Tử Di

Chương 80: 80: Ma Chủng





Chung Ly tức giận, bên tai ù ù xen lẫn tiếng cười cợt, nam nhân chứng kiến một người một thú tình cảm liền càng hung ác nhìn về phía nàng.

Hắn muốn thu phục A Lân cho nên Chung Ly thân là tiền nhiệm chủ nhân chắc chắc phải chết.

Cho dù nàng không sợ hãi thì thế nào, chỉ là bỏ qua một miếng mồi thu về một con thần thú, là ai đều cảm thấy rất hời.

Mắt đã lờ mờ, nàng chỉ kịp xoa thân kiếm thì thầm:
" Một giọt tâm đầu huyết chỉ có thể ra một lần kiếm chiêu, ngươi quá keo kiệt!"
Kiếm chợt rung lên rồi yên lặng, nam nhân cũng đã đi đến trước mặt Chung Ly.

Hắn ngồi xổm xuống xoa nàng má trái âm u nói:
" Thịt chất non mịn như vậy nhưng đáng tiếc là một kẻ cứng đầu.

Ngươi vì cái gì không sợ?"
Nàng rất muốn sỉ vả ác nhân nhưng cổ họng lại không thể phát ra âm thanh.

Cổ nàng bị từ từ nắm lấy, bàn tay to lớn dần dần siết chặt lại.

Lão tặc đến lúc này vẫn chưa chịu từ bỏ làm nàng chán nản, thật tham lam.
Hơi thở bị nghẹn lại, sắc mặt từ trắng bệch chợt đỏ bừng, đồng tử dần dần tan rã nhưng Chung Ly vẫn cố nặn ra một nụ cười, môi mấp máy hai từ.

||||| Truyện đề cử: Thầm Lặng |||||
Điền lão tặc nheo mắt nhìn nữ hài đã cận kề cái chết nhưng vẫn dám coi thường hắn.

Cơn tức giận trong lòng chợt lớn, tay phát động linh khí quyết định bẻ gãy cổ to gan nữ hài thì lúc này kiếm trong lòng Chung Ly chợt vụt chạy thoát khỏi, đâm đến hắn trong gang tấc.

Sự việc đột phát bất ngờ khiến Điền gia chủ không kịp chở tay bị kiếm chiêu đâm đến.

Hắn quanh thân lớp màng phòng ngự bị phá huỷ, tia sét dữ dằn siết lấy cổ hắn khiến Điền lão quái vội thả cổ Chung Ly ra chống đỡ.

Lôi dữ dằn bao lấy quanh thân hắn, kiếm khí sắc bén lao đến hắn tâm mạch liền bị vận tộc lớn dòng khí vây lại không thể đột phá.

Lôi trước nay khắc tà hơn nữa trên người hắn còn cất giấu thuần âm ma vật càng khiến bản thân bị đè chặt gắt gao.
Nam nhân hung ác phóng ra toàn thân linh khí thổi tan triền quanh người hắn lôi kiếm khí.


Hắn dữ tợn đứng thẳng dậy, chân cùng lúc muốn lao đến giết chết Chung Ly.

Nhưng trước mặt hắn bây giờ chỉ còn một đống bụi linh thạch, người không biết đã chạy thoát từ lúc nào.

Chung Ly nhân lúc nói chuyện với Tương Dao đã nuốt xuống không ít đan dược trị thương, lại gặng hỏi nàng ta cuộc đời để kéo dài thời gian chữa trị.

Lúc sau lại cố tình trọc tức Điền gia chủ khiến hắn chỉ chú ý trêu cợt khuôn mặt của nàng mà không biết rằng bàn tay cụt ba ngón sớm đã nắm sẵn trung phẩm linh thạch.

Cũng may hắc kiếm còn lương tâm, giúp nàng lấy ra chút thời gian chạy trốn.

Ôm theo A Lân độn tốc như bay chạy trong hành lang, nàng yêu thú đã mất đi ý thức hoàn toàn cho nên đặc chế yêu thú túi nó đã không thể vào.

Yêu thú túi này kết nối thần thức của Chung Ly và A Lân cho nên nó mới có thể tự do ra vào.

Lúc này nàng lại chỉ đành bất lực ôm theo tiểu kỳ lân chạy trốn.

Tương Dao đã nói: đường hầm này xây ra không chỉ để Điền tộc lẩn trốn mà còn để săn mồi.

Vậy nên nó ắt hẳn sẽ dẫn ra ngoài!
" Phồn Đan, cầu ngươi nhiều phúc, lão tặc từ đầu đến cuối đều không để ý đến ngươi ngất xỉu ở một góc.

Hắn bây giờ đã tức giận mờ mắt càng sẽ không quan tâm một con cá đã nằm trên thớt mà ắt sẽ theo kẻ đang lẩn trốn là ta."
Sự việc đúng như Chung Ly dự đoán, Điền gia chủ phát hiện tiểu kỳ lân và Chung Ly chạy trốn thực sự không màng đến đang nằm trong góc Phồn Đan mà tức giận vô cùng đuổi theo một người một thú.
Chung Ly biết nàng thương thế nặng chạy không được xa hơn nữa mới ngừng đổ máu vết thương lại lần nữa nứt toạc, nhỏ giọt theo bước chân của nàng.

" Đường hầm này cuối cùng sẽ dẫn đến đâu.

Ta...!đã muốn sức cùng lực kiệt..."
Lời nói thầm vừa ra khỏi miệng ông trời như đã thấy được sự đau khổ của nàng mà thả xuống ánh sáng hy vọng.

Một đốm lửa xanh hiện lên phía cuối đường, cũng vừa lúc chiếu sáng cánh cửa dẫn ra thế giới trên mặt đấy.

Bóng ma chơi càng lúc càng nhiều cũng chiếu rõ trên vách đá cửa hầm.

Chung Ly thấy được hy vọng sức lực toàn thân chợt bùng nổ lao băng băng đến cửa động.


Vô vàn đốm lửa ma chơi nhường đường cho nàng chạm đến nắp động.

Chung Ly dùng tay đẩy mạnh, không có tác dụng.

Nàng cũng không nản trí vận dụng chút linh khí ít ỏi cuối cùng nhập vào cửa nhưng nắp động chỉ loé lên ánh sáng trận pháp rồi lập tức dập tắt.

Ánh sáng trong mắt Chung Ly dần tắt đi, từng mảnh ma chơi bị thổi tan dần.

Đến khi chỉ còn đốm sáng đầu tiền sát ý cũng đã đến trước mặt nàng.

Lúc này thời gian như ngừng trôi, từng hình ảnh hiện lên trong mắt Chung Ly, thế giới trước người thân, cha mẹ kiếp này, các đồng bạn, sư phụ, Tạ Ngọc mất tích thậm trí còn có Phồn Đan không biết sống chết và cả tiểu cô nương A Nhược.

Nếu nàng chết thì A Nhược cũng sẽ nằm xuống giống như tiểu cô nương mẫu thân...Nàng! Chung Ly sẽ không ngã xuống ở nơi này!
Thân thể thu về toàn bộ cảm giác, cốt cách trở về trạng thái thuần nhiên ban đầu.

Trong óc dần hiện ra cảm giác năm ấy, lúc nàng lần đầu tiên đánh thắng một hồn binh.

Quanh thân không khí lập loè lôi điện, tiểu ma chơi sợ hãi trốn trong một góc chứng kiến thiếu nữ nhắm chặt hai mắt.

Trên khuôn mặt nét ngây thơ hiện ra, xung quanh không gian cộng minh, nàng có thể bắt giữ mỗi một sự vật hành động.

Đó là thuần xúc trạng thái chỉ xuất hiện khi con người ta phủi bỏ tất cả hiện thực, chỉ tiếp nhận duy nhất thiên đạo, thấy được khi mỗi đứa trẻ ngây thơ vừa mới chào đời.

Chung Ly lần đầu tiếp xúc với tu tiên giới cũng là cảm nhận này: ngây thơ mới lạ, tò mò, có thể tiếp nhận mọi thứ.

Hơn nữa nàng năm đó lấy về mảnh hồn, tiếp nhận lôi linh.

Hậu quả là bị thiên đạo theo dõi nhưng sao không phải là cơ hội để nàng tiếp xúc càng gần hơn với nó đâu.

Lôi sinh ra từ thiên đạo, người mang lôi linh căn bẩm sinh đã có thể dễ dàng hơn người khác chạm đến bản chất.
Trúc cơ hậu kỳ Điền lão quái đã đuổi đến cuối đường, hắn khởi động linh khí lao vun vút đến Chung Ly.

Nhìn không biết tự lượng sức nhân loại, hắn coi thường hung ác cười.


Trong đầu đã hiện ra viễn cảnh nàng dưới hắn nắm tay biến thành một đống thịt nát.

Nhưng lúc này, hắn tươi cười đột nhiên cứng lại.

Chung Ly nắm tay nhỏ bé chặn lại hắn to lớn bàn tay, cách một centimet hai bên nội lực va chạm.

Nắm tay thiếu nữ mềm dẻo dễ dàng xâm nhập phá vỡ hắn phòng ngự linh khí.

Linh khí trước nay sắc bén lúc này lại dễ dàng cho phép lôi điện xâm nhập.

Đến khi một tia lôi điện chạm đến hắn chân thật da thịt, Điền gia chủ liền bị ném văng về phía sau đâm vỡ liên tiếp hàng trăm thạch nhũ.

Hắn bàng hoàng khuôn mặt chứng kiến Chung Ly nhanh nhẹn thu về tay, lại lấy ra thiết lệnh bài của Điền gia dán lên cửa động.

Cửa nhanh chóng bị mở ra, nữ hài nhanh nhẹn lao ra ngoài.

Trước khi hoàn toàn biến mất, hắn vẫn có thể nhìn rõ nụ cười chiến thắng trên khuôn mặt Chung Ly.
Điền Vụ thực sự tức giận không nhẹ, gầm lớn một tiếng, thạch nhũ trên vách liền lả tả rơi xuống.

Hắn lay thân mình cũng đuổi theo ra ngoài động,
" Ta sẽ không tha cho kẻ dám mạo phạm cả Điền tộc."
Chung Ly vụt ra khỏi động còn kịp vớt theo tiểu ma chơi.

Bên ngoài trời vẫn chưa sáng, trong không khí lại xen lẫn mùi máu tươi.

Vội nhẩm đọc siêu độ kinh với đốm sáng xanh nàng liền lao vun vút chạy đi, để lại bốn từ: Cảm ơn các ngươi trôi nổi trong không khí.

Tiểu ma chơi xoay một vòng rồi từ từ tan rã, chấp niệm thoát khỏi nơi đường hầm tăm tối đã hoàn thành, nó hoà mình vào thiên địa biến mất.

Chung Ly vừa gia tốc vừa bỏ thêm ẩn nấp che giấu phù chú pháp bảo.

Sau lần ăn đau ở Tây rừng rậm, nàng đã không tiếc tiền bổ sung rất nhiều gia tốc cùng ẩn nấp vật phẩm.

Để tránh khỏi trúc cơ hậu kỳ tu sĩ quả thật là nằm mơ nói mộng nhưng chưa đến bước đường cùng đã đầu hàng, tu cái gì tiên?
Từ xa hàng trăm lưỡi dao gió đã lao đến phía sau Chung Ly, nàng liền khởi động ba tầng bát bảo kính lấy được từ lần bị đánh cướp trước rồi nhét kiếm lại sau lưng.

Không ngoài dự đoán, hạ phẩm linh khí trực tiếp bị nứt vỡ, ba tầng phòng ngự dễ dàng bị đâm thủng.

Lưỡi dao gió tung hoành lao về sau lưng Chung Ly muốn biến nàng thành rách nát con rối.
Nàng biết mình không thể tránh khỏi liền cắn răng tiếp tục lao về phía trước.

Lúc này nếu dừng lại từ cách tử vong chỉ nửa bước sẽ thành lập tức đưa cổ cho kẻ thù chém.

Lưỡi dao gió đâm vào nàng da thịt, vết thương sâu đến mức thấy cốt, một vài lưỡi dao va chạm vào thân kiếm liền tiêu không nhưng phần lưng của Chung Ly đã phủ kín miệng vết thương.
Mím môi bước thêm hai bước, nàng cuối cùng cũng thẳng tắp ngã xuống.

Trên môi chỉ kịp một nụ cười cay đắng sau đó ánh sáng đã biến mất.
Điền Vụ hạ xuống đất, thu lại điệu bộ tức giận hấp tấp, cố thể hiện ra dáng vẻ phong độ chậm rãi bước đến hắn cho rằng đã chết người.

Hơi thở mỏng manh, tử khí bao trùm, vậy nơi đây sắp có thêm một con ma chơi.

Dám xâm nhập hắn Điền gia, quả thực là to gan đạo tặc.
Hắn từ từ nhấc chân dẫm lên ngực Chung Ly, muốn dùng một chân đạp nát tiểu cô nương.

Nhưng lúc này A Lân bản năng động vật thức tỉnh lại, nó hung ác lao đến cắn xé bàn chân đang giẫm lên người A Ly.

Điền Vụ một lần nữa bị đột ngột tấn công đã có cảnh giác từ trước.

A Lân mới chạm đến hắn chân đã bị một cước đạp ra ngoài.

Tuy nhiên lần này lực đạo không lớn, hắn tất nhiên không muốn đá chết một con thần thú.

Dù sao sau này vật nhỏ này cũng sẽ trở thành hắn sủng thú, nó tiền nhiệm chủ nhân sắp biến thành một nắm đất.

Nhưng ông trời không kịp cho hắn hả hê quá lâu, còn chưa kịp thu lại nụ cười sung sướng, Điền Vụ đã bị một mũi tên lao vun vút đến cố định.

Khắp mình chợt bị hạn chế hành động, hắn khó khăn tránh được mũi tên, toàn thân liền đổ mồ hôi lạnh.

Người mới xuất hiện lại có thể hoàn toàn áp đảo hắn.
Còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, mũi tên lại không chần chờ một lần nữa tiến đến.

Lần này ba mũi tên cùng lúc xuất hiện từ ba hướng khác nhau vây khốn Điền Vụ.

Hắn vội liên tiếp ném ra mười lưỡi dao gió muốn chém đứt tên nhưng phong linh khí vừa thả ra đã bị đâm tán loạn.
Thấy lâm nguy, Điền Vụ lôi ra một bao bố tung lên không trung.

Bao được khởi động liền biến lớn cũng vừa đủ bao trùm ba mũi tên phạm vi.

Hắn còn chưa kịp thở phào, trùm tên đã trực tiếp xuyên thủng bố bao uy thế không giảm lao về phía hắn.

Cảm nhận không thể chống lại, Điền gia chủ vội lôi ra vật mà Chung Ly không kịp nhìn thấy trước đó.

Nó được lấy ra từ trái tim của Tương Dao, hình dạng của nó chiếu vào mắt nam tử dùng cung ẩn nấp nơi tối tăm chợt khiến hắn nhíu mày: " Ma chủng?".