Từ Diễn Viên AV Đến Ảnh Hậu Bình Hoa

Chương 50: H. Năm mươi (1)




Năm mươi chưa phải là hết (Fanfic)

Thẩm Doãn năm hai mươi bốn tuổi, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn trưởng thành có trưởng thành, có thể nói nàng đã đạt đến độ chín mùi trong mắt Diệp Lam.

Người ta thường nói ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, vậy người phụ nữ bốn mươi chín tuổi sắp trải qua sinh nhật lần thứ năm mươi thì sẽ thế nào?

Hẳn phải là nữ hổ vương với 10 năm kinh nghiệm, đã có thể dễ dàng nắm bắt tâm lý lẫn sinh lý của người mình yêu, thỏ con của nàng đã trưởng thành rồi, nhưng với nàng mà nói, Thẩm Doãn sẽ mãi là chú thỏ mà nàng nắm chắc trong lòng bàn tay.

Vì lẽ đó, thỏ con quyết định sẽ cho nàng một sự kinh hỉ.

Ngay vào đêm sinh nhật lần thứ 50 này.

Tiệc tùng xa hoa, người người mượn dịp lấy lòng, đó là điều mà Diệp Lam chưa từng hiếm lạ cũng chưa từng choáng ngộp hay để tâm. Nhưng hôm nay nàng đặc biệt sốt ruột, đặc biệt lo lắng, đặc biệt mong mỏi sớm được về nhà.

Thỏ con bệnh rồi!

Có trời mới biết, tại sao cô người yêu bé nhỏ của nàng lại lăn ra bệnh vào một ngày mà lẽ ra nàng phải chờ mình về để yêu thương, vỗ về, và trao lời hứa hẹn an ủi cõi lòng già nua của một người phụ nữ vừa bước lên hàng 5.

"Phu nhân ơi, em sốt cao quá ạ!"

"Em uống thuốc chưa?"

Không có câu trả lời.

Đây là điều mà Thẩm Doãn chưa bao giờ làm và cũng chưa bao giờ dám làm.

Nàng có một chút giận dỗi, để rồi sự giận dỗi sau một giờ đồng hồ lại hóa thành sự bất an như bây giờ.

Chắc không làm sao đâu đúng không, thanh niên khỏe mạnh hừng hực thế cơ mà?! Chẳng lẽ lại ngất đi rồi!?

Diệp Lam vẫy tay với Donny: "Cậu bảo Philip chuẩn bị xe cho tôi, tôi sẽ vắng mặt suốt phần còn lại của bữa tiệc, cậu biết nên xử lý thế nào rồi chứ?"

"Vâng thưa phu nhân, em biết rồi ạ."

Diệp Lam bước tới chào hỏi những vị khách mời quan trọng nhất của bữa tiệc, nói lời cáo lỗi, nhận lời chúc mừng, bước thẳng ra khỏi sảnh lớn, không ngoái đầu nhìn lại.

*

Con số trong thang máy tăng dần, tỷ lệ thuận với sự lo lắng trong lòng Diệp Lam.

Cánh cửa quen thuộc mở ra, chào đón vị chủ nhân cao quý trở về nhà. Nàng vừa đi vừa tháo giày, túi xách và cả hoa tai rườm rà lộng lẫy, đặt những hộp quà quý giá nhất xuống bàn ở phòng khách, đi một mạch về phòng Thẩm Doãn.

Trên hành lang im ắng, tiếng chân vội vã của Diệp Lam đặc biệt trở nên rõ ràng.

Phu nhân về rồi!

Diệp Lam lại dừng trước một cánh cửa quen thuộc, nàng cất giọng sốt ruột hỏi dò: "Doãn, em có trong đó không?"

Lại không trả lời.

Người phụ nữ đưa tay nắm lấy nắm cửa, vặn ra với một sự tức giận nhè nhẹ trong lòng.

Tiếng nhạc vang lên, Thẩm Doãn mặc lễ phục đứng trong căn phòng tối với ánh đèn mờ ảo đủ loại sắc màu như một sàn nhảy disco, nhưng giai điệu lại là Careless Whisper nhẹ nhàng, da diết.

https://www.youtube.com/watch?v=YAHj6mH7z2s

Chẳng đợi Diệp Lam bước vào, Thẩm Doãn đã chủ động bước tới trước mặt nàng, nở nụ cười tươi sáng ngây ngô.

"Em dám gạ... Ưm."

Hai chữ "gạt chị" bị Thẩm Doãn nhẹ nhàng nuốt xuống cổ họng khi nàng kề môi mình lên đôi môi tức giận của phu nhân.

Hai tay nàng ôm eo phu nhân, bước lùi dần về phía sàn nhảy.

Lạ thay phu nhân cũng đáp lại nụ hôn của nàng, nhưng không quên trả thù cắn nhẹ lên môi nàng một cái, mắng khẽ:

"Không ngoan."

Căn phòng của Thẩm Doãn vốn rất rộng mà lại ít đồ, trước nay luôn tạo một cảm giác trống trải cần được lấp đầy. Không biết thỏ con này đã sắm hẳn một sàn nhảy tại gia từ lúc nào mà Diệp Lam chẳng hề hay biết.

"Em chỉ hư với mình phu nhân thôi!"

Thẩm Doãn nhoẻn miệng cười, ánh mắt trìu mến yêu thương nhìn phu nhân, hai tay ôm eo nàng, nhè nhẹ đong đưa theo tiếng nhạc du dương.

Hai tay phu nhân đặt hờ lên bờ ngực ấm áp của Thẩm Doãn, không hiểu vì sao, nhìn thấy ánh mắt này, chìm trong giai điệu da diết này, lòng nàng cũng chợt mềm nhũn, đâu đó trong tâm trí nàng hiện lên hai chữ "hồi xuân", nàng bỗng dưng cảm thấy bẽn lẽn như cô gái xuân thì lần đầu được yêu, xấu hổ dời đi ánh mắt, nàng hắng giọng hỏi:

"Em biết hôm nay là sinh nhật chị chứ?"

"Dạ biết thưa phu nhân."

"Sao lại mở một bài hát buồn thế này?"

"Em... Cũng không biết nữa, chỉ là lần đầu nghe thấy bài hát này, em chỉ nghĩ tới một điều..."


"Điều gì?" Giọng Diệp Lam hỏi xen lẫn một chút tò mò và hứng thú.

"Rằng... Cuộc đời em sẽ u buồn lắm nếu như em không còn được ở bên phu nhân nữa."

Diệp Lam hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm Ai trưởng thành rồi cũng biết nói hươu nói vượn, miệng lưỡi ngọt ngào dụ dỗ nàng sao?

"Sến súa."

"Em nói thật lòng mà." Nàng kề sát bên tai Diệp Lam, vừa dứt câu liền vươn chiếc lưỡi hồng hào nhẹ nhàng liếm láp vành tai nhạy cảm, cắn nhẹ dái tai của phu nhân.

"Ưm..." Đổi lấy một tiếng rên khe khẽ tan chảy lòng người.

Nếu như ánh mắt chân thành nồng cháy vẫn còn chưa đủ chứng minh, Thẩm Doãn nguyện hiến dâng cả thể xác lẫn tâm hồn mình.

Nhìn ánh mắt vừa mông lung lại như đang mong đợi điều gì của phu nhân. Thẩm Doãn đi thẳng vào tiết mục chính của ngày hôm nay.

Nàng lấy ra một cái bịt mắt màu đen, nhẹ nhàng trùm lên đôi mắt phu nhân.

Phu nhân thoáng giật mình trước hành động bất ngờ này nhưng vẫn thuận theo, nàng muốn xem thử oắt con này liệu có thể làm được gì.

Khuôn mặt ngây ngô của thỏ con biến mất, trước mặt chỉ còn một màu tối đen, hoàn toàn phải dựa vào sự dẫn dắt của đối phương.

Trước tiên nàng cảm nhận được môi lưỡi ướt át của người nọ lả lướt từ tai xuống cổ rồi xuống xương quai xanh, sau đó một bàn tay mở khóa váy sau lưng nàng ra làm cổ áo nàng rộng mở, người nọ liền hạ xuống trên bầu ngực nàng một dấu hôn mà dù nàng không tận mắt nhìn thấy cũng biết nó đỏ chót hương diễm nhường nào.

Nàng kiềm chế, không lại phát ra thêm tiếng ư ưm nào nữa, không thể để thỏ con dễ dàng thắng thế như vậy được, chẳng qua chỉ là mấy trò trẻ con vặt vãnh mà thôi.

"Á..."

Nàng bị thỏ cắn!

Diệp Lam giật nảy mình, nàng nắm chặt hai cánh tay Thẩm Doãn, há miệng trừng mắt kêu lên một tiếng kinh ngạc. Như để trấn an người mỹ phụ khó tính khó chiều, ngay sau đó là một loạt liếm láp xoa dịu nơi đầu vú sẫm màu vừa hiện lên một dấu răng nhợt nhạt hồng đỏ.

Tất cả chỉ là sự khởi đầu.

"Phu nhân đừng sợ, em sẽ thật ôn nhu."

Câu này nghe rất quen, nhưng hình như người nói lại là nàng, Diệp Lam thầm nghĩ.

"Không sợ." Một câu trả lời ngắn gọn dứt khoát, Diệp Lam nàng mà lại sợ một cô bé tập tành làm người lớn sao, thỏ con của nàng cũng quá kiêu căng rồi đấy.

Sau đó quả thật rất ôn nhu, nàng được Thẩm Doãn nhẹ nhàng cởi váy ra, ôm thân thể trần trụi mịn màng trắng nõn đặt lên giường. Nhìn thân thể được bảo dưỡng hoàn mỹ thế này, ai có thể tin được là nàng 50?


Khi giác quan này mất đi, các giác quan khác sẽ được tăng cường.

Câu nói này miêu tả hoàn toàn chính xác hiện trạng của Diệp Lam.

Nàng nằm trên giường êm, mắt bị bịt kín, không quá thoải mái cũng không quá khó chịu, vểnh tai lên nghe ngóng tiếng động xung quanh.

"Tách." Đèn ngủ đầu giường được bật lên, ngay sau đó không có tiếng "loạt xoạt" cởi đồ mà là tiếng hai vật cứng chạm vào nhau.

Là tiếng Thẩm Doãn đặt chiếc vali bạc lên tủ đầu giường.

"Lạch cạch". Chiếc vali màu bạc mở ra, bên trong là những thứ mà ai cũng biết là thứ gì rồi đó.

Hai tiếng "leng keng" nho nhỏ vang lên, Thẩm Doãn lấy ra hai vòng tay bằng nhung thực chất là hai còng tay bọc nhung đen, bước tới bên giường.

Một loạt động tĩnh đó đều lọt vào tai Diệp Lam, nàng đã ngầm hiểu ra chân tướng của sự việc lần này.

Thẩm Doãn cầm lấy hai bàn tay phu nhân, đặt lên mỗi bàn tay một nụ hôn ấm áp, cất giọng dịu dàng: "Em xin phép thưa phu nhân."

Dù không thể nhìn thấy, Diệp Lam vẫn cảm nhận được đôi mắt nóng bỏng kia đang nhìn nàng với vẻ mê luyến mong chờ cỡ nào, nàng cũng nhẹ giọng đáp lại: "Được"

Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Thẩm Doãn, phu nhân cao cao tại thượng của nàng không hề tức giận mà còn cho phép nàng làm càn làm bậy, trong chính ngày sinh nhật của phu nhân.

Nàng nhanh chóng còng hai tay phu nhân vào hai thanh sắt đầu giường, lần đầu được chiêm ngưỡng dáng vẻ cam chịu bị thuần phục của phu nhân. Thẩm Doãn hơi ngẩn ra, sau đó kiểm tra kỹ càng còng tay sẽ không làm đau phu nhân, mới hài lòng mỹ mãn trở lại cạnh vali.

Quá nhiều món đồ lạ lẫm mà Thẩm Doãn chưa thực sự tìm hiểu kỹ công dụng của chúng. Sau một hồi quét mắt, nàng chọn lấy vài món, trở lại bên giường.

Người mỹ phụ nằm thẳng trên giường, cảm thấy đệm giường lún xuống, người nọ hẳn đã trở lại với thứ gì đó mà nàng không thể đoán ra, sau đó hai mắt cá chân bị túm lấy buộc phải dạng háng ra, một chiếc gối màu đen được lót nhẹ nhàng dưới mông nàng làm cho bộ phận sinh dục nhô lên, càng dễ dàng nhìn thấy đã ướt đẫm tràn lan.

"Xoẹt." Là tiếng xé mở bao cao su, Diệp Lam thầm đoán.

Ngay sau đó là mùi gel bôi trơn vị cam sành bay thoang thoảng vào xoang mũi Diệp Lam.

Rất đúng bài bản, xem ra đã học được rất nhiều.

Thẩm Doãn cúi người xuống, ngậm lấy hột thịt đang rung rinh lay động trong không khí như một lời chào hỏi lặng thầm, nàng bú mạnh một cái, cảm nhận sự rùng mình của người dưới thân.

"Haa~"

Quả như dự đoán, nước mật lại trào ra, suýt thì ướt hết cằm Thẩm Doãn. Nơi này rõ ràng không cần 'cam sành', Thẩm Doãn thầm nghĩ, nàng cầm một chiếc gậy rung màu đen đã trùm bao cẩn thận lên, để ngay miệng huyệt nhờn ướt, sượt tới sượt lui chơi đùa khe nước hẹp.

"Ưm... Vào đi." Diệp Lam hối thúc, nàng không quá hưởng thụ sự chậm rãi trêu chọc này, nàng đã động tình và cần được thỏa mãn.

Thẩm Doãn tuân mệnh đẩy nhẹ cây gậy đen đã thấm đủ nước nhờn vào khe thịt hớp hớp đói khát kia, nhìn nó từ từ bị lỗ thịt nuốt vào, chỉ còn dư lại cái cán đen ngòm và nhánh nhỏ đang chỉa thẳng vào âm đế của Diệp Lam.

Cảm giác bị lấp đầy này không làm Diệp Lan thỏa mãn, cây gậy này không to bằng gậy thịt của Thẩm Doãn lại còn lạnh lẽo không chút hơi ấm, rõ ràng là không bằng một g...

"Á..."

Sao lại... Rung mạnh như vậy.

Thẩm Doãn bật công tắc, đẩy lên mức độ cao nhất, nhìn nó rung lắc dữ dội trong tiểu huyệt của phu nhân. Nhìn thấy phu nhân bị kích thích mà máu huyết nàng cũng sôi trào, kể cả thứ đang nằm im trong quần cũng càng ngày càng ngo ngoe rục rịch.

"Doãn, sao em... A ~"

Đây không phải lần đầu Diệp Lam nếm mùi gậy rung, những khi cô đơn tịch mịch chỉ có một mình, nàng cũng từng nhờ vào cây gậy thần kỳ này để vượt qua. Nhưng rung lắc dữ dội bực này và tự thụt ra thụt vào là điều nàng chưa từng biết đến, và cả... cái lưỡi silicon đang liếm láp âm đế của nàng nữa!!!

Đương nhiên, vali này Thẩm Doãn đặt mua tận nước Pháp xa xôi sau suốt một tháng trời truy lùng ráo riết, là mặt hàng được quảng cáo mới nhất, hiện đại nhất, và... Sung sướng nhất.

"Ớ ớhh ớhhhh." Cùng với tiếng e e e của gậy rung, Diệp Lam phát ra tiếng rên nguyên thủy nhất, ngày càng vút cao.

Làm thức tỉnh Thẩm Doãn đang ngây ngẩn cả người, nàng chồm tới trước, nắm lấy hai bầu ngực sữa đang rung lẩy bẩy vì sự giãy dụa của Diệp Lam, há mồm gặm cắn bên này, xoa bóp bên kia.

Trên dưới đều nhận sự kích thích tột độ, Diệp Lam co người lại theo phản xạ tự nhiên, lại bị hai còng tay níu mạnh làm hằn lên cổ tay nàng những vết lằn hồng đỏ.

"Hớ ớ ớ ớ~"

Chẳng mấy chốc, nàng kêu hước lên một tiếng, chạm tới cao trào, cả người xụi lơ.

Thẩm Doãn bò dậy, nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Lam mắt bị bịt kín, tay bị còng, nơi chân tâm ướt nhẹp thòi ra cán gậy vẫn đang kêu e e lạnh lùng vô cảm.

Nàng đưa tay bấm tắt, rút cây gậy đen ngòm kia ra, ngay tức khắc, một đống nước nhờn ọc ra từ miệng huyệt sưng đỏ, thấm ướt chiếc gối bên dưới, tràn ra ga giường.

Diệp Lam nằm đó, hai tay bị ép dang ra, hai chân cũng vô lực dang rộng, thở hổn hển, không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Thẩm Doãn tháo hai còng tay cho phu nhân, thực sự nàng không đành lòng nhìn cảnh đó thêm nữa. Nàng xoa xoa hai cổ tay đỏ ửng cho phu nhân, hôn lên đó như một sự xin lỗi chân thành, đồng thời cũng lấy gối kê mông ra để phu nhân nằm thẳng trở lại.

Kết thúc rồi sao?

Diệp Lan thầm nghĩ, mặc dù lần này Thẩm Doãn có hơi quá phận, nhưng dù sao, chuyện này cũng do trước đây mình dạy hư nàng, gieo gió ắt sẽ gặp bão, nàng hiểu rất rõ đạo lý này.

Thẩm Doãn mở bịt mắt ra cho phu nhân, khi ánh sáng trở lại, nàng nheo mắt, nhìn rõ khuôn mặt lo lắng của người nọ đang ở sát trước mặt mình, nàng xoa đầu thỏ con, chủ động hôn lên khóe miệng nàng.

Một nụ hôn, một cái xoa đầu, là minh chứng cho sự hài lòng và đồng tình của phu nhân. Vậy thì Thẩm Doãn phải càng nỗ lực hơn nữa.