Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu

Chương 127: Chương 127





Chiếc xe của nhóm Thẩm Mặc đi tới một đoạn đường cao tốc thì đột nhiên bị trục trặc không thể đi tiếp, cả nhóm đều không biết làm sao.

Thẩm Kỳ hôm nay mặc áo phông trẻ trung, còn vuốt mái tóc lên nhìn trông vô cùng đẹp trai, anh đút một tay vào túi quần rồi bình tĩnh đi ra ngoài kiểm tra động cơ xe, loại hỏng hóc này không thể khắc phục ngay được, cả bọn cũng xuống xe nhìn đông nhìn tây mãi không có chiếc xe nào đi qua.
Qua hai phút mới có một chiếc xe chạy qua, mặc cho đám Thẩm Mặc vẫy tay thì chiếc xe đó vẫn lướt qua như không nhìn thấy gì.

Thẩm Kỳ nhìn bọn họ ỉu xìu như vậy thì lấy ra một sấp tiền, khi có một chiếc xe sắp chạy tới, anh liền giơ tay ra cùng sấp tiền phấp phới trong gió.
Chiếc xe kia phanh gấp lại đằng trước xe bọn họ, Thẩm Kỳ thương lượng mua lại xe của bọn họ ngay tại đó, người trên chiếc xe kia là một đám thiếu niên, vừa nghe Thẩm Kỳ trả giá gấp đôi mua lại thì cũng mặc kệ việc phải làm sao để đi tiếp mà lập tức đồng ý.

Thẩm Kỳ kêu mọi người lấy đồ đạc trong chiếc xe kia chuyển sang chiếc xe này.
Thẩm Mặc nhìn chiếc xe kia mà không nhịn được cười, đó là một chiếc xe buýt du lịch màu hồng rất mộng mơ và hình kỳ lân bảy màu, so với chiếc xe sang trọng của bọn họ thì đúng là một chân trời mới.
Thẩm Mặc thích thú đi lên chiếc xe này sau đó phát hiện không chỉ ở bên ngoài mà bên trong ghế ngồi cũng là một màu hồng kem dễ thương và những hình vẽ hoạt hình trên nóc xe.


Đây là chiếc xe dễ thương nhất mà Thẩm Mặc từng thấy, cậu rất thích nó.
Thẩm Kỳ đắp tấm chăn mỏng lên bụng cậu " Thích sao? Về nhà sẽ mua cho em một chiếc dễ thương hơn cả cái này".
Thẩm Mặc rất ngại chuyện người khác biết cậu thích nhất là màu hồng " Không phải em thích đâu, là con thích đó".
Thẩm Kỳ phì cười " Được, là con thích, nên anh sẽ mua cho em một cái, được chưa?".
Thẩm Mặc vui vẻ " Dạ".
Thẩm Quân và Kỳ Gia Phóng hình như rất không thích phong cách của chiếc xe này, mãi mới đấu tranh tư tưởng xong để đi lên, nếu có dịp thì bọn họ muốn đưa anh em nhà mình đi chơi bằng xe tăng cho oách, nhưng điều này hẳn là không thể.
Thẩm Hà không hiểu sao lại mệt mỏi như thể thức trắng cả đêm vậy, cậu ta gần như ngủ như chết, vẫn là Vincent phải bế Thẩm Hà sang xe này.

Thẩm Mặc nhìn theo anh ấy, cảm thấy anh trai mình rất tốt.
Chạy xe thêm 1 tiếng là đã tới nơi rồi, cả đám mỗi người xách theo một ít đồ đạc đi tới chỗ cắm trại, riêng Thẩm Mặc bị bọn họ từ chối lời đề nghị giúp đỡ vì cậu đang mang thai, Thẩm Mặc đành phải tay không mà đi theo, lúc nữa cậu sẽ xin làm một số việc vặt cũng được.
Kỳ Gia Phóng trong nằm trong diện cần được nghỉ ngơi vì vết thương của anh ta chưa khỏi hẳn, vậy nên khi tới nơi thì Thẩm Kỳ và Thẩm Quân phụ trách việc dựng trại, Vincent và Thẩm Hà sẽ sắp xếp những đồ đạc cần thiết.

Bọn họ mang theo rất nhiều đồ, nào là bếp nướng, bếp ga, nào là bộ bàn ghế gấp và đồ ăn mang đi từ nhà.
Thời tiết đang chuyển sang mùa xuân, chỉ có sáng sớm và tối muộn thì mới lạnh, còn ban ngày sẽ hơi ấm.

Thẩm Mặc ngồi một chỗ cảm thấy ngứa ngáy chân tay nên cậu lấy hoa quả trong túi đồ ăn ra bổ để chút nữa bọn họ sẽ có cái để giải khát.
Khoảng một tiếng rưỡi sau thì mọi thứ đã xong xuôi, cả đám quây quần bên bàn hoa quả mà Thẩm Mặc chuẩn bị.


Sau khi ăn xong thì Thẩm Kỳ lấy ta túi dụng cụ gì đó rất lớn rồi kéo cả bọn đi dọc theo khu rừng tới một con sông nhỏ, ở đó sẵn đã có mấy ông chú bác ngồi câu cá, Thẩm Mặc nhận ra chuyện bọn họ sắp làm tiếp theo nên hứng thú bảo Thẩm Kỳ mau lên.
Thẩm Kỳ lấy ra trong túi mấy cái cần câu cá đưa cho mấy người khác xong thì anh mới cùng Thẩm Mặc đi tới ven bờ sông, anh mở ra một chiếc ghế dựa cho Thẩm Mặc ngồi vào, còn bản thân thì ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ.
" Em phải làm như thế này...sau đó chờ tới khi cá cắn câu thì cái phao sẽ giật xuống, lúc đó hãy kéo dây".

Thẩm Mặc háo hức nghe anh giảng rồi tự mình thực hành, sau khi thả mồi xong thì chỉ việc ngồi chờ tới khi cá cắn câu, gần đó có một ông bác thân thiện hỏi thăm " Hai cậu lần đầu tới đây à?".
Thẩm Mặc gật đầu " Vâng ạ!".
" Ha ha, vừa nhìn là biết là đôi tình nhân, chúng ta thi xem ai câu được cá to hơn có được không?".
Thẩm Mặc ngại ngùng đáp " Cháu mới câu lần đầu tiên, làm sao bằng được bác chứ".
Ông bác cười cười " Nhìn động tác của người yêu cháu rất chuyên nghiệp, chắn chắn sẽ có cơ hội thắng đấy".
Thẩm Mặc nhìn sang Thẩm Kỳ, thấy anh đang nhìn cậu rất sủng nịnh mà trái tim đập bum bum, chồng cậu quá đẹp trai, ngắm bao nhiêu cũng không hết u mê được " Bọn cháu sẽ cố gắng ạ".
Qua mười lăm phút thì cần cái của Thẩm Mặc rung lên, cậu luống cuống theo lời Thẩm Kỳ mà kéo được con cá lên, xem ra cũng không khó lắm, ai ngờ kéo lên lại là một con tôm lớn bằng hai ngón tay, con tôm nay so với đám tôm tép thì cũng thuộc hàng cụ tổ đó nhưng cậu đang câu cá nha, cái này cũng quá bé rồi đi.
Thẩm Mặc thả con tôm về lại con sông rồi lại thả mồi câu, ông bác nhìn thấy thì cười lớn trêu đùa " Thật ra con tôm của cháu cũng to lắm đấy".
Đúng lúc này cần câu của Thẩm Kỳ động đậy, anh lập tức kéo dây, trông vẻ hơi khó khăn nhưng không làm khó được Thẩm Kỳ, rất nhanh con cá đã xuất hiện trên mặt nước, là một con cá dài bằng cả khuỷu tay của Thẩm Mặc, cậu trố mắt lên nhìn chằm chằm con cá đó " Sao lại có thể to như vậy?".
Thẩm Kỳ nhấc con cá bỏ vào xô, một mình nó đã chiếm hết cả cái xô rồi, Thẩm Mặc tò mò cứ ngồi nhìn chằm chằm con cá trong xô như thi xem ai không chớp mắt trước.

Ở một bên khác Kỳ Gia Phóng ngồi trên bờ nhìn vợ mình thể hiện kỹ năng đã học từ quân đội, Thẩm Quân cầm một hòn đá to bằng bàn tay, anh quan sát mắt nước rồi nhanh tay ném một phát, một con cá bị choáng nổi lên mặt nước, Thẩm Quân lấy vợt vớt nó lên, cứ như vậy là đã có cá rồi.
Một màn này bị Thẩm Mặc nhìn được, cậu được mở mang tầm mắt mà chạy sang quan sát tận nơi cách Thẩm Quân bắt cá, Thẩm Quân được khen thì phồng cả mũi, vô cùng vui vẻ thể hiện sự giỏi giang của mình.

Nếu không phải cánh tay bị thương thì Kỳ Gia Phóng cũng muốn vào góp vui nhưng anh chỉ đành ngồi nhìn bọn họ chơi đùa, tuy vậy nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất bình yên và vui vẻ.
Thẩm Hà dù bị kéo ra chỗ này phơi nắng thì vẫn ngủ được, cậu ta bị tiếng ồn bên chỗ bọn họ làm cho tỉnh giấc, liếc nhìn người ngồi bên cạnh đang lén xoa xoa lên đùi của mình mà nhíu mày vỗ bốp một cái lên tay anh ta mà mắng " Không đứng đắn!".

Cả đêm hôm qua bị Vincent hành xác khiến Thẩm Hà bị vắt kiệt sức lao động không còn sức mà khó chịu nữa.
" Ai bảo em ngủ say như vậy!" Vincent hôm nay cũng thay đổi cách ăn mặc, với áo sơ mi trắng rộng rãi cùng ánh nắng ấm áp khiến anh ta như biến từ tu la thành thiên thần thật sự vậy.

Thẩm Hà nhìn mà tim chợt hững một nhịp, không được, cậu ta không thể động lòng trước được.