Tự Độ Bất Đắc

Chương 4




29.

Một người khi sắp tiếp xúc với cái chết sẽ suy nghĩ điều gì.

Sinh mệnh của tôi bao giờ kết thúc.

Tôi là người trong vòng tròn, mặc dù chưa từng tiếp xúc vòng tròn. Vẫn là bình thường có thể nghe tới chuyện cũ và kết cục của bọn họ.

Tôi không biết bọn họ có tâm trạng gì khi kết thúc sinh mệnh của chính mình.

Ghê tởm. Biến thái. Dơ bẩn. Lạm giao. Sinh con(?).

Là toàn bộ định nghĩa về chúng tôi.

Có một người mà tôi biết, không tính là bằng hữu bị ép tiếp nhận trị liệu tâm lý. Hôm nay còn nằm ở trên giường bệnh, không chỉ đối với nữ nhân, ngay cả với nam nhân cũng không còn dục vọng.

Khi tôi đi gặp hắn, ánh dương quang chiếu vào trên người hắn, lại có một loại thê lương không nói nên lời. Hắn nằm trên giường cười cười về phía tôi. Dáng vẻ rất yên bình. Nói hiện tại rất tốt, hắn lập tức có thể xuất viện.

Tôi hỏi hắn sau khi xuất viện sẽ thuận theo cha mẹ an bài mà kết hôn sao?

Tôi vẫn là không nên đi làm hại cô gái nhà người ta. Sau khi xuất viện tôi muốn đến Tây Tạng một chuyến. Anh ấy khi còn sống vẫn muốn đi, lại đi không được, tôi sẽ thay anh đi nhìn. Sau đó tôi sẽ quy y cửa Phật, tu hành nơi sơn thủy, làm một vị tăng khổ hạnh. Cậu xem thế nào?

Tôi không đáp. Tôi không rõ hắn vì sao luôn luôn treo nụ cười trên mặt.

Chúng tôi trầm mặc trong chốc lát.

Hắn cười cười, đột nhiên chảy xuống nước mắt, chảy khắp khuôn mặt tan vỡ, chật vật, còn khóc không ngừng nói với tôi xin lỗi.

Một người nam nhân hơn ba mươi tuổi thành thục, anh tuấn, khéo léo.

Tôi muốn nói không sao, nhưng mở miệng lại không phát ra được tiếng nào.

Tôi không biết hắn đau khổ nhiều bao nhiêu, nhưng tôi biết, còn có rất nhiều người còn thống khổ hơn hắn.

Ở nhà, trong bệnh viện, tại quán bar, tại ngõ hẻm, tại nhà vệ sinh công cộng, trên nóc nhà, trên nghĩa địa.

Tại sát biên giới của mọi người.

Xem tôi may mắn biết chừng nào.

Tôi tắt TV, tắt điện thoại di động. Bắt đầu mất ngủ. Suốt một đêm không ngủ được.

30.

Hạ tiên sinh nói.

Đặc biệt chán ghét cái bộ dáng giống như cha chết mẹ chết này của em. Thời gian còn rất dài, ai cũng không biết sau này sẽ như thế nào.

Em biết.

Anh đem tôi ôm vào trong ngực, không biết làm thế nào mà nói.

Em luôn luôn nghĩ rất nhiều, anh sợ nhất em như vậy, đem mình quấn đến rất chặt, ngăn anh lại bên ngoài. Đừng như vậy nữa được không?

Tôi rầu rĩ gật đầu.

Trên thế giới này có hai chuyện mà tôi không thể nào chịu đựng nổi nhất, thứ nhất là nước mắt của mẹ, thứ hai chính là ôn nhu của Hạ tiên sinh.

31.

Lúc tôi không còn mất ngủ nữa, chuyện Trương Quốc Vinh đã yên tĩnh lại. Không còn nghe thấy tin tức của hắn trên TV nữa.

Tôi từ đầu đến cuối không hề biết nguyên nhân, cũng không muốn biết.

Đã từng hỏi qua Hạ tiên sinh, nếu như Thượng Đế có thể thỏa mãn ba nguyện vọng của anh, anh nghĩ muốn cái gì?

Anh nói, muốn cùng một chỗ với em a.

Tôi nói, muốn mỗi người không còn cô độc nữa.

Anh cười tôi quái dị. Lập tức lại thở dài hỏi, em không muốn rời khỏi anh như thế a.

Tôi lắc đầu,

Có câu nói, tôi yêu em, không có quan hệ gì với em.

Tôi cô độc, cũng không có quan hệ gì với em.

32.

Tự mình động thủ cắt tóc của chính mình.

Cắt ngắn một bên, lại cắt lại bên kia. Lại không cẩn thận cắt ngắn hơn… Cứ vậy tuần hoàn.

Kết quả là, tạo thành một kiểu tóc siêu cấp xấu.

Tôi cào cào tóc mình, bị chính mình chọc cho nở nụ cười.

Lúc Hạ tiên sinh ăn cơm vẫn hướng về phía tóc tôi cười không ngừng.

Còn nói anh giống cún, em mới giống a.

Tôi thực sự mặc kệ anh. Chờ anh cười đủ.

Buổi tối anh vuốt tóc tôi.

Anh đã nói không cần phải cắt tóc mà, để dài đẹp hơn.

Em quên mất.

Anh có chút đáng tiếc mà xoa xoa.

Sau này đừng cắt nữa.

Có xấu như vậy sao, đều là nam mà, quan tâm quá làm gì.

Không phải là xấu, mà là lãng phí.

Em ngày mai sẽ đi cắt lại, được rồi chứ.

Đừng, thế làm cho em giống như thằng mới ra tù ấy.

Ghét bỏ thì anh cút đi.

Anh cười khẽ, cầm lên một quyển sách xem, thế nhưng con mắt không nhịn được mà cứ nhìn về phía tôi. Vừa nhìn vừa cười, sau lại, anh thực sự không nhịn được.

Lại gần hôn tôi một cái.

33.

Tôi cùng Hạ tiên sinh xem phim.

Anh muốn xem “Đại đào sát 2”, tôi muốn xem “Sát tử bỉ nhĩ”, cuối cùng hai người cùng đi xem “Danh trinh tham kha nam”.

Sinh hoạt huyền ảo như vậy.

Ven đường trên đường về nhà có một quán bán CD lậu, hai chúng tôi chọn một bộ. Trở về nhét vào DVD xem.

34.

Chúng tôi rất ít lãng mạn, do trở ngại bởi quan hệ, số lần cùng ra ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ngày hôm nay Hạ tiên sinh muốn kéo tôi đến ăn tại một nhà hàng Tây.

Khó có được dịp anh kéo tôi ra ngoài. Khiến tôi xấu hổ chính là vì sao lại đến ăn cơm Tây.

Vì thế, tôi còn đặc biệt dùng máy vi tính tra xét một chút lễ nghi nhà hàng. Đủ loại, làm cho người ta đau đầu.

Nếu không, hay là chúng ta không đi nữa?

Không được.

Cái người tên Hạ tiên sinh này, rất sợ phiền phức. Nhưng đối với chuyện mà mình đã quyết định rồi, lại ngoài ý muốn là vô cùng kiên định.

Cũng may chỉ là mấy món thức ăn đơn giản, nếu như là món sườn nướng(?), tôi lo lắng chính mình sẽ đem nước rửa tay trở thành trà chanh.

Nhìn Hạ tiên sinh đang giả vờ tự tại cắt thịt bò, tôi thực sự không nhịn được ý cười. Nhìn thắt lưng anh ưỡn rất thẳng là biết anh có bao nhiêu khẩn trương.

Ăn uống no đủ xong, hai chúng tôi cùng nhau về nhà, anh chủ động nắm tay tôi.

Tôi vô cùng kinh ngạc.

Nếu có người đi qua tôi liền giả vờ say rượu.

Được rồi.

Một người phụ nữ mang con mình đi tới trước mặt tôi, tôi đẩy anh ra hiệu, nhưng Hạ tiên sinh chẳng biết vì sao thờ ơ, vẫn nắm chặt tay tôi như cũ.

Mau bỏ ra!

Anh nắm rất chặt, nhẹ giọng nói tôi đừng động.

Người phụ nữ không phát hiện cái gì, thế nhưng đứa con của cô lại trợn tròn đôi mắt lên nhìn chúng tôi.

Vừa đi thoáng ngang qua bọn họ, Hạ tiên sinh đến gần hôn khóe miệng tôi một cái. Những chiếc râu ngăn ngắn cọ vào có chút đau.

Đứa bé kia quay đầu nhìn lại, cả người tôi kéo căng. Chỉ nghe thấy tiếng anh cười nhẹ.

Sinh nhật vui vẻ.

Lãng mạn của Hạ tiên sinh giống như ẩn số.

35.

Khi nữ tử trên quầy rượu không chết.

Rượu uống mãi không hết.

Thời niên thiếu ta trèo lên cao

Đích thực chỉ có thể ở chỗ này().

Hạ tiên sinh, chúng mình đi Tây Tạng đi.

Quá xa, không muốn đi.

Em muốn đến.

Làm sao vậy?

Em muốn đi nhìn tình nhân trong mộng.

Mẹ nó!

Anh liều mạng nhéo mông tôi.

Em lặp lại lần nữa!

Buông tay buông tay! Hắn đã chết mấy trăm năm rồi, anh sợ cái gì!

Ai?

Thương Ương Gia Thố (1).

Hạ tiên sinh không hiểu tình cảm của tôi, tôi cũng không mong chờ anh hiểu. Chỉ thích anh mỗi ngày vui vẻ, sống là chính mình.

Vị bằng hữu kia khẳng định không đi được Tây Tạng, tôi nghĩ chính hắn cũng biết. Đợi hắn chính là một người con gái mới cưới, cha mẹ giám sát, sinh hoạt mỹ mãn như phàm.

Nhưng tôi khó đảm bảo được hắn một ngày nào đó có thể tan vỡ hay không. Tựa như người kia của hắn.

Không dám nghĩ tiếp nữa.

Nếu như anh không theo em, tự em đi cũng được.

Cùng em cùng em.

Hạ tiên sinh thống khổ xoa xoa trán.

Tôi cười hì hì ôm anh

===

() Xin lỗi đoạn này mình không hiểu, mà cũng không biết phải viết thế nào cho đúng cho hay.

(1) Thương Ương Gia Thố: Thông tin chi tiết xin vào đây để tìm hiểu

36.

Lần đầu tiên trong trường hợp này gặp phải đồng loại.

Nhà vệ sinh công cộng cạnh công viên.

Hắn đột nhiên sờ vào người tôi, hoặc nhẹ hoặc nặng mà vuốt ve.

Tôi vừa sợ hãi vừa lúng túng, khuỷu tay thúc mạnh về phía sau.

Hắn bị đau nên thả ra, khó tin hỏi.

Cậu không phải?

Tôi mau chóng chỉnh tốt quần.

Quần thể của chúng tôi giống như khác giới hấp dẫn lẫn nhau, có thể nhạy cảm tìm được đồng loại trong đám người đông đúc, xác suất chuẩn xác gần như trăm phần trăm.

Là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, nhìn hẳn đã có vợ, mặc quần áo thể thao, vóc người và tướng mạo thuộc tầm trung. Đặt ở trong đám người cũng không thấy nổi bật. Không biết có phải là bọn họ cố ý để cho mình trở thành như vậy hay không.

Trong lòng bỗng nổi lên thương hại.

Tôi phải, nhưng tôi đã có người yêu.

Hắn dường như không tin.

Người như chúng ta làm sao có khả năng có người yêu.

Thế nhưng hắn cũng không làm gì nữa, ánh mắt phức tạp nhìn tôi vài lần.

Chúc cậu hạnh phúc.

Liền rời đi.

Cả người như nhũn ra, rất muốn Hạ tiên sinh.

Trở về nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ.