Từ Diễn Viên AV Đến Ảnh Hậu Bình Hoa

Chương 16: H. Bí mật của mẹ




Bí mật của mẹ

Diệp Thi nhớ lại lần trước, khi ấy nàng mười lăm tuổi, hình như cũng là cuối mùa hạ như thế này.

Hai người mẹ của nàng đã lựa chọn ly hôn khi nàng còn rất nhỏ, từ đó họ cũng ở riêng. Bình thường khi Alpha và Omega ly hôn, nếu như Omega không rơi vào trường hợp đặc biệt như ngược đãi con cái hay bị bệnh tâm thần thì quyền nuôi con sẽ thuộc về Omega, Alpha sẽ trả phí nuôi con theo định kỳ. Được sự đồng ý của Omega mới có thể thăm con hay gặp mặt.

Vì lẽ đó bình thường Diệp Thi đều ở cùng Diệp Lam, đôi khi vào dịp nghỉ lễ hoặc là nghỉ hè nghỉ đông, mới đến chỗ người mẹ kia ở lại một thời gian ngắn.

Thật ra mà nói, Diệp Thi cũng không muốn đi qua chỗ mẹ kia cho lắm. Tuy rằng nàng còn nhỏ, thế nhưng cũng từng nghe loáng thoáng về chuyện kết hôn trước đây của mẹ mình. Lúc bắt đầu hai người vốn không có chút cơ sở tình cảm nào, chỉ là thuận theo nguyện vọng thông gia của cha mẹ và gia tộc mà tiến tới hôn nhân.

Những tháng ngày sau khi kết hôn cũng khá buồn tẻ, hai người đều là thành phần tri thức học vấn uyên bác, tuy không có tình cảm hay 'phản ứng hóa học' gì, nhưng cũng được cho là 'tương kính như tân', không lâu sau thì có cô bé Diệp Thi này.

Nhưng con đường hôn nhân xây dựng trên nền tảng không tình yêu, coi như có kinh tế vững chắc cũng nhất định không thể đi lâu dài.

Lúc Diệp Thi ba tuổi, Trịnh Thư - một người mẹ khác của nàng vốn suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào nghiên cứu học thuật, đột nhiên trở nên thông suốt, đem lòng ái mộ một Omega.

Đối phương cùng một đơn vị nghiên cứu khoa học với nàng, xuất thân nghèo khó, đều dựa vào chính nỗ lực của bản thân, từ sâu trong núi lớn học hành từng bước đi lên, có lòng dũng cảm và kiên nghị hiếm có trên đời. Trịnh Thư không thể kiềm chế nổi rơi vào bể tình, sau khi phát hiện ra tâm ý của mình, lập tức nói ngay cho vợ mình khi đó.

"Chị muốn ly hôn, chị đã tìm được người mà mình thực sự yêu thích."

"Cô ta cũng yêu chị sao?"

"Không rõ nữa, thế nhưng chị không muốn lấy thân phận một người đã có vợ mà theo đuổi cô ấy, không thể để cô ấy vì chị mà gánh lấy tiếng nhơ."

Sau khi hai người ly hôn, chưa tới một năm Trịnh Thư đã cưới được người trong lòng của mình về nhà, trở thành mẹ kế của Diệp Thi. Hai người ân ân ái ái, còn có một đứa con gái nhỏ ngàn vạn sủng ái.

Mẹ kế cùng em gái kia đều đối xử với nàng không tệ, nhưng chung quy vẫn cách một mối quan hệ, Diệp Thi luôn cảm thấy không thoải mái cho lắm, không phải ở nhà mình, chỉ ở bên cạnh mẹ mình mới không bị ràng buộc, tùy hứng làm bậy.

Cách thời gian trở về còn hai ngày, Diệp Thi mượn cớ có hẹn với bạn, rời khỏi Trịnh gia sớm hơn, vui vẻ ngồi lên xe về nhà.

Vào lúc ấy nàng và mẹ ở trong một căn biệt thự lớn nào đó ở trên đường Tây Bình, có tổng cộng ba tầng. Về đến nhà nhìn thấy phòng khách không có ai, nàng rất tự nhiên đi lên lầu trở về phòng của mình, cho dù nhìn thấy đôi giày xa lạ trên hành lang, Diệp Thi trẻ người non dạ cũng không nghĩ quá nhiều.

Mẹ rất bận, mỗi ngày đều tiếp rất nhiều khách, nàng sẽ không vì một đôi giày nữ mà ngạc nhiên.

Nhưng lúc đi lên lầu, Diệp Thi nhận ra có gì đó không đúng.

Có tiếng động gì đó rất kỳ lạ xen lẫn cả tiếng thở dốc, như một cuộc vận động kịch liệt không muốn bị người ta biết.

Diệp Thi thả nhẹ bước chân, lặng lẽ cúi người dựa vào tường, nàng nghe thấy giọng của một cô gái xa lạ.

"Sướng không? Em đụ chị có sướng không hả?"

Đụ.

Đầu óc Diệp Thi trống rỗng, bị cái chữ cực kỳ thô lỗ này làm cho hãi hùng khiếp vía, nàng cảm thấy rằng có lẽ mình đã phát hiện ra bí mật gì rồi, loại bí mật mà nàng không nên biết, cũng không nên phát hiện.

Đáng tiếc đã muộn rồi, tiếng rên rỉ kiều mị của mẹ vẫn đang truyền vào màng nhĩ của nàng, phá vỡ mọi hình tượng từ trước tới nay của nàng về mẹ, vỡ nát.

"A ~ Sư, sướng... Sướng lắm..."

"Ứm ahhh, lại ra rồi."

Tiếng rên nhẹ nhàng uyển chuyển ngâm nga, Diệp Thi mở to hai mắt không thể tin nổi, đồng tử lặng im giãn ra. Nàng không thể tin đó là tiếng động từ người mẹ mà nàng hằng tôn kính, mẹ của nàng, cao quý hoa mỹ như vậy, lại như đóa anh đào ngày xuân không nhiễm một hạt bụi nào, làm sao có thể.

Làm sao có thể như là mèo cái vào kỳ động dục, không ngừng mà gọi xuân như thế.

Nhưng đó xác thực là giọng của mẹ nàng, Diệp Thi sẽ không nghe lầm.

Hai loại ý nghĩ như đánh cờ trong đầu nàng rồi lại không thể nào phân ra cao thấp đúng sai. Diệp Thi nắm chặt tay, thoáng rùng mình, quyết định đến xem tận mắt chân tướng sự thật.

Giẫm lên bậc thang cuối cùng, thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn khom lưng, dọc theo hành lang đi từng bước về gian phòng tận cùng bên trong. Nàng co ro bên cửa, lúc nhìn thấy cảnh tượng kia, ánh sáng trong mắt vụt tắt ngay tức thì.

Không hề nghe lầm, xác thực là mẹ của nàng.

Đang bị một nữ Alpha anh khí hiên ngang bế bổng lên, hai bắp đùi trắng như tuyết quặp chặt lấy eo Alpha, hai tay ôm chầm lấy cổ cô ta, bị hẩy lên hẩy xuống trên không trung.

Hai vú cực kỳ sắc tình, dập dờn từng làn từng làn như sóng nước.

Đám bạn chơi chung từ nhỏ đến lớn hỏi nàng, tại sao bây giờ nàng lại lạnh lùng, thiếu kiên nhẫn với mẹ như vậy.


Diệp Thi thầm nghĩ, nếu như kiến thức tình dục đầu tiên trong cuộc đời là từ quan sát mẹ mình thực chiến mà học được. Thì có lẽ bạn sẽ trở thành một kẻ giết cha cưới mẹ như Oedipus* vì sinh lòng biến thái với chính mẹ mình, hoặc là sẽ giống như nàng, cảm thấy buồn nôn, căm ghét, chỉ muốn tránh xa mẹ mình ra càng xa càng tốt.

*nhân vật trong thần thoại Hi Lạp.

Đặc biệt là sau khi nàng biết Alpha kia là sao nữ đang "hot" mà mẹ đã dùng tiền bao dưỡng, cảm giác buồn nôn kia từ mức độ tâm lý đã lan tràn đến mức độ sinh lý, liên tục hai ngày Diệp Thi ăn cái gì lại nôn ra cái đó, cuối cùng phải vào bệnh viện, dựa vào đường glu-cô mà cầm cự qua ngày.

Sau khi chuyện đó qua đi, Diệp Thi chủ động nói với Diệp Lam muốn đi Mỹ học trung học, Diệp Lam hỏi nàng tại sao, nàng quay mặt nhìn mẹ mình, lần đầu cười lạnh trào phúng.

"Để con không còn ở đây quấy rối mẹ với vị tiểu hoa đán kia nồng tình mật ý."

"Cô ta đối với mẹ tốt lắm đúng không?"

"Vì thế nên mẹ mới bỏ ra nhiều tiền như vậy, rước về một con gà mờ thôi học Bắc Ảnh* giữa chừng?"

*Học Viện Điện Ảnh Bắc Kinh

Diệp Thi trào phúng và chế nhạo đến cực điểm, như một con thú nhỏ còn vị thành niên giơ nanh múa vuốt còn chưa đủ sắc bén ra trước mặt mẹ mình. Nàng làm như vậy, nói như vậy, là muốn cho mẹ biết rằng mẹ đã sai rồi, hãy từ bỏ loại quan hệ không bình thường đó đi.

Thế nhưng phản ứng của Diệp Lam lại là.

"Mẹ sẽ dặn Philip an bài trường cấp ba quý tộc tốt nhất cho con, trước khi con đi, nhớ tới nói cho Trịnh Thư một tiếng."

Kể từ đó, Diệp Thi cũng không còn quá tôn trọng hay quan tâm mẹ mình.

Mẹ con các nàng, xa cách như người dưng nước lã.

Bây giờ tình cảnh kia lại tái hiện, Diệp Thi đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều. Nàng khoanh tay trước ngực, quan sát tỉ mỉ Alpha, khi nhìn đến khuôn mặt có chút ngây ngô của nàng, hàm răng nghiến lại kêu lên ken két.

Nàng ta đã thành niên chưa?

Nằm dưới thân một Alpha lông mọc còn chưa đủ dài cũng có thể khiến mẹ kêu rên dâm đãng như vậy sao?

Ánh mắt Diệp Thi lạnh băng, hai ngón gõ mạnh lên cánh cửa, hai người trên giường bị tiếng động bất ngờ làm cho kinh sợ, thân thể cứng đờ. Thẩm Doãn trợn to hai mắt không biết nên làm thế nào, lại có cảm giác như bị bắt gian. Sau đó liền bị Diệp Lam kéo vào trong ngực, trùm một tấm chăn mỏng lên che lại thân thể hai người.

"Nhữ Nhữ, trở về sao không nói với mẹ một tiếng."

Diệp Lam hắng giọng, nỗ lực lấy lại giọng điệu của một người mẹ, nào biết ở trong mắt Diệp Thi nực cười muốn chết.

Nàng hừ lạnh một tiếng, khóe miệng cười khẽ trào phúng.

"Nói trước thì làm sao thấy được cảnh này."

"Có đúng không?"

Mẹ.