Tử Dương

Chương 112: Âm độc




Dịch giả: Lốp Xe Non

Lão Ngũ không chịu nhận, Mạc Vấn chỉ có thể dẫn hai cũng nữ kia trở về nơi ở, sau khi cân nhắc bèn quyết định giữ lại cả hai người, chỉ cần trong lòng ngay thẳng thì cho dù ở cùng cũng có sao đâu, người ngoài nói gì cũng kệ họ nói.

Về đến phòng, Mạc Vấn ngồi xuống ăn cơm, hai cung nữ hầu hạ hai bên khiến hắn cảm thấy không được thoải mái.

"Quý nhân vì sao ban tặng các nàng cho ta, trong lòng hai người các nàng cũng hiểu rõ. Ba gian đông phòng này liên thông, hai người các nàng ở gian phòng phía nam, ta ở phòng giữa. Ta không cần các nàng hầu hạ, về nghỉ ngơi đi." Mạc Vấn vẻ mặt âm trầm nói với hai người.

Hai người thấy sắc mặt Mạc Vấn không vui, cũng không dám trái ý, đành phải lui ra.

Hai người lui ra rồi, Mạc Vấn mới thở dài một hơi, vốn hắn không muốn nói lời lạnh lùng như thế, nhưng nếu không như vậy thì khó được thanh tịnh. Trước đây đến Man hoang luyện đan quen biết với Long Hàm Tu, mặc dù không có tư tình, nhưng chuyện Long Hàm Tu làm vẫn khiến trong lòng hắn không vui nên dứt khoát cự tuyệt nữ tử, ngay cả họ tên hai nữ tử kia hắn cũng không muốn biết.

Ăn cơm tối xong, Mạc Vấn lên giường nghỉ ngơi, đồng thời trong đầu cân nhắc làm sao có thể bảo vệ chu toàn Nhị hoàng tử và Chu quý nhân. Nơi đây là Kiến Khang, là kinh đô, kẻ địch sẽ không trắng trợn xông vào, khả năng lớn nhất chính là ám sát và hạ độc. Trải qua trận chiến lúc trước, kẻ địch đã biết tu vi của hắn, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không có thích khách ám sát. Như vậy đối phương chỉ còn một cách là hạ độc, nhất định phải cẩn thận đề phòng đối phương hạ độc.

Nghĩ đến đây, Mạc Vấn đứng dậy đến trước bàn cầm bút viết tên các vị thuốc. Độc dược độc tính mạnh mẽ có hơn mười loại, cần phải sớm chuẩn bị dược thảo giải độc, do dược thảo giải độc cần cho mỗi loại độc dược cũng không phải chỉ có một loại, cho nên tên thuốc viết ra phải đến gần trăm loại.

Viết xong, Mạc Vấn dừng lại một chút, lần này không những cần phải đề phòng kịch độc, mà còn phải đề phòng đối phương sử dụng độc dược mãn tính. Mặc dù độc dược mãn tính chất độc phát tán chậm chạp nhưng càng khó phát hiện hơn, đợi đến lúc phát hiện được thì đã vô phương cứu chữa.

Nhưng độc dược mãn tính có rất nhiều loại, nếu như viết ra từng thứ một thì gần như sẽ phải mang cả hiệu thuốc về, quá mức rườm rà, không có cách gì sớm chuẩn bị thuốc, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Lúc trước liên tục đi đường, hơn nữa lại thường xuyên phải đề phòng bị tập kích, hơn mười ngày qua đã khiến hắn có chút ăn không tiêu, cuối cùng bây giờ đã ổn định trở lại, hắn lên giường sớm, ngủ một mạch tới sáng.

Lúc thức dậy rửa mặt, có thị nữ tới báo lão Ngũ ở ngoài cửa muốn gặp hắn, Mạc Vấn nghe xong thì khẽ mỉm cười, có lẽ tên này đã thay đổi chủ ý rồi.

Sau khi ra cửa, hắn thấy lão Ngũ đứng ngoài cửa với vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Lão gia, tên đầu bếp nấu cơm trong vương phủ là gian tế." Lão Ngũ tiến tới bên cạnh Mạc Vấn thấp giọng nói.

"Làm sao ngươi biết?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi.

"Lúc hắn nấu canh cá cho Chu quý nhân đã bỏ cam thảo vào." Lão Ngũ trả lời.

"Rất nhiều người không hiểu dược lý, có lẽ hắn vô ý làm thế." Mạc Vấn lắc đầu, cam thảo trung tính, có nhiều người dùng khi nấu cá, nhưng lại không biết cam thảo gặp đồ tanh sẽ phát sinh chút độc, có điều độc tính rất nhỏ, gần như không sinh ra tổn thương cho con người.

"Hắn còn bỏ cả hải phấn nữa." Lão Ngũ tức giận nói.

Mạc Vấn nghe vậy thì nhíu mày, hải phấn chính là thịt động vật nhuyễn thể (một loại ngao sò) trong biển phơi nắng, nghiền nát mà thành gia vị, có tác dụng giúp món ăn ngon hơn. Nhưng di kèm với cam thảo sẽ làm tăng thêm độc tính, dược tính cam thảo đi vào lá lách, phổi, dạ dày, sau khi trúng độc sẽ theo ba bộ phận này phân tán ra, độc tính sẽ ẩn đi rất khó phát hiện được.

"Lão gia, bọn chúng có thể chỉ muốn độc chết trẻ con, không muốn độc chết người lớn." Lão Ngũ nói, gã đã giúp việc ở tiệm thuốc nhiều năm, cũng là người am hiểu dược lý.

"Việc này ngươi làm rất ổn thỏa, ngươi cứ trở về làm việc đi, không được đánh rắn động cỏ, hễ phát hiện có điều gì khác thường thì lập tức tới báo cho ta." Mạc Vấn suy tính một lát rồi nói với lão Ngũ.

"Được." Lão Ngũ đáp lại một tiếng rồi xoay người rời đi.

Sau khi lão Ngũ đi khỏi, Mạc Vấn nhíu mày suy nghĩ. Đầu bếp của vương phủ lúc trước cũng đi cùng với đoàn, nếu thực sự muốn hạ độc thì đã bắt đầu từ khá lâu rồi.

Sau khi suy tính, Mạc Vấn trở về nội viện, mở lời xin gặp Chu quý nhân.

Chu quý nhân vì để tránh hiềm nghi nên không mời Mạc Vấn vào trong mà cùng thị nữ đi ra ngoài gặp hắn.

"Đêm qua tiên sinh ngủ ngon chứ?" Chu quý nhân đến cách Mạc Vấn năm thước thì dừng lại.

"Tạm ổn." Trong khi nói chuyện, Mạc Vấn nhìn thị nữ bên cạnh Chu quý nhân. Chu quý nhân là người ra sao, thấy thế lập tức đoán được Mạc Vấn có chuyện muốn nói với nàng, khẽ xua tay bảo thị nữ rời đi.

"Bần đạo muốn bắt mạch cho Nhị hoàng tử." Mạc Vấn đi thẳng vào chuyện chính.

Chu quý nhân thấy vẻ mặt Mạc Vấn ngưng trọng, đoán được trong đó có lẽ có ẩn tình, liền vội vàng mời Mạc Vấn vào trong chính phòng.

Lúc này Nhị hoàng tử vẫn đang ngủ, trong phòng chỉ còn nha hoàn Hồng Ngọc. Sau khi Mạc Vấn vào trong phòng thì nhìn về phía Hồng Ngọc.

"Mau đi pha trà cho tiên sinh." Chu quý nhân sai Hồng Ngọc.

Mạc Vấn chờ sau khi thị nữ kia ra khỏi phòng mới nhanh chân đi tới chiếc giường gỗ mạ vàng, cúi đầu nhìn kỹ đứa bé ngủ ở trên giường. Bởi là hài tử của hoàng gia nên từ nhỏ đã được chăm sóc và ăn uống rất tốt, Nhị hoàng tử rất trắng trẻo mập mạp, lật mí mắt cũng không thấy có dấu hiệu trúng độc.

"Tiên sinh, hoàng nhi thế nào?" Mẫu tử liên tâm, Chu quý nhân cũng cực kỳ khẩn trương.

Mạc Vấn không trả lời, mà đưa tay xoa nhẹ lên cổ tay trái của đứa bé, nhắm mắt tập trung bắt mạch cẩn thận, vài phút sau lại đổi sang tay phải.

"Mạch của hoàng tử ngoài mạnh trong yếu, lại không liên tục, giống như là trúng độc." Mạc Vấn thu tay mở miệng.

"Không phải, hiện giờ hoàng nhi còn không thể ăn thức ăn, chỉ bú sữa thôi." Chu quý nhân lắc đầu liên tục.

"Nếu như muốn xác định có trúng độc hay không, cần phải lấy hai giọt máu của Nhị hoàng tử hoặc hai giọt phượng lộ (sữa) của Quý nhân." Mạc Vấn nhíu mày nói.

Chu quý nhân nghe vậy khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngùng, chần chừ không quyết.

"Vừa rồi bộc nhân của ta từ nhà bếp tới tìm ta, báo cho ta biết có người lợi dụng âm dương tương khắc mà hạ độc vào trong canh cá quý nhân ăn để có sữa, nếu đúng như vậy thì e rằng quý nhân trúng độc đã lâu rồi."

Chu quý nhân nghe vậy thì kinh ngạc gật đầu, tiếp đó chú ý nhìn xung quanh. Thấy vậy, Mạc Vấn bước ra ngoài, đứng bên ngoài cửa chờ đợi tránh hiềm nghi.

"Mời tiên sinh vào." Không lâu sau, trong phòng truyền tới thanh âm của Chu quý nhân.

Mạc Vấn xoay người trở lại phòng, thấy Chu quý nhân đã từ trong bình phong đi ra, trong tay có cầm một cái chén nhỏ, trong đó có một ít sữa tươi.

"Mời quý nhân nghỉ ngơi, một lát bần đạo sẽ quay lại, việc này không được để lộ cho người khác biết." Mạc Vấn giấu cái chén nhỏ vào trong tay áo, xoay người đi ra ngoài.

Trở về phòng mình, Mạc Vấn bắt đầu do dự, bởi vì độc tính đã yếu mà lại ẩn, chỉ có một phương pháp phát hiện ra là nếm, nhưng nếm sữa của nàng chung quy cũng chẳng phải chuyện gì thú vị. Mạc Vấn phân vân một lúc lâu, cuối cùng nghĩ ra một cách là dùng ánh nến đun nóng rồi ngửi mùi.

Phương pháp này rất hữu hiệu, trong giây lát Mạc Vấn đã biết là có độc.

Trở lại chính phòng, Chu quý nhân đang lo lắng chờ đợi.

"Phượng lộ của quý nhân quả thực chứa độc, loại độc này được che giấu rất kín, lại là âm độc. Loại độc này có hại rất nhỏ đối với nữ tử, với nam tử thì hại khá lớn, về lâu dài thì loại độc này sẽ không hại đến tính mạng nhưng sẽ làm tâm trí yếu đi rất nhiều." Mạc Vấn nói với Chu quý nhân.

"Thần trí của hoàng nhi có thể bị tổn thương?" Chu quý nhân khẩn trương, hỏi.

"Quý nhân ăn canh cá bao lâu rồi?" Mạc Vấn hỏi. Hắn đã kiểm tra xong sữa tươi của Chu quý nhân, nhưng chỉ dựa vào phương pháp này thì không cách nào đánh giá được mức độ trúng độc.

"Thời gian cũng không dài, hoàng nhi sắp một tuổi, sữa cũng giảm bớt nên từ một tháng trước ta mới bắt đầu dùng canh cá." Dưới tình thế cấp bách, Chu quý nhân cũng không cần câu nệ gì nữa.

"Vậy thì không đáng ngại." Mạc Vấn gật đầu nói. Hiểu con không ai bằng mẹ, Chu quý nhân luôn ở bên cạnh hoàng tử, nên nếu thần trí hoàng tử bị tổn hại nhiều thì chắc chắn nàng đã phát hiện.

"Người đâu." Lo lắng trong lòng Chu quý nhân đã qua, trong lòng chuyển thành vô cùng tức giận, nàng cũng nghĩ đến địch nhân sẽ ám sát mưu hại, nhưng cũng không nghĩ đối phương lại muốn làm cho con nàng trở thành kẻ đần độn.

"Quý nhân bớt giận, theo bần đạo thấy, việc này không nên để lộ ra." Mạc Vấn vội vàng mở miệng ngăn cản.

Lúc này đã có thị nữ bên ngoài đáp lại, Chu quý nhân lên tiếng sai rời đi, tiếp đó nói với Mạc Vấn, "Theo tiên sinh, việc này nên xử lý thế nào mới ổn thỏa?"

"Kế hạ độc này chính là hậu chiêu mà những kẻ ác đã lập ra, đề phòng hành thích thất bại. Nếu như quý nhân vạch trần trước mặt mọi người thì chắc chắn đối phương sẽ tìm độc kế khác. Cũng may độc này chỉ là ẩn giấu, độc tính cũng không khó giải, theo bần đạo thấy, canh cá kia người vẫn nên uống như bình thường. Ta sẽ phối chế giải dược cho người, quý nhân cứ âm thầm uống vào, như vậy kẻ ác sẽ không thể phát hiện được. Nếu như quý nhân xác định chắc chắn người hầu xung quanh không có ai là gian tế thì có thể vứt sạch canh cá đi cũng được." Mạc Vấn bày mưu.

Chu quý nhân khẽ nhăn mày một lát rồi chậm chạp gật đầu, "Như ý tiên sinh, làm phiền tiên sinh điều chế thuốc giải cho ta. Đến lúc này ta đã không biết có thể tin tưởng được ai, cứ cẩn thận vẫn hơn."

“Như vậy thời gian tới những kẻ ác nhân sẽ không nóng lòng hành thích, những cũng không thể kéo dài được. Trước tiên bần đạo sẽ phối chế thuốc cho Nhị hoàng tử, dùng để tiêu độc tích tụ trong người." Mạc Vấn đưa tay nói.

"Gặp được tiên sinh, quả thật là phúc của mẹ con ta." Chu quý nhân chính thức tỏ lời cảm ơn. Mạc Vấn không những võ nghệ cao cường, mà còn tinh thông Kỳ Hoàng thuật, ngoài hắn ra thì không ai có thể đảm nhận trọng trách này.

"Nếu không phải được quý nhân coi trọng thì bần đạo cũng không có cơ hội ra tay." Mạc Vấn đáp lại.

"Đại hoàng nhi của ta vẫn còn ở trong cung, ta phải lập tức tới đem nó về, dù thế nào cũng không thể để cho nó ở lại hang ổ chó sói." Chu quý nhân nói.

"Trước tiên bần đạo đi tìm dược thảo, đợi đến khi Đại hoàng tử trở về ta lại khám bệnh kỹ càng cho Đại hoàng tử." Mạc Vấn chắp tay cáo từ.

"Ta đã căn dặn phủ kho, nếu như tiên sinh cần ngân lượng có thể tùy ý cầm lấy." Chu quý nhân khom người tiễn hắn.

Sau khi ra khỏi phòng Mạc Vấn trở về phòng mình, mang theo tên thuốc đã viết hôm qua rồi gọi lão Ngũ ra vương phủ.

"Lão gia, gia hỏa kia thật không giống kẻ xấu." Lão Ngũ nói.

"Có thể hắn cũng không hiểu rõ tình hình, ngươi không cần động đến hắn, bằng không kẻ địch sẽ chuyển độc kế khác. Giữ lại hắn ở đó, chúng ta lại càng an toàn." Mạc Vấn biết kẻ lão Ngũ nói là đầu bếp nấu cơm, trước đây hắn nhân cơ hội đã nhìn thấy người kia một lần. Người này tướng mạo rất chất phác, ánh mắt cũng không phiêu hốt, chắc hẳn là không biết rõ tình hình, chỉ là bị người khác lợi dụng.

Lão Ngũ nghe thấy thì gật đầu đồng ý, theo Mạc Vấn ra đường chọn mua dược liệu.

Mạc Vấn cũng không cần che giấu bản thân, dược liệu hắn chọn mua đều nhằm để giải những vật kịch độc kia, dù cho Chử thị có biết cũng không sao.

Hỏi thăm tìm được một tiệm thuộc, Mạc Vấn cũng không vội vàng vào ngay mà quay đầu nhìn về phía đông.

"Lão gia, miếu hòa thượng này có gì không bình thường à?" Lão Ngũ suy đoán.

"Nơi chùa chiền sao lại có thể có yêu khí..."