Lâm Miên vừa tới cửa hàng đồ ngọt không bao lâu đã nhận được một bó hoa hồng trắng, đóng gói rất tinh tế xịn đẹp, vừa nhìn đã thấy rất có giá, cậu lấy tấm thiệp nhỏ bên trong bó ra nhìn, viết.... Có vinh hạnh được cùng cậu ngắm mặt trời mọc không?
Kí tên là Li.
Nhân viên cửa hàng hóng thị ăn dưa chạy ra xem, bị Lâm Miên đuổi đi, mặc dù bản thân cậu đối với mấy thứ có cũng như không này không có đam mê gì đặc biệt, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy rất có thể diện, vì vậy lập tức ôm bó hoa hồng tìm một nơi dễ thấy đặt lên, sau đó nhắn tin Weixin cho Lý Viên, hỏi y có ý gì.
"Ý trên mặt chữ." Lý Viên trả lời rất nhanh:" Ngày kia đi leo núi, nếu cậu cảm thấy mệt chúng ta có thể ngồi cáo treo ngắm mặt trời mọc."
Lâm Miên đã nhận hoa của người, cũng không thể từ chối nguyện vọng của người ta được, gật đầu đồng ý.
Khi cậu và Tạ Đình còn ở bên nhau, hơn nửa thời gian đều ở trong nhà, ngay cả tặng hoa cũng chỉ tặng vào sinh nhật cậu năm ngoái, mà còn là trợ lý của Tạ Đình đưa tới, một chút thành ý cũng không có. Lâm Miên không có tế bào lãng mạn, nhưng có lẽ là một người rảnh rỗi, luôn nghĩ xem từ trước tới giờ có chuyện gì chưa từng thử.
Cậu vùi đầu trong cửa hàng đồ ngọt xem hai bôn phim, đến trưa buồn ngủ, trốn trong góc bàn nằm úp sấp ngủ một giấc. Cũng không biết đã qua bao lâu, chờ cậu tỉnh dậy đã thấy Tạ Đình ngồi ở phía đối diện, hắn hơi nhíu lông mày nhìn tin nhắn trên điện thoại, có lẽ câu trả lời của đối phương làm cho hắn không hài lòng. Tạ Đình mím môi, lộ ra vẻ bất mãn. Lâm Miên lén lút nhìn hắn, cảm thấy khuôn mặt này có nhìn bao lâu cũng không chán.
Tạ Đình phát hiện cậu đã tỉnh, nhanh chóng cất điện thoại di động, nhìn thấy ánh mắt si mê của Lâm Miên, không khỏi cảm thấy đắc ý cong cong môi, nhắc nhở:" Chảy nước miếng rồi kìa, lau đi."
Lâm Miên vừa định giơ tay lên, nhưng bởi vì lúc ngủ gối lên tay quá lâu, hai tay tê dại không nhúc nhích được, thậm chí còn có chút đau đớn. Cậu khẽ khàng kêu một tiếng, ngay cả cổ cũng không duỗi thẳng được. Tạ Đình thấy thế, hắng giọng một cái, đứng dậy vòng tới bên cạnh cậu, giơ bàn tay ấm áp đặt lên gáy Lâm Miên không nặng không nhẹ mà xoa bóp, giọng điệu ôn nhu hiếm thấy:" Lần sau ngủ thì về nhà ngủ. Nằm úp sấp như vậy người khó chịu không phải là chính mình sao?"
Cường độ xoa bóp của Tạ Đình khiến Lâm Miên thoải mái đến mức rên hừ hừ, bởi vì vừa mới ngủ dậy, lời nói còn mang theo giọng mũi, nghe giống hệt như đang làm nũng:" Tay tôi tê."
Tạ Đình liếc cậu một cái, sau đó nhét tay cạy vào lòng bàn tay mình, thuận tiện xoa bóp, hắn vừa làm vừa cúi đầu, dáng dấp nhìn rất chăm chú, nhìn từ góc độ của Lâm Miên, chỉ nhìn thấy lông mi cong vút cùng sống mũi cao cao của hắn. Lâm Miên khẽ động cổ họng nuốt một ngụm nước bọt, không nhịn được cúi đầu xuống hôn một cái lên chóp mũi Tạ Đình.
Người trong cửa hàng tuy không nhiều, bọn họ còn ngồi xa, nhưng giữa tung thiên bạch nhật làm chuyện như vậy vẫn là rất to gan. Tạ Đình đột nhiên bị cậu hôn sợ hết hồn, vẫn chưa hiểu ra sao giương mắt dò hỏi. Lâm Miên sờ sờ cổ, ánh mắt lay động, bộ dáng cứ như chuyện đương nhiên:" Nhìn gì vậy, kim chủ muốn hôn anh lúc nào thì hôn lúc đấy."
Tạ Đình không nhịn được cười, nhìn trái nhìn phải một vòng, cũng không để ý có người đang nhìn hay không, nhanh chóng nắm lấy cằm Lâm Miên, mổ một cái lên môi cậu, sau đó ám muội nháy mắt với Lâm Miên :" Lần sau muốn hôn thì hôn ở đây."
Là do cậu sáng sớm ăn đồ ngọt vẫn chưa tiêu hóa được sao, bầu không khí đột nhiên lại ngọt ngào thế này, hay là Tạ Đình vừa mới ăn bánh ngọt. Lâm Miên có một loại cảm giác như mình đang ngâm trong ly nước trái cây có gas, cả người đều nổi lên bóng bóng.
Chờ cái tay cái cổ của Lâm Miên hết tê rần mới nhớ hỏi Tạ Đình sao có thời gian rảnh rỗi mà tới đây.
Tạ Đình liếc nhìn cậu một cái, bụng nghĩ "còn không phải sợ em cùng tình chạy mất sao?", nhưng lời nói ra lại thành:" Đến phục vụ cho ông chủ Lâm."
Lâm Miên cố ý xuyên tạc ý của hắn:" Anh làm việc nhà đến nghiện rồi sao? Ở đây tôi còn thiếu một người cọ bồn cầu."
Tạ Đình nhẹ nhàng búng trán cậu:" Đừng khua môi múa mép với tôi nữa, hiếm có được một ngày rảnh rỗi, dẫn em đi ăn tôm hùm."
Lâm Miên vừa nghe tới hải sản tươi hai mắt liền sáng lên, quả thực còn kích động hơn nhìn thấy soái ca, vịn tay Tạ Đình muốn đi ngay lập tức.
Sau khi ăn cơm tối xong, hai người đi bộ loanh quanh để tiêu thực, Lâm Miên vui vẻ đến không phân biệt được nam bắc, bỗng nhiên nhớ tới chuyện mình đồng ý với Lý Viên hôm nay, nhất thời có chút hối hận.
Tạ Đình thấy cậu muốn nói lại thôi, theo bản năng ngửi được mùi cỏ xanh, híp mắt lại:" Có phải em có chuyện gì giấu tôi không?"
Lâm Miên sờ sờ mũi, nhảy ra xa ba mét:" Tôi nói xong anh cũng không được tức giận."
Tạ Đình mơ hồ nhận ra điều gì đó:" Đừng nói với tôi là Lý Viên đấy nhé."
Lâm Miên cảm thấy Tạ Đình rất có tiềm năng phát triển thành thầy tướng số làm nghề tay trái, nhếch miệng cười cười, khoe mẽ nói:" Y gửi cho tôi một bó hoa lớn, chính là bó hoa đặt trong cửa hàng ấy, bắt người tay ngắn, tôi cũng không tiện từ chối lời mời của người ta."
"Em đồng ý với y cái gì?"
"Xem mặt trời mọc."
Lời vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Tạ Đình đã trầm xuống, xem mặt trời mọc, là bốn chữ cực kỳ ám muội, hắn tiến lên hai ba bước, rất khó khí phách nói:" Tôi cũng đi."
Lâm Miên bật thốt lên:" Làm gì có chuyện ba người đi xem mặt trời mọc chứ?"
"Tôi nói có là có."
Lâm Miên nghĩ thầm trong lòng, vậy đến lúc đó tôi phải hôn môi ai đây, thật nhiều cơ hội tốt, cứ cho Tạ Đình quấy rối như vậy, ba người thật ra cũng không phải là không thể... Thôi, cậu sợ Tạ Đình và Lý Viên đánh nhau, đến lúc đó bị phát lên kênh tin tức cũng rất khó nhìn.
"Hai người đàn ông tranh giành tình nhân, tại khu ngắm cảnh ra tay đánh nhau, vì sao vậy? Mời xem bản tin ngày hôm nay."
Lâm Miên cũng không muốn cảnh đánh ghen bị làm mờ xuất hiện trên tin tức CCTV đâu.
"Nếu không thì..." Lâm Miên châm chước :" Tôi đi với y một lần, sau đó lại đi với anh một lần."
Vẹn cả đôi đường, không ai bị bỏ lại.
"Sao em không nói là em lăn giường với tôi trước sau đó lại lăn giường với y đi?" Tạ Đình ngoài cười nhưng trong không cười.
Lâm Miên nói thầm:" Cũng không phải là không thể." Ngay trước khi Tạ Đình nổi nóng cậu lại vội vội vàng vàng nói:" Rốt cuộc anh là kim chủ hay tôi là kim chủ, sao anh yêu cầu nhiều vậy."
Tiểu tình nhân không nghe lời phải đạp đi càng sớm càng tốt.
"Lúc trước tôi cũng không hề ra ngoài tìm người khác, em tỉnh táo lại chút đi."
Hắn đã từng nghiên cứu nam đức của đàn ông, giữ mình trong sạch là bản năng của học sinh ưu tú.
Lâm Miên suy nghĩ một chút, không sợ chết mà phản bác:" Nhưng thân thể anh ở bên tôi, tấm trí lại ở bên người khác."
Cậu nói câu này xong trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, Tạ Đình nghẹn lại, quan sát biểu tình của Lâm Miên, cũng không nhìn ra cậu có đau lòng hay không, mà chính hắn lại cảm thấy khó chịu, nửa ngày sau, hắn kéo Lâm Miên ôm vào trong ngực, trịnh trọng nói:" Sẽ không, sau này sẽ không, thân thể là của em, trái tim cũng là của em."
Lâm Miên rất muốn hỏi, tiền kia có thể cũng là của tôi không? Nhưng cho dù không đề cập đến tiền, thời khắc này cậu cũng khó giải thích được mà cảm thấy hạnh phúc. Lâm Miên ôm ngược lại Tạ Đình, mềm giọng nói:" Tôi nói dẫn anh đi cũng được, nhưng anh phỉ nghe lời, không được làm tôi mất mặt."
"Dung mạo của tôi rất mất mặt sao?" Tạ Đình dở khóc dở cười.
Là tôi sợ anh và Lý Viên làm mất mặt được không?
Lâm Miên vòng tay vây lấy cổ Tạ Đình, nghe thấy Tạ Đình nói:" Em rất thích hoa."
Cậu thuận miệng đáp:" Thích."
Những thứ đẹp đẽ có ai không thích.
Tạ Đình suy tư, ôm lấy Lâm Miên cùng trở về nhà.
Ngày hôm sau, Lâm Miên ở cửa hàng đồ ngọt nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, bảo cậu xuống lầu, chờ tới khi cậu đến nơi, chỉ thấy một xe tải chở đầy hoa đủ mọi loại kiểu dáng trước mặt.
Trên thiệp viết.... Tôi tặng nhiều hơn y, có thê thắng một lần không?
Lâm Miên chưa từng phát hiện thì ra Tạ Đình lại ấu trĩ như thế, hỏi người giao hàng giá tiền.
Không nhiều, chỉ có 50 ngàn.
Lâm Miên niết chặt tấm thiệp, nụ cười cũng cứng đờ.
Cậu gửi tin nhắn cho Tạ Đình :" 50 ngàn có thể ăn được bao nhiêu hải sản, trong lòng anh không biết tính toán sao, phá gia chi tử!"
Sau đó sáng mắt thương lượng với anh giao hàng:" Ngài thay tôi bán số hoa này đi, tôi chia cho ngài ba phần mười!"
... Lâm• tiểu thiên tài bình thường không lạ chuyện kiếm tiền • Miên mà thôi.