Tử Dương

Chương 151: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng




Dịch giả: Kem Bơ
Biên: argetlam7420

Con người đều có vui có buồn. Lúc trước bị Hoàng đế đuổi ra khỏi nước Tấn, Mạc Vấn trong lòng rất bực bội, chỉ vì thân là con dân nước Tấn nên chưa từng biểu hiện ra ngoài. Lúc này phá hủy đại điện Hoàng Cung, giết quốc sư và văn võ bá quan hiển nhiên không còn cố kỵ sự trói buộc của lễ nghi nữa.

Sau khi hét lớn lên, nội tâm Mạc Vấn cũng thoải mái hơn rất nhiều. Hắn tung người đi về phía Bắc, đến được rìa Hoàng Thành thì sắc trời đã tối. Nhân lúc nửa đêm, hắn rời khỏi Hoàng Thành lao thẳng đến doanh trại cung binh ở thành bắc.

Sau hai canh giờ, Mạc Vấn cũng tìm được doanh trại cung binh. Nơi đóng quân thuộc vào cánh bắc bên trong tường thành. Doanh trại được dựng bằng cột gỗ, dùng vải không thấm nước bao ở ngoài. Diện tích khá rộng rãi. Khu vực đóng quân có khoảng ba ngàn người.

Đến nơi này, Mạc Vấn cũng không nóng lòng ra tay nữa. Chém giết hồi lâu đã làm tức giận trong lòng hắn tiêu tan không ít. Lúc này dĩ nhiên gần như đã bình tĩnh. Hiện tại hắn đang suy tính là có nên giết những cung binh này nữa hay không. Không thể nghi ngờ những cung binh này là phụng mệnh làm việc. Nếu giết chết bọn họ thì cũng quá ác độc rồi.

Trong lòng có suy nghĩ này làm hắn càng do dự. Nghĩ đến lúc trước mình ra tay ác độc lòng bàn tay cũng cảm thấy không ổn. Cẩn thận nghĩ đến đám người kia có nhiều tội không đáng chết. Giết cả sợ rằng sẽ trái với lẽ trời.

Con người đều có một đặc điểm phổ biến. Đó chính là khi mình làm sai thường tìm kiếm lí do để làm cớ. Mạc Vấn cũng không phải ngoại lệ. Hắn càng cảm thấy lúc trước đã quá khích, trong tiềm thức chỉ là muốn tìm kiếm lý do để giải vây cho mình. Ý là muốn tìm ra nguyên nhân lúc trước mình làm ra chuyện đó. Thế nhưng trước khi làm hắn hoàn toàn không hề cân nhắc. Chân tướng là do tin lão Ngũ chết làm hắn nổi giận, vậy nên mới gây ra động cơ tàn sát của hắn, còn làm tổn thương đến người vô tội.

Trầm ngâm thật lâu, Mạc Vấn rốt cuộc tỉnh táo lại, không biện bạch lý do cho mình nữa. Làm chuyện sai lầm lại còn tìm kiếm lý do để che giấu, thật sự là dối trá. Chuyện dối trá này hắn cực kỳ khinh thường. Nếu đã làm thì sẽ không hối hận nhiều như vậy. Chưởng giáo Huyền Dương Tử đã từng nói: "Nếu là phụ lòng mình, thế tất sinh tâm ma, kích thích ác niệm." Trong cuộc sống người ta luôn phải để ý người khác nghĩ gì. Nếu chỉ vì người khác mà ủy khuất chính mình thì sớm muộn gì oán niệm chất chứa quá mức sẽ rơi vào ma đạo. Giết thì giết, nếu không có cái chết của bọn họ, hắn không cách nào bình ổn cơn tức giận trong lòng. Trong lòng hắn nếu có nộ khí thì lúc này sẽ không do dự mà đại khai sát giới với mấy nghìn cung binh kia rồi.

Nghĩ đến đây, Mạc Vấn cũng từ bỏ ý định ra tay với cung binh, quay người muốn rời đi. Thế nhưng vừa quay người thì hắn dừng lại. Đám người kia bắn chết lão Ngũ, nếu không trừng trị thì không cách nào ăn nói với lão Ngũ rồi. Nghĩ vậy, Mạc Vấn liền vờn quanh bốn phía doanh trại. Lại vẽ Sinh Tử phù, vây khốn toàn bộ khu vực đóng quân. Do người ở đây rất nhiều, dương khí cường thịnh, thế nên hao tổn linh khí vẽ ra tám lá bùa Sinh Tử mới có hiệu lực. Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, trước tiên nhốt bọn họ lại mấy ngày đã rồi nói.

Lúc trước lao nhanh một đường làm hắn rất mệt mỏi, dưới cơn thịnh nộ hao tổn linh khí nhiều lần vẽ ra Tử phù. Lại thêm lúc trước sử dụng Tinh Tú đại phù đến lúc này hắn liền cảm thấy uể oải không chịu nổi nữa. Vả lại linh khí trong cơ thể hao tổn quá nhiều. Ở trong Hoàng Thành cũng không phải chỉ có một gã tăng nhân vượt qua Thiên Kiếp. Nếu những tăng nhân khác tụ tập vây công, sợ rằng thân hắn sẽ bị vây hãm trong lớp lớp vòng vây. Vậy nên sau một phút trầm ngâm ngắn ngủi, Mạc Vấn lặng lẽ rời khỏi Hoàng Thành, trở lại chỗ lão Ngũ và cô bé ở rìa rừng cây.

Trong bóng tối, lão Ngũ và con gái gã yên lặng nằm dưới tàng cây. Mắc Vấn thử kiểm tra hơi thở con bé, sau đó nhíu mày nhìn về phía lão Ngũ. Việc này cũng không thể trách lão Ngũ lỗ mãng được. Nếu đổi thành kẻ khác, nhìn thấy cốt nhục mình rơi vào tình cảnh bi thảm, sẽ đều nóng lòng muốn đưa họ rời xa bể khổ. Huống hồ lão Ngũ cũng biết rõ mình không thể quay lại nước Tấn, một mình hành động cũng chỉ vì không muốn làm hắn liên lụy.

"Quốc sư là đầu sỏ gây nên. Dĩ nhiên phải đền mạng chuộc tội. Hiếu bổng ta cũng đã tìm về cho ngươi."

Mạc Vấn đặt Hiếu bổng bên cạnh người lão Ngủ. Lúc này hắn đã bình tĩnh lại, tuy rằng chuyện vô cùng tệ, may mắn trong bất hạnh chính là cứu được cốt nhục của lão Ngũ. Lúc này chuyện khó giải quyết nhất là làm thế nào cứu sống lão Ngũ. Người mới chết, hồn phách thần thức không được đầy đủ. Sẽ theo gió du tẩu, không cố định được bay về đâu. Thế nhưng trong bảy đêm đầu tiên ắt phải trở về thân thể. Mặc dù hồn phách đã không tìm được thân thể, quỷ sai cũng sẽ áp giải hắn trở về. Muốn giữ lại hồn phách lão Ngũ không phải việc gì khó. Khó khăn nhất là làm thế nào để an trí cho hồn phách của gã. Thất khiếu thần phủ của gã đã bị hủy hoại, không dùng được nữa, chỉ có thể tìm một vật chủ để hồn phách nhập vào. Nhưng vật chủ thích hợp rất khó tìm, trước mắt biết đi đâu mà tìm đây?

Vắt trán suy nghĩ hồi lâu, Mạc Vấn phục hồi tâm trạng, khoanh chân ngồi xuống khôi phục lại linh khí đã tổn hao quá nhiều. Chỉ cần lão Ngũ ở bên cạnh hắn, hắn cũng cảm thấy an tâm rồi. Mặc dù lúc này lão Ngũ chỉ còn là một thi thể, hắn vẫn cảm thấy rất yên ổn.

Ba canh giờ yên ả trôi qua, đến canh tư, Mặc Vấn mở to mắt nhìn về phía đông nam. Chỉ thấy hơn mười nhà sư đang lao vội về hướng này. Những người này đa số mang áo cà sa đỏ thẫm. Tuổi tác không đồng nhất, tăng ni đều có cả. Trong đó có ba người có thể tự mình đề khí bay trong không trung. Đây là năng lực đặc thù của người độ qua Thiên Kiếp. Nói cách khác trong hơn mười tăng ni kia có đến ba người là cao thủ Thiên Kiếp. Mà mục đích những người này đến đây không nghi ngờ gì nữa là muốn đuổi giết hắn.

Mạc Vấn khẽ nhíu mày, lúc trước hắn hành động cũng không tàng hình ẩn thân. Những người này muốn tìm hắn không phải là việc khó. Lùi một bước mà nói, dù cho bọn họ không biết hành tung của hắn thì cũng có thể đoán được vị trí của hắn lúc này. Những người này đều là người tu hành, hiển nhiên hiểu được hồn phách sẽ trở về trong bảy ngày đầu. Cũng biết được thi thể không thể cách quá xa khu vực tử vong.

Trước đó hắn đã dùng phù chú bảo vệ trong phạm vi mười thước, vậy nên lúc này những tăng ni kia còn chưa nhìn thấy ba người. Thế nhưng hành động này chắc chắn không thể duy trì được lâu. Lần này đến không thiếu cao thủ, đối phương sẽ rất dễ dàng tìm ra chỗ ẩn thân của ba người.

Thấy tăng ni đi tìm kiếm, Mạc Vấn nhíu mày suy nghĩ. Trước đó hắn không mang theo lão Ngũ và con gái gã cùng rời khỏi nơi này, ngoại trừ cân nhắc đến việc thi thể không thể rời đi quá xa còn có một nguyên nhân khác, chính là vì chỗ này là nơi lão Ngũ đốt phù chú định vị. Sáu vị đồng môn khác ắt hẳn sẽ căn cứ theo cảm ứng trong lòng tìm đến nơi này. Nếu như đi quá xa bọn họ sẽ không tìm được.

Tình thế trước mắt hiểm ác, giữa công và thủ không biết nên chọn thế nào. Nếu lựa chọn phòng thủ, trước mắt chỉ có thể bố trí Định Khí phù, sau đó ẩn mình công kích để chống cự với đối phương. Cách này có khuyết điểm là bên đối phương có ba cao thủ Tử khí, nếu xác định được chỗ ẩn thân của hắn, có thể sẽ liên thủ dùng Tử khí công kích nhiều lần để phá vỡ sự che chắn của phù chú. Nếu phải vẽ Định Khí phù che chắn nhiều lần không thể nghi ngờ sẽ tiêu hao linh khí hơn so đấu, mất nhiều hơn được. Nếu muốn tiến công thì không cách nào bảo vệ lão Ngũ và con gái hắn chu toàn được. Sự từ bi của tăng nhân có giới hạn, ở chiến tuyến đối địch bọn họ sẽ không có cái gì gọi là từ bi. Hắn không dám đảm bảo họ sẽ không công kích cha con lão Ngũ để phân tán sự chú ý của hắn.

Trầm ngâm trong tích tắc, Mạc Vấn lách mình đến dưới tàng cây ẩn giấu thân hình, luân phiên lách mình di chuyển về hướng bắc tầm hơn mười trượng. Sau đó lại đi ra khỏi rừng, nhìn thẳng về phía đám tăng ni từ phía xa đang rất nhanh vọt đến. Hành động lần này của hắn chỉ là muốn dùng bản thân để hấp dẫn sự chú ý, mong bảo vệ được cho cha con lão Ngũ.

Đám tăng ni đuổi theo phát hiện ra Mạc Vấn, tốc độ lại tăng nhanh chạy về phía hắn. Lúc này mặc dù đêm đã khuya, với người tu hành mà nói lại không ảnh hưởng gì, đôi bên đều có thể nhìn thấy nhau rõ ràng.

Những tăng ni này đa số là trung niên và người cao tuổi. Trong tay họ nắm giữ đủ loại binh khí, hơn nữa nét mặt đều bất thiện. Không nói cũng biết bọn họ đã biết hành động của hắn ở Kiến Khang. Lần này đến không thể nghi ngờ là ôm lòng muốn giết hắn.

Mạc Vấn phát hiện khí thế đối phương hung hăng, khí thế như vậy cũng không phải đến đưa cơm tối cho hắn rồi. Lúc này trong lòng hắn đang nghĩ nên làm thế nào để ứng phó với đối phương. Nếu nói lí lẽ sẽ không kéo dài được bao nhiêu thời gian, vả lại đối phương sẽ thừa cơ chỉnh đốn lại đội ngũ, chưa đợi được đồng môn đến đã bị đối phương vây công giết chết rồi. Vậy nên chỉ có thể binh biến thần tốc, giết hết toàn bộ người đến, tránh cho đối phương tụ tập thành đàn.

Nghĩ đến đây, sát khí đã bình ổn nay lại dấy nên. Lần này quả nhiên là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Đối phương đã đuổi theo đến tận cửa, nếu muốn giữ mạng cũng chỉ có thể giết hết bọn họ mà thôi.

Lúc này Mạc Vấn không cầm theo Hiếu bổng của Lão Ngũ, nếu muốn làm xấu mặt chúng tăng, Hiếu bổng là thích hợp nhất. Nhưng dùng Hiếu Bổng giết người lấy mạng sẽ rất vướng tay. Sở trường của hắn là dùng Truy Phong Quỷ Thủ chuyên tấn công vào trọng huyệt, so với Hiếu Bổng càng thêm hữu hiệu.

Tuy trong đám tăng ni này có cao thủ Tử khí, lúc tiến lên lại không kéo dãn khoảng cách với người phía sau. Nhìn bề ngoài hành động này giống như là quan tâm đến mặt mũi của đồng đạo, kỳ thực là vì muốn cân nhắc sự an toàn cho bản thân. Bọn họ hiểu rất rõ Mạc Vấn có thể đánh chết người độ qua Thiên Kiếp, thì cũng có thể công kích giết chết mình.

Một lát sau, hơn mười người đã đến khu vực lân cận, ba người độ qua Thiên kiếp đều là tăng nhân mang áo cà ca. Lúc cả ba người đến cách Mạc Vấn chừng mười mét thì cảnh giác nhìn thẳng Mạc Vấn. Trong mắt họ đều có lửa giận. Tăng đạo đối với người phàm mà nói tuy đều là người xuất gia, thế nhưng kỳ thật không phải ai cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi ý niệm môn phái. Mặc kệ tăng nhân hay là đạo sĩ, đều có sự phân biệt rất mãnh liệt. Mạc Vấn là đạo sĩ, đánh chết chính là tăng nhân, cùng tăng nhân hiển nhiên sẽ có mối thù không đội trời chung.

Mạc Vấn không chờ đối phương dừng lại đã lách mình tiến lên. Lúc này dù có nói gì cũng là dư thừa, cuối cùng đều không tránh khỏi phải động thủ. Nếu đã vậy chẳng thà dứt khoát ra tay trước chiếm lợi thế, giảm bớt bất lợi về nhân số.

Tuy rằng ba tăng nhân độ quá thiên kiếp kia trong lòng đã đề phòng, nhưng cũng không ngờ Mạc Vấn không nói một lời đã trực tiếp động thủ. Trong lòng còn đang kinh ngạc, tiên cơ đã mất. Mạc Vấn nhân cơ hội này chợt hiện đến trước mặt ba người dùng tay trái tung chưởng, nhắm đến vị tăng nhân cao tuổi nhất đứng giữa.

Động thủ với người khác chẳng những so đấu thực lực mà quan trọng hơn là đấu trí. Mạc Vấn thế vốn có thể trái phải một hòn đá ném hai con chim. Nhưng hắn cũng không ham hố, trước tiên toàn lực đối phó với một người. Có thể đảm bảo được hành động vây công lần này. Mà sở dĩ hắn muốn ra tay với tăng nhân lớn tuổi này là bởi vẫn còn sợ vụ Quảng Phổ. Biết rõ người càng già quỷ kế càng nhiều. Ngoài ra vị trí của lão hòa thượng này cũng có lợi để hắn phát động công kích.

Chủ động công kích có thể ngăn chặn khí thế của đối phương. Mạc Vấn lách mình đến, ba vị tăng nhân đều không đánh trả, mà đều theo bản năng né tranh. Tăng nhân trái phải di chuyển về hai bên, vị tăng nhân ở giữa hai bên trái phải đều gặp trở ngại cũng chỉ có thể lùi về phía sau hoặc bay lên không. Mà hai con đường này Mạc Vấn đều đã có dự liệu. Vậy nên lúc lão tăng nhân lùi về phía sau, chân phải hắn đạp đất nghiêng một bên, ngón tay phải biến thành trảo cấp tốc đâm thắng huyệt Kỳ Môn của lão tăng kia. Đây là trọng huyệt Can Kinh, hai người đều là Tử khí, linh khí hộ thể và linh khí phá thể triệt tiêu lẫn nhau. Lão tăng bị đánh trúng tử huyệt, trực tiếp ngã xuống đất bỏ mình.

Một đòn tấn công làm người đến hoảng hốt. Mạc Vấn cũng không tiếp tục công kích hai cao thủ tử khí kia. Mà là chuyển hướng sang ni cô trung niên đang mất bình tĩnh. Ni cô này ngực lớn, Mạc Vấn thấy vậy lai nhắm huyệt Kỳ Môn, phương pháp luyện khí của Phật Môn không phân biệt nam nữ, hiển nhiên sẽ có vài khuyết điểm nhỏ. Nếu ni cô tu hành thành công các đặc điểm nữ tính đặc thù sẽ biến mất. Ni cô này lại có ngực to, hiển nhiên không phải người tốt.

Ni cô kia trốn không kịp, bị đánh vào tử huyệt ngã xuống đất. Đến lúc này hơn mười tăng ni đều tự mình tản ra. Mạc Vấn không hề dừng lại, thi triển thân pháp đuổi theo đánh giết.

Ngay lúc Mạc Vấn đuổi đến ranh giới giết tăng ni, hai vị tăng nhân độ qua thiên kiếp kia vậy mà lại châm lửa đốt. Trong lòng Mạc Vấn kinh hãi, đối phương phóng hỏa không thể làm tổn thương được hắn. Mà dụng ý của đối phương cũng không phải làm hắn bị thương, mà là muốn tìm ra chỗ ẩn thân của cha con lão Ngũ.

Cách này không thể nghi ngờ là do lão tăng kia nghĩ ra, sau đó bày mưu cho hai người. May mắn là hắn đã giết chết kẻ cầm đầu, không thì không biết lão ta còn nghĩ ra quỷ kế gì nữa.

Thấy đối phương phóng hỏa, Mạc Vấn cũng không ngăn cản. Nếu như cứu hỏa không được sẽ lại còn tự lộ ra nhược điểm, việc cấp bách là phải giết chết bọn chúng. Giết một người lại tiếp một người.

Đến lúc này, Mạc Vấn đương nhiên hiểu rõ, muốn thủ vững nơi này đợi đồng môn đến giúp tuyệt đối không phải chuyện dễ, giờ mới là bắt đầu khổ chiến...