Tử Dương

Chương 150: Giết Quảng Phổ




Dịch giả: Mị Ly

Trước đó Mạc Vấn đã từng mang theo thi thể Ngô Công đi qua Hoàng Thành, đương biết rõ Hoàng Thành chỗ nào, hắn liên tiếp mượn lực vào các nóc nhà, nhanh chóng lao đến Hoàng Thành.

Tới lúc này, trong thành đã bắt đầu điều động Cấm vệ quân, nhà nhà đóng cửa ngừng hoạt động, chỉ còn lại Cấm vệ quân đi lại tuần tra. Những người này không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì với hắn, điều duy nhất hắn kiêng kỵ chính là giữa Hoàng Thành với bên ngoài thành là một khu vực trống trải tầm năm dặm, nơi đó là phạm vi cung binh phòng thủ, chỉ cần vượt qua khu vực đó là có thể tiến vào Hoàng Thành, vào được hoàng thành rồi thì cung binh sẽ vô dụng.

Tướng lãnh Cấm vệ quân võ nghệ cao cường hẳn là không thiếu, nhưng bọn hắn không biết cách đề khí giữa không trung, nhảy không cao, bay cũng không xa, chỉ có thể như chim sẻ đuổi theo diều hâu mà thôi.

Tới được bên ngoài thành, hắn quả nhiên thấy được bên ngoài Hoàng Thành đã được dọn dẹp sạch sẽ, đầu tường có Cấm quân đứng canh gác, nhưng lại không có cung binh trong đó, tường thành không có cung binh không có nghĩa là cung binh chưa tới. Cung tiễn có tầm bắn khá xa, bọn họ có lẽ đã xếp thành hàng ở trong thành rồi.

Mảnh đất trống giữa Hoàng Thành với bên ngoài thành dài đến năm dặm, căn bản không có cách nào nhảy qua, huống hồ cung binh tấn công sẽ nhắm đến cùng một chỗ, trở thành vùng công kích không có góc chết để tránh né.

Gặp tình hình này, Mạc Vấn trầm ngâm một chút, rồi quay người lại hạ xuống chỗ một quan viên ra tay đánh gãy cánh cửa lớn sơn son, một tay chụp lấy vòng đồng lao thẳng về phía cửa nam Hoàng Thành

Quả nhiên, vừa mới xông vào khu đất trống, trong thành liền phát ra tiếng vù vù của dây cung cùng tiếng xé gió của mũi tên nhọn. Mạc Vấn không hề lo sợ, trở tay ném xuống cánh cửa lớn trong tay, nhẹ nhàng tiến nhanh về phía trước. Hắn căn cứ vào tiếng xé gió của mũi tên nhọn, tính toán được mũi tên nhọn là bắn về phía không trung, mũi tên bay lên hết tầm cao rồi mới rơi xuống, khoảng thời gian này đủ để hắn xông đến trước cửa Hoàng thành, không cần nhờ tới lá chắn bảo vệ.

Mạc Vấn ném cánh cửa lớn đi rồi cúi người nghiêng về phía trước, bàn chân đạp đất nhanh chóng xông lên. Phương pháp này có thể giảm bớt lực cản và tăng tốc độ lên tối đa, đợi đến khi vọt tới trước bị chậm lại, hắn liền đưa hai tay ra hội tụ Linh khí xuống đất mượn lực đẩy trở lại. Cứ như vậy hắn thong dong xông đến trước cổng,cản mấy mũi tên đang bay tới rơi xuống đất rồi không hề chần chờ, tra kiếm vào vỏ, hai tay ngưng tụ Linh khí trút thẳng vào cánh cửa lớn bên phải.

Làm Mạc Vấn không ngờ tới chính là mặc dù hắn đánh cùng lúc song chưởng vào cánh cửa thành, cũng vẫn không thể đánh gãy nó. Lớp vỏ gỗ bên ngoài cửa thành vỡ nát bay tán loạn, lộ ra bên trong màu vàng, cửa Hoàng Thành hóa ra được làm bằng đồng.

Hai cánh cửa đồng này cao gần hai trượng, tất cả rộng tám thước, cửa bằng đồng tương đối mềm dẻo, có thể làm phân tán Linh khí, dù thử lại vài lần cũng không cách nào đánh gãy. Nếu là lăng không vượt qua tường thành thì hắn sẽ bị bại lộ ngay lập tức trước mặt cung binh phía dưới.

Lúc này mũi tên bay trên không đã rơi xuống đất, trong lúc rơi xuống được trợ lực, tất cả mũi tên đều đâm vào nền đất kiên cố. Nhìn cảnh này khiến trong lòng Mạc Vấn nổi giận, lão Ngũ chính là bỏ mạng dưới những mũi tên này đấy, gã bảo vệ đứa con nhưng lại không ai bảo vệ gã.

Linh khí không đủ để đánh gãy cửa đồng, còn có phù chú có thể là trợ lực. Mạc Vấn liền đưa tay vào ngực lấy ra cái hộp đen chạm trổ ghi một tấm Lôi phù, xong vung thẳng đến cửa thành, "Thiên Lôi hộ tá, thanh yêu trừ ma."

Mạc Vấn sở dĩ không lấy Linh khí điều khiển phù, chính là bởi phù chú sinh ra chấn động bên trong sẽ phân tán ra ngoài, nếu như không ngăn cản thì lực chấn động sẽ phát tán hướng ra phía ngoài, lấy Linh khí ngăn cản lực chấn động phản xung hướng về phía sau, có thể đem toàn bộ uy lực của Lôi phù phóng vào bên trong.

Phương pháp này quả nhiên có hiệu quả, sau một tiếng nổ mạnh, ba cái then cửa đồng vừa thô vừa to bên trong đã bị đánh gãy, giữa hai cánh cửa thành xuất hiện lỗ thủng, Mạc Vấn không chút do dự cầm trường kiếm lên, nghiêng người nhanh chóng tiến vào trong thành.

Bên trong cửa thành hai bên có tới vài chục trạm lính. Mạc Vấn cũng không đánh nhau với bọn hắn, mà cấp tốc phóng tới hướng những quân lính đang xếp thành hàng phía trước. Quân lính thích hợp chiến đấu từ xa, một khi vọt tới gần bọn họ liền không có tác dụng gi nữa. Những quân lính này nam bắc cùng có mười đội, chạy dọc hai bên Đông – Tây tường thành, tới gần Mạc Vấn nhưng không dám ra tay, mà là nhanh chóng xuất hiện đằng sau đám quân lính Cấm vệ quân đang phóng tới.

Trước đó hắn đã ở tại Kiến Khang nửa năm, biết được đại khái sự phân bố Cấm vệ quân, ngoại trừ những quân lính bảo vệ Hoàng Thành ra, tại bên ngoài thành bốn phía đều có rất nhiều quân lính đồn trú. Tới giờ hắn mới hiểu ra những binh lính này cũng không tham dự vào việc sát hại lão Ngũ, bởi dù bọn họ có nghe lệnh cũng không kịp điều động đến thành bắc. Do bọn họ chưa từng ra tay, vì vậy không có trong danh sách bị giết.

Phía trước bày ra trận thế binh đao hình chim nhạn, mà mặc kệ bọn hắn dùng trận thế gì, đối với cao thủ Tử khí có khả năng lăng không bay về phía trước đều chẳng coi vào đâu. Hơn nữa sự hiện hữu của bọn hắn làm cho quân lính đằng sau không dám bắn tên công kích, Mạc Vấn rất nhanh đã lăng không vọt qua. Tới được phía sau trận hình, hắn lập tức phóng tới gần mấy vị tướng lãnh chỉ huy, vung kiếm đánh bay mũ đội đầu một vị Tướng Quân trẻ tuổi, ngón tay trái gập lại thành trảo, nắm lấy cổ họng gã.

"Buông Thượng tướng quân ra." tiếng quát tháo của một tướng lãnh khác xác nhận suy đoán Mạc Vấn, người này là người đứng đầu tam đại tướng lãnh nước Tấn-Thượng tướng quân, thống lĩnh cấm vệ quân phòng ngự Hoàng Thành.

"Đêm hôm trước là người nào điều động quân lính đến thành bắc?" Mạc Vấn bình tĩnh nhìn vị Tướng Quân trẻ tuổi cũng đang làm ra vẻ bình tĩnh kia.

"Là phó tướng tiếp nhận Hoàng mệnh đi điều động, sáng sớm hôm nay mới bẩm báo cho ta." Thần sắc tuy bình tĩnh, nhưng giọng nói gã vẫn hơi run rẩy.

"Quản dưới không nghiêm, chặt một tay lưu lại tính mạng." trường kiếm trên tay phải Mạc Vấn vung lên đoạn đi cánh tay trái của Thượng tướng quân, rồi xoay mình vượt qua tường tiến vào trong Hoàng thành.

Trong Hoàng thành chỉ có một số ít Cấm quân chịu trách nhiệm canh gác, lúc này trời đã lờ mờ tối, Mạc Vấn sau khi tiến vào không hề ngừng lại, đạp đất mượn lực vượt qua bức tường bên trong.

Trước đó hắn chưa bao giờ vào Hoàng Cung, tới lúc này mới phát hiện Hoàng Cung to lớn vượt xa mình tưởng tượng lúc trước. Nơi đây khắp nơi đều là nhà cửa được xây lẫn lộn với nhau, người ngoài căn bản không thể nào tìm được chỗ ở của Hoàng đế.

"Hoàng Thượng đang ở nơi nào?" Mạc Vấn dừng lại bắt lấy một gã hộ vệ cấm quân tuần tra ép hỏi chỗ Hoàng Thượng.

Xung quanh đó cũng còn có đồng sự, có đồng sự ở đây gã đương nhiên không dám tiết lộ Hoàng Thượng đang ở Ngự hoa viên, Mạc Vấn thấy thế lại ra tay, giết sạch tất cả những tên khác rồi quay ra hỏi lại, nhận được đáp án, hướng bắc thẳng tiến.

Mạc Vấn lúc này đang ở vào trạng thái phẫn nộ mà không kiêng kị gì hết, trước đó bất kể hắn làm chuyện gì đều sẽ xem xét chu toàn, nhưng lúc này hắn không hề bận tâm đến hậu quả, bởi giờ hắn chỉ còn đơn độc lẻ loi một mình, vả lại đã bị nước Tấn đuổi ra khỏi biên giới, nên hành động không chút kiêng kị. Những lời dạy bảo lúc trước hiện tại đều bị ném ra sau đầu, người trẻ tuổi đa số đều có khuyết điểm là tâm tính bất ổn, tuổi của hắn cùng lắm mới là hai mươi, làm ra vẻ suốt ngày ưu sầu nghiêm túc không phải là loại tâm tính hắn nên có ở cái tuổi này. Những oan ức từ trước đến nay toàn bộ đều bộc phát, một lòng chỉ muốn giết chết Hoàng Thượng, nếu không phải lão ngày đó thiên vị Nghiễm Phổ, đuổi hai người ra khỏi nước Tấn, thì lão Ngũ cũng sẽ không đơn độc đến đây tìm kiếm con gái.

Trong lòng vừa nghĩ đến Quảng Phổ, Quảng Phổ vậy mà xuất hiện luôn, lúc đó lão đang bay tới dừng lại trên nóc một tòa lầu. Nhìn thấy Quảng Phổ Mạc Vấn trong lòng vô cùng mừng rỡ, rất nhanh bay tới đáp xuống một tòa lầu các đối diện Quảng Phổ, hai bên cách nhau hơn mười trượng, trợn mắt nhìn nhau.

"Yêu đạo lớn mật, lại dám cãi lời thánh chỉ tự tiện xông vào Hoàng cung, hôm nay chắc chắn ta sẽ khiến ngươi phải đền tội nơi này." Quảng Phổ đề khí hô lớn.

"Hiếu bổng này ngươi làm sao có được?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi, Quảng Phổ lúc này cầm trong tay không phải là thiền trượng, mà là cây hiếu bổng của lão Ngũ. Nhìn thấy hiếu bổng, trong lòng hắn đột nhiên nghi ngờ, việc này dường như không đơn giản như lúc trước hắn đã tưởng tượng, lão Ngũ đêm khuya lẻn vào phủ Thượng Thư mang con gái đi, đương nhiên sẽ lập tức rời khỏi Kiến Khang, lấy thân pháp của lão Ngũ hoàn toàn có thể loại bỏ hết đám lính kia, ngoài ra chỗ lão Ngũ gặp nạn cách cửa thành rất xa, không thể nào là bị đuổi kịp được, rất có khả năng là có bố trí mai phục trước đó.

"Có bần tăng ở đây, ngươi đừng mơ tưởng tổn thương đến Hoàng Thượng." Quảng Phổ đề khí hô lớn, gã nhìn xung quanh rồi mới nói.

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng lại càng tức giận, lời này của Quảng Phổ không nghi ngờ gì là hô cho Hoàng Thượng nghe thấy, mục đích là để khoe công lao và lòng trung thành của mình. Nói xong vẻ mặt lão rất là vênh váo, vả lại trong lời nói rất có ngạo khí, Quảng Phổ hẳn là biết nếu thi đấu pháp thuật tuyệt không phải là đối thủ của hắn, vì vậy không nghi ngờ gì nữa, Quảng Phổ chắc chắn rất tin tưởng cây hiếu bổng trong tay kia. Lúc này tay cầm hiếu bổng đã được khảm vàng, Quảng Phổ cầm trong tay hiếu bổng, tự tin mười phần.

"Người hầu của ta đi tới Kiến Khang cũng không gây nguy hiểm gì với Hoàng Thượng, ngươi vì sao phải điều binh giết hắn?" Mạc Vấn tuy rằng nổi giận vô cùng, nhưng thần trí cũng rất tỉnh táo, phản bác lại Quảng Phổ.

"Hai người các ngươi đã bị người Hồ mua chuộc, việc này thiên hạ đều biết, ác nô kia lần này ngầm tới đây, muốn dùng Yếm Thăng chi thuật cắt đứt Long khí hoàng gia, nếu không có bần tăng đánh chết, Long khí Đại Tấn đã bị mất vào tay ngươi rồi." Quảng Phổ giở giọng chính nghĩa khoác lác.

Đến tận lúc này đây Mạc Vấn rốt cuộc đã hiểu, lão Ngũ chết thực sự không phải vì bị Vương gia ngăn cản, mà là "Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà thành có tội”. Vương gia chỉ là đồng lõa, thủ phạm chính là con lừa trọc đa mưu túc trí này. Quảng Phổ ngày đó chứng kiến uy lực của hiếu bổng, vì muốn có được hiếu bổng mới âm thầm cản trở giết chết lão Ngũ, nhưng lão Ngũ tuyệt không phải giống như lời lão là bị thân thủ của lão đánh chết, bởi lão không đuổi theo được lão Ngũ, đây cũng là nguyên nhân lão phải điều quân lính đến mai phục.

Quảng Phổ thấy Mạc Vấn nhíu mày không nói, lòng tin tưởng càng tăng lên, "Bần tăng ngày đó e sợ dân chúng gặp tai họa mới theo người rời khỏi pháp tràng, hôm nay ta sẽ không chút lưu tình, lấy vô thượng thần thông của Phật môn chém yêu trừ tà."

Quảng Phổ nói xong, tay trái biến hóa pháp ấn, trong miệng nói lẩm bẩm, mà lão đọc chú ngữ chính là Phạn ngữ, ngắn nhưng lặp đi lặp lại. Mạc Vấn nghe không hiểu, nhưng lại có thể nhìn ra ngón tay đang biến hóa pháp ấn cùng với phép ngưng biến phân thần của Đạo gia có vài phần giống nhau.

Theo tiếng niệm tụng của Quảng Phổ, cách đó khoảng chín thước xuất hiện một đạo hư ảnh, trong khoảnh khắc hư ảnh hóa thành thực thể, chính là một con Giao Long rộng năm thước, dài năm trượng, toàn thân màu đen uốn lượn, Giao Long ngưng tụ thành hình xong đột nhiên ngẩng đầu phát ra tiếng long ngâm điếc tai.

Sau tiếng long ngâm, con Hắc Giao nhanh chóng vọt tới Mạc Vấn, cái miệng khổng lồ mở lớn, răng nanh dày đặc.

Thời điểm Quảng Phổ niệm tụng chú ngữ Mạc Vấn dĩ nhiên đã có đề phòng, chờ đến khi xác định đối phương đúng là sử dụng thuật ngưng biến phân thần mới lập tức đưa tay vào ngực, lấy hộp đề bút viết một đạo Tinh Tú phù, tay trái niết chỉ quyết, trong miệng niệm tụng chân ngôn, "Tá hàm trì hung kim, huyễn hư vô vi thực, phát Bắc Đẩu sắc mệnh, lệnh Bạch Hổ hiển thế, Thái thượng đại đạo quân cấp cấp như luật lệnh!"

Chân ngôn vừa dứt, phù chú tung ra, một trận gió mạnh nổi lên, đạo Tử phù biến thành một con Bạch Hổ con ngươi dựng ngược rất to. Con hổ này so với hổ bình thường phải lớn hơn gấp mười lần, sau khi hiện hình phát ra hổ gầm động trời, lăng không nhanh chóng nghênh đón Giao Long màu đen.

Lúc này Mạc Vấn sử dụng chính là Tinh tú đại phù, cử động lần này nháy mắt hao tổn mất nửa số Linh khí trong người hắn. Bạch Hổ không cần hắn nhắc nhở điều khiển, chỉ cần lấy thần thức chỉ hướng mục tiêu để nó công kích là được.

Hai bên so sánh với nhau, Bạch Hổ do Mạc Vấn biến ra mạnh hơn rất nhiều Giao Long do Quảng Phổ biến ra, Hắc Giao này vốn là tấn công Mạc Vấn, bị Bạch Hổ kia nửa đường đập thẳng xuống, Quảng Phổ thấy thế vội vàng thay đổi ý niệm, lệnh Hắc Giao nghênh chiến Bạch Hổ.

Hai vật này tuy rằng có hình thể, nhưng kì thực đều là hai cỗ thiên địa linh khí được hai người mượn đến, tranh đấu rất dữ dội, hai bên ra sức vùng vẫy, đến mức lầu các cung điện cứ như là bùn nặn vậy, cả tòa lầu sụp đổ, gỗ đá bay tung tóe.

Mạc Vấn ghé mắt quan sát Long Hổ tranh đấu, Quảng Phổ kia đang đứng yên chợt xuất hiện không một tiếng động, tới gần quơ gậy định đánh hắn, Mạc Vấn hoàn hồn vội vung kiếm ngăn cản. Côn kiếm chạm nhau, Linh khí chạm vào nhau, trường kiếm trong tay Mạc Vấn tức thì bị hiếu bổng đánh gãy.

Mạc Vấn làm thế chính là cố ý dụ địch, vội vàng lướt ngang né tránh, Quảng Phổ lúc trước đã từng bị hiếu bổng đánh rất thê thảm, đối với hiếu bổng rất có lòng tin, không hề sợ hãi nhanh chóng đuổi theo. Mạc Vấn tay cầm kiếm gãy lại một lần nữa né tránh, hắn phải làm cho Quảng Phổ nghĩ rằng hắn cũng sợ hãi hiếu bổng.

Sau một hồi luân phiên né tránh, Mạc Vấn nghiêng người lách qua Quảng Phổ lao thẳng về phía cung điện hướng bắc. Quảng Phổ thấy thế vội vàng đuổi theo, "Có bần tăng ở đây, ngươi đừng có mơ tưởng làm bị thương Hoàng Thượng."

Mạc Vấn làm vậy là kế dụ địch, nghe thấy tiếng gió phân tích vị trí, đột nhiên xoay người lại, mặc cho hiếu bổng trong tay Quảng Phổ đánh về phía đầu mình, lấy thanh kiếm gãy vung thẳng cái cổ đối phương.

Cao thủ giao đấu, trong lòng đều có chừng mực. Quảng Phổ tuy rằng phát hiện cây kiếm gãy của Mạc Vấn có chứa kiếm khí lạnh thấu xương, nhưng rồi lại nghĩ có thể vượt lên trước đánh vỡ đầu Mạc Vấn, cũng tự tin rằng hiếu bổng ngưng đủ Linh khí có thể dồn Mạc Vấn vào chỗ chết. Lão biết chắc muốn giết Mạc Vấn không hề dễ dàng, vì vậy lão tuyệt không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, dồn Linh khí quanh thân vào hiếu bổng, nhe răng cười vung gậy đánh thẳng đỉnh đầu Mạc Vấn.

Điệu cười dữ tợn trên mặt Quảng Phổ vĩnh viễn lưu lại, lão đến chết cũng không rõ vì sao hiếu bổng đã đánh trúng đỉnh đầu Mạc Vấn rồi, thế mà hắn lại không bị tổn thương chút nào. Lão vĩnh viễn không biết dù có quán chú nhiều Linh khí hơn nữa vào hiếu bổng, thì hiếu bổng cũng sẽ không bao giờ tổn thương đến hiếu tử.

Mạc Vấn ném kiếm gãy đi, xuất Linh khí ra nắm lấy cây hiếu bổng, xong lại cúi đầu nhìn về phía thi thể không đầu đang trào máu kia, Quảng Phổ sắp chết vẫn còn nói khoác, để xem chết rồi hắn có còn nói khoác nữa hay không.

"Làm hại người bạn thân của ta, nhất định giết không tha." Mạc Vấn nhìn thẳng cái đầu lâu, dữ tợn quát.

Quảng Phổ vừa chết, Giao Long màu đen lão dùng linh khí cùng chú ngữ triệu hoán tức thì tiêu tán. Mạc Vấn chợt nảy ra một ý, triệu hồi Bạch Hổ sai khiến nó đi đầu mở đường, bản thân đi theo ở phía sau. Bạch Hổ khí thế mãnh liệt, đến mức trực tiếp phá cửa đánh vỡ bức tường, không mất bao lâu liền tới một chính điện, những thông đạo lúc trước đều thông tới nơi này, trên tấm biển chính điện kia có ghi hai chữ sáng chói, không thể nghi ngờ là điện của hoàng thượng.

Lúc này trong đại điện hoàng cung đen kịt một mảnh, không có ánh sáng. Có Bạch Hổ mở đường, Cấm quân gác đêm không ai dám đến gần ngăn cản. Theo sự điều khiển của Mạc Vấn, Bạch Hổ trực tiếp vọt vào đại điện, vung đuôi giương cao móng vuốt, bổ nhào tới xung quanh, không mất nhiều thời gian phá hủy đại điện thành một mảnh phế tích, mà linh khí bản thân Bạch Hổ cũng đã hao hết, lại biến hóa thành lá bùa rơi xuống đất.

Hoàng Thượng không thể nghi ngờ đã trốn đi rồi, hoàng cung quá lớn, tìm không dễ, lại thêm đã giết chết Quảng Phổ, hung thủ đã đền tội làm lửa giận trong lòng Mạc Vấn hơi giảm bớt, liền không đi tìm Hoàng Thượng nữa, mà tung người nhảy lên cao, đứng giữa không trung ngưng khí phát ra tiếng, "Ngươi thật sự nghĩ đuổi ta ra khỏi nước Tấn rồi, trong lòng ta không có oán hận sao?!"