Túi xách của Lâm Miên bán đi được hơn hai mươi vạn, cậu vốn không vội ra tay, nhưng tình huống trước mắt là cho ý nghĩ chạy càng nhanh càng tốt của cậu thêm mãnh liệt, bởi vì cho dù giá có rẻ cậu vẫn cắn răng bán đi.
Tiếp đến Lâm Miên bắt đầu xem xét con đường sau này, kế hoạch của cậu là mở một cửa hàng đồ ngọt, hai mươi năm nay cậu đã ăn quá nhiều quả đắng, Lâm Miên hi vọng nửa đời sau của mình sẽ được sống trong ngọt ngào, mà ngọt đến vượt chỉ tiêu thì chỉ có cửa hàng bánh ngọt là tốt nhất. Đương nhiên, Lâm Miên cũng không biết chế biến đồ ngọt, cậu định sau khi sửa sang lại cửa hàng sẽ thuê vài thợ làm bánh, mà cậu chỉ cần mỗi ngày trấn thủ ở cửa hàng, làm một linh vật thu tiền là được rồi.
Lâm Miên quả thật là một người có năng lực hành động mạnh, một khi ý nghĩ đã hình thành, không tới ba ngày cậu đã theo người môi giới đến xem mặt bằng cho thuê, cửa hàng nằm trên một con phố phồn hoa, cách vài con đường là tới đại học thành phố, không lo không có khách hàng. Có lẽ là do sống mấy năm bên cạnh thương nhân Tạ Đình, ngay cả tên đầu gỗ như Lâm Miên cũng có chút ít óc làm ăn, đầu tiên thăm dò đoạn đường này một chút, tìm đối thủ cạnh tranh gần đây, vậy mà cũng rất ra dáng ông chủ.
Những việc này Lâm Miên đều giấu Tạ Đình, Tạ Đình ngoại trừ yêu cầu cậu giữ mình trong sạch thì không hề can thiệp vào những chuyện khác trong cuộc sống của cậu, cứ như vậy, buổi tới Lâm Miên làm tình với Tạ Đình, ban ngày đến lo toan công việc của cửa hàng đồ ngọt, bận tối mắt tối mũi.
Cậu nhờ người môi giới giới thiệu cho một công ty trang trí, bắt đầu sự nghiệp của chính mình tuy có hơi mệt nhưng lại rất thích thú, Lâm Miên mỗi ngày đều chạy đi giám sát công nhân làm việc, chỉ lo người ta ăn bớt nguyên vật liệu, cứ chạy như vậy hơn một tuần, Tạ Đình rốt cuộc cũng phát hiện ra cậu có chút bất thường.
Lâm Miên mang theo một thân mồ hôi từ ngoài trở về nhà, bị Tạ Đình tóm gọn, rõ ràng cậu chẳng làm gì có lỗi với Tạ Đình, chỉ là trông thấy ánh mắt sắc bén của hắn đột nhiên có chút chột dạ.
Tạ Đình lười biếng ngồi trong phòng khách, hắn không nói lời nào, chỉ trừng ra mặt mày xám xịt nhìn Lâm Miên, Lâm Miên bị hắn nhìn đến sợ, trong nháy mắt nở nụ cười lấy lòng:" Hôm nay công ty không có chuyện gì sao, sớm như vậy đã về?"
Liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, mới tám giờ, thường ngày vào lúc này ngay cả cái bóng của Tạ Đình cậu cũng không thấy được.
"Tới đây, tôi có lời muốn hỏi em." Giọng điệu của Tạ Đình dường như đã cố ý điều chỉnh, nghe có chút ngột ngạt.
Lâm Miên không hiểu sao có chút khẩn trương, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới, cậu định giống như thường ngày dựa vào người Tạ Đình, lại phát hiện trên quần áo của mình dính không ít mồ hôi, đành phải ngồi xuống bên chân Tạ Đình. Nhưng cậu còn chưa kịp hành động Tạ Đình đã chờ đến không nhịn được, vươn tay nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu ngồi trên đùi mình. Lâm Miên nghĩ thầm, Tạ Đình còn không ngại, cậu còn nhăn nhó làm gì, cũng không cần khách khí cọ hết bụi bặm trên người lên áo sơ mi trắng của Tạ Đình, nhẹ giọng hỏi:" Chuyện gì thế?"
Tạ Đình ngắm nhìn khuôn mặt trắng nõn của Lâm Miên, đem tức giận từ tận đáy lòng đè xuống, nhưng ánh mắt vẫn tiết lộ hắn đang bất mãn:" Em giấu tôi mở cửa tiệm ở bên ngoài? "
Quả nhiên là chuyện này, Lâm Miên không biết Tạ Đình có cái gì mà tức giận, mặc dù tiền cậu mở cửa tiệm là do Tạ Đình cho, nhưng Tạ Đình đã cho cậu thì chính là của cậu, cậu có quyền quyết định với số tiền của mình, Tạ Đình còn có gì mà bất mãn. Trong lòng Lâm Miên nghĩ vậy, nhưng vẫn không dám nói ra khỏi miệng, Lâm Miên vội nháy mắt mấy cái:" Không được sao?"
Có lẽ là vẻ mặt của cậu quá chân thành, Tạ Đình bị ba chữ này của cậu làm cho nghẹn vài giây, trầm mặc nửa ngày mới nói:" Tại sao không nói với tôi một tiếng?"
Phí lời, đó là cửa hàng của tôi, tại sao phải nói cho anh biết?
"Em nghĩ anh rất bận, sẽ không quan tam đến chút chuyện nhỏ này của em." Lâm Miên lại chớp mắt mấy cái.
Đối với một Lâm Miên như vậy Tạ Đình quả thật hết cách, thật ra nhứ cũng muốn tự hỏi chính mình, khi biết Lâm Miên giấu hắn lén lút mở cửa hàng tại sao lại cảm thấy tức giận, có lẽ là do hắn cho rằng Lâm Miên mà mình vẫn luôn nắm giữ trong lòng bàn tay vậy mà cũng có bí mật riêng, cho nên mới không vui.
Hắn bao dưỡng Lâm Miên đã hai năm, rất nhiều lần đầu tiên của cậu đều là được hắn cho, chỉ cần hắn muốn, hắn luôn chó thể nắm giữ Lâm Miên rõ như lòng bàn tay, nhưng từ trước đến giờ hắn chưa từng làm như thế, bởi vì Lâm Miên rất nghe lời, cho dù chỉ là chút chuyện nhỏ cũng sẽ báo cáo với hắn. Nhưng lần này, cửa hàng của cậu thậm chí sắp sửa sang xong rồi mà cậu vẫn chưa nói cho hắn biết, thật giống như có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi, mà Tạ Đình lại không giữ được.
Lần sau đừng tự ý quyết định như vậy nữa, nói với anh một tiếng, cửa hàng của cổng y nhiều như vậy, em thích cái nào thì chọn cái ấy, không cần phí sức như thế."
Lâm Miên ngẩn ra, lời này của Tạ Đình thật sự làm cho cậu cảm động, từ mọi phương diện mà nói, Tạ Đình luôn đối xử với cậu rất tốt, cậu còn có chút luyến tiếc Tạ Đình, nhưng cũng chỉ là chút chút thôi, cậu không thể làm tình nhân của Tạ Đình mãi được... Kết cục của Trương Diên cậu cũng đã thấy, tuyệt đối không thể động tâm với bất kì người nào, nếu không người đau khổ chắc chắn sẽ là chính mình.
Đúng vậy, lúc này Tạ Đình đối với cậu rất tốt, nhưng qua mấy năm nữa, cậu không còn trẻ, cũng không còn đẹp trai, thậm chí không giống Lý Viên nữa, Tạ Đình có phải sẽ đá cậu đi không.
Tính giác ngộ của Lâm Miên khá cao, nhưng vẫn rất cảm tạ tấm lòng của Tạ Đình, lập tức làm nũng nâng mặt hắn lên, đặt trên cánh môi mỏng một nụ hôn nhẹ, còn nặng nề mút một cái, cười ngọt ngào:" Tạ tổng thật là hào phóng."
Kết quả của việc trêu chọc Tạ Đình chính là Lâm Miên bị xách đến phình tắm xơi tái một lần, lại từ phòng tắm làm đến tận giường lớn, Tạ Đình này nhìn qua có vẻ lãnh cảm, nhưng chỉ có Lâm Miên đã từng lĩnh hội công phu trên giường của hắn mới biết hắn cũng có một mặt rất hung ác, thường thường đều là Lâm Miên bị làm đến không chịu được, cầu xin Tạ Đình dừng lại, mãi cho đến khi cậu khóc không ra tiếng Tạ Đình mới có chút kiềm chế hơn.
Lúc Lâm Miên còn đang sảng khoái từ đầu đến chân bỗng nhiên trong đầy nảy ra một ý nghĩ, nếu sau này Lý Viên và Tạ Đình ở cùng nhau, y có thể chịu nổi Tạ Đình không đây?
Nhưng thân hình của Tạ Đình và Lý Viên nhìn qua cũng không khác nhau là bao, Tạ Đình có thể nào vì yêu mà chịu nằm dưới không nhỉ? Lâm Miên vừa nghĩ đến đây đã bị chính mình làm cho cả kinh.
Tạ Đình một mặt đắc ý đưa đồ vật đến cho Lâm Miên xem, tuyệt đối không thể đoán được cậu đang ảo tưởng trong đầu cảnh tượng hắn bị người khác đè dưới thân...
Đến khi cửa hàng đã trang trí gần xong, Lâm Miên liền bắt đầu thu xếp thuê người làm, thợ làm bánh ngọt và nhân viên phục vụ chắc chắn không thể thiếu, nhưng làm cho Lâm Miên đau đầu nhất chính là có nên mời một kế toán nữa không, với điểm thi toán vài đại học của cậu cậu chỉ mong cách mấy con số đó xa thật là xa chứ đừng nói đến tình toán.
Đúng lúc Lâm Miên vẫn đang vì chuyện này mà phát sầu phát muộn, đột nhiên cậu nhìn thấy một gương mặt tuấn tú qua cửa sổ thủy tinh. Phản ứng của Lâm Miên chậm chạp, hai giây sau mới bắt đầu hơi run rẩy, Lý Viên đứng ngoài cửa nhịn không được mà cười rộ lên.
Lý Viên là tới đây thị sát, sau khi y về nước cha mẹ liền đem việc làm ăn đất đai ở con đường này giao hết cho y xử lý, không ngờ lại có thể gặp được Lâm Miên ở đây.
Lâm Miên và Lý Viên đã từng gặp mặt, thật không tiện làm lơ y, lập tức đi ra chào hỏi. Bê người y còn có một người đàn ông mặc âu phục, chỉ thấy Lý Viên nói vài câu, anh ta đã bỏ đi.
Dẫu sao Lâm Miên và Lý Viên cũng không quá quen biết, đang lúc Lâm Miên không biết nên nói gì thì Lý Viên đã lên tiếng trước, thần thái vô cùng tự nhiên đánh giá cửa hàng, hỏi:" Cậu thuê ở đây à?"
Lâm Miên gật đầu:" Anh cũng tới thuê nhà sao?"
Lý Viên lắc đầu cười cười:" Bất động sản ở đây đều là của nhà tôi, nghiêm chỉnh mà nói, tôi chính là chủ nhà của cậu đấy."
Lâm Miên tự phỉ nhổ chính mình có mắt mà không thấy thái sơn, lúng túng cười cười, thật đúng là không phải oan gia thì không gặp, thành phố A nhiều nơi cho thuê cửa hàng như vậy, tại sao cậu lại cố tình thuê nhà của Lý Viên chứ?
"Sau này có yêu cầu gì cứ nói với tôi một tiếng, nể tình quan hệ của chúng ta, tôi có thể bớt cho cậu đôi chút."
Lâm Miên nghĩ cậu và y thì có quan hệ gì, cậu nhiều lắm cũng chỉ là hàng nhái của Lý Viên, nhưng không có ai qua được ải tiền tài, Lâm Miên vừa nghe thấy vậy hai mắt lựa tức phát sáng, giọng điệu cũng tốt hơn rất nhiều:" Cảm tình tốt, chờ tới lúc tôi khai trương cửa tiệm sẽ mời anh đến chơi."
Lý Viên nể tình nói được, hôm nay y đến đây thị sát, vẫn còn rất bận, không thể cùng Lâm Miên nhiều lời nữa. Lâm Miên nhìn bóng lưng của y rời đi, lại một lần nữa vì cặp chân dài kia mà chảy nước miếng.
Không trách Tạ Đình tâm tâm niệm niệm y nhiều năm như vậy, ánh mắt quả thật không tệ.