Tạ Đình năm viện hơn nửa tháng, cha mẹ Tạ có vào thăm mấy lần, mà vừa thấy người chăm sóc Tạ Đình là Lâm Miên lại nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Muốn phụ huynh chấp nhận hai người đàn ông ở bên nhau cũng thật không dễ dàng, cho nên mỗi ngày Lâm Miên đều đứng một bên đọc lời thoại giả bộ đáng thương, diễn nhiều đến đến nghiện, thậm chí còn có thể nhỏ ra vài giọt nước mắt.
Chờ cha mẹ Tạ vừa đi, cậu lại biến về làm một Lâm Miên nhảy nhót tưng bừng.
Lâm Miên : Tui khóc, tui giả bộ.
Ngày Tạ Đình xuất viện, Lý Viên tới đón, chỗ ở bên kia của Lâm Miên rất nhỏ, kém xa căn hộ của Tạ Đình, vì vậy cậu không hề dị nghị mà theo Tạ Đình về nhà hắn.
Nửa tháng nay, kĩ thuật nấu ăn của Lâm Miên lại được nâng cấp, mỗi ngày đều nấu canh xương theo nhiều phương phá khác nhau cho Tạ Đình ăn, mỹ danh nói là thiếu gì bổ đó, nuôi Tạ Đình đến nửa phần giống bệnh nhân cũng không có, không tới mấy ngày đã tươi tỉnh rạng rỡ.
Hết cách rồi, thứ Lâm Miên muốn chính là xương sườn của Tạ Đình không để lại di chứng gì, eo hắn xảy ra vấn đề, đến lúc đó người chịu khổ cũng vẫn là cậu, mặc dù chuyện trên giường chỉ là chút gia vị trong cuộc sống, nhưng mà người đàn ông trước kia còn muốn bảy lần một đêm chớp mắt biến thành mười phút đã bắn thì cũng chênh lệch quá.
Đương nhiên, Lâm Miên tuyệt đối sẽ không nói ra ý nghĩ trong đầu cho Tạ Đình biết, toàn tâm toàn ý tự mình chăm sóc người yêu.
Tạ tổng vui mừng hớn hở uống thập đại bổ thang khoe khoang với Lý Viên mình có người chăm sóc hoàn toàn không hề hay biết bản thân ở trong mắt Lâm Miên đã sắp biên thành người tàn phế.
"Được rồi được rồi, đừng làm tôi buồn nôn nữa." Lý Viên không chịu được rùng mình một cái, nghiêm trang nói:" Về phí cha mẹ cậu ấy cậu tính thế nào, cũng không thể trắng trợn cướp mất con trai nhà người ta nửa mà câu bàn giao cũng không có đâu đấy."
Tạ Đình mơ hồ cảm thấy xương sườn của mình lại đau, nhưng vẫn cắn răng nói:" Còn có thể làm sao đây, qua ít ngày nữa sẽ cùng Lâm Miên về nhà, quá lắm thì gãy thêm một cái xương sườn. "
Lý Viên hít vào một hơi khí lạnh, yên lặng giơ hai ngón cái lên, trâu bò!
Lâm Miên đẩy cửa bước vào, nhìn bát canh của Tạ Đình còn chưa thấy đáy, thúc giục :" Uống nhanh lên, nguội rồi sẽ khó uống lắm."
Tạ Đình quăng cho Lý Viên một vẻ mặt "vợ tui đối xử với tui rất tốt" làm Lý Viên buồn nôn hết sức.
Lâm Miên bưng cái bát tiễn Lý Viên ra ngoài, Lý Viên đứng ngoài phòng khách ngửi thấy mùi vị trong bếp, không khỏi hiếu kì:" Cậu nấu cái gì thế, thơm quá?"
Lâm Miên nháy mắt với mấy cái, liếc nhìn vừa phòng, nhỏ giọng nói:" D*i bò, anh biết mà, Tạ Đình... "
Ý của cậu vốn là Tạ Đình bị thương cần phải bồi bổ, nhưng nguyên liệu nấu ăn cộng với biểu tình của Lâm Miên làm Lý Viên tự động hiểu thành Tạ Đình không lên được, y kinh ngạc nói:" Không thể nào, Tạ Đình còn trẻ như vậy."
Lâm Miên than thở:" Chính là nhân lúc còn trẻ thì phải bồi bổ, để đến khi già rồi thì không kịp nữa."
Lý Viên cũng thuận theo mà thở dài, vỗ vỗ vai Lâm Miên :" Vất vả cho cậu rồi."
Lâm Miên vẻ mặt đã hiểu ý:" Không sao, tôi có thể."
Tạ tổng còn đang nằm trên giường không hề hay biết trong lòng bạn tốt mình đã thành kẻ không lên được, trông chờ mong mỏi Lâm Miên trở về, đến lúc nhìn thấy Lâm Miên xuất hiện ngoài cửa ánh mắt của hắn đã chẳng khác gì cún lớn thấy xương, hướng về phía cậu dang tay ra:" Lại đây ôm một chút."
Lâm Miên nhìn thế nào cũng thấy bây giờ Tạ Đình có chút không ổn
E rằng cậu thật sự là ngựa hoang trên thảo nguyên, cần một người cực kì cường thế mới thuần phục được cậu, hiện tại Tạ Đình ôn nhu như vậy, cậu lại cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, sao mới bị thương một lần đã thích làm nũng như vậy chứ? Cậu cũng chưa nói là đàn ông thì không được làm nũng.
Nhưng Lâm Miên vẫn cẩn thận từng tí ngã vào lòng Tạ Đình.
Hai người ôm nhau, không tránh khỏi có chút va chạm Tạ Đình bị thương nửa tháng, hai người đều chưa làm chuyện đó, bây giờ vết thương của hắn đã sắp lành, tất nhiên sẽ có chút thay đổi.
Cả hai đều nhìn người kia liếc mắt một cái, từ ánh mắt đối phương nha ạ được thông tin "Làm đến thiên hôn ám địa", quả thật rất ăn ý với nhau.
Bởi vì bây giờ Tạ Đình không thể làm động tác gì quá mạnh, Lâm Miên cưỡi trên người hắn, tự mình chơi đến tận hứng, ngược lại Tạ Đình khổ sở không thể động, còn bị Lâm Miên trào phúng anh có được hay không.
Là đàn ông không thể nói không được, Tạ Đình cắn răng, thẳng thắn vươn mình đè Lâm Miên xuống, tức đến nổ phổi:" Em nói ai không được?"
Lâm Miên nháy mắt mấy cái, thổi một hơi lên mặt Tạ Đình :" Ai trả lời thì nói người đó."
Cậu đợi Tạ Đình đại triển hùng phong, nhưng đợi thật lâu cũng không thấy Tạ Đình động, chỉ thấy mắt hắn đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt cũng trợn tròn, Lâm Miên ý thức được không ổn, yếu ớt nói:" Làm... Làm sao vậy?"
"Mẹ kiếp, nứt ra rồi."
Bầu không khí lúng túng gần như muốn đọng lại.
Lâm Miên bị dọa cho mềm nhũn, vội vã rón rén đỡ Tạ Đình nằm xuống, luống cuống tay chân gọi xe cứu thương.
"Đúng, bệnh nhân đã từng bị thương."
"Chính là không cẩn thận mà nứt ra."
"Vận động dữ dội..."
Sự tình Tạ Đình đi bệnh viện hai ngày sau mới kết thúc, hắn rõ ràng thấy được trong ánh mắt Lâm Miên nhìn hắn còn mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.
Tạ Đình vẫn luôn giãy giụa đấu tranh tinh thần liên tục, cuối cùng mở trang web trên điện thoại ra, nhập vào:" Phương diện kia xảy ra vấn đề, làm sao để cứu vãn tâm tình của bà xã?"
"Người anh em, đừng hại người ta, nên chia tay, vợ cậu xứng đáng có được thứ tốt hơn."
Con mẹ nó.
Tạ Đình không tin, nhập lại:" Không thỏa mãn được bà xã, tôi còn có thể cứu chữa không?"
Lần này đáp án lại càng ác liệt hơn, trực tiếp khuyên hắn chặt đi.
Hạ thể Tạ Đình tê rần, từ bỏ không lên internet hỏi mấy vấn đề làm tổn thương tinh thần nữa.
Cứ như vậy lại qua mười ngày, vết thương của Tạ Đình mới xem như hoàn toàn khép lại, đêm đó hắn lập tức nhặt lại tôn nghiêm của đàn ông, lúc này ánh mắt u oán của Lâm Miên mới biến mất không còn tăm hơi.
Đã sắp tới cuối năm, Lâm Miên dẫn theo Tạ Đình về nhà gặp mẹ và em gái.
Cậu chưa bao giờ nói chuyện của mình cho người trong nhà biết, thứ nhất bị người ta bao dưỡng quả thật không còn thể diện, thứ hai người bao dưỡng cậu còn là nam, càng lúc càng khó mở miệng. Lâm Miên chỉ cầu mong đừng xảy ra tình huống chân trước cậu mới bước vào cửa chân sau đã bị đuổi ra khỏi nhà.
Cậu để Tạ Đình ngồi trên xe chờ một lát, tự mình vào nhà trước.
Tạ Đình không khỏi lo lắng :" Có chuyện gì nhất định phải gọi anh, anh sẽ cùng em gánh chịu."
Lâm Miên có chút cảm động, mang theo tâm thái đi chịu chết vào nhà.
Mẹ và em gái cậu đang ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình cẩu huyết, xem đến say sưa, thấy cậu về, hai người vừa loạt soạt để khoai tây chiên sang một bên vừa chào hỏi.
Lâm Miên lấy hết dũng khí:" Mẹ, con dẫn theo một người về đây."
Trên mặt mẹ Lâm đã có nếp nhăn rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được bà là một người phụ nữ xinh đẹp :" Ai thế?"
"Bạn trai con."
"Ồ." Mẹ Lâm ngơ ngác, nửa ngày sau mới trợn tròn mắt:" Ai cơ?"
Lâm Miên bước về phía sau nửa bước, chuẩn bị sẵn sàng chạy đi bất cứ lúc nào.
Em gái cậu hút một ngụm Cocacola, suýt chút nữa phun hết ra ngoài, sau đó cho Lâm Miên một ngón tay cái:" Anh, anh thật có can đảm."
Mẹ Lâm nhảy dựng lên muốn đánh cậu:" Thằng nhóc thối này, đừng tưởng đến thành phố là tài trí hơn người, cái hay cái tốt học được chút ít lại đem một mớ lộn xộn trở về, người kia đâu, bảo cậu ta vào đây, dám làm hư con trai của mẹ, mẹ..."
Bà vẫn chưa nói hết, Tạ Đình mặc một thân đồ hiệu đã bước vào nhà, hô:" Chào dì, con là bạn trai của Lâm Miên. "
Lâm Miên lo lắng cho xương sườn của Tạ Đình.
Mẹ Lâm đang muốn chửi ầm lên, thoáng nhìn qua mặt Tạ Đình, lời trong họng lại nghẹn xuống.
"Mẹ... Mẹ làm sao vậy?"
Mẹ Lâm giả vờ cào cào lại tóc, oán giận trách:" Thằng nhóc này, có bạn trai đẹp trai như thế cũng không mang về giới thiệu với mẹ, chàng trai, năm này bao nhiêu tuổi rồi, làm nghề gì, Miên Miên nhà dì không rước thêm phiền phức cho cháu đấy chứ?"
Nội dung vở kịch hình như không đúng lắm.
Tạ Đình xuất tuyệt chiêu nở nụ cười:" Dì, con qua tết là tròn 26 tuổi, trong nhà làm bất động sản, Miên Miên rất tốt."
Lâm Miên trợn mắt ngoác mồm, nhìn mẹ Lâm nhiệt tình tiếp đón Tạ Đình vào nhà.
Thì ra nhan khống cũng là di truyền, cậu rốt cuộc cũng biết vì sao mình bị Tạ Đình mê hoặc rồi, nhất định là thừa hưởng từ mẹ cậu.
Phá án xong, toàn bộ Lâm gia, đều là nhan cẩu.
Tình huống bị đánh gãy xương sườn trong tưởng tượng cũng không xảy ra, trái lại Tạ Đình còn được đối xử như khách quý.
Lâm Miên sầu não uất ức, cậu ở nhà hơn hai mươi năm, mẹ cậu cũng chưa từng đối xử tốt với cậu như vậy.
Cậu có chút hoài nghi mình không phải con ruột.
Đón năm mới ở quê xong, khi Tạ Đình và Lâm Miên đi mẹ Lâm và em gái đều ra tiễn, vẫn còn lưu luyến Tạ Đình, dặn hắn khi nào có thời gian nhớ trở về chơi:" Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, đừng khách khí."
Tạ Đình bật cười:" Vâng, mẹ."
Mẹ Lâm lộ ra nụ cười vui mừng, Lâm Miên đứng bên cạnh đạp nhẹ Tạ Đình một cái.
Trên đường về, Lâm Miên nằm trên xe ngủ đến thiên hôn ám địa, lúc tỉnh lại đã phát hiện mình đang ở sân bay.
Cậu mơ mơ màng màng:" Đi đâu vậy?"
Tạ Đình xoa xoa mặt cậu:"Đi kết hôn."
Lâm Miên nhất thời tỉnh táo, ngây ngốc nhìn Tạ Đình.
Tất cả những chuyện này đều đến quá nhanh.
Trước khi lên máy bay, Lâm Miên bĩu môi thầm thì nói:" Nếu sau này anh ngoại tình, hoặc chúng ta vì chuyện gì đó mà ly hôn, tiền của anh sẽ là của em chứ?"
Cậu chờ mong giương mắt nhìn Tạ Đình.
Tạ Đình dở khóc dở cười :" Được, nhưng anh sẽ không để ngày đó xảy ra."
Từ bên trong nhìn ra tầng mây ngoài cửa sổ, đây chính là thời khắc ánh tà dương chiếu rọi, chân trời cũng nhuốm màu vàng nhạt, Lâm Miên cảm thấy mình như đang đi trong cõi mộng, dựa sát vào lồng ngực của Tạ Đình, chậm rãi nói:" Em phát hiện, em dường như cũng rất thích anh."
Khóe môi Tạ Đình tràn ra một vệt cười:" Thích thôi không đủ, em tới yêu anh đi."
"Vậy còn anh, có yêu em không?"
"Anh yêu em, vĩnh viễn, vô thời hạn."
Máy bay xuyên qua tầng mây, bay về hành trình phía trước, mà hạnh phúc thuộc về bọn họ, vừa vặn mới chỉ là bắt đầu.
(Toàn văn hoàn)
~23/7/2020 - 1/9/2020
Editor: Bộ này mình ngâm giấm khá lâu, thứ nhất là vì lười, thứ hai cũng vì mình quá ôm đồm nhiều việc. Cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng mình đến ngày hôm nay. Love you all 💕