Tử Di

Chương 59: 59: Yêu Thú Trứng





Dưới chân lắc lư không ngừng, bỗng một pháp thuật phá tan bóng đêm lao đến các nàng.

Một bóng người vụt ra khỏi hố to sát ý bức người kêu gọi:
" Các ngươi ác độc! Vậy hãy nằm xuống cùng ta đi."
Thấy Trang Nhu Nhu hung thần ác sát lao đến, tốc độ thế mà nhanh đến không tưởng.

Chung Ly vội đẩy ra Ứng Nguyệt, hai người mới thành công tránh đi mạnh mẽ đòn tấn công.

Pháp thuật rơi xuống đất tạo thành một hố to, vết nứt trải rộng bốn phương tám hướng.

Cảm nhận dưới chân mặt đất chợt mềm nhũn, đầu gối Chung Ly quỵ xuống.

Thân thể bị kéo dần vào lòng đất cũng may nàng kịp bắt lấy kiếm để ngang trước ngực, tốc độ chìm xuống mới chậm lại.

Nhìn sang bên kia Ứng Nguyệt chỉ còn lại một cái đầu để lộ trên mặt đất, xung quanh đất đá đang không ngừng bị khuấy loạn.

Một nửa thân mình đã bị đinh chặt trong đất không thể cử động, cùng lúc đó pháp thuật ánh sáng một lần nữa đánh đến.

Hít vào một hơi Chung Ly lấy ra độn địa phù từ nhẫn trữ vật.

Trước khi pháp thuật đâm xuống nàng đã kịp thời chui xuống đất tránh thoát.

Xung quanh bị bao vây bởi đất đá nhưng phù phát ra một lớp màng mỏng manh bao vây nàng thân thể.

Tìm ra thân thể Ứng Nguyệt đang chìm trong đất vội khởi động thêm một lá độn địa phù kéo nàng ấy cùng đi.

Trên mặt đất lúc này Trang Nhu Nhu điên cuồng ném ra thuật pháp nhưng hai vật còn sống đều đã lẩn xuống thổ địa tránh thoát.

Nàng ta đang muốn tiếp tục ra tay thì phía sau yêu thú đã đuổi tới.

Vội kíp nổ ba pháp bảo quăng ra ngoài, tiên phong thú bị sóng xung kích tiêu diệt, phía sau cũng bị nổ lực ngăn lại.

Trang Nhu Nhu hai mắt tăm tối sử dụng độn địa phù đuổi theo hai nữ hài vừa mới chạy trốn.
Chung Ly và Doãn Ứng Nguyệt lần đầu dùng độn địa phù còn mới lạ, tốc độ cũng không nhanh.

Cảm nhận phía sau kẻ thù muốn áp sát, hai người cũng không cố gắng thích nghi nữa mà trồi lên khỏi mặt đất dùng hai chân chạy trốn.

Lại một lần nữa thoát đi trong gang tấc đòn tấn công, dưới chân thổ địa cùng lúc nổ tung khiến mới vừa rời khỏi mặt đất hai người ngã quỵ.

Cảm nhận dưới chân lại một lần nữa bị đinh gắt gao, Chung Ly cầm kiếm chém đứt từng khối đất.

Nàng cùng Ứng Nguyệt sau khi thoát khỏi khống chế liền quay đầu lại tấn công mới nhô khỏi thổ địa họ Trang.

Chung Ly cầm theo kiếm tăng mạnh tốc độ đâm đến đối thủ.

Nàng ta thân pháp quỷ dị thậm trí còn nhanh hơn nàng kiếm.

Chung Ly chém hụt, kiếm đâm sâu xuống đất, đối thủ chạy thoát liền tăng tốc tấn công đến Ứng Nguyệt.

Vội kêu gọi toàn thân linh khí Chung Ly xoay người chém ra kiếm quang về phía sau.

Bên đó Doãn Ứng Nguyệt thấy mình bị nhắm đến không hoảng loạn ném ra ba bức tường thuỷ chặn lại đòn tấn công.

Trang Nhu Nhu khinh thường nhìn thuỷ tường trước mắt, phất tay gọi ra từng đạo mũi tên đất phá vỡ vật cản.

Đòn tấn công xuyên qua ba lớp thuỷ đang muốn đánh tiến vào Ứng Nguyệt thì nàng ta cảm nhận xung quanh người chợt bị thít chặt.

Thuỷ xà quấn quanh họ Trang thân thể muốn đâm sâu vào làn da.

Nàng ta vội thu tay phòng ngự, kêu gọi ra hộ thân linh khí đánh nát xung quanh xà.

Nhưng lúc này Chung Ly kiếm quang đã đuổi kịp tốc độ tiến đến.

Kiếm khí nhập vào cơ thể cùng lúc chém đứt vài điều thuỷ xà nhưng thân thể Trang Nhu Nhu lại không hề bị tổn thương.

Kiếm quang biến mất, Chung Ly và Doãn Ứng Nguyệt nhíu mày nhìn hình hình, bọn họ chiến đấu ăn ý đã có vậy mà sát chiêu của Chung Ly lại không làm gì được họ Trang này.
Trang Nhu Nhu giải quyết nốt vài điều xà chợt cười nói:
" Các ngươi chiến đấu ta chứng kiến cũng không ít, sao có thể không có phòng bị."
Nói xong trên tay nàng ta xuất hiện từng mảnh sa thổ, bụi mù dâng lên trong không khí khiến tầm nhìn bị kiểm soát.

Chung Ly bị ngăn cách khỏi chiến cuộc vội vận ra Phong Phiêu kiếm khí thổi tan đất cát.

Lúc hai mắt rõ ràng lại đã thấy Doãn Ứng Nguyệt bị thổ hệ pháp thuật đâm xuyên bả vai.


Nàng lại một lần khởi động kiếm quang chém đến trước mắt kẻ thù, nàng không tin luyện khí sáu tầng người có thể thần thông đến mức này, kháng cự được liên tiếp kiếm chiêu.
Trang Nhu Nhu cảm nhận được dòng khí tốc dộ chóng mặt tiến đến cũng không trực diện đón nhận như lúc trước mà vội vàng tránh đi.

Dưới chân muốn động lại bị từng luồng dây leo giữ chặt lại, nhanh chóng vận lực phá tan yếu ớt mộc hệ pháp thuật nhưng lúc này lại không thể tránh khỏi kiếm chiêu.

Nàng ta sau lưng bị kiếm nhập vào xuyên thủng, máu tươi vẩy ra bắn tiến Doãn Ứng Nguyệt mặt.

Sắc mặt họ Trang nhăn nhó đau đớn nhưng sức lực vẫn còn.

Một kiếm căn bản không thể diệt được nàng ta.

Phía còn lại Chung Ly thân thể linh khí cũng háo không, ra hiệu cho Doãn Ứng Nguyệt giữ lại đối thủ.

Nàng thu lại linh khí sử dụng thân pháp uyển chuyển lao đến Trang Nhu Nhu phía sau, toàn thân từng khớp xương rung động vận dụng ra kiếm khí Trảm Hồn lao đến.

Doãn Ứng Nguyệt bị thương nhưng tay chân vẫn lanh lẹ, mộc hệ pháp thuật được thuỷ tưới nhanh chóng sinh trưởng bao lấy kẻ thù.

Trang Nhu Nhu dưới chân thổ rung động chui lọt vào mộc dây leo phá huỷ nó từ gốc.

Nàng ta mới vừa thoát ra được chưa kịp vui mừng đã thấy trước mắt tiến đến hung hãn kiếm chiêu.

Hắc kiếm nhập vào họ Trang da thịt gọt bỏ đến xương, lần này gây ra vết thương nặng hơn kiếm quang không ít lần.

Chung Ly cũng hiểu ra vừa rồi đối thủ là có pháp bảo phòng ngự, bây giờ nó báo hỏng cũng tương đương nàng ta đã không còn có thể kháng đánh.

Mượn mặt đất dây leo, Chung Ly nhảy lên muốn đâm tiến cổ đối thủ thì bỗng cảm nhận được nguy hiểm phía trên không.

Nàng trở tay đưa kiếm lên phía đầu phòng ngự, lúc này một móng vuốt điểu thú nặng nề đâm tiến nàng kiếm.

Lực đạo nặng nề khiến Chung Ly rơi xuống đất.

Nhưng tiếp theo đòn tấn công cũng không tiến đến, điểu thú chỉ cắp theo Trang Nhu Nhu bay lên không.

Tiếng yêu thú gào thét ngày một lớn trên mặt đất, trên không đã có thêm vài yêu thú phi hành tiến đến muốn cướp đi con mồi dưới chân điểu thú.
Chung Ly khó khăn ngồi dậy xem xét tình hình, thấy thú đàn đã rất gần nhưng chúng mục tiêu chỉ có một, chính là họ Trang nữ tu.


Cũng may điểu thú không bay về phía các nàng mà lựa chọn hướng đi khác, nếu không hai tiểu nhân tộc phải bị yêu thú dẫm lạn.

Đỡ Ứng Nguyệt dậy kiếm một nơi an toàn trị thương, hai mắt vẫn không ngừng hướng ra bên ngoài quan sát tình hình chiến đấu.

Doãn Ứng Nguyệt sờ vết thương trên vai nhăn mặt hỏi:
" Nàng ta trên người là thứ gì mà khiến yêu thú điên cuồng như vậy.

Đến chúng ta hai cái ngon miệng ngay trước mắt cũng không cần."
" Không rõ nhưng thứ này sẽ không tầm thường.

Trị thương trước, tình hình chiến đấu còn dài."
Hai người yên ổn một bên chữa thương, bên kia Trang Nhu Nhu toàn thân đồ tốt đều dùng ra hết mới tránh cho cảnh tan xác giữa bầy thú.

Trong túi trữ vật nàng ta nằm yên ổn một viên trứng, lúc này nó lại cách không gian toả ra mùi hương mê hoặc thú đàn.

Trang Nhu Nhu đau khổ ôm lấy túi muốn cho viên trứng này bình thường lại nhưng một quả trứng sao có thể nghe hiểu tiếng người.

Yêu thú càng ngày càng mất khống chế, Trang Nhu Nhu bùa chú pháp bảo đều dùng ra hết cuối cùng cũng bị thú đàn làm thành huyết người.

Nàng ta thoi thóp cố mở ra linh túi cầm lấy trứng.

Yêu thú thấy họ Trang trong tay trứng đều dừng lại cắn xé nhau, yên lặng nhìn chằm chằm vào nhân loại trước mắt.

Nàng ta thấy vậy điên cuồng cười lớn:
" Haha, thứ các ngươi muốn ở đây nhưng ta chết cũng sẽ không để đám thú vật các ngươi có được."
Nói xong nàng ta dùng chút pháp lực cuối cùng muốn huỷ hoại nó.

Vỏ trứng bắt đầu nứt ra một đường, toàn bộ yêu thú đã nhào đến.

Họ Trang nhìn xanh biếc trứng mắt đã dần mờ đi.

Bỗng trên tay trứng hành động tránh khỏi nàng ta pháp lực lăn vào đàn thú.

Hai mắt chợt xung huyết, âm thanh chưa kịp ra khỏi miệng đã bị thú triều vùi lấp.

Trứng sau khi lăn xuống đất đã rũ bỏ vẻ ngoài xanh biếc, hương thơm đồng thời biến mất, để lộ ra bên trong lớp vỏ màu đỏ.

Đỏ trứng tốc độ lăn cực nhanh thoát khỏi thú vòng chui vào một bụi cây nhưng lại đâm tiến một mũi giày bị ép dừng lại.

Doãn Ứng Nguyệt nhìn dưới chân trứng có chút ngốc.
" A Ly, có một quả trứng đụng phải ta chân, ngươi muốn ăn trứng nướng không?"
Đỏ trứng nghe vậy run rẩy muốn chạy trốn thì đã bị Ứng Nguyệt cầm lên xem xét:

" Trứng này đã thành tinh rồi, còn biết chạy trốn."
Chung Ly đi đến nhìn kỹ nói:
" Trứng có thể nghe hiểu tiếng người sao? Không tồi đâu, Ứng Nguyệt ngươi có thể giữ lại chơi chơi."
Trứng bên trong vật vừa mới tháo bỏ lớp vỏ ngoài tỉnh dậy đã phải đối mặt liên tiếp vài nhân loại, xung quanh trứng vậy mà lại có nước mắt thấm ra.
Chung Ly sờ sờ nước trên vỏ trứng nghiền ngẫm cười:
" Ứng Nguyệt thiếu một con linh sủng, trứng này mang theo thuỷ hệ rất không tồi, vật này quả thật cùng ngươi có duyên nên giữ lại nuôi dưỡng."
" Đây...!không lẽ chính là nguyên nhân mất khống chế của đàn thú." Doãn Ứng Nguyệt ôm trứng suy đoán.
" Chính xác, Trang Nhu Nhu trên người đồ vật cuối cùng vẫn về tay chúng ta."
" A, như vậy chính là không lỗ.

Chúng ta mau rời khỏi thôi A Ly."
" Đợi chút, thú đàn tan đi hẵn xuất phát..."
———
Yêu thú tỉnh táo lại thấy xung quanh đã không còn mục tiêu liền cảnh giác nhìn nhau nhanh chóng tản ra.

Đến khi xung quanh chiến trường đã tĩnh lặng lại, trên đất chỉ còn lại từng vũng máu và thịt vụn rơi rụng.
Chung Ly mũi giày chạm đến một rách nát túi trữ vật.

Bên trong đồ vật đã tung toé đầy đất cũng đều đã bị dẫm hỏng.

Lật lên che dấu phía dưới một tấm lệnh bài, ba chữ Quỳ Hoa tông vàng rực chiếu vào trong mắt.

Doãn Ứng Nguyệt bên cạnh tò mò đến xem, nhìn thấy trên lệnh bài chữ cảm thán:
" Không ngờ nàng này là Quỳ Hoa tông người, đại tông môn đệ tử lại có nhân phẩm kém như vậy."
Chung Ly không đồng tình nói:
" Tông môn đệ tử đông đúc, phẩm tính không thể biết hết.

Không thể chỉ vì một con sâu mà hất đổ toàn bộ nồi canh.

Hơn nữa lệnh bài chất liệu bình thường hẳn người này không phải trung tâm đệ tử."
Doãn Ứng Nguyệt nghe vậy nhún vai cũng không phản bác nàng.
Hai người không ở lại lâu, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Sắc trời bắt đầu sáng, cả một đêm kích thích khiến các nàng không hề dừng lại bước chân một mạch rời khỏi rừng rậm.
Đến lúc thấy được bìa rừng, Doãn Ứng Nguyệt mới thở ra một hơi.

Hai người rời khỏi chiến trường lúc sau, trên đường gặp yêu thú cũng không ít.

Đánh được liền nhanh chóng giải quyết, khó chơi các nàng không ham chiến liền từ bỏ.

Cũng may là nặc tức phù vẫn còn, tránh đi thần thức không nhạy yêu thú vẫn là có thể..