Tần Xuyên thấy mọi người chào hỏi một lượt liền mỉm cười một lần nữa dẫn dắt:
" Cách ngày bí cảnh mở ra còn một tháng, chúng ta tông môn vị trí lại tương đối gần cho nên các vị trưởng lão đề ra ngày xuất phát sau hai mươi ngày sau. Vì vậy hẹn các vị đến hôm nay không chỉ để giới thiệu mà còn để thông báo cho mọi người ngày giờ. Mong các vị tại đây sớm chuẩn bị tinh thần."
" Tần sư muội nắm bắt thông tin thật tốt, cảm tạ sư muội đã sớm báo cho." Một vị sư huynh trẻ tuổi tươi cười đáp lời.
" Ta nghe nói bí cảnh sắp tới chính là thịnh hội các tông môn. Từ cỡ nhỏ đến lớn sớm đã có cố định danh ngạch không ngờ lần này lại tăng bổ sung không ít." Trúc Phong cất tiếng.
" Tin tức chính xác sao, ta lâu ngày bế quan thật sự không hay biết bí cảnh lần này đặc sắc." Một vị thanh tú nữ tu tò mò hỏi.
" Không sai, ta cũng nghe nói như vậy. Chúng ta tông môn trước nay cử ra đều là con số này, quả thực trái ngược với sự phấn khích của bên ngoài."
Tạ Ngọc yên lặng rất lâu lúc này đột nhiên cất tiếng:
" Lần này có thể còn có sự xuất hiện của ma môn."
Hắn vừa dứt lời, xung quanh liền trở nên náo động:
" Ma tu? Nam vực người cũng tham gia sao?!?"
" Ta đi! Ác liệt như vậy, ta thực sự tò mò lần này xuất hiện là thứ gì?"
" Không phải lần trước bí cảnh đã xuất hiện tiên khí sao? Vì thế mà đứng hàng đầu cỡ trung tông môn lại có thêm một vị trí."
" Tạ sư huynh nói đúng hay không chờ đợi bí cảnh mở ra không phải biết. Trước mắt các vị cần chuẩn bị kỹ càng, tông môn truyền xuống lệnh đệ tử cần bảo toàn bản thân. Tranh đấu dứt khoát hạn chế tham gia, tông môn sẽ coi trọng!" Tần Xuyên theo sau đáp lời, trên khuôn mặt vừa lúc biểu lộ biểu cảm nghiêm túc. Có trời mới biết nàng sắp không thể nhẫn nhịn đám người này. Biểu cảm ai nấy đều phòng như vậy liệu có thể hợp tác sao? Đều là tông môn đệ tử còn có thể trực tiếp làm hại đối phương?
" Hôm nay liền đến đây, các vị hẳn cũng đều đã có chủ ý. Tần Xuyên cũng không cố giữ mọi người ở lại..."
....
Chung Ly là người cuối cùng rời khỏi, trước khi rời đi nàng nhìn Tần Xuyên cố tình nói chuyện:. Chính chủ, rủ bạn đọc chung ﹛ 𝒯𝑅uM𝒯𝑅 UYE𝙉.𝘃n ﹜
" Sư tỷ đã biết được chuyến này bí mật phía sau vì sao không báo cho mọi người?"
Tần Xuyên nhìn nàng sau đó lắc đầu:
" Sư muội hẳn cũng đã rõ, tông môn ra chỉ thị bảo toàn nhân số. Biết nhiều chưa chắc đã tốt." Hơn nữa ta sư phụ luôn miệng rặn rò cốt lõi rèn luyện, chính là không cần đề tính mạng bản thân ra tranh đấu.
Chung Ly hơi nhướng khoé môi đáp:
" Sư tỷ lần này ắt là người dẫn đầu, phía sau chiếu cố đoàn đội đều phải nhờ đến sư tỷ."
" Hơn nữa tranh đấu không phải muốn tránh là được cho nên Chung Ly kiến nghị sư tỷ nên chuẩn bị trước toàn vẹn kế hoạch. Làm phiền sư tỷ, sư muội cáo từ." Nói xong nàng rạng rỡ nhìn Tần Xuyên sau đó cúi chào trở về Minh Duyệt phong.
Để lại phía sau vị Tần sư tỷ đau đầu suy tính.
———
Quay lại quen thuộc bế quan thất, Chung Ly điều chỉnh trạng thái tu luyện. Cảm nhận bản thân luyện khí bảy tầng còn cần thời gian đột phá, nàng quyết định trước mắt tăng lên luyện thể.
" Một gốc cây Toái Bổ thảo, đủ cho ta chủ động tiến vào luyện thể ba tầng."
Nhìn quý hiếm linh dược trước mắt, nàng không hề chần chừ mà đập nát nó. Thảo bị dập nát liền phát ra hương thơm mê người, đưa vào miệng hương vị lại vô cùng khó tả. Nhưng khó ăn đến mấy cũng không thể nhổ ra nếu không nàng chính là gia tộc duy nhất người - mắc bệnh công chúa.
Dược tiến vào bụng liền toả ra khắp thân thể. Cảm giác từ ấm áp đến nóng rực tràn đến, toàn thân đổ mồ hôi nhớp nháp khó chịu.
Tưởng tượng giống như tự giam mình trong một lò nung, đến khi cơ cắp đạt độ cứng tuyệt vời mới có thể ra lò triển lãm.
Hai mươi ngày dài đằng đẵng trôi qua, Chung Ly trong bế quan thất cuối cùng cũng đạt đến bước "phá lò ra ngoài". Nàng toàn thân cơ bắp chợt phồng lên đỏ rực, giống như có thể dùng một cú đấm phá tan vạn vật.
Cơ bắp phồng lên cũng không lâu, chờ một lát nó liền trở về bình thường chỉ là màu sắc vẫn không hề thay đổi, đỏ rực như một loài yêu thú giáp xác mười chân* sau khi hấp chín.
(*): Tôm.
Mới ra khỏi cửa điện bên ngoài đã ồ ạt lao đến hạc giấy đưa tin, nàng nhanh chóng tóm lấy đọc một lượt sau đó triển khai độn tốc lao nhanh đến nơi tập kết đệ tử.
Trên người đỏ rực kỳ lạ cho nên nàng đã phủ thêm một tấm áo choàng. Lướt qua rất nhiều khuôn mặt ai cũng không thể nhận ra nàng là Chung Ly Minh Duyệt phong.
Đến nơi, người đã gần đông đủ. Ứng Nguyệt và Tạ Ngọc đứng một góc đang nói chuyện hoàn toàn không phát hiện nàng đi tới.
" Gửi cho Chung Ly nhiều hạc giấy như vậy cũng chưa thấy xuất hiện. Không phải là vẫn đang bế quan chứ?!?"
" Nếu không để Tiểu Vũ nhà ngươi đi báo tin." Tạ Ngọc ra chủ ý.
" Vẫn là thôi đi, Tiểu Vũ gặp A Lân cùng Tử Đằng liền chưa bao giờ ngừng chiến tranh. Để nó đi báo tin chính là tự gây rắc rối~"
" Ngươi mang theo Tiểu Vũ sao?" Một người phủ áo choàng đen bên cạnh đột nhiên cất tiếng, trực tiếp làm Doãn Ứng Nguyệt giật mình.
(Tiểu Vũ: Khổng tước của Doãn Ứng Nguyệt.)
Tạ Ngọc một bên chỉ cười không nói chuyện, hắn tóc sau vài năm đã mọc đầy đủ. Đứng một chỗ cũng có thể khiến cho người khác bất giác nín thở.
Chung Ly giơ lên tay vỗ vai Ứng Nguyệt:
" Ngươi đồng bạn ở bên cạnh cũng không nhận ra, nếu ta là kẻ thù một kiếm đã có thể lập tức kết liễu ngươi."
Bấy giờ Ứng Nguyệt mới bá lấy cổ nàng mắng:
" Ăn mặc thành như vậy có thể trách ta sao? Ngươi trước nay không phải chẳng mấy thích y phục đen. Hôm nay còn phủ kín như vậy?"
" Tránh nắng đi, là nữ tử đều sợ đen hơn nữa ta còn là một đại mỹ nhân, sao có thể không bảo hộ?"
" Ngươi phơi nắng 300 năm cũng không thể biến đen, xem này sờ vào cơ bắp đã rắn chắc như vậy. Thành tựu hẳn là đã có."
Chung Ly để mặc nàng ấy bá vai bá cổ gật đầu:
" May mắn vừa kịp lúc, luyện thể ta đã có một chút tăng tiến."
Tạ Ngọc nghe thấy cũng gật đầu khen ngợi:
" Có cố gắng, mấy năm nay ngươi đã bỏ phí không ít thời gian."
" Ta tất nhiên cố gắng, nằm ngủ cũng có thể học hành chăm chỉ đâu." Có trời mới biết nàng hai năm nhìn ngắm trận văn đến kinh hãi. Cho dù thần thức thăng tiến không ít nhưng bỏ phần lớn thời gian cho một việc chính là không quá hiệu quả. Cũng may kiếm đạo vừa lúc theo kịp nếu không nàng thật sự sẽ bị đồng lứa đệ tử bỏ lại phía sau.
Ba vị bằng hữu đang mải mê nói chuyện thì một âm thanh đột nhiên cắt ngang:
" Đông đủ, Thanh Hà đệ tử nghe lệnh: Tiến lên pháp bảo."
Nghe thấy giọng nói này cất lên, ai nấy đều ngoan ngoãn nghe theo lần lượt tiến vào pháp bảo.
Lần này tông môn cử đi một vị nguyên anh kỳ đại trưởng lão hộ tống nhóm đệ tử. Nghe nói vị này chiến lực rất không tồi vì vậy được cử ra cũng là để tông môn trấn áp ngo ngoe rục rịch các thế lực.
....
Mấy người Chung Ly theo sau tiến vào pháp bảo. Khác với biến ảo khôn lường bàn cờ lúc nhập môn. Lần này tông môn xuất ra pháp bảo chính là nổi tiếng một thời Thiên đỉnh, nó phẩm chất tương đương cao, là một kiện bán tiên khí.
" Tông môn lần này ra tay thật lớn, là muốn đánh đòn phủ đầu với các thế lực?"
" Coi là vậy đi, ta thấy rất tốt."
" Haha, ta cũng thấy như vậy. Ít nhất một chúng đệ tử chúng ta cũng có thể được rát vàng mặt mũi đâu."
Chung Ly yên lặng nghe vài người cười nói, sau lớp áo choàng là khuôn mặt trầm tư không tỏ vẻ.
....
Không gian trong kiện bán tiên khí này rất lớn nhưng so với Sinh Tử bàn cờ nàng vẫn có chút cảm thấy không bằng. Không lẽ kiện bàn cờ kia chính là tông môn trí bảo?
Điều này nàng không thể biết vì sư phụ không chịu nói, cho dù nàng gặng hỏi đến mức nào.
Đang lúc ngẩn người thì một tu sĩ đột nhiên tiến gần nàng. Tay sắp chạm đến vai Chung Ly liền bị nàng tránh khỏi. Chung Ly cách một lớp áo choàng nhìn người đến,
" Hoắc Kiến?"
" Đúng vậy, ngươi chính là Chung Ly Minh Duyệt phong?"
" Là, Hoắc sư huynh tìm ta có việc?" Phủ kín như vậy còn nhận ra nàng, quả nhiên nàng hai đồng bạn không được.
" Tần sư tỷ đã tập hợp mọi người cùng nhau phân tích kế hoạch. Ngươi có đi?"
" Tất nhiên, sư huynh đi trước liền hảo, ta sẽ lập tức theo sau." Nàng từ lúc tiến lên pháp bảo liền tách ra hai đồng bạn tự mình đi dạo. Không ngờ lại tình cờ gặp được vị nổi tiếng thân truyền Hoắc Kiến này. Hắn cũng là kiếm tu, không biết cảnh giới kiếm đạo đã đạt đến đâu?
Hoắc Kiến gật đầu sau đó đi trước, Chung Ly không chần chừ theo sau. Nàng trong đầu có chút mơ màng nghĩ, đánh giá một lượt hai mươi mốt đệ tử tham gia lần này. Đột nhiên mũi bị va vào v@t cứng rắn khiến nàng bất giác tỉnh táo lại. Ngẩng đầu lên mới phát hiện Hoắc Kiến không biết từ khi nào đã dừng lại. Hắn cảm nhận phía sau lưng bị va chạm liền quay lại nhìn nàng.
" Xin lỗi sư huynh."
" Không sao, hơn nữa chúng ta bằng tuổi nhau tu vi cũng gần tương đương, không cần gọi ta là sư huynh."
Chung Ly giật mình, trong ấn tượng của nàng người này rất kiệm lời. Bây giờ không lẽ hắn muốn nàng xưng hô hắn bằng tên thật? Ha, nàng trước nay lại không phải người ngại ngùng khách sáo.
" Tốt, Hoắc Kiến." Đi thôi nếu không Tần Xuyên sẽ sốt ruột.
Hoắc Kiến gật đầu nhìn nàng sau đó tiếp tục trầm ổn dẫn đường.
...
Đến nơi, mọi người đã đông đủ, Tạ Ngọc đang chán nản nhìn thấy nàng đi đến cùng Hoắc Kiến liền đánh giá hai người. Sau đó lại tiếp tục chán đến chết nghe xung quanh đệ tử nói chuyện.
Thấy hai vị còn lại cuối cùng cũng xuất hiện, Tần Xuyên liền hắng giọng thông báo:
" Các vị, Tần Xuyên mấy ngày này đã nghĩ ra một chủ ý. Mong các vị cùng ta đề ra ý kiến."
" Được rồi, Tần sư muội ngươi trực tiếp nói ra liền hảo, không cần lấp lửng." Một vị nữ tu theo sau cất tiếng.
Chung Ly nghe người vừa nói chuyện liền nhíu mày. Người này tu vi luyện khí tám tầng so với Tần Xuyên không hơn không kém. Nhưng Tần Xuyên là nguyên anh thân truyền, bối phận tất nhiên cao hơn, bị gọi một tiếng sư muội thật sự quá đáng. Hơn nữa nàng ấy còn đang tạm thời đảm nhận vị trí dẫn đầu, đây là muốn hạ bệ Tần Xuyên?
" Vị sư tỷ này chắc hẳn tuổi tác rất lớn, xưng hô ra miệng lập tức khiến người khác kính trọng." Chung Ly ngả về phía trước cất lời.
" Ngươi? Lại là ai, dám nói ta lớn tuổi, mắt mù sao?"
Nữ tu nghe được hậm hực trách móc nàng.
Chung Ly vẫn đang phủ kín áo choàng cho nên người này nhất thời nhận không ra nàng cũng không lấy làm lạ.
" Vẫn còn rất sáng đâu, nhìn quanh nơi này có thể kêu Tần sư tỷ một tiếng sư muội tu vi đều không thể tranh cãi. Vì vậy Chung Ly cho rằng sư tỷ tuổi tác ắt hẳn rất lớn, người ta nói rằng sống lâu rồi mới có thể dạy dỗ người khác, không phải sao?"
" Ha, ta còn tưởng là ai hoá ra chính là Minh Duyệt phong nổi tiếng giết người như ma sao?" Nghe nàng mỉa mai xong, nữ tu tức giận đỏ bừng mặt lớn tiếng.
Người này bị lừa đá vào đầu hay thực sự có kẻ đứng sau? Nói chuyện ngu ngốc như vậy còn có thể đến đây? Chung Ly thầm nghĩ.
" Thế nào gọi là giết người như ma? Tông môn sớm đã làm rõ, ngươi là mắt mù hay cố tình giả điếc?" Doãn Ứng Nguyệt thấy bằng hữu bị bôi xấu liền phẫn nộ.
" Nội môn Giản Tình, nổi tiếng cậy thế ức hiếp người. Không ngờ có ngày có thể thấy ngươi ức hiếp lên đầu thân truyền đệ tử. Bái phục." Tạ Ngọc cũng theo sau lên tiếng.
Thấy bản thân bị liên tiếp sỉ vả, Giản Tình tức giận đứng dậy đập bàn mắng:
" Các ngươi mới chính là cậy thế ức hiếp người. Vì cái gì chúng ta phải nghe theo các ngươi chỉ đạo? Không tự xem lại mặt mũi mình, trên người lại có thể có được mấy cân mấy lạng?"
" Phải, chúng ta mặt mũi còn rất trẻ. Nói ngươi già ngươi còn cãi lại, không phải bây giờ đã tự thừa nhận sao?" Chung Ly bật cười nói.
A, cãi nhau với loại người này, hoá ra nàng vẫn trẻ con như vậy~