Tử Dương

Chương 137: Bị đuổi khỏi nước Tấn




Dịch giả: Không Phải Là Tình Yêu

Sau một thoáng do dự, Mạc Vấn để bát cơm xuống rồi đi dậy đi ra. Thái giám đứng ngoài cửa tay cầm thánh chỉ, sau lưng gã có một đội cấm quân mặc khôi giáp, trang bị đầy đủ vũ khí.

"Hoàng thượng có chỉ, Tây tịch Mạc Vấn của Đông Hải Vương phủ là tội phạm khi quân, nể tình trước kia có công bảo vệ Vương gia, miễn cho tội chết. Ngay lập tức phải rời khỏi nước Tấn, vĩnh viễn không được trở về." Thái giám sợ hãi tuyên chỉ.

Mạc Vấn nghe vậy thì ngạc nhiên đến ngây người, cách này đúng là ác độc, so với việc lưu đày còn nặng hơn ba phần, lại muốn hắn lập tức rời khỏi nước Tấn, hơn nữa sau này không được quay về.

Khi Mạc Vấn đang ngây người thì có thị nữ từ trong phòng đi ra đút lót cho thái giám, thái giám hèn nhát nhìn Mạc Ván một cái, không dám nhận tiền đút lót, chỉ thúc giục hắn nhanh chóng thu dọn hành lý mau chóng ra đi.

Khi quay lại nội viện thì hắn ngạc nhiên, Chu quý nhân đang sai người về nhà mẹ đẻ cầu cứu, đương nhiên nàng đã nghe thấy thánh chỉ mà thái giám vừa tuyên đọc.

"Cảm ơn Quý nhân, không cần làm phiền nữa." Mạc Vấn lắc đầu nói.

"Sao lại phạt nặng như vậy, cha ta chắc là chưa kịp gặp mặt Hoàng thượng, ta sẽ xin ông ấy đi nói giúp." Chu quý nhân lo lắng nên tình cảm hiện ra trong lời nói.

"Thánh chỉ đã hạ, đừng làm phiền đến Chu lão tướng quân nữa, ta đi thu dọn hành lý, sau đó sẽ lập tức rời đi." Mạc Vấn lắc đầu rồi đi về phía nhà sau, hắn đã đoán được chân tướng phía sau chuyện này, thánh chỉ này chắc chắn là do Chu tướng quân phát hiện Chu quý nhân có tình cảm với hắn nên muốn đuổi hắn đi để chấm dứt hậu hoạn. Nguyên nhân chủ yếu là lúc này Chu quý nhân và hai vị Vương gia đã không cần hắn bảo vệ nữa, nhưng hắn cũng không muốn nói những điều này cho Chu quý nhân biết.

Lúc này Chu quý nhân đã bất chấp hiềm nghi, vung tay sai thị nữ đi rồi nhanh chóng đi theo Mạc Vấn, “Sau khi ra khỏi thành ngươi đừng đi xa vội, đợi ta nghĩ cách khiến Hoàng thượng sửa lại ý chỉ rồi sẽ tìm ngươi quay về phủ.”

“Vua không nói chơi, thánh chỉ không thể tùy ý sửa đổi được, lần này ta rời đi, sau này sẽ không thể trở lại nữa.” Đi đến chỗ không có người Mạc Vấn thở dài lắc đầu, hắn là người Hán, là người nước Tấn, mà hiện giờ nước Tấn lại muốn đuổi hắn đi.

“Ngươi không cần phải buồn, ta sẽ nghĩ cách xoay chuyển.” Chu quý nhân dịu dàng an ủi.

Mạc Vấn nghe vậy lại lắc đầu, bước nhanh về gian phòng ở vườn hoa. Lúc này lão Ngũ đang thu dọn đồ đạc ở trong phòng, thấy vẻ mặt Mạc Vấn khác lạ liền hỏi hắn xem xảy ra chuyện gì. Mạc Vấn lắc đầu không trả lời, lấy quần áo cũ trong túi hành lý ra thay rồi quay người đi ra khỏi phòng thì thấy lão Ngũ đang kinh ngạc nhìn Chu quý nhân khóc ở ngoài cửa.

“Thánh chỉ đã hạ, muốn chúng ta lập tức rời khỏi đây.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ.

“A!” Lão Ngũ sợ hãi.

Mạc Vấn không giải thích nhiều mà đi đến bên cạnh Chu quý nhân đưa đạo bào vừa thay ra cho nàng, Chu quý nhân hiểu Mạc Vấn làm thế là muốn lưu lại kỷ niệm cho nàng, nàng nhận lấy đạo bào, che mặt rời đi.

“Lão gia, ngài đừng buồn, đi thì đi chứ sao.” Lão Ngũ an ủi.

“Sau này ta vĩnh viễn không thể trở về nước Tấn nữa.” Mạc Vấn đi ra ngoài.

“Lão gia, cậu không có lỗi, y dựa vào cái gì mà đuổi chúng ta đi, chúng ta phải đến hoàng cung hỏi cho rõ ràng.” Lão Ngũ vô cùng tức giận.

“Mặc dù ta không phải người nước Tấn nhưng cũng vẫn là người Hán, làm sao có thể tự tiện xông vào hoàng cung được.” Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, việc này cũng không phải chỉ do một mình Hoàng thượng làm ra, Chu tướng quân cũng có phần ở trong đó.

Trong lúc hai người nói chuyện thì đã đi đến nhà trước, Chu quý nhân cùng thị nữ mang theo hai vị tiểu vương gia đuổi theo, “Một ngày làm thầy cả đời làm cha, nếu không có tiên sinh che chở thì hai người bọn chúng đều không thể sống được tới bây giờ, xin tiên sinh nhận lễ của bọn chúng.” Chu quý nhân lệnh cho con trai cả quỳ xuống, còn thị nữ thì ôm đứa bé quỳ.

“Ta cũng chưa làm hết trách nhiệm của người thầy, mau mau đứng lên đi.” Mạc Vấn vội vàng đưa tay ra nâng. Thật ra hắn rơi vào hoàn cảnh hôm nay chủ yếu là do hai đứa bé này, ông ngoại của chúng nó sợ hắn cản trở con đường hai đứa bé thành rồng nên mới muốn đuổi hắn đi.

“Xin tiên sinh cầm lấy những đồ châu báu này làm lộ phí.” Chu quý nhân tự tay đưa cho hắn một cái túi bằng lụa.

“Quý nhân cố gắng tự bảo trọng.” Sau khi Mạc Vấn trầm ngâm trong chốc lát liền nhận lấy cái túi kia, thật ra hắn cũng không cần chỉ là muốn Chu quý nhân cảm thấy dễ chịu một chút.

Trong lòng Mạc Vấn buồn bã, không muốn chờ lâu, hắn quay người đi ra ngoài, chỉ nghe Chu quý nhân dặn dò lão Ngũ, “Lão gia nhà ngươi đã nhiều ngày chưa ăn uống, trên đường phải nhớ mua gì đó cho hắn ăn đấy.”

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng lại càng buồn, vì muốn tiến vào Tử khí để đối phó với việc đấu pháp mà hắn dùng hết tâm trí, không tiếc uống cả thuốc độc tự hại mình, kết quả là rơi vào kết cục thế này đây.

Ra khỏi cửa Vương phủ, Mạc Vấn quay đầu lại nhìn Chu quý nhân, sau khi chắp tay chào nàng thì xoay người đi về phía tây, Chu quý nhân che mặt quay về, không tiễn hắn.

Lúc này là giờ ăn cơm trưa, trên đường có rất ít người, Mạc Vấn và lão Ngũ nhanh chóng đi về phía trước, những binh lính kia đi theo sau phía xa.

“Lão gia, chúng ta cứ như vậy mà đi hay sao?” Lão Ngũ liên tục quay đầu lại nhìn.

Mạc Vấn lắc đầu không nói gì, nước Tấn không chứa hắn, Hoàng thượng không chứa hắn, Chu tướng quân không chứa hắn, tăng nhân không chứa hắn, ngay cả dân chúng bình thường cũng vậy.

Lão Ngũ thấy Mạc Vấn không muốn nói thì cũng không hỏi tiếp, mà mua bánh bao ở bên đường đưa cho hắn, Mạc Vấn lại lắc đầu, lúc này hắn làm gì có lòng dạ nào mà ăn.

Những binh lính đi theo sau lưng hai người kia là để áp giải bọn hắn rời đi, nhưng bọn họ cũng hiểu rõ Mạc Vấn và lão Ngũ không phải tù phạm bình thường. Nếu làm cho hai người không chịu nổi thì khó mà bảo đảm hai người có tức giận mà giết người không, bởi vậy nên họ vẫn luôn đi cách hai người rất xa, nhờ thế dân chúng trong thành cũng không biết là hai người bị đuổi khỏi kinh đô.

Trên đường đi Mạc Vấn cũng không cảm thấy tức giận, chỉ có bi ai. Lần này cực khổ xuôi nam, kết quả là chẳng những không thu hoạch được gì mà còn bị nước Tấn đuổi đi. Hắn đang nghĩ có phải là mình đã làm sai điều gì rồi hay không, nhưng suy đi nghĩ lại mãi vẫn không biết mình sai ở chỗ nào. Hắn làm việc cũng không có lòng riêng, thầm nghĩ muốn tuyên truyền giáo lý của Đạo gia, giúp minh chủ thu lại non sông, cứu thoát người Hán bị người Hồ nô dịch. Ý nghĩ của mình cũng không sai, nếu như nói là sai thì cũng chỉ sai ở chỗ đã đánh giá thấp đối thủ, nước Tấn không phải là thế giới của Đạo gia mà là thế giới của Phật gia, dựa vào sức của một mình hắn thì không có cách nào thay đổi càn khôn, cũng không thể thay đổi được cách nhìn của mọi người.

“Nhìn cái gì thế, còn nhìn nữa thì ta đánh chết ngươi.”

Lão Ngũ xông lên quát mấy người đi đường đang chỉ trỏ Mạc Vấn, mấy người kia thấy lão Ngũ hung ác liền vội vàng ngậm miệng chạy đi.

“Lỗi do ta, ngươi đừng trách bọn họ.” Mạc Vấn biết rõ tại sao lão Ngũ lại tức giận.

“Lão gia, cậu không tức giận chút nào hay sao?” Lão Ngũ quay đầu nhìn về phía những binh lính đang đi theo sau bọn họ.

Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, tuy hắn bị xa lánh nhưng cũng không oán hận Hoàng thượng và Chu tướng quân, lại càng không oán hận dân chúng nước Tấn. Đạo gia không cho rằng chúng sinh bình đẳng, người phân giàu nghèo, tất nhiên là có khác biệt. Hiện giờ người Tấn cũng không biết Phật pháp là không chính xác, thậm chí cả tăng nhân cũng không biết điều này, không thể vì một tên vô lại Quảng Phổ mà phải oán hận tất cả tăng nhân, cũng không thể vì Hoàng thượng đuổi đi mà giận chó đánh mèo lên người dân vô tội.

Mạc Vấn đi rất nhanh, chưa đến nửa canh giờ đã ra khỏi thành, những binh lính kia vẫn đi theo phía sau. Trên con đường ngoài thành cũng có ít người đi đường vì vậy ý áp giải liền hiện ra rõ ràng.

Sau khi đi được vài dặm thì Mạc Vấn dừng lại, quay người đi về phía sau, đội quân cấm vệ kia có khoảng hai, ba trăm người, thấy Mạc Vấn quay lại thì không khỏi căng thẳng, vội vàng nắm chặt vũ khí đề phòng.

Giáo úy dẫn đội đang cưỡi ngựa, thấy Mạc Vấn quay lại cũng rất căng thẳng.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, mời chư vị trở về báo lại với Hoàng thượng và Chu tướng quân, bần đạo sẽ không ở lại trong biên giới nước Tấn, các ngươi không cần phải đi theo áp giải, xin để cho bần đạo vài phần mặt mũi.” Mạc Vấn chắp tay nói với giáo úy kia. Hắn đã cân nhắc trước khi nói ra lời này, hắn có thể hiểu được cách làm của Chu tướng quân nhưng không muốn Chu tướng quân cho rằng hắn là người ngu ngốc.

Giáo úy kia nghe vậy liên tục gật đầu, y không nghĩ là Mạc Vấn sẽ nói chuyện với y một cách hiền hòa như thế, y cũng hiểu nếu cứ đi theo thì rất có thể Mạc Vấn sẽ thay đổi thái độ.

Mạc Vấn nói xong liền quay người trở về, cùng lão Ngũ tiếp tục đi về phía tây, quả nhiên đội quân cấm vệ kia cũng không đi theo sau nữa.

“Lão gia, sau này chúng ta sẽ đâu?” Lão Ngũ cẩn thận hỏi.

“Tất nhiên là không thể ở lại nước Tấn được nữa.” Mạc Vấn lắc đầu nói, đến tận bây giờ hắn vẫn như đang còn trong giấc mộng, chưa biết sau này sẽ đi về đâu.

“Đúng vậy, chúng ta đến nước Lương hay là quay về thôn trấn ở ngoài biên giới?” Lão Ngũ hỏi, lúc này ngoài nước Tấn thì nước Lương ở phía tây bắc cũng là quốc gia của người Hán.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi lắc đầu, đã có vết xe đổ này nên hắn cũng không còn ý muốn mưu cầu địa vị cao để tuyên truyền đạo pháp ở trong đầu, càng không muốn xuất hiện cùng một chỗ với người làm quan nữa. Vì vậy hắn cũng không muốn đến nước Lương, mà hắn cũng không muốn quay lại man hoang, vì ở đó không có gì mà hắn lưu luyến.

“Nếu không thì chúng ta đến tìm Cửu cô.” Lão Ngũ nhân cơ hội khuyến khích.

Mạc Vấn không trả lời gã, thật ra lúc này hắn vô cùng hy vọng có người để san sẻ nỗi buồn trong lòng. A Cửu lớn tuổi hơn hắn nhiều, rất có kiến thức, lại rất dịu dàng với hắn, hắn rất muốn đến núi Vô Danh để tìm A Cửu nhưng sau khi cân nhắc vẫn lắc đầu. Lúc này chắc chắn là thời điểm mà hắn chán nản nhất, nếu bây giờ đến núi Vô Danh thì rất có thể sẽ bị nghĩ là hắn đã không còn chỗ nào có thể đi nên mới đến đó, đi thì chắc chắn phải đi nhưng tuyệt đối không thể đi vào lúc hắn chán nản nhất.

“Vậy chúng ta đi đâu?” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn đều không đồng ý thì không hiểu hỏi.

“Từ đâu tới thì lại trở về đó.” Mạc Vấn nhắm mắt nói.

Đúng lúc này thì có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến từ phía sau lưng, lão Ngũ nghe tiếng quay đầu lại, “Lão gia, là Trương tướng quân, Trương tướng quân đã đến.”

Mạc Vấn dừng bước quay đầu lại, thấy Trương Động Chi cầm một vò rượu đang phi ngựa đến đây, mặc dù khoảng thời gian ở kinh đô hắn cũng làm việc với nhiều tướng soái nhưng hắn lại chỉ quen mỗi một người bạn là Trương Động Chi.

Trương Động Chi nhanh chóng phi ngựa tới, đến gần thì kéo cương xuống ngựa, “Huynh đệ, việc này đệ cũng đừng trách Chu tướng quân, ông ấy cũng…”

“Không cần nói.” Mạc Vấn đưa tay lên cắt lời Trương Động Chi, Trương Động Chi cũng không đem việc hai người bị trục xuất đổ lên đầu Hoàng thượng, cho thấy người này đúng là bạn bè chân chính.

“Sau này huynh đệ có tính toán gì không?” Trương Động Chi hỏi.

“Nước Tấn không chứa được đệ thì đệ chỉ đành quay về huyện Tây Dương thôi.” Mạc Vấn cố nặn ra nụ cười.

“Chỗ đó không có ai ở.” Trương Động Chi là tướng lĩnh cầm quân, tất nhiên hiểu rõ tình huống vùng biên giới.

“Không có ai ở thì cũng là quê hương của đệ, ở đó đệ còn mấy gian nhà, năm trước đã từng quay về quét dọn nên vẫn có thể ở được.” Mạc Vấn cười nói.

Trương Động Chi nghe vậy bất đắc dĩ thở dài sau đó lấy một cái bát từ trên yên ngựa ra, rót rượu đưa cho Mạc Vấn, Mạc Vấn nhận lấy uống một hơi cạn sạch rồi đưa bát lại cho Trương Động Chi.

“Ta và đệ quen biết cũng được một thời gian rồi, huynh có một chuyện muốn nhờ, mong đệ có thể đồng ý.” Trương Động Chi nhận lấy bát nói.

“Chuyện gì vậy?” Mạc Vấn hỏi.

“Đừng mang lòng thù hận với nước Tấn, có được hay không?” Trương Động Chi hỏi.

“Trong lòng đệ không có oán hận thì làm sao mà mang thù được, ngược lại nếu đệ mang lòng thù hận thì có thể thế nào?” Mạc Vấn cười nói.

“Nếu như đệ mang lòng thù hận thì nước Tấn nguy rồi.” Trương Động Chi nghiêm mặt nói.

“Ha ha ha ha, Trương tướng quân đề cao đệ quá rồi, tướng quân yên tâm, nước Tấn với đệ không có ân cũng không có oán.” Mạc Vấn khoát tay cười nói.

Trương Động Chi nghe vậy lắc đầu thở dài, rót rượu cho lão Ngũ, “Cố gắng chăm sóc tốt cho lão gia nhà ngươi.” Lão Ngũ liên tục đồng ý, uống hết rượu.

“Trương tướng quân, mời trở về đi.” Mạc Vấn nói với Trương Động Chi.

Trương Động Chi biết Mạc Vấn giục y quay về là lo lắng y bị liên lụy nên liên tục thở dài rồi lên ngựa rời đi.

Lúc đầu hai người đi về phía tây, đến giờ Thân thì rẽ sang hướng bắc, sau đó đi cứ thẳng hướng đó mà đi.