Cố Thanh Hàn và Triệu Lam sau khi dùng bữa xong thì ai về phòng người nấy, nàng ngồi co mình trên giường, nghĩ đến lúc nãy bị cô trêu ghẹo trên mặt vẫn còn nóng hổi.
Thẩm Tư Đằng đi công tác đã được hai tuần, do đổi sang điện thoại mới nên nàng và hắn cũng khá lâu rồi không có liên lạc, Cố Thanh Hàn còn suýt quên mất thân phận của mình là gì và vì sao nàng và Triệu Lam lại quen biết nhau.
Hôm nay có thể cùng cô trò chuyện vui vẻ như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra đúng là chuyện Cố Thanh Hàn chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của riêng bản thân nàng mà thôi, vậy còn Triệu Lam thì sao? Cố Thanh Hàn không nắm bắt được cô đang nghĩ gì, điều này khiến nàng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn là không đủ dũng khí để hỏi.
Chẳng biết vì lí do gì mà giờ đây Cố Thanh Hàn lại thấy bản thân giống như quá để tâm đến cảm nghĩ của đối phương dành cho mình.
Phải, nàng sợ, nàng bắt đầu sợ, sợ Triệu Lam sẽ không tiếp tục đối tốt với mình giống hiện giờ nữa, sợ cô đột nhiên muốn cùng nàng trở mặt, dù sao mối quan hệ của cả hai ngay từ đầu chẳng khác gì một mớ tơ vò rối rắm, muốn gỡ gạc không phải cứ nói là làm được.
Nếu một ngày nào đó Triệu Lam thật sự xem nàng là tình địch, thật sự không vừa mắt nàng nữa, vậy thì nàng nên làm cái gì bây giờ?
Càng quen thuộc với việc được quan tâm, giúp đỡ thì càng không nỡ nghĩ đến lúc chia xa...
Lẽ ra ngày hôm đó nên nghe lời Thẩm Tư Đằng đừng chủ động tiếp cận cô, đừng gây hấn với cô trước thì bây giờ nàng đã không phải khó xử thế này.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy hối hận vì một việc mình đã làm.
Cố Thanh Hàn thở dài thườn thượt, nàng có bao giờ phải suy nghĩ nhiều như vậy đâu, đúng là càng thân cận càng phải giữ kẽ, vậy thì thà rằng không quen biết, an phận làm "antifan trung thành" của người kia là được rồi.
Người ta đã giúp mình nhiều như vậy, thở ra một chữ "ghét" đúng là thấy ngượng miệng thật sự.
Hiện tại chỉ mới hơn một giờ, còn rất lâu mới đến lúc quay cảnh kế tiếp, Cố Thanh Hàn liền nằm xuống giường nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần.
Nếu nàng nhớ không nhầm, chiều nay chính là phân cảnh đầu tiên nàng đối diễn với Triệu Lam, bản thân đột nhiên tự sản sinh ra một loại áp lực vô hình dồn nén, thôi thì cứ ngủ một giấc trước đã, phàm là chuyện gì ở tương lai thì đợi đến tương lai rồi hẵng tính.
Chợp mắt không bao lâu, Cố Thanh Hàn đã bị đánh thức bởi tiếng chuông vang lên inh ỏi.
Nàng lồm cồm bò dậy ra ngoài mở cửa, còn bị người lạ lẫm trước mặt dọa cho một phen nhảy dựng.
"Xin hỏi có chuyện gì?" Cố Thanh Hàn hỏi bằng giọng ngái ngủ.
Người đứng bên ngoài là một cô gái ước chừng chỉ tầm hai lăm, hai sáu tuổi.
Đôi mắt to tròn cùng chiếc răng khểnh tinh nghịch như một điểm nhấn khó phai, thoạt nhìn trông vô cùng tinh khiết.
"Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng Khổng đạo nhờ mình tới gọi cậu nửa tiếng nữa đến phim trường đấy"
Trời, hóa ra là "đặc phái viên" do đạo diễn mời tới, chẳng trách tìm đến đúng lúc như vậy, người ta còn chưa kịp vào sâu giấc nữa.
Thân làm công ăn lương chỉ có thể nghe theo điều lệnh, Cố Thanh Hàn mơ màng gật đầu, "Nga, được rồi, cảm ơn cậu"
Chung Y Điềm chớp đôi mắt đen láy nhìn nàng, nhỏ giọng đề nghị, "Hay là chúng ta cùng đi nhé? Mình chưa làm quen được với ai ở đây cả"
Cố Thanh Hàn im lặng nhìn Chung Y Điềm, cảm thấy cũng không hẳn là không được, liền gật đầu đồng ý.
Dù sao bản thân nàng từ lúc đến đây tới giờ gần như không giao lưu với ai cả, có thêm một, hai người cùng trao đổi với mình về công việc cũng là một điều tốt.
Trên đường đi hai người cũng không trò chuyện nhiều, vẫn giống hệt như điểm khởi đầu của các mối quan hệ trước đó, chủ yếu là Chung Y Điềm hỏi, Cố Thanh Hàn thuận theo trả lời.
Cô bạn này cũng thật biết gợi chuyện đấy chứ, lại còn có lòng kiên nhẫn đáng khâm phục nữa.
Tính ra thì cả hai nói chuyện cũng khá là hợp ý, lại có chung một vài sở thích vụn vặt, nên rất nhanh liền muốn kết bạn.
Chung Y Điềm đột nhiên dựa sát người vào ôm lấy cánh tay Cố Thanh Hàn vô cùng tự nhiên, lại còn lấy ra điện thoại hướng nàng tươi cười nói, "Chúng ta kết bạn Wechat đi"
Cố Thanh Hàn lưỡng lự, cho hay là không cho? Cho thì bản thân không thật sự muốn lắm nhưng không cho thì lại không có lí do nào để từ chối cả.
Điều mà Cố Thanh Hàn sợ nhất chính là Chung Y Điềm sẽ vì lần này mà nghĩ mình chảnh choẹ, nghĩ mình xem thường nàng.
Thôi kệ, dù sao thì chỉ là thêm vào danh sách bạn bè mà thôi, cũng không mất miếng thịt nào, nàng bèn đưa mã ra cho Chung Y Điềm quét.
Toàn bộ màn vừa rồi của nàng và Chung Y Điềm đều bị Triệu Lam lúc ngồi ở ghế chờ thu hết vào tầm mắt.
Gương mặt tươi cười rạng rỡ, nhìn nhau nói chuyện qua lại rôm rả, lại còn hành động khoác tay cực kỳ thân mật nữa.
Bản thân mình chủ động xin nàng số điện thoại thì lại đọc số của em gái, đây mới gặp một hai ngày đầu liền đưa tài khoản cho người ta quét, vậy mà cứ vỗ ngực tự nhận là luôn đối tốt với mình.
Lời nói bộc phát của phụ nữ đúng là không nên quá tin tưởng.
Cố Thanh Hàn cất điện thoại vào túi, vừa nâng mắt lên liền thấy Triệu Lam đang ngồi chễm chệ trên ghế nhìn mình, nàng vội phóng qua bên đó.
"Uy, Triệu Lam, chị đến đây sớm thế?"
Tâm trạng Triệu Lam đang không vui, liền nói móc nàng, "Đâu phải ai cũng ngủ nhiều như cô"
Tiểu cá nóc bắt đầu phình bụng, "Nói bậy, tôi chỉ vừa mới chợp mắt có chút xíu thôi"
"Tin được không? Mặt trời bữa nay vẫn mọc đằng Đông nha"
"Hừ, có mọc đằng nào thì cũng không thay đổi được sự thật đâu"
Chung Y Điềm nhìn hai người trước mặt đến phát ngốc, vừa thấy buồn cười vừa cảm thấy ngưỡng mộ.
Không nghĩ tới Cố Thanh Hàn lại quen biết với Triệu ảnh hậu, hơn nữa lại còn rất thân là đằng khác.
Nàng cũng rất muốn được làm quen với Triệu Lam a.
Làm fan của cô đã lâu, có cơ hội được đóng phim cùng thần tượng như thế này đúng là điều không tưởng.
Cơ hội ngàn năm có một đang bày ra trước mắt, thế nhưng nàng thật sự không dám đến gần.
Có điều hiện tại hình như bọn họ có chuyện riêng cần phải nói, nàng nên tạm thời tránh đi chỗ khác, miễn ở lại làm bóng đèn.
Triệu Lam cầm lấy lon cà phê do Cố Thanh Hàn mang đến, không nhanh không chậm hỏi, "Đã đọc qua kịch bản chưa?"
Bị động chạm đến tố chất chuyên nghiệp của mình, Cố Thanh Hàn nhanh chóng đính chính, còn không quên dằn mặt cô, "Cái này cần phải hỏi sao? Tôi đến cả lời thoại của chị còn thuộc"
Cố Thanh Hàn múa mép xong liền tự đắc ý.
Nhưng nàng không biết bản thân đã chọc nhầm người rồi.
Triệu Lam thừa sức tiêu hoá được câu nói của Cố Thanh Hàn nhưng vẫn cố tình giả ngu chọc tức nàng, vội bày ra vẻ mặt vô tội, "Nga, nhân vật của mình diễn cô không học đi học lời thoại của tôi làm gì?"
Cố Thanh Hàn:...
Chị giỏi lắm.
Khổng Vũ đang chỉ đạo cho tổ hậu cần chuẩn bị cho cảnh kế tiếp, nhìn thấy bên đây các nàng đang còn bận đối mặt nhau "đàm đạo", liền dùng loa nhắc nhở, "Uy, Tiểu Triệu, Cố Thanh Hàn, hai người tranh thủ diễn tập một chút, mười lăm phút nữa bắt đầu quay"
Triệu Lam vội ra dấu đã tiếp thu.
Hai người cùng đến phòng hoá trang để thay đồ.
Trong phòng lúc này khá nhiều người, ai nấy cũng đều rất xinh đẹp, Cố Thanh Hàn không khỏi xuýt xoa.
Mặc dù nàng đối với nhan sắc chính mình là vô cùng tự tin, nhưng đứng giữa một rừng mỹ nhân chân dài thẳng tắp thế này bỗng dưng có cảm giác mình thật nhỏ bé.
Cố Thanh Hàn tựa người vào bàn trang điểm ngắm các người đẹp, chẳng trách có quá nhiều người đều tranh nhau bước chân vào giới giải trí đến như vậy.
Cả một rừng hoa ở trước mắt, chỉ đứng nhìn thôi đã rất mãn nhãn rồi.
Đột nhiên một trong số những bức màn ở đó được vén lên, Triệu Lam một thân cảnh phục chậm rãi bước ra, thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người, tất nhiên là bao gồm cả Cố Thanh Hàn.
Nàng ngây ngốc nhìn đến nỗi cằm cũng sắp chạm xuống đất.
Hình ảnh trước nay của cô luôn luôn là mẫu người phụ nữ nữ tính, quyến rũ, gợi cảm, phong thái lúc nào cũng toát lên vẻ kiêu sa, kiều mỵ, chính là cái cảm giác khiến ai cũng phải ngước nhìn.
Nhưng Triệu Lam trong mắt nàng lúc này lại toả ra khí thế hừng hực của một cảnh sát thực thụ.
Mái tóc dài được búi lên gọn gàng, hàng lông mày được tô nét trở nên sắc bén, bên dưới là ánh mắt tinh anh, phảng phất trong đấy là sự uy nghiêm của một vị Tổng giám.
Vốn có chiều cao là lợi thế, nay lại thêm bộ cảnh phục càng tôn lên đôi chân dài miên man của Triệu Lam.
Thử nghĩ mà xem, ngay cả loại trang phục thiết kế vừa nhàm chán vừa kín cổng cao tường cỡ này mà vẫn không thể che bớt được đường cong hoàn mỹ trên cơ thể cô thì Triệu Lam có quấn khố vẫn sẽ đẹp.
Cố Thanh Hàn trong lòng điên cuồng gào thét.
Soái, quá soái, con mẹ nó chị ta điên rồi, sao có thể đẹp trai như vậy?
Mọi người đều bắt đầu thủ thỉ khen ngợi Triệu Lam, thấy cô chuẩn bị đi đến bàn trang điểm liền nhanh chóng tách ra hai bên tạo lối đi, duy chỉ có Cố Thanh Hàn còn đóng cọc hai chân tại chỗ.
Nàng không chút nhận thấy bản thân đang thất thố, cứ đứng trơ mắt ra nhìn cô, ngay cả khi nhân viên trang điểm gọi cũng không buồn phản ứng.
Triệu Lam liếc mắt đã bắt gặp gương mặt không thể nào ngốc hơn được nữa của Cố Thanh Hàn, liền đạp lên gót giày tiến về phía trước.
Nàng vẫn như cũ không nhích người ra khỏi bàn trang điểm, cô ngược lại cũng không đẩy nàng ra mà còn dựa sát người vào, một tay chống lên mặt bàn, một tay vòng ra sau eo Cố Thanh Hàn lấy thỏi son nằm ở gần đó.
Ép sát như vậy, tư thế của Cố Thanh Hàn lúc này chẳng khác gì đang ngồi hẳn lên mặt bàn, hơn nữa còn giống như đang bị vòng tay của cô ôm gọn trong lòng.
Nàng nỗ lực nuốt nước bọt.
Triệu Lam hạ thấp giọng, nảy lên ý niệm tiếp tục trêu chọc tiểu cá nóc, "Đẹp không?"
Cố Thanh Hàn gật đầu lia lịa, "Đẹp, nhưng mà son môi hơi lem kìa"
"..."
Sắc mặt cô trầm xuống.
Người kia vậy nhưng điếc không sợ súng, tiếp túc nhận xét, "Với lại cảnh sát thì không ai đi kiểu đạp gót giày cả"
"..."
Trong phòng bắt đầu xì xào.
"Nói chuyện kiểu gì vậy trời?"
"Con nhóc đó là ai vậy, sao nó lại dám nói Lam tỷ như vậy chứ?"
"Không biết, hình như là người mới, đúng là không biết trên biết dưới gì cả"
Triệu Lam đứng gần đó đều nghe thấy hết nhưng không hề bận tâm, cô cũng không trách mắng gì nàng, chỉ ngồi quỳ xuống chỉnh lại giày ngay ngắn, sau đó lại đứng lên hỏi, "Như vậy cô đã vừa ý rồi chứ?"
Cố Thanh Hàn hài lòng gật đầu, còn vươn tay ra giúp Triệu Lam chỉnh lại cổ áo lẫn cà vạt, động tác vô cùng chuyên nghiệp, vì đây vốn là việc nàng thường xuyên làm cho một người.
Làm xong Cố Thanh Hàn hơi nhếch khoé miệng nói, "Hoàn hảo"
"Phụt", Triệu Lam bị nàng chọc cười.
Cô chồm người lấy một chiếc nón cảnh sát treo trên giá đội vào cho nàng, còn không quên gõ nhẹ đầu nàng một cái, "Mau đi thay đồ đi"
Sau đó cầm theo thỏi son môi đi ra ngoài.
Cố Thanh Hàn chề môi, nhanh chóng nhận quần áo rồi chạy vào phòng thay.
Những đương sự còn lại có mặt:???
Này mẹ nó nếu là một nam một nữ thì khác gì là đang phát cẩu lương không?
Hai người sau khi thay đồ xong cũng không tiếp tục đùa giỡn nữa, bắt đầu nghiêm túc tập trung làm việc.
Phải nói đây là lần đầu tiên Cố Thanh Hàn đảm nhiệm một vai quan trọng như vậy, tất nhiên về mặt kinh nghiệm vẫn còn nhiều thiếu sót, vậy nên Triệu Lam đã tận tình hướng dẫn nàng, nhìn vào không khác một vị giáo viên đang giảng bài cho học sinh là mấy.
Triệu Lam miệt mài giảng giải, Cố Thanh Hàn vẫn luôn chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối, không bỏ sót một chữ nào.
Có chỗ cần lưu ý nàng lập tức dùng bút dạ đánh dấu lại, ghi chú một cách tỉ mỉ, mọi thứ đều cẩn thận cho đến chi tiết cuối cùng.
"Như vậy đã hiểu rồi chứ?", Triệu Lam ôn tồn hỏi.
"Ân", Cố Thanh Hàn gật đầu, bật ra lời khen xuất phát từ tận đáy lòng, "Chị đúng là rất giỏi phân tích tâm lý nhân vật"
Triệu Lam nhếch miệng cười, "Làm nhiều thì quen thôi, diễn viên thì nên như vậy, đây là điều kiện tối thiểu để trở thành phái thực lực được mọi người công nhận"
Hiện tại giới giải trí "người nổi tiếng" mọc lên như nấm.
Nào là võng hồng, streamer, game thủ, thậm chí có những người chỉ dựa vào việc đi cover bài hát của các ca sĩ khác mà cũng có thể thành hiện tượng.
Nói đâu xa xôi sang các lĩnh vực khác, ngay cả trong nghiệp diễn, nhiều người tự vỗ ngực xưng tên là diễn viên nhưng có được mấy ai là thật tâm với nghề? Được bao nhiêu người thật sự chú trọng chất lượng vai diễn mà mình đã và đang thể hiện? Hay chỉ đơn giản là đọc thuộc lời thoại trước máy quay thì liền cho là mình đã hoàn thành tốt? Điều này có thể đối với người khác là bình thường, không đáng kể, nhưng đối với những ai làm nghệ thuật chân chính như Triệu Lam lại cảm thấy như mình đang bị xúc phạm.
Cố Thanh Hàn là người có tố chất lại ham học hỏi, chịu thương chịu khó, Triệu Lam không muốn nàng chỉ là một "hiện tượng".
Không muốn nàng đi vào con đường diễn viên lưu lượng chỉ biết bán mặt vào những bộ phim mì ăn liền, những tác phẩm mà bản thân nó không mang lại một giá trị gì cả về mặt tinh thần lẫn nghệ thuật, vì như vậy sẽ rất phí phạm.
Với năng lực của Cố Thanh Hàn, nàng cần nhiều hơn thế.
"Này"
"..."
"Uy"
"..."
"Triệu Lam"
Cố Thanh Hàn đột nhiên đập vào vai khiến cô giật mình.
"Hả?"
"Đến giờ quay rồi, chị thả hồn đi đâu vậy?"
"À, không có gì", Triệu Lam nhàn nhạt lắc đầu, "Đi thôi"
Cô cùng nàng đi đến trước máy quay, Khổng Vũ nhìn hai người qua màn hình một lúc, gật nhẹ một cái ra hiệu bắt đầu, "Action"
Từ Cảnh Di tựa người vào bàn làm việc, dùng bật lửa châm điếu thuốc trên tay, tiêu sái đưa lên môi rít một hơi rồi phả nhẹ ra ngoài không khí, bộ dáng vô cùng thư thái.
Đột nhiên vật nhỏ đang ngậm trong miệng giống như bị giật lấy, trước mắt lại xuất hiện một dáng người cao gầy, giọng nói băng lãnh cất lên khiến nàng đánh cái rùng mình.
"Vẫn còn hút?"
Từ Cảnh Di nheo mắt nhìn cái người đang đứng ở đối diện mình.
Ngữ diệu này, thái độ này, ngoại trừ chị gái đáng kính của nàng ra thì còn có thể là ai khác đây? Mặc dù gương mặt cô vẫn còn bị làn khói thuốc bao phủ nhưng cũng không che đậy được vẻ mặt nghiêm nghị của vị Tổng giám này.
Biểu cảm nghiêm trọng như vậy Cố Thanh Hàn thậm chí còn chưa từng thấy chúng xuất hiện trên mặt Triệu Lam.
Cô gần như lúc nào cũng điềm tĩnh, chẳng mấy khi mà nổi nóng cả, mà cho dù có thì cũng sẽ không bộc phát tới mức này.
Quả thật người đứng trước mặt nàng bây giờ cứ như là một người xa lạ vậy.
Mà thôi, vẫn đang đóng phim mà cứ thả hồn vào những chuyện không đâu làm gì.
Cố Thanh Hàn vội lấy lại cảm xúc, may là còn chưa tới mức NG đấy, nếu không thì nàng chẳng biết giấu mặt vào đâu luôn.
Có khi còn bị Triệu Lam cười nhạo mình bất tài không chừng.
Từ Cảnh Nam nhíu mày nhìn dáng vẻ buông thả quá mức của em gái mình.
Từ Cảnh Di dạo gần đây không biết là học theo ai, nàng rất hay hút thuốc, đặc biệt là khi đương đầu với các nhiệm vụ khó nhằn, tần suất còn tăng lên gấp mấy lần.
Bất kể cô khuyên nhủ thế nào nàng cũng chỉ ậm ờ cho qua, đến giờ vẫn chứng nào tật nấy.
"Nga, Đại Từ, ngọn gió nào đưa chị đến đây vậy?", Từ Cảnh Di sáp lại gần ôm cánh tay chị mình, tựa đầu vào vai cô, giả đò cười ngốc.
Đối với Từ Cảnh Nam nàng chỉ cần sắm vai cô em gái khờ khạo nũng nịu một chút thì cô lập tức sẽ bỏ qua cho nàng.
Nhưng Tiểu Từ của chúng ta lại quên mất bản thân không còn là trẻ con nữa, cộng thêm công việc hiện tại là cảnh sát, khuôn mặt ngờ nghệch của nàng lúc này ngược lại càng khiến cho Từ Cảnh Nam muốn cho một đấm.
"Em đứng đắn lại một chút đi", cô chụp đầu nàng đẩy ra ngoài, "Vừa mới được thăng chức là Tổng thanh tra thì làm sao cho ra dáng một chút, để cấp dưới nhìn thấy kẻo bị cười cho"
"Ai da, chị làm sao vậy chứ, trước đây chị đâu có nhàm chán như vậy?", Từ Cảnh Di chán chường than vãn, nàng chỉ tay xung quanh văn phòng cho cô thấy, "Lại nói ở đây chỉ có chị em mình thôi, còn ai nữa đâu mà sợ, đứa nào dám lẻo mép em sẽ phạt nó"
"Hay quá ha, em còn chưa ra đưa ra hình phạt thì chị đã hạ cấp bậc của em vì tội lạm dụng chức quyền rồi đấy"
"Từ Cảnh Nam"
Ai kia bắt đầu giở trò giận dỗi, nhưng đối lại chỉ là sự thờ ơ của Tổng giám đại nhân.
Thấy người chị luôn cưng chiều mình nay lại trở nên nghiêm khắc với mình, còn cho mình ăn bơ, Từ Cảnh Di không phục, "Hừ, chị là đồ không tim không phổi"
Nàng tức giận quay mặt đi chỗ khác, Từ Cảnh Nam liền nắm cằm nàng kéo về lại hướng chính diện, bắt đầu giáo huấn, "Vậy cái đứa có phổi này sao mà không biết trân trọng và bảo vệ phổi của mình vậy hửm?"
Vốn dĩ em gái thấp hơn mình hơn nửa cái đầu, vậy nên lúc này Từ Cảnh Nam đang cúi xuống nhìn nàng, hai ngón tay chuyển từ cằm lên cặp má phúng phính, bóp nhẹ vài cái.
"Không phải đã hứa với chị là sẽ bỏ thuốc rồi sao?"
"Chị nói gì mà nghiêm trọng vậy? Đây chỉ là điếu thuốc đầu tiên của hôm nay thôi"
"Nga, phải vậy không?", Từ Cảnh Nam nhếch miệng cười, "Chị phải kiểm tra mới được"
Sau đó tay dùng lực một chút, hai bên khoé miệng của Từ Cảnh Di cũng bị hóp lại, cái miệng nhỏ lập tức chu ra, giống hệt như giao diện của một con cá nóc.
"Ị...ừng...ó...à...ăn...iếp...em....a"
Từ Cảnh Di điên cuồng múa may tay chân nhằm thoát khỏi móng vuốt của chị mình, nhưng dù có cố thế nào thì khuôn mặt nàng vẫn không thể nhúc nhích.
"Hửm, thì có ai ở đây ngoài chị em mình đâu, việc gì phải ngại đúng không?", cô cười lớn.
Từ Cảnh Di thở phì phò, "Ả...em...a "
Từ Cảnh Nam nhìn gương mặt ửng đỏ vì nổi cáu của nàng liền nới lỏng tay ra, bản thân cũng lập tức khôi phục lại vẻ nghiêm túc.
"Hôm nay đến tìm em không phải để đùa giỡn, mà là có chuyện quan trọng"
Từ Cảnh Di xoa xoa hai bên má của mình, không vui hỏi, "Chuyện gì?"
"Cắt!"
Khổng Vũ hô lớn, tiếp đó là một tràng pháo tay cổ vũ tinh thần, "Được rồi, hai cô vào nghỉ ngơi một chút đi"
Cố Thanh Hàn bỏ mặc Triệu Lam ở phía sau, nhanh nhảu chạy đến bên cạnh anh ta, "Khổng đạo, biểu hiện của tôi thế nào?"
Đây không biết là lần thứ mấy kể từ lúc khai máy đến giờ nàng hỏi anh ta câu này.
Cứ hễ hoàn tất một cảnh quay thì Cố Thanh Hàn đều sẽ lấy ý kiến từ đạo diễn và cả bạn diễn, vậy nên Khổng Vũ cũng không lấy làm lạ, càng không thấy phiền vì bị hỏi, ngược lại còn đánh giá cao sự nghiêm túc trong công việc của nàng.
"Cả cô và Tiểu Triệu đều rất tốt, phối hợp khá ăn ý hệt như trong buổi thử kính vậy, lần đầu diễn cùng nhau mà làm được như này đúng là hiếm thấy.
Có điều đoạn gần cuối Tiểu Triệu có hơi lệch khung hình một chút, lát nữa sẽ kết hợp quay lại cùng với phân cảnh sau"
"Ân, cảm ơn Khổng đạo diễn"
Khổng Vũ mỉm cười gật đầu.
Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến Cố Thanh Hàn cực kỳ hài lòng rồi, nàng cảm thấy bản thân thật là may mắn vì được quay phim với Khổng Vũ.
Nàng thích cái cách anh ta luôn giữ mình trong trạng thái vui vẻ, lúc nào cũng dành tặng lời khen ngợicho từng diễn viên khi đưa ra nhận xét.
Kể cả khi người đó làm không tốt, anh ta cũng sẵn sàng tìm ý hay để xoa dịu trước dù rằng bản thân Khổng Vũ là một người cực kỳ cầu toàn, mỗi thước phim anh ta quay ra đều bắt buộc phải hoàn mỹ nhất có thể.
Đây chính là kiểu đạo diễn mà diễn viên càng tiếp xúc thì sẽ càng dễ nâng cái tâm và cái tầm của mình lên, chẳng trách Triệu Lam lại thân với anh ta như vậy.
Cố Thanh Hàn đi lại chỗ Triệu Lam đang đọc kịch bản ngồi xuống bên cạnh một cách vô cùng tự nhiên, bâng quơ nói, "Ây da, sao mà khát nước quá chừng"
"Khát thì tự đi mua nước mà uống", cô trả lời nhưng mắt vẫn dán vào trang giấy.
Cố Thanh Hàn bặm môi lườm một cái, quay đầu ra đằng sau, nhất quyết không buông tha, "Không phải chị có cả một chiếc xe tiếp ứng luôn sao, chia cho vài ly nước coi"
"Nhưng tất cả đều là cà phê mà?"
"Cái gì bà đây cũng nuốt được hết á"
Nàng mới không quản nó là loại thức uống gì, miễn không phải thuốc sổ thuốc độc là được, khát muốn rồ người luôn rồi.
Triệu Lam cũng chỉ đành thở dài ngao ngán mà gật đầu.
Nhưng Cố Thanh Hàn còn chưa kịp đứng lên thì một lon nước chanh bỗng xuất hiện trước mặt nàng.
"Cố tiểu thư đang khát nước lắm nhỉ, tôi biết cô thích uống nước chanh nên đặc biệt chuẩn bị cho cô đó"
Chu Ân Tầm ôn nhu nhìn nàng cười, vẻ mặt hết sức thân thiện, nhìn không ra có chút địch ý nào.
"Cảm ơn"
Cố Thanh Hàn đưa tay cầm lấy lon nước, lập tức bị Triệu Lam ngồi bên cạnh nắm cổ tay lôi dậy.
Chu Ân Tầm thấy vậy liền mở miệng định nói gì đó nhưng đã bị Triệu Lam cắt ngang,
"À, cô có thể..."
"Không được"
Cô trừng mắt nhìn cô ta, lạnh giọng nói, "Xin lỗi nhưng bây giờ chúng tôi cần nghỉ ngơi và đọc kịch bản, không có thời gian rảnh để tâm sự với cô đâu"
Sau đó dứt khoát lôi Cố Thanh Hàn còn đang không hiểu mô tê gì đi về phía chiếc xe tải..