Từ Diễn Viên AV Đến Ảnh Hậu Bình Hoa

Chương 27: Vì cô bé kia




Đặc biệt tới vì cô bé kia

Quách Duệ phát hiện, từ ngày mắng Thẩm Doãn, cô bé này tựa hồ đã tiến bộ không ít.

Tuy rằng không thể sánh bằng những diễn viên trung niên dày dặn kinh nghiệm, nhưng cũng không còn bị NG nhiều lần nữa.

Ví như cảnh thân mật, thiếu nữ bên trong màn hình sẽ hơi nhắm mắt, nằm dưới thân nam chính, hai tay ấn chặt bờ vai anh ta, quay đầu đi, ngâm nga.

Hoàn toàn không còn vẻ phòng bị hay chống cự giống như mấy hôm trước mà đã cởi mở hơn rất nhiều.

Thậm chí sau khi cuộc vui kết thúc, nàng mở mắt ra, bên trong còn có thủy quang mơ hồ.

Quách Duệ cảm thấy thú vị, nhân lúc nghỉ ngơi kéo cô bé này lại gần, hỏi nàng: "Em làm cách nào vậy?"

Thẩm Doãn hơi xấu hổ, nàng cúi đầu, ấp úng, tiếng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

"Dạ em... Tưởng tượng anh Từ Hạng thành người khác ạ."

"Là ai?"

Quách Duệ cười hỏi, rất hứng thú nhìn gò má cô gái ửng hồng đáng yêu. Kỳ thực không cần hỏi cũng biết, thế nhưng Quách Duệ vẫn muốn xem Thẩm Doãn sẽ phản ứng thế nào, bên trong giới giải trí đa phần đều là kẻ già đời, những người có thể thẹn thùng mặt đỏ tới mang tai như Thẩm Doãn, đã không còn nhiều nữa.

Có điều đến buổi tối, khi Quách Duệ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của bạn cũ thì anh ta đã bắt đầu hối hận tại sao mấy ngày trước mình lại hung hăng với Thẩm Doãn như vậy, thiếu chút nữa đã làm nàng bật khóc.

"Ái chà, đã lâu không gặp, Diệp Lam nữ sĩ mỹ lệ cao quý ơi, không biết cậu gác lại muôn vàn bận bịu dành chút thời gian quang lâm hàn xá là có chuyện quan trọng gì thế?"

"Chắc không phải đặc biệt tới vì cô bé kia chứ?"

"Làm gì có, vừa hay tôi đến Đế Đô* công tác, tiện thể tới thăm một chút."

*thủ đô của TQ: Bắc Kinh

"Vậy cũng khéo thật, trùng hợp cứ như là Romeo nhất kiến chung tình với con gái của kẻ thù vậy đó."

Diệp Lam chẳng muốn buôn chuyện với anh ta, nàng cố ý đi vào trường quay, nhìn một vòng, không phát hiện bóng dáng Thẩm Doãn. Quách Duệ biết nàng đang tìm cái gì, nở nụ cười, hảo tâm giải thích.

"Hôm nay cô bé ấy nghỉ rồi, hai ngày nay chắc là mệt muốn chết, trời lại lạnh, nhóc con có hơi cảm mạo."

"Nè nè ánh mắt cậu nhìn tôi thế kia là có ý gì? Có phải tôi đày đọa bé cưng của cậu tới đổ bệnh đâu."

"Còn không phải à?" Diệp Lam mở điện thoại ra, đưa đoạn video kia cho anh ta xem, nội dung chính là mấy ngày trước Quách Duệ lớn tiếng quở trách Thẩm Doãn, tiếng la của anh ta ong óng phẫn nộ như một con sư tử nổi giận, còn Thẩm Doãn thì cúi đầu vô cùng đáng thương, níu góc áo không nói tiếng nào.

Quách Duệ: Là ai bán đứng tôi?!

"Khụ, tất cả là vì quay phim thôi, Lam Lam cậu cũng biết tính tôi mà, làm việc rất nghiêm túc trách nhiệm, dưới tình thế cấp bách khó tránh khỏi có hơi quá đà."

"Hơn nữa người trẻ tuổi bây giờ cần phải rèn luyện nhiều vào."

Diệp Lam lấy lại điện thoại di động, cũng không phản bác lời Quách Duệ, giao tình giữa hai người không tệ, đương nhiên sẽ không vì chút việc nhỏ này mà nảy sinh mâu thuẫn.

(Tưởng tượng ngày xưa Quách ca ca vác bụng bầu đi đẻ chung với Diệp tỷ tỷ mà tui mắc cười quá mấy bà 🤣🤣🤣)

"Tôi đi xem thử em ấy thế nào rồi, tối nay không dùng bữa với cậu được."


Vứt lại câu này, Diệp Lam rời khỏi trường quay, trước khi đi nàng liếc mắt nhìn nữ chính, hơi hơi nhíu mày, trở lại trên xe nàng liền bảo Philip tra ngay thông tin về cô gái tên Thương Tình kia.

Thẩm Doãn ở trong khách sạn gần trường quay, trợ lý Milan đã ở sảnh lầu một của khách sạn chờ đợi nghênh đón phu nhân từ lâu, nhìn thấy phu nhân, không đợi nàng mở miệng hỏi, Milan đã tự giác báo cáo.

"Cô Thẩm không có chuyện gì ạ, nhiệt độ bình thường, đã đến bệnh viện, chỉ là cảm mạo thông thường. Cơm đã ăn thuốc đã uống, hai giờ trước mới vừa ngủ rồi ạ."

Milan nói xong đưa thẻ phòng cho Philip, Diệp Lam trực tiếp giơ tay cầm lấy.

"Cậu đi làm việc đi, không cần theo tôi."

"Vâng thưa phu nhân, em ở dưới lầu chờ chị."

Nhẹ nhàng quét thẻ qua khóa điện tử một cái, cửa phòng mở ra, Diệp Lam thả nhẹ bước chân, giày cao gót giẫm lên thảm mềm hầu như không gây ra một chút tiếng động nào.

Bên trong điều hòa thổi gió ấm, trên giường là cái chăn trắng tinh căng phồng, trông có vẻ như ai đó đang cuộn mình thành một cái bánh chưng. Diệp Lam đi tới, ngồi ở bên giường, kéo chăn ra xem, là khuôn mặt thiếu nữ đang ngủ an bình.

Trái tim treo lơ lửng giữa không trung rốt cuộc rơi xuống, nhóc con này chỉ kể chuyện tốt, không kể chuyện xấu, bị ấm ức hay thân thể không khỏe cũng không nói tiếng nào, chỉ tự mình chịu đựng. Nếu như không phải ngày nào Milan cũng báo cáo tình hình Thẩm Doãn thì nàng thật sự không biết mới ngăn ngắn một tuần rưỡi mà Thẩm Doãn đã phải chịu đựng nhiều như vậy.

Xem này, lúc ngủ mà mi tâm cũng nhăn lại.

Diệp Lam đưa tay tới, nhẹ nhàng vuốt mi tâm, Thẩm Doãn hơi cử động, lông mi run rẩy, tựa hồ là vừa tỉnh lại từ trong mộng.

Nàng thu tay về, cúi đầu xem thử, thế là thỏ con mở mắt ra.

"Phu nhân?"

Giọng nàng nhẹ nhàng, còn hơi chút khàn khàn, giọng mũi cũng rất nặng.

"Sao lại bệnh ra thế này?"

Thẩm Doãn kinh ngạc trợn to hai mắt, vội vã ngồi dậy, cái váy ngủ thỏ hồng bị nàng đem theo đến đây, khoác hờ hững trên thân thể nàng.

"Ôi không phải là mơ ạ."

"Em mơ thấy chị sao?" Diệp Lam cởi áo khoác trên người, khoác lên vai Thẩm Doãn, bỗng thấy hứng thú hỏi tiếp, "Em mơ thấy gì?"

Thẩm Doãn há miệng, nghĩ tới nội dung xấu hổ trong giấc mơ, lại lẳng lặng khép lại. Nàng nhìn phu nhân trước mắt, áo len cao cổ màu trắng không chỉ tao nhã trí thức mà còn có thể tôn lên đường cong xinh đẹp của cơ thể, đẹp đẽ vô cùng.

"Sao chị lại đến đây ạ?" Thẩm Doãn khó hiểu hỏi.

"Đi công tác, tiện đường ghé thăm em một chút."

"Thế chắc chẳng bao lâu nữa lại phải đi rồi?"

"Không vội, ngày mai chị mới bay."

Thẩm Doãn nhất thời yên tâm, nhẹ nhàng cười cười, phu nhân đến thăm nàng, vui quá đi! Sau đó nàng đột nhiên nhớ ra mình đang bệnh, vội che mũi miệng mình lại.

"Sao thế? Em khó chịu chỗ nào à?"

Thẩm Doãn lắc đầu một cái, "Em đang bệnh, sợ lây cho chị."

"Bé ngốc, cảm mạo sẽ không lây nhiễm." Diệp Lam sờ sờ cái đầu vô cùng mềm mại của nàng, "Em phải nghỉ ngơi cho tốt."

"Chị phải đi ạ?"

Diệp Lam nở nụ cười, lắc lắc đầu, "Chị không đi, em yên tâm ngủ đi."

"Em không mệt." Thẩm Doãn lẩm bẩm, sau đó khẽ ngáp một cái, lời nói và hành vi tự mâu thuẫn nhau.

"Phu nhân thì sao, có muốn nghỉ ngơi một lúc không ạ?"

Chờ mong và khát vọng trong mắt nhóc con này vô cùng mãnh liệt, thực sự khiến người khác không thể cầm lòng, Diệp Lam cong môi, quyết định làm người tốt, sa vào cái bẫy mà thỏ con đã đặt ra một chút.

"Vậy chị sẽ ngủ cùng em một lát."

Mắt Thẩm Doãn lập tức sáng lên, nàng nhích vào một bên, cố ý nhường ổ chăn ấm áp cho phu nhân ngủ, hoàn toàn quên mất mình mới là bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Diệp Lam cởi quần áo ra, chỉ chừa lại nội y, chui vào. Thân thể nóng bỏng của thiếu nữ lập tức áp lên, làm nóng cả da thịt lẫn tâm tư nàng, gần như sắp bị nóng đến tan ra.

Nàng nghiêng người sang, nhìn Thẩm Doãn đang vùi vào hõm vai mình, ngón tay vuốt tóc rối của nàng sang một bên.

"Cảm ơn chị đã đến thăm em."

Giọng thiếu nữ trầm thấp, dịu dàng. Nội tâm Diệp Lam rung động, không nói gì, chỉ vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng.

Cảm ơn ư?

Dường như đã lâu rồi không ai nói với nàng hai chữ này thì phải.