Tu Dưỡng Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Thế Thân

Chương 8




Lâm Miên vốn là người không thể ngồi yên một chỗ, loại hoạt động cần phải kiên trì như câu cá này cậu hoàn toàn không có hứng thú. Lâm Miên miễn cưỡng chịu đựng nửa giờ, không một con cá nào mắc câu, kiên trì cũng đã dùng hết, muốn lên xe nghỉ một hồi.
Từ trước đến giờ Tạ Đình vẫn luôn dung túng cậu, thấy cậu lạnh đến mặt mũi trắng bệch cũng tùy ý để cậu đi.
Lâm Miên như được đặc xá, chỉ sợ Tạ Đình hối hận, lập tức như ngựa hoang mất cương vội vàng chạy vào xe ngồi.
Cậu cầm chìa khóa nổ máy, nở máy sưởi, liếc mắt nhìn hai người đàn ông vẫn còn chấp nhất với thú vui câu cá, nghĩ mãi vẫn không hiểu, đến lúc này rồi còn có gì hay nữa đâu, còn không bằng trò đào vàng cậu hay chơi hồi bé.
Lâm Miên thay đổi ghế dựa, điểu chỉnh tư thế thoải mái, lấy ngón út lướt điện thoại di động xem show giải trí, không bao lâu đã thấy Tạ Đình và Lý Viên rời khỏi vị trí câu cá, đi tới hàng rào bên hồ nước, Lý Viên tựa vào hàng rào, dường như đang nói gì đó với Tạ Đình. Lâm Miên nhìn không rõ, lập tức không còn tâm tình xem show nữa, nằm nhoài trên cửa sổ quan sát hai người.
Đừng nói là một lát nữa sẽ không kìm lòng được mà lao vào hôn nhau đấy nhé? Lâm Miên ảo tưởng trong đầu 7749 khung cảnh lãng mạn trong phim thần tượng, nhất thời còn có chút mong đợi, có lẽ cậu có thể lén lút chụp lại, sau này lúc phân rõ giới hạn với Tạ Đình còn có thể đem tấm ảnh này ra uy hiếp, nhưng mà ý nghĩ này rất nhanh đã bị Lâm Miên bác bỏ, tuy lúc thường Tạ Đình đối xử với cậu rất tốt, nhưng cậu làm sao có gan đi vơ vét của Tạ Đình, trừ phi cậu ngại mạng mình quá dài.
Thật ra, Tạ Đình và Lý Viên chỉ đang bàn bạc công việc.
Không hiểu nói chuyện thế nào, chủ đề lại chạy đến người Lâm Miên.
Nhắc đến Lâm Miên, biểu tình trên mặt Tạ Đình nhu hòa đi rất nhiều, cảm khái nói:" Đầu óc em ấy tuy có chút ngốc, nhưng không phải người xấu, cũng rất nghe lời, còn biết nấu ăn..."
Tạ Đình hoàn toàn không để ý mình đang đếm kĩ từng ưu điểm của Lâm Miên.
Lý Viên cũng nở nụ cười:" Mấy hôm trước tôi có gặp cậu ấy."
Tạ Đình dừng lại một chút:" Hai người gặp mặt riêng?"
"Cậu không biết sao?" Lý Viên tỏ vẻ kinh ngạc:" Cửa hàng cậu ấy thuê là của Lý gia, hôm khai trương có mời tôi đến."
Sắc mặt Tạ Đình đột nhiên ngưng trọng, hắn thật sự không biết, không hiểu sao lại có cảm giác mình đang bị Lý Viên giễu cợt, rõ ràng Lâm Miên luôn ở bên người hắn, vậy mà ngay cả việc Lâm Miên thuê cửa hàng của Lý gia hắn cũng không biết, lập tức sinh ra một cơn tức giận, giận Lâm Miên giấu hắn lui tới với Lý Viên, lại còn không thèm nói với hắn một câu.
Tuy rằng hắn rất bận, nhưng Lý Viên cũng có rảnh rỗi gì đâu, tại sao khai trương mời Lý Viên mà không mời hắn?
Huyệt thái dương của Tạ Đình nảy lên thình thịch, đè nén xúc động muốn ngay lập tức chạy đến xe lôi Lâm Miên xuống hỏi cho ra nhẽ, nhưng vì thể diện, hắn đành phải đổi một bộ mặt giống như đột nhiên nhớ ra gì đó, nói:" À, hình như em ấy đã nói qua, suýt nữa thì tôi quên mất."
Lý Viên tiếp tục thêm mắm dặm muối'" Hôm đó cậu ấy mời tôi uống cà phê ăn bánh ngọt, còn nhận hoa của tôi, lúc ấy tôi còn đang tự hỏi sao tiệm bánh của cậu ấy khai trương mà không thấy cậu, nghĩ lại chắc là cậu bạn quá, không có thời gian đến trình diện."
Lâm Miên căn bản chưa từng mời hắn! Tạ Đình giận đến nổ phổi, trên mặt vẫn phải làm bộ như gió thoảng mây bay:" Ừ, hôm đó tôi có một cuộc họp quan trọng, buổi tối về nhà tôi đã bồi thường cho em ấy rồi."
Bồi thường cái gì chứ, chỉ là một chiếc đồng hồ thôi, hắn muốn trực tiếp đến buổi khai trương cơ, được không?
Hai người tôi một câu anh một câu, nói qua nói lại cũng chỉ xoay quanh Lâm Miên, mà Lâm Miên đang âm thầm quan sát lại hồn nhiên không biết mình đã trở thành nhân vật chính của câu chuyện, cậu nhìn một hồi lâu, phát hiện hai người không hề có ý muốn hôn nhau, không khỏi có chút mất mát... Xem hai soái ca hôn môi đã mắt đến nhường nào, cậu thậm chí còn muốn ship CP hai người rồi đấy, ngay cả tên CP cũng nghĩ ra rồi, gọi là "Đình Viên" chắc là được nhỉ, đúng là tuyệt phối!
Mắt thấy hi vọng Đình Viên CP phát kẹo đã thất bại, Lâm Miên thu hồi ánh mắt ăn dưa xem bát quái, nhưng ngay sau đó, cậu lại nhìn thấy tấm hàng rào Lý Viên đang dựa vào đột nhiên đứt đoạn, mà Lý Viên lộ ra tháng sắc kinh ngạc, cả người đổ về phía sau.
Một Lý Viên hai cái chân, "Ùm" một tiếng rơi xuống nước.
Tạ Đình phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt đã nhảy xuống theo.
Đình Viên CP bốn cái chân, "Ùm" hai tiếng cùng rơi xuống nước.
Lâm Miên theo bản năng mở cửa xe xông tới cứu người, nhưng mười giây trước khi xuống nước, đầu óc linh hoạt phân tích, tự hỏi: Kim chủ và bạch nguyệt quang của kim chủ kiêm chủ thuê nhà cùng rơi xuống nước thì cậu phải cứu ai trước?
Rất nhanh Lâm Miên đã có đáp án, xét thấy kim chủ biết bơi, nên cứu chủ thuê nhà trước.
Lâm Miên sợ công lai cứu người bị Tạ Đình cướp mất, giành giật từng giây, cũng không sợ nước lạnh "Ùm" một tiếng nhảy xuống hồ. Cậu nhìn thấy Lý Viên trước, y đang giãy giụa giữa mặt hồ, nhưng lại không thấy Tạ Đình đâu. Lâm Miên nghĩ thời gian cấp bách, vẫn nên cứu người trước, cậu tiến lại gần Lý Viên, y lập tức coi cậu như nhánh cỏ cứu mạng mà ôm chặt lấy, giống như một con vịt lên cạn, Lâm Miên sợ không cứu được người mà chính mình đã chết đuối trước, vội vã kẹp lấy cổ Lý Viên, kéo hắn vào ven hồ.
Nhưng Tạ Đình đâu? Lâm Miên không khỏi lo lắng nhìn xung quanh, Tạ Đình vẫn đang ở dưới hồ giãy giụa, Lâm Miên sửng sốt. Tạ Đình sao mà chết đuối được, không phải hắn bơi lội rất giỏi sao? Lâm Miên rất muốn gỡ Lý Viên đang quấn trên người cậu xuống để đi cứu Tạ Đình, nhưng mà Lý Viên ôm quá chặt, bất đắc dĩ, trước tiên cậu phải lôi được Lý Viên lên bờ đã.
Tạ Đình nhảy xuống cứu người không cẩn thận bị chuột rút, đành phải khua loạn tay chân giữa mặt hồ, sau đó trơ mắt nhìn Lâm Miên xuống nước đi cứu Lý Viên trước, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng tiêu sái.
Tạ Đình tức đến nổ phổi.
Hắn bị cậu cho một kích như thế, tâm lý không bình tĩnh, chuột rút cũng tự dưng biến mất, mang theo cơn tức giận lôi đình bơi vào bờ.
Lâm Miên thả Lý Viên xuống, vội vàng muốn đi cứu Tạ Đình, ai ngờ vừa mới quay đầu lại, đã thấy Tạ Đình chật vật bò lên, rõ ràng hắn không có biểu tình gì, nhưng trong nháy mắt Lâm Miên vẫn có thể phát hiện ra lửa giận ngút trời của hắn. Lâm Miên co rúm người lại, hắt xì một cái.
Lý Viên rốt cuộc cũng tỉnh lại, y tóm lấy tay Lâm Miên, ôm chặt. Trong mắt Tạ Đình lập tức bùng lên hai ngọn lửa, nửa ngày sau mới cắn răng phun ra một câu:" Lâm Miên, em được lắm."
Trong lòng Lâm Miên như bị ai đạp cho một cái, từ trước đến giờ cậu sống vô tâm vô phế, lúc này lại có chút khó chịu.
Trên đường đến bệnh viện, Tạ Đình lái xe, Lý Viên uống quá nhiều nước, lúc này vô cùng khó chịu dựa vào người Lâm Miên. Lâm Miên rất muốn đẩy y ra nhưng mà một soái ca yếu đuối như vậy đang tìm mình cầu an ủi, cậu thật sự không nỡ ra tay. Tạ Đình qua gương chiếu hậu nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt như có ngàn lưỡi dao bay vèo vèo, giống như muốn đâm cho Lâm Miên thành con nhím.
Hay rồi, lần này Tạ Đình thật sự muốn chửi thề!
Lý Viên im lặng một hồi lâu, sau đó dùng ngữ khí suy nhược nói với Lâm Miên một câu cảm ơn, đồng thời lại sáp vào một chút, quả thật là muốn dính vào người cậu.
Tạ mỗ đồng dạng rơi xuống nước ướt nhẹp cả người tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Vậy..." Lâm Miên cảm thấy không thích hợp lắm nhưng vẫn yếu ớt mở lời:" Có thể giảm cho tôi một năm tiền nhà không?"
Xe lập tức lao nhanh hơn...