Từ Diễn Viên AV Đến Ảnh Hậu Bình Hoa

Chương 9: Thích không?




Thế nào, thích không?

"Ố là la ~ Chào buổi sáng."

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Doãn mắt mũi nhập nhèm từ trong phòng bước ra ngoài, Donny ngồi trên ghế sofa mỉm cười chào hỏi nàng.

"Váy ngủ thỏ con này hợp với em lắm đó nha ~"

"Ơ... Chào buổi sáng ạ."

Thẩm Doãn vẫn chưa thể nào tỉnh táo trả lời một câu theo bản năng, sau đó chuyển hướng vào phòng vệ sinh, lúc đẩy cửa ra, dường như chợt nhận ra điều gì, nàng từ trạng thái nửa tỉnh nửa mê trở nên hoàn toàn tỉnh táo, lui ra sau hai bước nhìn về hai người đột nhiên xuất hiện trong phòng khách.

Donny ngồi trên sofa đang báo cáo công việc cho phu nhân và Philip đang ở trong phòng bếp làm bữa sáng.

"Ngẩn người ở đó làm gì?"

Diệp Lam đã quần áo chỉnh tề, bưng trong tay một tách cà phê đen đậm, nhìn chằm chằm iPad trong tay Donny không hề ngẩng đầu lên.

"Còn không mau đi tắm rửa nhanh đi."

"À vâng, thưa phu nhân..."

Bóng dáng xinh đẹp của thiếu nữ biến mất sau cánh cửa, Donny thử liếc nhìn phu nhân, không biết có phải do trong lòng vui vẻ, mà anh ta cảm thấy hôm nay phu nhân đặc biệt chói lọi, da thịt trắng hồng rạng rỡ, toả ra tia sáng mê người.

Đây chính là tác dụng của sinh hoạt tình dục sao, có thể làm cho một Omega từ sa mạc khô cằn biến thành ốc đảo tươi mát.

"Cười cái gì?"

Diệp Lam ngước mắt liếc Donny, thả tách cà phê đã thấy đáy xuống, lúc này Philip cũng đã làm xong điểm tâm, hai phần bánh sừng trâu Croissant kiểu Pháp ăn kèm với trứng cá muối tươi ngon, rất cân bằng dinh dưỡng.

Bị phát hiện, Donny mạnh dạn nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.

"Hôm nay tâm tình phu nhân rất tốt đấy ạ."

Xem ra đối với Tiểu Doãn đúng là rất hài lòng đó nha, ha hả.

Philip không nói gì liếc nhìn tên ngu ngốc kia, dám trêu ghẹo cuộc sống riêng tư của phu nhân à, không biết phu nhân không thích bị đùa giỡn như vậy sao.

Diệp Lam nở nụ cười, không phải vì lời nói của Donny, mà vì nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện, một chuyện làm cho nàng rất không vừa ý.

"Áo ngủ đó, là cậu mua à?"

Donny hơi sững lại, nụ cười trên mặt phút chốc biến mất ở khóe miệng, anh ta liếc nhìn Philip, Philip mắt nhìn thẳng không thèm để ý tới anh ta, đúng là cái tên chết tiệt không có nghĩa khí.

"Đúng vậy, phu nhân... không thích sao ạ?" Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận hỏi dò, nội tâm có một chút nghi hoặc và một ít thấp thỏm bất an.

Ơ không đáng yêu sao?

Donny cảm thấy siêu đáng yêu!

"Cậu cảm thấy thế nào?" Diệp Lam hời hợt hỏi ngược lại, sau đó cũng không chờ Donny bị hỏi xoáy đáp xoay, trực tiếp công bố đáp án.

"Tiền thưởng tháng này của cậu không còn nữa."

Khuôn mặt của Donny bỗng đắng cay, khóc không ra nước mắt, mới sáng sớm đột nhiên nghe được tin dữ, cảm thấy như động lực cả ngày làm việc đều không còn nữa.

Trong thang máy Thẩm Doãn thấy mặt Donny cay đắng, tò mò hỏi: "Anh có chỗ nào không khỏe à?"

Philip liếc nhìn phu nhân, trả lời: "Không đâu, anh ta chỉ bị trừ lương thôi."

À ~

Thẩm Doãn hiểu ra gật gật đầu, sau đó lại hỏi, "Các anh qua đây sớm như vậy có phải rất phiền không ạ?"

"Không đâu, bọn tôi ở ký túc ngay gần đây, có chuyện gì là có thể lập tức liên lạc với phu nhân."

Donny xoa mặt của mình, uể oải nói: "Vốn là phu nhân để bọn tôi ở lại trong tòa nhà này, nhưng thực sự nhà ở đây quá lớn, vào ở lại phải sắm thêm rất nhiều đồ nội thất."

"Tòa nhà này?"

"Em không biết hả?" Donny khá là tự hào ưỡn ngực, "Cả tòa nhà này đều là tài sản của phu nhân bọn tôi đấy."

Thẩm Doãn trợn mắt ngoác mồm như thỏ con bị dọa sợ, một căn ở đây đã mấy chục triệu, là một trong những chung cư sang trọng nhất khu thượng thành. Thẩm Doãn cho rằng đã rất đắt rồi, không ngờ tới tất cả nhà ở đây đều thuộc về kim chủ của nàng.

Nàng lặng lẽ quay sang nhìn Omega đứng phía trước. Qua gương Diệp Lam liếc mắt một cái là có thể thấy rõ từng động tác nhỏ của nàng, khóe miệng hơi mấp máy cong lên.

Thấy Thẩm Doãn vẫn chưa có hiểu biết cơ bản về tài sản của phu nhân bọn họ, trên đường đi Donny hết sức hảo tâm bắt đầu phổ cập kiến thức cho Thẩm Doãn.

"Trên danh nghĩa phu nhân là chủ của một công ty niêm yết và ba công ty quỹ, chủ yếu là chế tác, tiến cử và phát hành phim điện ảnh. Phim nước ngoài muốn chiếu trong nước, và phim trong nước muốn tuyên truyền ở nước ngoài, trên căn bản đều phải qua tay chúng tôi."

"Tại sao ạ? Những công ty khác không làm được sao?"

Câu hỏi này của Thẩm Doãn làm Donny có hơi lúng túng không biết nên trả lời thế nào, anh ta liếc nhìn phu nhân thỉnh giáo, thấy phu nhân khá thờ ơ không để ý, còn đang xem lướt qua tin tức kinh tế tài chính mà Philip đã tổng hợp cho nàng.

Khụ khụ, được rồi, nếu chị đã không phản đối thì em đây sẽ chiếu theo thực tế mà nói vậy.

"Bởi vì phu nhân họ Diệp, một vị lãnh đạo của tổng cục phát thanh và tổng cục văn hóa, cũng họ Diệp."

Thẩm Doãn khẽ 'Ồ' một tiếng, chẳng trách có tiền như thế, hóa ra là vì gia thế và bối cảnh hùng hậu.

"Em là nghệ sĩ đầu tiên mà công ty ký kết, phu nhân đã thành lập một bộ phận riêng cho em, còn cố ý tuyển chọn quản lý tốt nhất. Sau này khi có chuyện gì, có công việc gì, Chu tỷ sẽ nói cho em nghe tất tần tật."

"Em không cần phải lo lắng." Trước khi chia tay, Donny cười với Thẩm Doãn, cố ý nhỏ giọng.

"Chỉ cần em có thể làm cho phu nhân hài lòng, dù không làm được gì cũng không sao."

"Cố lên nha ~"

Donny đưa Thẩm Doãn đến tầng hai mươi, đến trước mặt quản lý, phong tao gửi đến người phụ nữ mang mắt kính gọng đen cực kỳ nghiêm túc kia một nụ hôn gió.

"Xin nhờ cả vào chị đó Chu tỷ ~"

"Cút nhanh."

Chu Khiết không chút khách khí phun ra hai chữ này, xoay người quan sát thiếu nữ trước mặt, đi chung quanh nàng xem xét một vòng, ánh mắt sắc bén lướt trên người Thẩm Doãn như thể muốn nhìn thấu nàng.

"Vẻ ngoài rất ổn nhưng khí chất thì chưa ổn, dù khoác lên mình váy dự tiệc của Givenchy vẫn còn một chút cảm giác kém sang."

Chị ta đánh giá khách quan, sau đó vỗ tay một cái, gọi toàn bộ ê-kíp phục vụ cho công việc của Thẩm Doãn đến.

Chuyên gia trang điểm, nhà tạo mẫu tóc, nhà thiết kế thời trang lần lượt đi đến, lập tức hai hàng quần áo nữ mới nhất từ các nhãn hàng nổi tiếng nhất lập tức được đẩy vào bên trong gian phòng, vô cùng rực rỡ chói mắt, mỗi bộ đều là số đo của Thẩm Doãn.


"Tôi muốn trong vòng một tiếng đồng hồ cô em này phải biến thành đại tiểu thư xuất thân từ gia đình phú hào ở khu thượng thành, các vị có thể làm được chứ?"

"Xin Chu tỷ cứ yên tâm."

"Tốt lắm."

Vừa dứt lời, Thẩm Doãn còn không rõ chuyện gì đang xảy ra đã bị ép ngồi xuống ghế trang điểm. Hai người hai bên trái phải vây quanh nàng, vừa tới liền bôi lên đỉnh đầu nàng một ít nước thuốc không rõ tên.

"Đừng nghệch ra nữa, đây là tư liệu của tôi và lịch trình sắp tới mà tôi đã sắp xếp và chuẩn bị cho cô."

"—— Chính xác mà nói, đây là lịch học, bởi vì phong thái hiện tại của cô hoàn toàn không đạt yêu cầu, vẫn chưa đạt đến trình độ có thể ra ngoài gặp gỡ người khác."

Chu Khiết nói, đẩy mắt kính gọng đen trên sống mũi lên, chị ta mở cúc áo vest, cả người toả ra một vẻ đẹp mặn mà vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.

"Vì thế trong khoảng thời gian này, trước tiên cô phải học từ những phép xã giao cơ bản nhất, sau này bước lên con đường diễn viên, cô còn phải tham gia một vài lớp cơ sở văn hóa và lớp dạy diễn xuất nữa."

Thẩm Doãn vừa định nói gì đó, liền bị Chu Khiết thẳng thắn ngắt lời.

"Tôi biết cô muốn nói gì rồi, cô bỏ học, tôi biết, thế nhưng muốn hoạt động lâu dài trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, học thức quan trọng hơn vẻ ngoài xinh đẹp nhiều. Vì lẽ đó không cần phải thắc mắc gì cả, chỉ cần chuyên tâm học tập, tiếp thu, không nên uổng phí sự chờ mong của phu nhân dành cho cô."

Chị ta nói gì thì cứ nói, Thẩm Doãn đều ngoan ngoãn im miệng, chỉ lật xem tư liệu Chu tỷ đưa cho nàng. Trang thứ nhất là thông tin cá nhân và lý lịch công tác của Chu Khiết, tỉ mỉ đến mức thành tựu mỗi tháng mỗi năm đều liệt kê rõ ràng rành mạch.

Càng xem Thẩm Doãn lại càng kinh ngạc cảm thán, cũng càng khâm phục Chu Khiết hơn. Chị ta cũng bỏ học từ nhỏ, sau đó thi lấy bằng quản lý, một đường tự mình lần mò đi lên, trong lúc đi làm còn tự học nghiên cứu sinh hệ chính quy, từng dẫn dắt hai vị ảnh hậu, ba vị tiểu hoa đán, quả là quản lý đẳng cấp danh xứng với thực.

Thật là lợi hại.

Thẩm Doãn nhìn thấy mình trong gương như con ma-nơ-canh tùy ý bị thao túng, mím mím khóe môi.

So với loại bán đứng thân thể như mình đúng là lợi hại hơn nhiều.

Chẳng trách nói chuyện lại tự tin đến thế.

Biết bao giờ, mình mới có thể trở thành một người tài giỏi như vậy.

Thẩm Doãn nhắm mắt lại, thầm than trong lòng.

Đến khi mở mắt ra nhìn tấm gương đối diện đã thay đổi thành một người khác.

Vừa quen thuộc, lại xa lạ.

Đó là... Nàng ư?

Thẩm Doãn hoang mang chớp mắt một cái, còn chưa kịp nhận ra thiếu nữ xinh đẹp cao quý như một thiếu nữ chưa từng trải qua khổ cực.

Chính là nàng?

"Thế nào? Thích không?"

Nhà tạo mẫu tóc Pandora đi tới, vui vẻ giới thiệu cho Thẩm Doãn ý tưởng thiết kế của mình, "Màu da của em là màu sáng rất thích hợp với tóc nhạt màu. Bởi vì yêu cầu là đại tiểu thư nhà phú hào, cho nên chị có cân nhắc qua màu tóc vàng, đỏ, và cả màu xám nhạt hiện giờ, có phải là rất giống ma cà rồng tao nhã ở trong lâu đài thời Trung Cổ không?"

"Trước đây tóc em quá dài, cắt ngắn đến xương quai xanh là vừa, trông vừa ôn nhu lại anh khí hiên ngang. Đuôi tóc tỉa thật mỏng sẽ không bị nhếch lên hoặc là cụp vào bên trong, cũng tiện cho em chăm sóc hàng ngày."

"Tiếp theo chính là phương diện trang điểm."

Chuyên gia trang điểm Avril đi lên trước, hai tay ấn vai Thẩm Doãn từ phía sau.

"Cô em này nét đã rất đẹp nên căn bản không cần trang điểm quá đậm, vì lẽ đó tôi đã đặt điểm nhấn ở đôi mắt của em ấy."

"Kẻ eyeliner mảnh từ khóe mắt kéo dài ở đuôi mắt theo phong cách thanh lịch, sau đó phủ một lớp phấn màu nâu đất và cuối cùng là trang trí bằng phấn nhũ tông xuyệt tông.".

"Mắt em ấy là dáng mắt tròn, nhấn một chút vào bọng mắt không chỉ trông đáng yêu mà còn làm mắt trông có thần hơn."

"Cuối cùng là một chút son môi màu cà phê, perfect~"

Chu Khiết thấy Thẩm Doãn đã biến đổi hoàn toàn, thoả mãn gật gật đầu, nhìn hợp mắt hơn dáng vẻ lúc mới vừa bước vào nhiều.

Thẩm Doãn như thế này, mới xứng với chiếc váy ngắn Givenchy trị giá năm con số trên người.

"Gửi ảnh đi chưa? Phu nhân có nói gì không?"

Chu Khiết hỏi tiểu trợ lý của mình, tiểu trợ lý gật gật đầu, đưa lịch sử trò chuyện cho chị ta xem.

Diệp Lam: Bảo cô ấy trưa nay tới gặp tôi.