Tu nghe vậy vội vàng bỏ túi xuống, lấy lương khô đưa cho Mạc Vấn. Mạc Vấn đưa tay nhận lấy, lấy một cái ném cho Độc Long đang ngoác cái miệng tanh hôi to như chậu máu. Thức ăn vừa bay tới, Độc Long lập tức nuốt chửng.

Lương khô vốn không nhiều, đối với con Độc Long khổng lồ thì không khác nào như muối bỏ biển, lương khô ném xong, Độc Long vẫn còn há miệng xin ăn.

Mạc Vấn thấy vậy cao giọng nói với Độc Long, "Ngươi cứ xuống nước đi, ta sẽ lập tức đi tìm đồ ăn cho ngươi."

Hắn nói xong, Độc Long kia không có phản ứng gì. Mạc Vấn quay đầu nhìn Long Hàm Tu, "Thử dùng Miêu ngữ nói với nó."

Long Hàm Tu nghe vậy cao giọng thuật lại lời Mạc Vấn, Độc Long kia nghe xong liền ngậm miệng lại, nhưng nó cũng không xuống nước, mà nằm sấp gần cửa đá nhắm mắt ngủ.

"Ngươi ở đây trông chừng cửa đá, đừng để nó đóng lại." Mạc Vấn nói với Long Hàm Tu.

Long Hàm Tu gật đầu đáp ứng, lách người trở lại vách đá, Mạc Vấn rời khỏi nơi này, cấp tốc quay về cửa vào địa đạo.

"Theo ta ra ngoài." Mạc Vấn nói với A Cửu đang đứng chờ.

"Tế đàn của người Miêu sao lại có Độc Long?" A Cửu đi theo Mạc Vấn nói, nàng có thể nhạy bén nhận ra được khí tức dị loại.

"Nó bị nhốt ở nơi này, trong tế đàn là một đầm nước, Độc Long kia tay chân đã bị chặt đứt hiện sống ở trong đầm, phía trên còn treo một cỗ quan tài đá màu xanh lá cây." Mạc Vấn nói sơ qua tình hình cho A Cửu.

“Rồng nếu bị chặt đứt tay chân, vẫn có thể từ từ mọc lại được." A Cửu đi nhanh theo Mạc Vấn.

"Ta cũng không biết nữa, ta hoài nghi trong quan tài đặt hài cốt của Xi Vưu, người Miêu làm vậy có lẽ là muốn mượn Long khí giúp y sống lại." Do chưa từng nhìn thấy thứ trong quan tài nên Mạc Vấn không dám khẳng định.

A Cửu nghe vậy không hỏi lại, chân tướng rất nhanh sẽ được làm rõ, không cần suy đoán nhiều.

Hai người trở ra ngoài sơn động tìm kiếm mấy dặm, bắt được một con chó sói và một con báo, đánh chết mang thi thể về, lúc về A Cửu xem xét tình huống con dơi cùng lão Ngũ, sau đó đi cùng Mạc Vấn tới tế đàn.

Tới nơi, Độc Long có cảm giác, mở mắt ra, nhìn thấy hai người mang đồ ăn thì rất vui mừng há to miệng. Mạc Vấn đưa con sói cho Long Hàm Tu, để Long Hàm Tu ném cho nó, Độc Long ngoạm lấy rồi lẩn vào trong nước.

"Ta đi xem quan tài đá, hai người ở lại đây." Mạc Vấn nói với A Cửu và Long Hàm Tu.

Hai người nghe vậy gật đầu, Mạc Vấn hít một hơi đạp đất bay lên nhìn quan tài đá. Quan tài đá bị hơi nước bám vào đã nhiều năm, hòm quan tài phủ đầy rêu xanh. Sau khi lau đi rêu xanh thì thấy bản thân quan tài đá cũng không phải màu xanh lá cây, mà là từ ngọc bích tạc nên, chẳng qua trong động ánh sáng rất yếu, không thể thấy rõ sự vật trong quan tài.

Mạc Vấn trầm ngâm một lát rồi xuất linh khí mở nắp hòm quan tài ra, lại vẽ tiếp một tấm Hỏa phù soi sáng để tránh tổn hại đến quan tài đá. Hắn tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi khi Hỏa phù sắp tắt để nhìn rõ sự vật trong quan tài, rồi nhanh chóng rời khỏi quan tài trở ra ngoài cửa.

Sau khi hạ xuống, Mạc Vấn gật đầu với A Cửu một cái, tỏ ý suy đoán khi trước của hai người không sai, rồi lại nhìn về phía Long Hàm Tu, "Trong quan tài không có hài cốt nguyên vẹn, chỉ có một cánh tay rất to. Cánh tay cũng không ở chính giữa quan tài, mà là để ở bên trái, hẳn là một cánh tay trái, đoạn cánh tay đó là thực chất, còn từ củi chỏ lên vai lại hơi mờ ảo, có thể là do Long khí lâu ngày sinh ra. Có khí tức sinh sôi tức là không phải vật chết, hẳn là tổ tiên Chiến Thần của các ngươi."

Long Hàm Tu nghe vậy rất là kinh ngạc, sau khi ngạc nhiên một lúc mới hoàn hồn, chậm rãi gật đầu. Tế đàn này thực ra là nơi người Miêu thiết kế để phục sinh Xi Vưu.

"Có thể không dùng con dơi kia không?" Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía A Cửu.

"Lão Ngũ không thể so được với thần thánh." A Cửu lắc đầu. Ý của Mạc Vấn là muốn mượn Long khí cải tạo lại cơ thể lão Ngũ, nhưng hồn phách của lão Ngũ nếu tiếp tục nhập vào thi thể thì hai ngày sau chắc chắn sẽ biến thành ngu đần.

Mạc Vấn gật đầu không biết làm sao, rồi lại nhìn Long Hàm Tu nói, "Lão Ngũ mượn thân thể con dơi kia xong còn cần ở nơi này hấp thụ long khí, sẽ không làm tổn hại đến tổ tiên các ngươi, có được không?"

Long Hàm Tu lập tức gật đầu đồng ý. Mạc Vấn được sự đồng ý của Long Hàm Tu, để lại xác con báo rồi cùng A Cửu trở lại chỗ lão Ngũ với con dơi.

Con dơi khổng lồ kia vốn không có ý thức, A Cửu vẽ phù đem hồn phách nó chấn tan, rồi nhìn về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn mấy lần định giơ tay nhưng vẫn không đành lòng làm, A Cửu thấy vậy liền thay mặt hắn xuất thủ, vẽ hai đạo Âm phù làm trung gian tiếp dẫn, dời hồn nhập thân...