Thật ra Lâm Miên vẫn hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bất kể là việc không ngắm được mặt trời mọc hay là câu tỏ tình cứ lặp đi lặp lại của Tạ Đình.
Sau hôm đó, tuy đôi khi Lâm Miên vẫn liên lạc với Lý Viên nhưng mấy cái tin tức theo đuổi cậu của Lý Viên đã không còn nữa. Điều này làm cho Lâm Miên thả lỏng hơn nhiều. Nhận xét một cách khách quan thì, cậu rất đồng ý với việc làm bạn với Lý Viên, nhưng bạn trai gì đó thì vẫn làm cậu hơi hoảng loạn. Chắc chắn anh không thể vượt qua cửa ải đầu tiên - Tạ Đình được.
Nhắc đến Tạ Đình, gần đây Lâm Miên cảm thấy Tạ Đình đối xử với cậu tốt đến kỳ lạ. Lúc trước Tạ Đình vẫn đối tốt với cậu, nhưng tốt chủ yếu là về phương diện vật chất. Còn bây giờ Tạ Đình lại giống như đang phát động chế độ công kích ôn nhu, cho dù cậu náo loạn như thế nào thì Tạ Đình vẫn luôn cười tủm tỉm, hoàn toàn trở thành một người không biết nóng tính là gì.
Nếu như phải chấm điểm cho biểu hiện gần đây của Tạ Đình, cậu cho ít nhất là được 9/10 điểm, trừ một điểm vì Tạ Đình nhất quyết không cho cậu phản công.
Mới lúc nãy thôi cậu còn định đè Tạ Đình, bây giờ thì Tạ Đình lại làm cậu đến rung cả giường, đánh tan tinh thần của cậu. Tay Lâm Miên còn chưa sờ tới mông hắn thì đã bị hắn bắt lại, sau đó cậu sẽ bị hắn giáo huấn một trận ra trò.
Lâm Miên hơi lo cho cái hông của mình, cứ theo cái phương pháp giáo huấn này của hắn, chỉ mấy năm nữa thôi gân cốt cậu cũng rụng rời luôn mất.
Vì cơ thể của mình, Lâm Miên dùng thân phận kim chủ nghiêm khắc trách Tạ Đình không biết kiềm chế, cấm hắn không được làm lần tiếp theo. Mà Tạ Đình chỉ nghiêng đầu cười như không cười nhìn cậu, làm cơn giận của Lâm Miên hoàn toàn biến mất hết.
Kệ gân cốt chứ, hưởng thụ sắc đẹp quan trọng hơn.
Lâm Miên thoải mái mặt dày trải qua hai tháng cùng Tạ Đình, ăn ngon mặc đẹp kiếm được tiền, lại còn có anh trai đẹp ngày nào cũng thăm dò cơ thể huyền bí cùng cậu. Cậu được nuôi đến tươi ngon mọng nước, sáng y như hạt ngọc trai trắng.
Nhưng vật cực tất phản(1), ví dụ như khi Lâm Miên vừa đến cửa hàng ngày hôm nay đã cảm thấy một bầu không khí rất kì lạ. Nhân viên cẩn thận tới cạnh cậu, chỉ vào người đang ngồi trong góc, nhỏ giọng nói: “Ông chủ, bà ấy tìm anh, lai giả bất thiện(2).”
(1) Vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.
(2) Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai 来者不善,善者不来 : người tới không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không tới.
Đó là một quý phu nhân ngoài năm mươi. Bà mặc sườn xám, búi tóc được chải tỉ mỉ, dù tuổi tác không nhỏ nhưng vẫn trông rất quý phái, vừa nhìn đã biết đây là kiểu người sống trong nhung lụa. Lâm Miên không nhớ mình có quen ai có tiền như vậy, trong đầu suy nghĩ đủ thứ, vì bản thân mình tạo ra một vở kịch tên là "Em trai nhỏ của hoàng tử": Chuyện kể về một đứa trẻ đi lạc được gia đình nghèo nhận nuôi, tới tận bây giờ người mẹ đẻ nhiều tiền mới tìm được con trai của mình.
Lâm Miên tiện tay vuốt mấy sợi tóc, sửa lại vẻ ngoài của mình để khiến bản thân trông thật hồi hộp. Mặc kệ có diễn kịch bản hay không, cậu vẫn tuyệt đối giữ vẻ phong độ của mình trước mặt người có tiền. Cậu đi đến trước mặt người phụ nữ, nở nụ cười hai phần hiền lành bốn phần khiêm tốn năm phần ngoan ngoãn: “Chào ngài, tôi nghe nhân viên nói ngài tìm tôi đúng không?”
Rất tốt, lúc đối diện với ánh mắt sắc bén của quý phu nhân, Lâm Miên đã biết kịch bản của mình không đúng rồi.
“Cậu chính là Lâm Miên...” Quý phu nhân nói với giọng rất xem thường: “Nam hồ ly tinh câu dẫn con trai tôi?”
Hóa ra là mẹ của Tạ Đình.
Vẻ mặt Lâm Miên lờ mờ khi bị người ta mắng là hồ ly tinh. Nếu là lúc trước, chắc chắn cậu sẽ giả vờ sợ run cả chân rồi vì tình yêu rớt mấy giọt nước mắt mong mẹ Tạ tha thứ. Nhưng giờ đã khác xưa rồi, cậu đã không còn là tiểu tình nhân được Tạ Đình bao dưỡng nữa, Lâm Miên quyết định tức giận ngang ngửa mẹ Tạ.
Cậu tỏ vẻ bất đắc dĩ, muốn nói lại thôi, mãi mới nói: “Ngài đang trách oan tôi rồi, có thể ngài không biết...”
Thấy cậu dừng lại, mẹ Tạ lớn tiếng: “Không biết gì?”
Lâm Miên chớp mắt: “Tôi nói rồi thì mong rằng ngài sẽ không tức giận.”
Mẹ Tạ bất đắc dĩ ừm một tiếng.
Lâm Miên liếc cốc nước đá trên bàn, rất biết nghĩ đặt cốc nước sang bàn khác.
Cậu ấp úng: “Thật ra, chuyện là như này, con của ngài quả thật có ở chung với tôi, nhưng không phải như ngài nghĩ... Ý tôi là, là tôi bao dưỡng con ngài, nói cách khác, con của ngài mới là nam hồ ly tinh mà ngài nói.”
Lâm Miên chẳng nói sai tí nào, với vẻ ngoài của Tạ Đình, bảo hắn là nam hồ ly tinh còn là đánh giá thấp hắn.
Thấy mặt mẹ Tạ chuyển từ hồng sang trắng, trắng lại sang hồng, Lâm Miên nhanh chân lùi sau hai bước: “Ngài đừng tức giận, tôi nói dối thì tôi là chó con.”
Dù mẹ Tạ vẫn luôn là người biết kiềm chế thì tới lúc này cũng muốn hắt nước vào mặt Lâm Miên. Bà gạt tay lên bàn lại cầm hụt, giận méo miệng, quát: “Cậu nói hưu nói vượn!”
Lâm Miên cũng không muốn giấu: “Tôi nói thật, có phải ngài hiểu lầm con mình không, hắn ta... Ngài có biết hắn còn suýt nữa vì yêu làm 0 không?”
Sợ mẹ Tạ không hiểu, Lâm Miên tốt bụng giải thích: “0 chính là nằm dưới ý.”
Mẹ Tạ bật dậy, chỉ vào mặt Lâm Miên, tức tới nỗi thịt trên mặt cũng hơi run. Lâm Miên cảm thấy nếu cậu nói thêm câu gì nữa có thể sẽ bị người ta vứt xuống nước để nuôi cá, cậu ngoan ngoãn làm động tác khóa miệng.
“Mồm cậu toàn những từ ô uế, sao con trai tôi lại coi trọng người, người...”
Chắc là không nghĩ ra từ để miêu tả, Lâm Miên nhịn không được tiếp lời: “Đẹp trai.”
Tự khen mình đẹp trai chắc cũng không quá đáng lắm, đây là sự thật mà!
Thấy mẹ Tạ run mạnh hơn, Lâm Miên sợ bà bắt đầu Parkinson(3), vội vàng đưa ra phương án của mình: “Nếu ngài muốn Tạ Đình rời khỏi tôi cũng không phải việc gì khó.” Lâm Miên điên cuồng ám chỉ, thậm chí còn nháy mắt một cái: “Ngài biết đó.”
(3)Parkinson: Là bệnh. Ở giai đoạn sớm các triệu chứng của bệnh Parkinson hay gặp có thể là: mệt mỏi, đau cơ, vụng về khi thực hiện các động tác đơn giản (đi tất, đi giầy, tra chìa khóa…), rối loạn chữ viết (chữ viết nhỏ dần), táo bón, trầm cảm, kéo lê một chân hoặc giảm hoạt động một tay khi vận động, bong vảy da ở mặt, gối. Cũng có khi triệu chứng sớm là run khi nghỉ không liên tục, kín đáo ----- Ở trường hợp này là run.
Mẹ Tạ chỉ muốn Lâm Miên biến mất ngay lập tức, khinh bỉ nói: “Tôi sẽ cho cậu một tấm chi phiếu hai triệu, về sau đừng dây dưa với Tạ Đình nữa.”
Hai triệu á? Keo kiệt thế, sao không hào phóng như Tạ Đình.
Mà có còn hơn không, Lâm Miên mổ gạo như gà con, đưa tay hình OK lên mặt: “Ngài cho tôi thêm chút nữa đi, tôi đảm bảo tôi sẽ trốn kĩ.”
“Lòng tham không đáy!” Mẹ Tạ mắng.
Lâm Miên hơi oan ức, rất muốn nói cho bà ta rằng con trai bà còn cho tôi tiền đủ để sống một đời vui vẻ, bây giờ tôi nể mặt ngài nên cũng chỉ lấy chút bổng lộc mà thôi.
Hơn nữa, mẹ Tạ không cho cậu dây dưa với Tạ Đình nhưng lại không bắt Tạ Đình ngừng dây dưa với cậu đó!
Càng giàu càng tốt, song hỷ lâm môn(3), vô cùng hạnh phúc.
(3) Song hỷ lâm môn: hai niềm vui cùng tới cửa một lúc.
Đương nhiên mẹ Tạ đã chuẩn bị trước khi tới đây, quăng luôn chi phiếu lên mặt Lâm Miên. Cái cảm giác bị đập tiền vào mặt này... Cậu rất hưởng thụ.
Nhưng ngay lúc này, cửa hàng đồ ngọt lại chào đón thêm một người đàn ông đang thở hổn hển. Lâm Miên vừa nhặt chi phiếu lên thì lại giương mắt nhìn Tạ Đình giận dữ chạy tới.
Lúc tôi lấy tiền của mẹ tình nhân thì bị tình nhân bắt gặp, nên tỏ ra thế nào mới được coi là không ham tiền đây.
Tạ Đình sải bước tới, đứng giữa mẹ Tạ và Lâm Miên. Trước tiên hắn động viên Lâm Miên rồi sau đó mới lạnh lùng nói chuyện với mẹ Tạ: “Con đã nói với mẹ rồi, đây là chuyện riêng của con, mẹ đừng nhúng tay.”
Thấy chi phiếu trên tay Lâm Miên, hắn kín đáo lấy đi đưa cho mẹ Tạ, nói rất chính nghĩa: “Miên Miên không cần chi phiếu này. Con và Miên Miên là tình yêu thật sự, mong ngài tác thành cho chúng con.”
Lâm Miên lườm Tạ Đình.
Ca, đại ca, đại ca thân yêu của em, em có nói là không muốn đâu!
Hơn nữa, Lâm Miên vẫn chưa chuẩn bị để gặp phụ huynh, đối với tình huống như thế này, đầu cậu đương nhiên không đủ để dùng.
Mẹ Tạ tức giậm chân, mắng Tạ Đình là đồ bất hiếu.
Lâm Miên đứng cạnh gật gật đầu. Đúng đúng, ba mẹ nuôi anh rất khổ, Tạ Đình à anh phải hiếu thảo, thế này nhé, cho em ba triệu đi.
Cậu vui vẻ gật đầu, nghe thấy giọng nói trịnh trọng kiên định của Tạ Đình: “Mẹ, con thích em ấy, mặc kệ em ấy trông ra sao, là nam hay nữ, con vẫn thích em ấy. Có thể mẹ không tin vào chuyện tình yêu của nam nam, nhưng chuyện như vậy thật sự đã xảy ra với con rồi. Con thích Lâm Miên, con muốn ở cùng với em ấy, thân phận, địa vị, giới tính đều không phải vấn đề. Chỉ cần bọn con muốn, mọi chuyện không thể xảy ra đều sẽ thành sự thật.”
Lâm Miên ngơ ngác nhìn gò má căng thẳng của Tạ Đình, rồi lại nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh, cậu đóng băng rồi. Tạ Đình cụp mắt nhìn cậu, ánh mắt kiên nghị không thể lay động lại làm tim Lâm Miên “thịch” một tiếng.
Lúc còn rất nhỏ, cậu đã đọc một quyển sách 2 đồng bán bên vỉa hè, trong đó viết —— Tôi yêu người đàn ông này. Khi nhìn thấy anh ấy, trong lòng tôi như có con hươu con chạy loạn.
Cậu cảm thấy con hươu trong cậu sắp đâm đầu chết rồi.
Cuối cùng Lâm Miên cũng ngốc nghếch nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, thì ra cậu cũng thích Tạ Đình.
Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Cậu không rõ lắm, nếu không cho rằng bắt đầu từ bây giờ cũng được.
Dù sao đối xử tốt với cậu, tình nguyện giằng co với người nhà vì cậu thì cũng chỉ có Tạ Đình mà thôi.