Tử Di

Chương 72: 72: Hoả





Tạ Ngọc và Chung Ly ẩn nấp ở một góc xem hai tỷ muội đối thoại, càng nghe càng cảm thấy hoang đường.

Đây thực sự là ruột thịt tỷ muội?
Trúc cơ nữ tu nói xong trở tay nắm lấy cổ tiểu cô nương sau đó trận pháp hoạt động lại mở ra một hố đen liền thẳng tay ném muội muội mình vào.

Trong miệng lẩm bẩm:
" Đã có lại trí nhớ thời gian ngắn như vậy.

Đừng trách ta, ta là muốn tốt cho ngươi, luyện hoá ngươi lại một lần nữa."
Nói xong nàng ta lấy ra trong túi đồ vật gia cố lại trận pháp.

Làm xong tất cả mới đi đến bụi hoa đỏ Tạ Ngọc phát hiện ngày hôm qua ngồi xổm xuống.

Đất dưới gốc hoa nhanh chóng bị đào lên, hiện ra phía dưới là một bộ xương tiểu hài tử, hoa cắm rễ vào cốt nở rộ.

Chung Ly hít một hơi lạnh chứng kiến toàn bộ, đột nhiên nữ tu như có phát hiện nhìn thẳng về phía ẩn thân hai người họ.

Trong tay là một luồng sương đen lao thẳng đến.

Kỳ lạ là pháp thuật đụng vào phá huỷ một góc tường viện nhưng cũng không phát hiện ra điều gì lạ thường.

Nàng ta nghi ngờ đứng lên quan sát kỹ lưỡng, thật sự không thấy dấu tích kỳ lạ mới bỏ qua tiếp tục tiến đến tiểu hài cốt.
Tạ Ngọc bên này đã ôm Chung Ly nhảy lên một thân cây gần đó, cũng may họ kịp thời tránh đi đòn tấn công.

Vừa lúc khí tức dao động dao động lại được che dấu bởi pháp thuật đâm đến.
Chung Ly yên lặng ngồi trong lòng hắn, không dám tiếp tục tuỳ tiện hít thở.

Nếu bị nghi ngờ lần nữa e rằng tính mạng khó thoát.
Bên kia nữ tu trúc cơ vươn tay vói vào xương cốt lấy ra một trái tim đen.

Trong tay nàng ta phủ kín màu đen pháp thuật từ từ dung nhập vào đồ vật, ngoài miệng lẩm bẩm chú ngữ phức tạp.

Nàng không dám lắng nghe quá kỹ bởi vì vừa rồi mới chỉ nghe một đoạn, đầu nàng đã bắt đầu đau.

Cắn chặt môi khiến mình nhẫn lại, cuối cùng chú ngữ cũng kết thúc.

Đặt lại trái tim về vị trí cũ nữ tu phủ lên đất sau đó phất tay áo rời đi.


Nàng ta xoay người quá nhanh khiến khăn che mặt lộ ra một góc.

Đều là tu luyện người Chung Ly và Tạ Ngọc sao có thể bỏ qua không nhìn thấy.

Che dấu dưới khăn là một khuôn mặt quái vật, làn da nhăn nheo phủ kín đốm xanh còn có lông đen mọc từng cụm.

Trái tim nàng đập mạnh vội nhắm lại mắt, xấu thành như vậy quá doạ người, cần thiết che mặt! Tự lẩm bẩm trong lòng xong nàng lại nghĩ: Không lẽ Điền gia người đều đã biến thành như vậy?
Đợi cho nữ tu rời khỏi một lúc, Chung Ly và Tạ Ngọc mới nhảy xuống.

Cẩn thận bước đến sân, trận pháp yên ắng.

Không khí yên tĩnh bao trùm khiến hai người bất giác nín thở.

Nhìn về phía bụi hoa vừa rồi Chung Ly nói ra suy đoán:
" Đó là xương cốt của tiểu cô nương Mai Nhi?"
" Hẳn là, dùng trái tim phong ấn linh thể, khiến nó trở thành một phần của trận pháp." Tạ Ngọc gật đầu nói.
" Thông tin chúng ta nắm bắt từ đầu đến giờ quá tạp.

Nhưng vừa nãy nghe ra được đôi tỷ muội này nói chuyện.

Ta suy đoán bảo vật trong miệng tiểu cô nương đã biến toàn bộ huyết mạch trong phủ thành quái vật.

Linh Lăng thảo có lẽ là liều thuốc kiềm chế tác động của thứ đó!"
Tạ Ngọc đồng ý, sau đó nói thêm:
" Ta quan sát mấy ngày nay, trong phủ người đều không thể hoạt động ban ngày.

Ánh mặt trời chắc hẳn là một nguyên nhân, hơn nữa sợ hãi cùng cục mới có thể thoả mãn kiểu quái vật này."
" Mặt trời tắt mới ra ngoài kiếm ăn, nô bộc trong phủ còn có phàm nhân trấn bên kia theo lời nam nhân kia đều trở thành con mồi."
" Như vậy Điền gia này quả thực tội ác tày trời!"
" Trước mắt chúng ta nên làm gì?" Chung Ly hỏi ý kiến đồng bạn.
" Tìm ra Cao Thế Lan trước, nàng ta vào phủ rồi đột nhiên mất tích, hẳn là có nguyên do sâu xa gì!" Tạ Ngọc đáp.
" Đúng vậy ta không tin nàng ta đã bị Điền gia làm thịt hơn nữa nếu xuất hiện ở nơi này, hẳn người này có mục đích từ ban đầu.

Mà Điền gia có thứ gì đáng mê hoặc hơn thần vật trong miệng tiểu linh thể!"
" Ý ngươi là mục đích ban đầu của Cao Thế Lan đã là thứ này?"
" Ta còn suy đoán thứ này căn bản không phải thần vật mà chính là ma vật." Chung Ly nghiêm túc nói.
" Ngươi thật có thể đoán, thứ này chúng ta còn chưa từng được nhìn thấy." Tạ Ngọc chầm chậm đáp.
" Cảm nhận thôi, nếu là thần vật Điền gia có thể giữ nó đến giờ sao? Tu vi cao nhất gia tộc mới ở trúc cơ đỉnh đâu."

Nói xong nàng lại ôm kiếm bổ sung:
" Cao Thế Lan hẳn đã lấy danh nghĩa tông môn đệ tử tiến vào Điền gia, chỉ là không biết hiện giờ đang ở đâu."
Tạ Ngọc vừa định đáp lại thì sắc mặt chợt thay đổi, đẩy ra Chung Ly rồi nhanh chóng lấy ra một con quay.

Vị trí nàng vừa đứng chợt hiện ra một hố to, khói đen cuồn cuồn toả ra.

Còn chưa kịp định thần pháp thuật lại một lần nữa tới, con quay trong tay Tạ Ngọc sáng lên tạo thành một lớp màng bảo vệ hai người.

Pháp thuật đâm tiến phòng ngự lá chắn liền phá huỷ nó tiếp tục lao về phía họ.

Tạ Ngọc trầm ổn ném ra một hoả cầu cùng triệt tiêu đi màu đen pháp thuật, lá chắn đã làm đòn tấn công vừa rồi suy yếu gần như toàn bộ.

Trước mặt hai người lúc này xuất hiện trúc cơ nữ tu vừa mới rời đi ban nãy, hoá ra họ đã mắc bẫy.

Nàng ta âm trắc cười nói:
" Ta linh cảm trước nay không sai, quả thật trong sân xuất hiện hai con chuột nhắt.

Có cảm thấy bất ngờ hoảng sợ không?"
Chung Ly hồi thần bình tĩnh đáp:
" Quả thật rất sợ hãi, hơn nữa bất ngờ là vì vị tỷ tỷ này tu vi cao cường còn chơi trò đánh úp chúng ta hai cái luyện khí kỳ."
" Kêu ta tỷ tỷ? Ngươi xứng sao?" Nữ tu hung ác quát.
" Quả thật không xứng, thủ đoạn độc ác với muội muội mình như vậy, tiền bối thật khiến tại hạ lau mắt nhìn."
Hơn nữa người này lại không sợ hãi ánh mặt trời, khác với suy luận của Tạ Ngọc.

Có thể có nguyên nhân sâu xa gì đây!? Nếu biết được có lẽ hai người sẽ tìm được một con đường sống.
Thời gian suy nghĩ ngắn ngủi nhưng đấu pháp phép thuật lại chẳng đợi chờ mà tiến đến.

Tạ Ngọc chắn trước người nàng, một đầu hổ dần thành hình đâm tới màu đen cơn lốc.

Hắn tu vi không kìm nén mà đột ngột tăng lên, chớt mắt giả luyện khí ba tầng người đã không thấy bóng dáng.

Màu đen lốc xoáy cắn nuốt hắn kèm theo còn có tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc.

Sức gió khiến Chung Ly ngã ngửa về sau, khó khăn lắm mới đứng vững lại được.

Nàng nhìn về phía màu đen cơn lốc đang nuốt chửng đồng bạn hai mắt tức giận.


Lôi kiếm quang nhanh như vũ bão lao về phía nữ tu.
Trúc cơ nữ tu trợn mắt đỡ lấy nàng kiếm chiêu, xung quanh cánh tay hiện lên một lớp màng đen co giãn kiến kiếm quang không thể chém lọt.

Lôi điện đâm đến bị bật lại chỉ khiến nàng ta khăn che mặt rơi rụng để lộ ra một khuôn mặt xấu xí đến cùng cực.

Nhìn lướt qua có thể khiến cho người khác nôn mửa.
Nữ tu thấy mặt mình bị lộ liền hoảng sợ, tay vội bắt lấy khăn che muốn đeo lại lên mặt.

Nhưng Chung Ly cho dù cay mắt nhưng tinh ý nhạy bén sao có thể không phát hiện thấy đối thủ thất thố.

Tay nữ tu chưa kịp chạm lại khăn che mặt đã bị theo đuôi tới kiếm khí cuốn bay.
Nàng ta hung tợn nhìn về phía Chung Ly, tay biến thành trảo lao đến nàng.

Móng tay dài nhọn sắc bén sượt qua nàng tai trái tạo thành một đường máu.

Đau đớn bên tai nhanh chóng lan rộng như bị hàng ngàn con sâu ăn mòn.

Chung Ly vội nuốt vào một viên giải độc đan rồi điều khiển linh khí bao lấy miệng vết thương.
Kẻ này độc như vậy, nàng ta chỉ chạm qua đã có thể khiến tai nàng gần như phế đi!
Nữ tu đánh hụt cũng không nản lòng, đứng một bên xem nàng vụng về bao bọc miệng vết thương.

Trong miệng là âm thanh khà khà không thể nghe ra ngôn ngữ nhân tộc.

Ôm tai trái cảnh giác nhìn đối thủ, bỗng nàng thấy người này thích thú khuôn mặt chuyển vì màu đen.

Lốc xoáy nàng ta tạo ra đã bị Tạ Ngọc phá huỷ.

Màu đen pháp thuật nhanh chóng tan rã lộ ra bên trong một người một hổ.

Hổ đã trở lên trong suốt còn người đứng cạnh lại vô cùng khí thế.

Tu vi của hắn vậy mà đã đạt đến luyện khí tám tầng.

Tạ Ngọc nghiêm nghị khuôn mặt nhìn về phía nàng sau đó mới chuyển về phía nữ tu.

Pháp thuật bị phá vỡ khiến nàng ta tức giận vô cùng.

Cho dù lông đen mọc quanh mặt vẫn có thể nhìn ra được sắc mặt kẻ này rất không tốt, bị phản phệ không nhẹ.
Nữ tu lúc này quanh thân lại tụ tập sương đen, dần dần tích tụ thành một bóng người, chỉ là không rõ khuôn mặt.
Trận pháp trong sân cũng vừa lúc sáng lên, một linh thể hiện ra, chính là tiểu cô nương Mai Nhi.

Bóng người màu đen và linh thể hoà làm một, yếu ớt linh thể nhanh chóng tràn đầy sinh mệnh lực biến thành một tiểu quái vật.


Chợt thứ này mở mắt, màu đen tròng mắt chiếu rọi Chung Ly nhợt nhạt khuôn mặt.
Đòn tấn công đến nhanh không tưởng, nàng bị đánh bay ra phía sau mà vẫn chưa kịp định hình.

Đạo não trống rỗng, thân thể mềm nhũn bị liên tiếp đòn tấn công của tân kết hợp linh thể đập xuống hố sâu.
Ý thức phai nhạt, xương cốt vỡ vụn nằm yên bất động.

Trước khi mất đi ý thức nàng chỉ kịp cảm thán:
Đứng trước trúc cơ tu sĩ ta vẫn quá yếu.
Hạ gục tu vi sáu tầng Chung Ly, tân linh thể quay qua Tạ Ngọc.

Hắn vừa rồi đã khởi xướng tấn công nữ tu cho nên cứu không kịp đồng bạn.

Lúc này Tạ Ngọc sắc mặt tối tăm, quanh thân cơ bắp căng cứng.

Nắm chặt tay gọi ra ba đầu hổ hoả, hình thú pháp thuật mạnh mẽ lao đến sương đen linh thể cùng quái vật tu sĩ.

Đầu hổ đâm vào linh thể từ từ bị ăn mòn, cuối cùng dập tắt.

Bên còn lại hai đầu hổ vây lấy thi pháp đối thủ khiến nàng ta liên tục tránh né, không thể tiếp tục ra chiêu.
Linh thể phá huỷ được hắn pháp thuật liền tà ác lao đến.

Tạ Ngọc run lên tay, một ngọn lửa đỏ rực bao lấy màu đen quái vật, dùng chính nó phương thức từ từ cắn nuốt nó toàn thân.
Thấy bản thân lấy làm tự hào quái vật bị vây khốn, nữ tu niệm chú khiến trận pháp một lần nữa sáng lên.

Bụi hoa đâm ra từ mặt đất cuốn lấy Tạ Ngọc chân muốn hút huyết.

Hắn không hoảng không sợ tay không nắm lấy hoa, gai nhọn đâm vào hắn da thịt liền bị bỏng cháy.

Hoa nhanh chóng bị bậc lửa rồi biến thành một đống tro tàn.

Tạ Ngọc tay phải không biết từ lúc nào đã hiện ra một ngọn lửa màu cam, nếu quan sát kỹ ngọn lửa này rất có thần.

Mang theo mắt người đều có thể nhận định thứ này không phải phàm hoả hơn nữa sức nóng của màu cam hoả thật sự khủng khiếp.

Quanh thân Tạ Ngọc cây cối héo rũ, khô khốc nhưng linh hoả có người điều khiến tự nhiên sẽ không làm chúng bốc cháy.
Trúc cơ sơ kỳ nữ tu thủ đoạn quỷ dị lúc này đã đỏ mắt.

Nàng ta nhìn chằm chằm linh hoả hai mắt sát ý càng sâu.

Tay lại biến thành chảo đắc ý lao đến tấn công Tạ Ngọc, miệng gào lớn:
" Haha không ngờ luyện khí kẻ hèn trên người cũng mang báu vật.

Đáng tiếc vật này sắp thuộc về ta, tiểu thử là không thể giữ được hũ gạo.".