Từ Đây, Hạnh Phúc Của Em Chính Là Anh

Chương 11: Một người như mùa hạ, một người tựa mùa thu




EDITOR: HANNAH

Lần đầu tiên gặp mặt, tôi không ưa bạn đâu.

Ai ngờ sau này chúng ta lại thân thiết như vậy.

Hai chúng ta một người như mùa hạ, một người tựa mùa thu

Kết hợp lại có thể biến mùa đông thành mùa xuân

Thứ có thể tồn tại đến khi bạc đầu cũng không chỉ có tình yêu.

*****

Cô bạn thân hỏi tôi gần đây đang bận việc gì thế, cứ như rồng thấy đầu không thấy đuôi, thi thoảng đăng bài trên WeChat, buôn chuyện được 2-3 câu lại không thấy đâu nữa. Ngày trước việc tiểu tiện của con còn chưa ổn định, tôi bận chăm sóc con, cũng có lúc vì dỗ con ngủ mà mình phải thức, bất chợt lại ngủ thiếp đi. Bây giờ con đã lớn rồi, lại có ông bà ngoại giúp chăm con, những chuyện phải lo lắng cũng bớt đi, không còn như trước nữa.

Tôi giải thích với cô ấy rằng tôi đang bận viết bản thảo, gần đây đang viết một quyển hồi ký.

Cô ấy vừa nghe xong đã hào hứng nói: “Có viết về thời gian học đại học không?”

Cái gì mà viết hay không viết, quan trọng là viết có hay không mới đúng chứ? Tôi đáp: “Tất nhiên là có.”

Cô ấy càng hưng phấn, nhắc tôi: “Viết về mình, viết về mình, cậu nhất định phải viết về mình đấy. Chờ khi nào sách xuất bản phải tặng cho mình một quyển. Được thấy mình xuất hiện trong sách của cậu, ôi trời, tưởng tượng thôi cũng thấy thần kỳ rồi, quá là tuyệt diệu.”

Từ tên cuốn sách này có thể thấy được, nội dung chính là tình yêu, muốn thêm nhân vật cô bạn thân qua đường không khó nhưng nghe cô ấy nói thì có vẻ một vai phụ tuyệt đối không thể thỏa mãn bạn tôi được đâu.

Muốn thêm vào như thế nào đây?

Bạn thân quả đúng là bạn thân, thấy tôi không nói gì từ đầu dây bên kia, cô ấy liền biết tôi khó xử. Cô ấy căn bản không có ý định cảm thông, chia sẻ với tôi, lập tức gào lên, cảnh cáo và uy hiếp là kỹ xảo chuyên dụng của cô ấy: “Đừng có mơ mình gửi cho cậu đồ ngọt của cửa hàng phố tây nữa nhé, còn nữa, lần trước đi du lịch về mình còn mua quà cho cậu là lọ nước hoa phiên bản giới hạn, không viết thì đừng mơ có quà.”

Phiền hà ghê, nhưng mà tôi vẫn mắc bẫy.

Thực ra nghĩ lại, hai chúng tôi từ lúc quen biết đến khi thấu hiểu nhau, tình cảm từ lúc còn nông tới khi sâu đậm, sau khi tốt nghiệp chia tách nhau, thi thoảng gặp mặt, vẫn luôn không hết chuyện để nói. Ba tháng liền không liên hệ nhưng bất kể ai gọi điện tới thì cũng luôn có đề tài để nói chuyện, không hề có cảm giác xa lạ.

Tương lai sau này, chúng tôi vẫn sẽ có nhau.

001.

Cô bạn thân tôi họ J, ngày khai giảng năm thứ nhất đại học, cô ấy xuất hiện với mái tóc vàng rực rỡ, nhan sắc đó rất hấp dẫn ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Vì bị thương ở chân, cô ấy không tham gia đợt huấn luyện quân sự.

Mỗi khi mồ hôi đổ như tắm, nhìn thấy cô ấy ngồi dưới bóng cây nhàn nhã, tôi lại thấy ghen tị. Vì cả khóa chỉ có mình cô ấy không tham gia huấn luyện quân sự nên đương nhiên nổi lên ít lời bàn tán. Tôi thu thập tin tức xong, tổng hợp thành mấy chữ: “Cao, xinh, giàu, có ‘ô dù’.”

Nghe nói khi cô ấy tới báo danh, lãnh đạo trường còn giúp cô ấy xách hành lý, mời mọi người tham khảo bộ phim “Nếu em mạnh khỏe”, cảnh Mạc An Kỳ tới trường báo danh, đương nhiên, cái cô Mạc An Kỳ kia còn khoa trương hơn.

Nói thật, tôi là đứa trẻ xuất thân từ gia đình bình dân, từ sâu thẳm trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy, đối với những nhân vật quá mức lợi hại, tôi chỉ nên đứng dõi theo từ xa là được rồi. Thân thiết quá thì người ta tưởng mình nịnh bợ, cứ giữ một khoảng cách thích hợp thì không sợ bị nói xấu.

Cứ như vậy, tôi và bạn học J cho tới năm thứ ba đại học vẫn là kiểu quan hệ gặp mặt nhau trên đường thì gật đầu chào.

Tình cảm có bước ngoặt là nhờ việc làm bài tập. Tôi là cán bộ phụ trách học tập của lớp. Vì sao tôi lại giữ chức cán bộ này ấy hả? Đây là do trước khi vào đại học, các anh các chị trong nhà dạy tôi: khi đi học, nhất định phải giữ chức cán bộ gì đó, sau đó tham gia hội sinh viên, đến khi tốt nghiệp sẽ rất thuận lợi. Tôi là đứa trẻ biết nghe lời, tiết tự học buổi tối đầu tiên sau khi khai giảng là buổi tranh cử ban cán bộ, tôi liền lên sân khấu ứng cử, sau khi bỏ phiếu, tôi trở thành cán bộ phụ trách học tập, làm suốt bốn năm.

Nói thật, chuyện này đem lại lợi ích nhiều nhưng tác hại cũng không ít. Khi thu bài luận, tôi thường xuyên phải gọi hết cho người này người kia, tiền điện thoại có khi lên đến gấp đôi so với người khác. Đến khi thu được hết bài luận của cả khoa, tôi muốn nộp lúc nào thì nộp. Bạn học J rất khó khăn trong chuyện nộp bài vì cô ấy thường xuyên bay hết nơi này đến nơi khác, có đôi lúc không tìm thấy cô ấy đâu cả.

Không biết các giáo sư đại học khác tính điểm tổng kết cuối kỳ như thế nào, thông thường tiêu chuẩn được các thầy giáo của Đại học G sử dụng là: điểm thường xuyên chiếm 40%, điểm thi cuối kỳ chiếm 60%. Điểm thường xuyên bao gồm chủ yếu là điểm chuyên cần điểm danh và bài luận.

Nhưng mà ở Đại học G cũng có quy định bất thành văn: Ba lần điểm danh vắng mặt hoặc ba lần không nộp bài luận thì phải học lại.

Năm thứ ba đại học có rất nhiều môn, số lượng bài luận phải nộp cũng nhiều, bạn học J nhờ những bạn khác làm bài giúp cô ấy, nhưng những bạn khác lo cho bản thân còn chưa xong, không ai giúp được cô ấy. Cuối cùng, cô ấy tìm tôi giúp đỡ, dù sao tôi cũng có ưu thế trời cho, ngẫm lại đó cũng chẳng phải là việc gì khó nên tôi nhận lời.

Tôi thoải mái như vậy khiến cô ấy rất bất ngờ, cô ấy nhìn tôi, nói: “A, Tiểu Y à, sau này nếu cậu có việc gì cần mình giúp đỡ thì cứ nói thẳng, mình nhất định cố gắng hết sức.”

Nhìn dáng vẻ chị đại giang hồ của cô ấy, tôi cũng không khách khí: “Được, có việc gì mình sẽ tìm cậu.”

Cứ thế, vì chuyện bài luận mà J tìm tôi vài lần, sau đó dù cho cô ấy không nhờ nữa nhưng chỉ cần có bài tập, tôi sẽ giúp cô ấy làm một bài.

Đừng hỏi tôi vì sao làm thế, đơn giản là vì đỡ rách việc thôi, tôi không muốn cứ phải đi tìm cô ấy đòi bài luận.

Cho tới một lần, không cần phải nộp bài luận mà gửi email trực tiếp cho thầy giáo. Khi cô ấy biết về việc phải nộp bài luận, cô ấy mới phát hiện ra tôi vẫn luôn lặng lẽ giúp cô ấy làm bài.

Các bạn đoán phản ứng đầu tiên của cô ấy là cảm động đến rơi nước mắt tới tìm tôi phải không? Sai rồi, cô ấy có tới tìm tôi nhưng không cảm động tới rơi nước mắt mà chỉ mua cho tôi thật nhiều thức ăn cho chó.

Đúng thế, hồi học đại học tôi có nuôi một con chó. (Lời của editor: Là con cờ hó đã sủa thầy S xong chị Y vì bênh con cờ hó này mà bắt nạt thầy S đấy.) Chú chó này là của đàn chị khoa khác đã tốt nghiệp để lại. Hồi trước khi chị ấy còn nuôi chú chó này, tôi thường xuyên chơi với nó, qua một thời gian dài cũng có chút cảm tình, khi biết chị ấy vì rời trường phải đem cho nó đi, tôi đau lòng xin nhận nuôi nó.

Ký túc xá không cho phép nuôi thú nuôi, tôi liền thuê phòng ở bên ngoài. Thầy S cũng bị chính con chó này trêu chọc, mọi người đọc những chương giới thiệu trước hẳn đã biết.

J mua cho tôi rất nhiều thức ăn cho chó, thức ăn đợt này còn chưa hết mà cô ấy đã mua thêm đợt nữa. Ngoại trừ thức ăn cho chó còn có quần áo, ổ cho chó, dù sao cô ấy chỉ cần dạo phố sẽ mua mua mua liên tục sau đó đưa đồ tới. Tôi muốn trả lại, cô ấy liền hỏi: “Mình lấy về cho ai dùng? Không lẽ mình tự dùng?”

Thôi được rồi, tôi cũng chỉ có thể nhận rồi lại nhận, nhận cho tới khi con chó tôi nuôi lại thích ăn đồ hộp thức ăn cho mèo của con mèo hàng xóm mới thôi, sau đó J lại bắt đầu tặng đồ hộp thức ăn cho mèo.

Tuy rằng tôi thuê nhà bên ngoài nhưng vẫn thường xuyên về ký túc xá. Khu ký túc tôi ở khá bình thường, tám người một phòng, do trường sắp xếp từ lúc khai giảng. Trường học có khu ký túc chung cư, giá thuê cao gấp đôi, có thể xin chuyển. Tôi nghĩ ký túc xá mười hai người một phòng thời cấp ba tôi cũng từng ở, tám người một phòng thì có là gì? Thế nên tôi không đổi.

Sau đó vì tôi nuôi chó nên mới dọn ra ngoài ở. Xung quanh trường học có những nhà thuê giá rẻ chuyên dành cho sinh viên, phí thuê chỉ 100-200 tệ/tháng, nhưng mà phòng rất nhỏ, điều kiện cũng rất đơn sơ.

Ngày hôm đó tôi nhớ ra có mấy quyển sách vẫn để ở ký túc xá, hai ngày nữa có lẽ sẽ cần dùng đến vì thế tôi quyết định về lấy. Vừa lên tầng trên rẽ sang, còn chưa đến được trước cửa phòng, tôi đã thấy bạn J bước ra từ phòng ký túc của tôi, đập cửa “rầm” một tiếng sau đó hùng hổ đá văng cửa phòng ký túc đối diện.

Tôi hoảng hốt chạy tới xem có chuyện gì, vừa tới cửa đã nghe tiếng cô ấy quát lên:

“Điều kiện để xin học bổng của trường này là gì chúng mày đọc không hiểu à?”

“Điện thoại, máy tính còn có quần áo hàng hiệu, chúng mày nói xem, chúng mày giống người nghèo chỗ nào?”

“Chạy ra giành học bổng, tao thấy xấu mặt thay chúng mày!”

“Lườm tao làm gì! Lườm tao làm gì! Đừng tưởng người ta thật thà mà không coi người ta ra gì! Sao hả? Còn muốn động tay động chân à, tới đây, chúng mày tưởng tao dễ bắt nạt như ** à? Chúng mày giỏi thì giết quách tao luôn đi, không giết được tao thì đừng trách tao đập chúng mày!”

……

Đã có người chạy tới can ngăn, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn vào theo sau.

Tôi khuyên cô ấy: “Làm loạn gì thế, làm loạn gì thế, mau đi về đi.”

J hất tay tôi: “Đừng cản tao, hôm nay nếu bọn nó không trả lại tiền học bổng đã nhận thì tao không để yên đâu!”

Tôi vẫn tiếp tục khuyên ngăn cô ấy: “Họ sẽ trả mà, cậu về trước đi, cậu không về thì họ đi thế nào được.”

J nhận ra là tôi, hơn nữa cũng nhiều người kéo tới, cuối cùng cô ấy cũng bị tôi lôi về phòng.

Xong việc tôi mới biết, trong khoa chúng tôi có một bạn nữ điều kiện gia đình rất khó khăn, nhà trường cấp học bổng, mỗi năm sẽ lập ra một danh sách, tiền học bổng đủ cho phí sinh hoạt của một học kỳ.

Bạn gái đó rất thật thà lại hướng nội, lần này bạn ấy cũng xin học bổng, nhưng khi danh sách sắp được công bố, bạn ấy mới phát hiện những bạn học khác cũng xin học bổng như mình thường xuyên tới văn phòng xin xỏ. Bạn ấy sốt ruột, gắng gượng tới văn phòng một lần, kết quả là gặp được thầy giáo phụ trách đóng dấu danh sách, trong danh sách đó không có tên bạn ấy, mà những người có tên trong danh sách điều kiện gia đình lại tốt hơn bạn ấy nhiều. Bạn ấy khó chịu trong lòng, liền ngồi một mình trong sân thể dục khóc, đúng lúc J đi qua gặp được.

Trên đường J đưa bạn ấy về thì đã nghe kể hết mọi chuyện, biết được trong danh sách đó có tên của ba người trong phòng ký túc đối diện, liền đạp cửa phòng đó, sau đó thì diễn ra cảnh tượng kia.

Sau đó bạn học kia giành được học bổng, không phải vì có người xin rút mà vì bạn J lên văn phòng trường một chuyến. Bạn học đó muốn cảm ơn J nên mời cô ấy ăn một bữa KFC.

Từ đó về sau, cái nhìn của tôi với bạn J liền thay đổi, cảm thấy cô ấy là người hiệp nghĩa, con người ngay thẳng, đối xử với mọi người bình đẳng.

Mỗi lần chúng tôi gặp nhau là có thể tâm sự cả một ngày trời. Tôi hỏi: “Khi mới vào trường, sao cậu lại nhuộm tóc, biến thành bộ dạng * ngốc nghếch thế?”

Cô ấy nghĩ nghĩ rồi đáp: “Ôi dào, đừng nhắc tới nữa, là do mình gặp phải một thợ làm tóc ngu không chịu được, nói muốn đổi màu tóc cho mình, nhuộm thôi đã đành, chẳng hiểu sao còn tẩy màu tóc của mình thành ra như thế, cậu không thấy là sau đợt huấn luyện quân sự mình liền đổi màu tóc à?”

Hình như là vậy, sau đợt huấn luyện quân sự là lễ Quốc khánh, sau kỳ nghỉ dài, mái tóc của cô ấy cũng trở về màu đen.

Tôi hỏi: “Sao cậu cứ bay hết từ nơi này đến nơi khác thế, rong chơi bên ngoài vui thế à?”

Cô ấy đáp: “Haiz, mình không muốn đi học ở đây. Bố mình bảo mình chỉ cần tới trường báo danh thôi, báo danh xong mình đi đâu ông ấy cũng mặc kệ mình. Sau đó mình cứ đi khắp nơi như vậy.”

Ông bố này cũng tốt thật, tôi thầm nghĩ, bạn J lại nói tiếp: “Mình muốn vào trường của bạn trai mình nhưng bố mình không cho, giữ mình ở đây suốt một tháng. Trên người mình không có tiền, khó khăn lắm mới trốn được tới chỗ bạn trai, cậu ta lại đòi chia tay, ha ha.”

Đúng vậy, cô bạn J của tôi là kiểu tiểu thư nhà giàu nhưng cuộc sống của cô ấy không khác gì người bình thường, cũng bị cha mẹ can thiệp, cũng sẽ trốn nhà ra đi, cũng bị người ta “đá”…

Năm thứ tư đại học, có một nửa học kỳ chúng tôi phải đi thực tập nơi khác, phòng thuê để không, đồ đạc để bên trong sẽ không an toàn. Bạn J đề nghị chúng tôi cùng tìm một khu ký túc xá không cấm nuôi chó, hai chúng tôi cùng dọn về đó ở, nuôi cả chú chó ở đó.

Tôi nói: “Cậu tìm được khu ký túc xá nào như vậy đi đã rồi hẵng đến tìm mình.”

Không ngờ cô ấy thực sự tìm được, trong ký túc xá có hai đàn em khóa dưới, đều là người thích chó, sau đó chúng tôi đưa chó dọn về đó ở. Hai người ngủ cách nhau một vách ngăn, hàng đêm thủ thỉ chuyện trò, tình cảm càng thân thiết, cuối cùng trở thành bạn thân không giấu giếm nhau điều gì.

002.

Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau là vì cô ấy hẹn hò với một người bạn trai mà tôi không thích.

Tôi là người thẳng thắn, thích hay không đều thể hiện rõ trên mặt. J và cậu bạn kia hẹn hò chưa được bao lâu thì đến lễ Giáng sinh, cậu bạn kia rủ J tới quán bar ăn mừng ngày lễ, hỏi tôi có muốn đi cùng hay không.

Tôi không thích cậu bạn đó, cậu ấy đúng là rất đẹp trai nhưng lại quá ham chơi.

Thực ra theo quan điểm của tôi bây giờ, khi áp lực quá lớn thì đi quán bar thư giãn cũng không có gì đáng trách. Mỗi người đều có cách sống riêng của mình, nếu bạn không thích thì đừng tham gia nhưng không thể khinh thường hay thiếu tôn trọng họ.

Tôi sợ nhất nơi ồn ào, quá ồn ào sẽ làm tôi đau đầu. Những nơi như quán bar đương nhiên không thích hợp với tôi, tôi không muốn đi cũng không muốn J đi.

J thực ra cũng chưa từng đi quán bar nên khá tò mò, trong lòng đã xao động.

Tôi thấy vẻ mặt của cô ấy thì hơi tức giận. Đúng vậy, khi đó tôi rất làm ra vẻ, người ta cùng bạn trai ra ngoài chơi ngày lễ, tôi lại giống bà mẹ già cấm này cấm nọ.

J thấy tôi không vui liền nói: “Cậu cũng đừng ở nhà một mình, buồn lắm, cùng mình ra ngoài chơi đi.”

Cô ấy có ý tốt, tôi lại không biết điều, trừng mắt với cô ấy, nói: “Muốn đi thì cậu tự đi đi, mình không thèm làm ‘kỳ đà cản mũi’ đâu.”

Cô ấy thấy tôi như vậy cũng có phần tức giận, nói: “Haiz, sao cậu lại có thái độ như thế chứ, nếu thích thì đi, không thích thì thôi, nói chuyện nghe khó chịu, đâm chọc ai đấy?”

Tôi “đốp chát” lại: “Mình muốn đâm chọc ai thì đâm chọc người đấy, cậu quan tâm làm gì.”

Thực ra đây không phải chuyện gì lớn, cô ấy có lẽ không thèm cãi cọ với tôi liền xông ra ngoài. Trong phòng ký túc có hai đàn em khóa dưới cũng lần lượt đi hẹn hò, con chó của tôi cũng nằm trên bàn sách lăn ra ngủ, không hề phát hiện tôi đang buồn bã.

Tôi cảm thấy một mình buồn bã chẳng ích lợi gì vì thế tôi lên mạng tìm bộ phim hài xem.

Xem được một nửa phim thì nghe có tiếng người mở cửa.

Tôi nhìn đồng hồ, mới 9 giờ hơn, J đi ra ngoài còn chưa tới một giờ, chắc chắn không thể là cô ấy. Nghĩ như vậy, tôi lại bình tĩnh tiếp ngồi xem phim.

Kết quả cửa mở, một cơn gió ùa vào, có cái gì đó bay về phía tôi, tôi không bắt được nên rơi xuống đất.

Tôi nhìn trên mặt đất, là một chiếc mũ len có nhúm len màu vàng, nhìn lại người vừa ném đồ về phía tôi, là J. Cô ấy đội một cái mũ giống hệt cái của tôi màu đen, đứng cạnh bàn của cô ấy lườm tôi.

“Còn không nhặt lên à, quà Giáng sinh tặng cậu đấy!” Cô ấy “Hừ” một tiếng, kéo ghế ra ngồi xuống.

Tôi vội vàng nhặt mũ lên, xem xem một hồi, rất hợp với tôi, vui vẻ cảm ơn cô ấy.

Cô ấy vẫn không thèm trả lời tôi, tôi liền đi tới bên cạnh cô ấy, cố ý muốn trêu cô ấy, liền giơ tay cởi mũ trên đầu cô ấy xuống.

Cô ấy không nhúc nhích nhưng tôi lại kêu “Á” một tiếng.

Cô ấy vẫn luôn để tóc dài màu nâu, uốn sóng lọn to, vì cô ấy cực kỳ chú trọng việc dưỡng tóc nên độ bóng rất đẹp.

Lúc trước cô ấy luôn tự khen, nói rằng cô ấy thích nhất cái mũi của mình mà tôi lại nói, tôi thích nhất mái tóc dài của cô ấy.

Nhưng mái tóc trước mắt tôi lúc này vừa ngắn lại vừa rối, không biết là do đội mũ hay là vì cố ý cào cào thành ra như vậy.

Tôi hỏi: “Tóc cậu đâu mất rồi? Sao lại biến thành thế này?”

J đắc ý nói: “Không phải cậu nói cậu thích nhất mái tóc dài của mình à? Nhìn thứ mà cậu thích nhất bị phá hủy có cảm giác thế nào? Cậu làm mình tức giận thì mình cũng phải khiến cậu đau lòng, hừ!”

Bạn học J à, tóc là của cậu mà cậu còn không đau lòng thì tôi đây đau lòng cái con khỉ, đúng là trẻ con quá mà.

Thôi được rồi, tôi thừa nhận, tôi đau lòng muốn chết đây, cái mái tóc ngắn củn này bao giờ mới lại dài ra đây?

003.

Bạn J kêu gào muốn giảm béo, cô ấy cao 1m71, cân nặng 55kg. Tôi cảm thấy cả người cô ấy không chỗ nào thừa thịt, đặc biệt là phần ngực, thậm chí còn thiếu thịt hơn.

Bạn J rất kiên quyết, sau đó bắt đầu thử phương pháp giảm béo bằng châm cứu.

Giảm béo bằng châm cứu ngoại trừ việc dùng kim châm cứu còn phải khống chế lượng ăn. Ngày nào J cũng ngồi trong phòng ký túc uống nước trắng ăn rau xanh, nếu quá thèm ăn thịt thì ăn hai miếng cá.

Dùng lập luận của chính bạn J mà nói, theo quy định của nhà ăn, cá cũng là món ăn mặn cho nên cá cũng là thịt.

Uống nước ăn rau được một tuần, J gầy đi ba cân, mừng rỡ thề thốt sẽ không ngừng cố gắng.

Tôi thấy cô ấy mạnh mẽ quyết tâm như thế, nếu ngăn cản thì có vẻ không hay lắm. Kết quả là tôi không chỉ không ngăn cản mà còn bắt đầu giám sát việc ăn uống của cô ấy.

Không ăn đồ ăn vặt, trái cây chỉ có thể ăn táo, thịt được ăn hai ngày một lần, có thể ăn thoải mái chỉ có thể là cá và thịt bò…

Cứ như thế qua một tuần, khi đi học lại, tôi đang ghi chép, J đang ngồi cạnh tôi đọc tiểu thuyết.

Tôi nhớ rằng khi đó tôi đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn, cái gì không ổn nhỉ? J đang nhìn tôi chằm chằm, không phải là nhìn chằm chằm cánh tay tôi đang để trên bàn, ánh mắt sáng ngời đầy thần thái, hình như còn nuốt nước bọt.

Tôi thấy da đầu mình tê dại, vội hỏi: “J, cậu làm gì thế?”

J không có phản ứng, vẫn nhìn cánh tay tôi.

Tôi vội vàng buông cánh tay, lay lay cô ấy, nói: “J, hồi hồn đi.”

Cô ấy bị tôi lay liền lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt, nói: “Tiểu Y, vừa rồi mình nhìn tay cậu mà tưởng là đùi gà, nếu cậu không lay mình thì chắc bây giờ mình đã cầm cánh tay cậu lên gặm rồi.”

Tôi đổ mồ hôi, sinh ra ảo giác luôn rồi.

Sau khi tan học, J đến thẳng nhà ăn, gọi hai cái đùi gà, sau đó quá trình giảm béo kết thúc.

004.

Lòng yêu cái đẹp ai ai cũng có, tôi và J cũng thích ngắm trai xinh gái đẹp.

Có một lần chạy bộ trong sân thể dục, chúng tôi gặp được một anh chàng siêu siêu đẹp trai, hai người chúng tôi nhìn mà choáng váng.

Nhưng mà điều bất ngờ chính là anh chàng siêu đẹp trai này lại có quan hệ khá thân thiết với bạn học cùng quê của chúng tôi, sau này gặp nhau mấy lần thì trở nên thân thiết.

Tôi và J đều động lòng rồi, ai cũng đều có quyền theo đuổi tình yêu, chúng tôi quyết định cùng nhau thổ lộ. Anh đẹp trai đồng ý thì người đó liền bắt đầu cuộc tình xế bóng, dù sao thì chúng tôi cũng đều sắp tốt nghiệp rồi. Sau đó chúng tôi cùng gửi tin nhắn tỏ tình cho anh đẹp trai, thời gian cách nhau rất gần, nhiều nhất cũng chỉ cách mười phút.

Anh đẹp trai thế mà trả lời rất nhanh, nhắn cho J nói rằng: “Anh thích cô gái như Tiểu Y.”

Nhắn cho tôi nói: “Anh thích cô gái như J.”

OVER.

005.

Đi mấy cửa hàng bên vỉa hè mua đồ, J không có bản lĩnh mặc cả nhưng tôi có.

J thích một cái khăn lụa. hỏi: “Bao nhiêu tiền thế?”

Ông chủ liếc mắt nhìn tôi, giơ hai ngón tay ra đáp: “Hai trăm.”

J nhìn tôi, tôi nói: “Hai mươi.”

Ông chủ tức giận: “Không có tiền thì đừng mua đồ!”

Tôi đáp lại: “Không cho người ta mặc cả, ông tưởng mình đang bán hàng hiệu đấy à.”

Ông chủ: “……”

Từ đó trở đi, J mua gì cũng phải dắt tôi theo, có lẽ cảm thấy tôi cãi nhau dễ thắng, đưa theo bên mình có cảm giác an toàn.

006.

Kiểu bạn thân như thế này, một khi đã ở bên cạnh bạn sẽ từ từ ảnh hưởng tới sinh hoạt của bạn, sự ảnh hưởng ngày một sâu sắc hơn, cho đến khi làm thay đổi cuộc sống của bạn.

Ví dụ như, J cảm thấy đồ lót của tôi kiểu dáng quá bảo thủ, sau mấy lần khuyên nhủ không có hiệu quả, cô ấy dứt khoát giúp tôi thay đổi hết, sau đó đóng gói lại chỗ đồ cũ của tôi, quẳng vào thùng rác. Ví dụ như, cô ấy phát hiện tôi quá lười, không có thói quen dưỡng da, sau này chỉ cần cô ấy đắp mặt nạ, nhất định phải dán cho tôi một miếng, tôi mà không chịu sẽ bị cô ấy cào mặt.

Vô số những câu chuyện lớn nhỏ như vậy, có lẽ viết cả một cuốn sách cũng không hết. Các bạn hỏi tôi và J làm thay đổi cuộc sống của nhau như thế nào ấy hả, có lẽ chính là qua cách chúng tôi làm thay đổi câu chuyện tình yêu của nhau.

Trong suốt chuyện tình của tôi và thầy S, mỗi lần tôi xúc động đều có cô ấy ở đằng sau đỡ lấy tôi. Mà sau mỗi lần tôi xúc động, tình cảm giữa tôi và thầy S sẽ tiến thêm một bước.

J đối với thầy S vẫn luôn có chút kiêng kị, nghe nói là do khoảng thời gian khi viết luận văn tốt nghiệp, thầy S tỏ thái độ với cô ấy khá nhiều. Sau đó tôi ở bên thầy S, tuy rằng cô ấy tự cho mình là bà mối của chúng tôi nhưng đối với thầy S vẫn khách khí như trước. Khi tới thăm tôi, một giây trước còn cùng tôi cười đùa, thầy S chỉ cần liếc nhìn một cái, âm lượng lập tức hạ xuống.

Kỳ thực cô ấy không biết rằng trong số những người thầy S cảm kích nhất, cô ấy giữ một vị trí. Thầy S từng đúc kết rằng nếu không nhờ J “quạt gió thêm củi” thì với tính cách của tôi, có lẽ tôi vẫn bám chặt lấy thành phố W, anh ấy không biết còn phải chạy tới thành phố W thêm bao nhiêu lần nữa mới có thể thành công.

Mà tình yêu của J, nếu không có tôi sắp đặt thì cũng không chắc có thể đi đến hôn nhân hay không.

Khi còn đi học, J hẹn hò với một cậu bạn trai mà tôi không thích lắm, đêm Giáng sinh hai người họ chia tay, không thể không kể đến công lao của tôi. Sau khi kết thúc chương trình học đại học, bắt đầu kỳ thực tập tốt nghiệp, tôi tìm được nơi thực tập, đi làm sáng đi chiều về. J lại không tìm nơi thực tập mà nhân lúc rảnh rỗi thi bằng lái trước sau đó tới Bắc Kinh tìm nhà.

Khi sắp tới thời hạn về trường báo danh, cô ấy rủ tôi đi Bắc Kinh cùng cô ấy. Dù sao tôi cũng muốn xin thôi việc, nghỉ sớm một tuần hay muộn một tuần cũng không vấn đề gì, tôi còn chưa được tới thủ đô bao giờ, coi như đi du lịch.

Máy bay đến chậm khiến tôi tới muộn 40 phút. Khi đó tín hiệu điện thoại di động còn chưa phủ sóng khắp cả nước, sim điện thoải của tôi chỉ có thể sử dụng trong thành phố W nhưng mà tôi quên mất, đến khi xuống máy bay mở điện thoại, nhìn màn hình điện thoại hiển thị không có chút tín hiệu nào, tôi lập tức choáng váng luôn.

J tới đón tôi, trước khi tôi lên máy bay cô ấy đã dặn đi dặn lại rằng khi nào xuống máy bay thì mở điện thoại gọi điện cho cô ấy, báo cho cô ấy biết tôi đi ra từ cửa nào. Điện thoại không có tín hiệu, không cách nào gọi điện được. Sân bay thủ đô rộng thật đấy, tôi cứ thơ thẩn đi theo đoàn người ra ngoài, lấy hành lý, chuẩn bị ra cửa. Quá đông người, chỗ nào cũng toàn đầu người, tôi càng đi ra ngoài càng thấp thỏm, nếu J không có ở bên ngoài thì tôi có nên mua luôn một tấm vé máy bay đi về luôn không?

Kết quả là vừa đi ra cửa, tôi chỉ cần liếc mắt đã thấy J đứng ngay hàng đầu, cô ấy đứng sát vào lan can, nét mặt lo lắng, nhìn ngó nghiêng khắp nơi.

Tôi bước nhanh hơn, J nhìn thấy tôi, dường như sợ tôi không nhìn thấy, nhảy lên vẫy tay, gọi to: “Này, này, ở đây, mình ở đây…”

Vóc người cô ấy vốn đã cao, giọng lại to, mỗi lần cô ấy nhảy lên, gọi tôi một tiếng đều khiến người ta phải quay đầu lại nhìn.

“Bạn yêu, bạn yêu, nhìn bên này, mau nhìn bên này, mình ở bên này…” Cô ấy còn đang gọi, tôi đã vẫy tay với cô ấy, từ từ đi tới.

“Điện thoại của cậu mình không gọi được, làm mình lo muốn chết.” Cô ấy vừa đón lấy hành lý trên tay tôi, vừa kéo tôi ra ngoài, “Xe nhà mình không dùng được, bọn mình tới khách sạn đi.”

Không ngờ sân bay lại cách khách sạn xa như vậy, khi xuống xe, đồng hồ của taxi hiển thị 256 tệ. Bác lái xe cười nói: “Bớt cho hai người chỗ tiền lẻ, tôi lấy 250 tệ.”

J lập tức nhảy dựng lên, nhét tiền vào trong tay bác lái xe, miệng nói: “Bác à, cháu đưa bác 260 tệ, bác không cần trả lại, sau đó kéo tôi xuống xe.

007.

Sau khi xuống xe tôi mới biết, bố mẹ J biết tôi sắp tới nên đã chờ tôi cùng ăn cơm. Cùng nhau ăn cơm xong, bố mẹ J ra ngoài làm việc còn hai chúng tôi về phòng. Tới khi chúng tôi thu dọn xong xuôi cũng đã gần 10 giờ.

J có điện thoại, cô ấy nhận cuộc gọi, nói vài câu rồi cúp máy.

Chúng tôi nằm trên giường nói chuyện, tôi hỏi cô ấy: “Ai gọi thế? Nghe là lạ.”

Thời gian nói chuyện rất ngắn, cô ấy chỉ “Ừ ừ” mấy tiếng lấy lệ.

“Bạn học cấp ba.” Cô ấy đáp, “Tiểu Y à, còn một tuần nữa phải đi báo danh rồi, chúng mình ở Bắc Kinh ba ngày, sau đó cậu cùng mình đi thành phố T đi.”

Tôi vốn chỉ định ở lại Bắc Kinh cùng cô ấy ba ngày sau đó về thành phố W thu dọn đồ đạc rồi về trường, nếu cùng cô ấy đi thành phố T, có lẽ sẽ không cách nào kịp về thành phố W. Trừ khi thời gian ở lại thành phố T không quá ba ngày, như vậy tôi còn có thể chạy về thành phố W thu dọn đồ đạc.

Cô ấy thấy tôi đang cân nhắc thì nói thêm: “Chúng mình về trường muộn hai ngày, mình sẽ xin nghỉ giúp cậu.”

Tôi cảm thấy chắc chắn cô ấy có chuyện gì đó ở thành phố T, nếu không sẽ không cần tốn công sức như vậy, chỉ để tôi có thể cùng cô ấy về thành phố T.

Tôi đồng ý, ba ngày sau, tôi cùng cô ấy tới thành phố T.

Cô ấy đã có bằng lái, lái xe đưa tôi đi du ngoạn thành phố T. Bác gái J hỏi tôi: “Tiểu Y à, ngồi xe J lái cháu có sợ không?”

Tôi lắc đầu đáp: “Không sợ ạ.”

Bác gái J thấy không tin nổi, nói: “Ngồi xe con bé lái mà chân bác cứ run rẩy, thế mà cháu không sợ à? Con bé chỉ mới học lái thôi.”

Tôi thực sự không sợ, cũng không biết vì sao phải sợ, liền cười rồi nói: “Có J ở trên xe, cháu có gì phải sợ đâu?”

Sau này nghĩ lại, đó có lẽ là vì tôi tin cô ấy, tin kỹ năng của cô ấy, tin rằng cô ấy sẽ lái xe thực sự an toàn.

008.

Ngày hôm đó chúng tôi dạo chơi tòa thị chính, J bàn với tôi nên đi ăn cơm ở đâu, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện nên tốc độ lái xe chậm lại.

Đến khi chúng tôi phát hiện tốc độ xe chạy quá chậm thì xe đã dừng hẳn lại rồi, từ đằng sau đang có một xe cảnh sát trực ban đi tới. J hơi luống cuống, vừa tăng tốc vừa thì thầm: “Chú cảnh sát ơi, chú đừng bắt cháu, cháu không cố ý đâu. Cháu biết chỗ này không thể đỗ xe, cháu chỉ đi hơi chậm tí thôi, không định dừng xe đâu…”

Cô ấy còn đang lải nhải, chiếc xe cảnh sát bỗng nhiên vượt qua chúng tôi, sau đó phanh lại, dừng ngay trước mặt chúng tôi.

J “òa” một tiếng rồi khóc luôn. Đang chuẩn bị dừng xe thì cửa xe cảnh sát mở ra, một người bước xuống. J nhìn đăm đăm người đó. Xe chúng tôi vừa dừng lại, người đó đã bước tới, mở cửa ngồi ở vị trí phía sau.

“Đi thôi.” Người kia nói.

J quay đầu lườm người đó một cái, khởi động xe lại rồi quát to: “** cậu là cái đồ khốn kiếp, làm tôi sợ muốn chết, cậu biết rõ tôi mới học lái xe, tự dưng ngồi xe cảnh sát làm gì hả…”

Tôi nghe tiếng quát của cô ấy càng lúc càng lớn, vội vàng khuyên ngăn: “Được rồi, được rồi, cũng không có chuyện gì, cậu đừng nói nữa, không sao rồi.”

Người kia họ Z, ngày hôm đó Z cùng chúng tôi ăn cơm, sau đó lại đưa chúng tôi đi xem phim rồi đưa chúng tôi về nhà, khi lên nhà liền đi theo J vào thẳng nhà, nhìn dáng vẻ đã quen cửa nẻo hết rồi.

Sau đó tôi mới biết, cô của Z và bố của J là bạn đồng nghiệp đã nhiều năm. Hai người họ quen biết từ nhỏ, hồi cấp ba còn là bạn học suốt ba năm.

Tối hôm đó khi đã đi nghỉ, tôi hỏi J: “Cậu với Z là quan hệ gì?”

J vừa nhìn trần nhà vừa đáp: “Là quan hệ bạn học.”

Tôi lại hỏi: “Không phải là thanh mai trúc mã à?”

J cười nói: “Người ta có bạn gái rồi, được chưa hả?”

Tôi lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, từ sau khi gặp Z, tâm trạng của cô ấy có vẻ chùng xuống: “Cách đây không lâu cậu cũng có bạn trai đấy, đúng chưa hả?”

Từ Giáng sinh tới giờ mới chỉ có mấy tháng thôi mà, thực sự là không lâu, tôi đâu có nói dối đâu.

J thở dài nói: “Mình cũng không biết vì sao lại thành ra thế này, mình quen biết cậu ta đã nhiều năm như vậy, cùng nhau chơi đùa, sau đó lên cấp ba lại thành bạn học suốt mấy năm trời, từ trước tới nay vẫn như huynh đệ. Hồi cấp ba mình còn hẹn hò với người khác, cậu ta cũng biết. Sau đó tốt nghiệp cấp ba, mình đi nơi khác học, cậu ấy ở lại quê hương, mỗi lần mình được nghỉ đều gặp mặt. Cậu ấy biết chuyện mình thất tình, mình cũng biết chuyện cậu ấy có người trong lòng, dù sao đi nữa, mọi chuyện lớn nhỏ của mình cậu ấy đều biết, chuyện của cậu ấy mình cũng biết, khá giống với người thân, phải không?”

Tôi thấy không đúng lắm, nếu bộ phim truyền hình “Có lẽ em sẽ không yêu anh” nổi khắp sông núi Bắc Nam kia lên sóng sớm một chút, nói không chừng J đã có thể sớm phát hiện ra điểm mấu chốt không ổn ở đâu.

Lại nói tiếp, tôi phát hiện bất kể vào thời điểm nào, chỉ cần J hẹn Z đều sẽ nhận lời, có thể bỏ rơi ai chứ không bỏ rơi J bao giờ. Thế nên tôi chắc chắn tình cảm của Z dành cho J cũng không ở mức độ bình thường.

Mà J lại cảm thấy quan hệ giữa hai người họ bây giờ khá tốt vì đã quen với cách ở bên nhau như thế này, cũng không muốn nghĩ gì nhiều, càng không muốn phá vỡ hiện trạng. Nhưng mà nếu thực sự hoàn toàn mất đi Z, chắc chắn cô ấy sẽ cực kỳ khổ sở, cực kỳ đau lòng, chỉ là cô ấy cứ tưởng rằng mình sẽ không đau, thế nhưng thực tế lại không như thế.

Vẫn nói “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”, cô ấy chính là kiểu người này.

Đêm hôm đó, chúng tôi thức rất khuya, cả đêm tôi ngủ không yên. Ngày hôm sau tôi lại gặp được Z, lần này Z lái xe, J đang xuống xe, đứng bên đường nghe điện thoại. Tôi nhận cơ hội này liền nói: “J muốn đi Bắc Kinh phát triển sự nghiệp, sau này có lẽ sẽ tìm đối tượng ở đó. Tuy nói nhà cô ấy ở thành phố T nhưng mà con gái lấy chồng rồi sẽ có gia đình riêng của mình, số lần về nhà mẹ đẻ sẽ càng ngày càng ít.”

Z liếc mắt nhìn J đang đứng bên đường nghe điện thoại, gật đầu đáp: “Hẳn là vậy.”

“Nếu cô ấy lấy chồng rồi, cậu chắc hẳn sẽ luyến tiếc cô ấy, hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm biết bao nhiêu, có lẽ sẽ giống như có em gái đi lấy chồng vậy.” Tôi tiếp tục nói.

Z hơi nhíu mày, đáp: “Hẳn là vậy.”

Lúc ấy tôi thực sự muốn đánh cậu ta, ngoại trừ mấy chữ “Hẳn là vậy” thì không còn gì khác để nói à?

Nhưng tôi cố nhịn, vì hạnh phúc tương lai của bạn thân, tôi thực sự đã nhịn, tiếp tục nói chuyện với Z: “Cô ấy sẽ lấy người đàn ông khác, mang thai sinh con, làm mẹ. Cậu cũng sẽ cưới người phụ nữ khác, có con, làm bố. Sau khi hai người có con cái, lại sống cách xa nhau cực kỳ bất tiện, khi đó muốn gặp nhau một lần thực sự rất khó.”

Lần này Z không bình luận gì về những điều tôi vừa nói, chỉ nhìn chằm chằm J đang đứng bên ngoài, sắc mặt nghiêm trọng, cũng không biết đang nghĩ gì.

“Thuốc mê” đã hạ rồi, hiệu quả thế nào tôi không dám chắc, trong lòng thực ra cũng không yên. Chờ J lên xe, chúng tôi cùng đi ăn cơm, đi chơi, khi về giờ vẫn còn sớm, Z đưa chúng tôi về bãi đỗ xe, nói mình có việc phải đi trước.

Sau đó tôi không gặp lại Z nữa. Thời gian trôi qua thực sự quá nhanh, chúng tôi đặt vé máy bay, chuẩn bị ba ngày sau về thành phố W. J ở nhà thu dọn đồ đạc, tôi ngồi bên cạnh, nghe cô ấy hỏi: “Cái này có cần mang theo không?”

Tôi nhìn những thứ đồ kia, nếu lắc đầu, cô ấy quẳng vào trong tủ, nếu gật đầu, cô ấy sẽ bỏ vào vali.

Bố mẹ J đều rất bận, trong nhà chỉ có cô ấy và dì giúp việc.

Thu dọn được một nửa thì có người nhấn chuông cửa, dì giúp việc mở cửa rồi gọi chúng tôi: “Tiểu Y, có người tặng hoa cho cháu.”

Tôi tưởng rằng mình nghe lầm nên không đứng dậy, cho đến khi dì giúp việc ôm bó hoa đi vào phòng, để vào tay tôi. Bó hoa rất to, hoa gì cũng có, giống như một nồi lẩu thập cẩm vậy, nhưng mà đẹp lắm.

Trong bó hoa có tấm thiệp, không viết gì cả, chỉ vẽ một hình trái tim.

J nhìn bó hoa rồi lại nhìn tấm thiệp, thì thầm: “Ai tặng thế? Chắc không phải Z chứ? Cậu tới thành phố T, người mình giới thiệu cho cậu quen biết chỉ có cậu ta mà thôi.”

Cô ấy vừa nói xong liền cầm điện thoại lên gọi, vừa chờ điện thoại kết nối vừa nói với tôi: “Để mình gọi điện hỏi một chút sẽ biết ngay.”

Điện thoại vừa thông, cô ấy liền hỏi thẳng Z: “Z, là cậu tặng hoa cho Tiểu Y à?”

Tôi không nghe được Z ở đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy J nghe xong thì mím môi, tiếp tục nói: “Đúng là cậu tặng à, đừng có ý định dây dưa loạn xì ngầu với người ta đấy. Còn nữa, cậu đã có bạn gái rồi, tôi ghét nhất loại người ‘bắt cá hai tay’, đừng khiến tôi phải khinh thường cậu.”

Tôi vẫn không nghe được Z nói gì đó, dù sao J nghe xong liền đưa điện thoại cho tôi, nói: “Cậu ta bảo có chuyện muốn nói với cậu, nhớ kỹ, đừng sợ cậu ta, cậu ta không dám làm gì cậu đâu.”

Tôi gật đầu, nhận lấy điện thoại, kêu “Alo”, Z ở đầu dây bên kia liền nói: “Tiểu Y à, cậu có thể giúp tôi một chuyện được không, mình muốn cùng J nói chuyện tử tế một lần.”

Tôi hỏi: “Cậu cần thời gian bao lâu?” Bày trò rõ lâu, hóa ra “tặng hoa nhưng ý không ở rượu”.

Cậu ta đáp: “Càng lâu càng tốt, cậu có thể đưa cô ấy tới vườn phía Nam không?”

Tôi nói: “Được.”

Cậu ta đáp: “Cảm ơn cậu.”

Sau đó tôi liền cúp điện thoại, tôi đưa điện thoại cho J, nói: “Ái dà, nói thật lòng, mấy ngày rồi không gặp Z, nhớ cậu ta phết.”

J cầm điện thoại, nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi nói: “Cậu sẽ không thích Z đấy chứ? Cậu ta có bạn gái rồi đó.”

“Cậu ta vừa nói với mình, cậu ta đã khôi phục tình trạng độc thân từ lâu rồi. Mình cảm thấy cậu ấy cũng không tệ, tới thành phố T một chuyến nếu có thể thu hoạch được một anh bạn trai thì mình đúng là lời to rồi.” Tôi cũng không biết bản lĩnh bịa chuyện của mình lại xuất sắc đến thế, đúng là con người đến một thời điểm nhất định, những năng lực bị che giấu đều bộc lộ ra.

“Vậy cậu định thế nào?” J hỏi tôi, tay vẫn còn thu dọn đồ đạc nhưng tốc độ đã chậm lại nhiều.

“Cậu ấy hẹn mình đi vườn phía Nam để ăn đêm.” Tôi nói, “Mình muốn đi.”

J để đồ trong tay xuống, chỉ về phía cái tủ đầu giường gần phía tôi: “Đưa chìa khóa xe cho mình, đi thôi.”

Chúng tôi đi thẳng tới vườn phía Nam. Không khí bữa ăn đêm hôm đó cực kỳ nặng nề, một mình tôi chịu trách nhiệm điều tiết bầu không khí, Z phụ trách bóc vỏ tôm còn J chỉ biết ăn ăn ăn.

Sau đó vì ăn quá nhiều tôm mà cô ấy kêu đau dạ dày, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, chúng tôi cùng đưa cô ấy đi bệnh viện cấp cứu, bác sĩ kê thuốc, truyền nước cho cô ấy.

Z rất có bản lĩnh, đặt được cho J một phòng đơn.

Sau khi J nằm nghỉ, tôi nói với cô ấy: “J, mình xuống nhà mua mấy chai nước đã.”

J gật đầu, tôi cầm theo túi của cô ấy đi mất.

Đồ của J đều để trong túi, tôi cầm theo túi của cô ấy, dùng tiền của cô ấy đặt một phòng khách sạn gần nhất, mở tivi, tắm rửa rồi đi ngủ.

Đương nhiên là tôi ngủ không được, chỉ cần tưởng tượng hình ảnh Z và J ở bên nhau tôi đã cực kỳ hưng phấn.

Ngày hôm sau tôi dậy thật sớm. Vứt Z và J trong cùng một phòng, giờ nghĩ lại thấy mình cũng xấu xa thật. Lúc ấy J chỉ hận không thể tìm cái hố mà chui xuống, nét mặt cực kỳ đặc sắc, tôi còn thêm mắm dặm muối trêu cô ấy.

Sau khi về trường, bất kể tôi “bức cung” như thế nào, J cũng không chịu nói cho tôi biết đêm hôm đó rốt cuộc cô ấy và Z đã nói những chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì. Tôi đe dọa sẽ tuyệt giao với cô ấy, cô ấy bị tôi ép tới đường cùng, liền nói: “Bắt mình nói chẳng thà bảo mình đi chết đi còn hơn, thực sự không nói nên lời được đâu, tha cho mình đi.”

Tuy rằng tôi rất tò mò nhưng vẫn buông tha cho cô ấy, dù sao làm gì có đôi tình nhân nào không có những bí mật không thể để cho người ngoài biết chứ?

Sau đó khi hai người họ kết hôn, tôi nhận được lì xì của bà mối, số tiền không nhỏ. Thế nên lúc ấy tôi lo lắng, bịa chuyện này kia đều đáng giá. Đây mới là điều quan trọng nhất trong việc giúp người thành công, chính là thu được tiền đó!

009.

J vừa sinh con xong liền lên kế hoạch cho sự nghiệp giảm béo, tôi nghĩ lại chuyện lúc trước, trong lòng lập tức hoảng sợ, liền khuyên nhủ cô ấy: “Này này, cậu vừa mới sinh xong, còn phải cho con bú, không thể gầy quá được đâu.”

J không đồng ý, nói: “Ai bảo cho con bú thì nhất định phải béo? Dĩnh dưỡng cân đối là Ok mà.”

Tôi thấy cô ấy tâm ý đã quyết nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên ngăn: “Ai da, cậu định giảm cân như thế nào? Lại ăn theo chế độ à?”

J đáp: “Đúng rồi, biết người biết ta, mình thấy muốn gầy nhất định phải đóng cái miệng vào.”

Tôi thở dài: “Muốn ăn cũng không thể ăn, có thể ăn lại phải ăn ít, cuộc sống này còn gì vui nữa?”

J liền kêu gào: “Này này này, cậu thì biết gì? Đấu tranh với cân nặng là thú vui lớn nhất đời này của mình đấy.”

Tôi: “……”

010.

Con của J lớn rồi, cô ấy quyết định giao con cho bố mẹ chồng cùng cô bảo mẫu hai ngày, đi chơi ngắn ngày, nhân thể đi thăm mấy người bạn thân thiết nhiều năm chưa gặp, ví dụ như tôi đây.

Khi biết tin cô ấy sắp tới, đúng lúc tôi đang mang thai bảy tháng, cả người phình ra như cái lu, vì thế tôi nói với cô ấy: “Cậu thực sự muốn tới gặp mình à?”

J đáp: “Đúng thế, không lẽ cậu không chào đón mình?”

Tôi nói: “Chào đón chứ, nhưng mà cậu phải chuẩn bị tâm lý một chút, giờ mình xấu xí không gặp được ai đây này.”

J lập tức phì cười, nói: “Không sao, không sao, mình không chê cậu.”

Tôi bĩu môi: “Nhưng mình sẽ ghét cậu!”

J không hiểu: “Vì sao?”

Tôi nói: “Vì bây giờ cậu đã khôi phục vẻ xinh đẹp thời thanh xuân rồi, nếu mình đứng cạnh cậu trông mình càng xấu hơn.”

J: “……”

011.

Vất vả lắm mới chờ được đến ngày con của tôi và cô ấy đều đã lớn, J và tôi đã mấy năm không gặp, cực kỳ nhớ nhung. Chuyện chăm sóc con cũng không cần chúng tôi tự tay lo liệu tất cả nữa, vì thế chúng tôi bàn nhau tụ họp một lần.

Đã có ý tưởng thì phải thực hiện ngay, hai người chúng tôi phân công nhau bàn bạc với chồng mình.

J: “Cậu đã bàn với chồng cậu chưa? Anh ấy cho cậu đi không?”

Tôi: “Bàn xong rồi, anh ấy thế mà cho tớ đi, bên cậu thì sao?”

J: “Ừ, anh ấy ngẫm nghĩ một hồi, nói chúng mình đúng là đã nhiều năm không gặp, vậy thì gặp nhau đi.”

Tôi: “Haha, xem ra lần này bọn mình thực sự có thể gặp nhau được rồi!”

Giọng J chùng xuống: “Nhưng mà mình chỉ có thể đi bốn ngày, nhiều nhất là bốn ngày thôi. Mình tính rồi, đã mất hai ngày trên đường đi, thời gian bọn mình ở bên nhau cũng chỉ có hai ngày, còn chưa kịp nói hết chuyện đã phải tách ra rồi.”

Tôi giật mình: “Chồng bọn mình có phải đã bàn tính trước hay không thế, chồng mình cũng nói mình đi thì được nhưng chỉ đi bốn ngày thôi!”

J phủ nhận: “Hai người họ bàn tính thế nào được, là do mắt nhìn người của bọn mình giống nhau.”

Tôi: “Mắt nhìn người giống nhau?”

J: “Ừ, đều là mấy tên đàn ông thối không rời vợ ra được tí nào.”

Tôi: “……”

012.

Bốn ngày thì bốn ngày, chỉ cần gặp mặt nhau là được rồi. Kế hoạch vốn là J tới thăm tôi, vì con cô ấy đi nhà trẻ rồi, so với tôi thì cô ấy đi dễ hơn. Không ngờ là một ngày trước khi cô ấy đi, con gái cô ấy lại sốt cao, chỉ có thể đổi vé máy bay, để tôi tới chỗ cô ấy.

Tôi suy xét một hồi rồi đồng ý, cuối cùng cũng bắt đầu hành trình gặp mặt siêu trắc trở này.

Gặp mặt rồi việc đầu làm đầu tiên là nói chuyện thâu đêm, sau đó hẹn nhau sáng hôm sau tôi cùng cô ấy ra ngoài làm tóc.

Hôm sau đang uốn tóc, tóc cô ấy đang bôi thuốc để định hình nên không thể cử động, đúng lúc này điện thoại cô ấy vang lên, tôi giúp cô ấy nhận cuộc gọi.

Điện thoại vừa kết nối, anh Z liền xổ một tràng tiếng địa phương, tôi ngây ra một hồi vẫn nghe không hiểu, đành phải nói: “Z à, tôi là Tiểu Y.”

Anh Z đáp “Ừ” một tiếng rồi hỏi: “Vợ tôi đâu?”

Tôi nhìn J đang không thể động đậy, liền mở loa rồi cười đáp: “Tôi bán vợ cậu đi rồi.”

Anh Z kêu “Á” lên một tiếng: “Cậu bán vợ tôi đi rồi? Bán bao nhiêu tiền?”

J nín cười, nhìn tôi, dùng ánh mắt giục tôi mau đáp lại.

Tôi nói: “Vợ cậu khó chiều như thế, ai mà thèm hả? Tôi cho không luôn đấy, mãi mới bán được.”

Anh Z: “Cái gì? Cậu cứ thế đem vợ tôi cho không người ta hả?”

Tôi: “Đúng rồi, cho không luôn, tiền cùng đồ vẫn để nguyên trên người, haiz…”

Anh Z im lặng một lúc mới nói tiếp: “Rõ ràng cậu biết chúng tôi vừa mới mua nhà mới, thế mà lại đem vợ tôi bán mất rồi, cậu định vào nhà chúng tôi ở luôn à?”

J cuối cùng không nhịn được cười nữa, nói ầm lên vào điện thoại: “Z, đồ lòng muông dạ thú nhà anh bại lộ rồi, xem em về nhà sẽ xử anh như thế nào!”

Anh Z giả ngây giả ngô: “Gì thế này? Vợ à, không phải em bị Tiểu Y bán đi rồi à? Sao lại chạy về được rồi? Em lại đem Tiểu Y đi cho không rồi chạy về phải không? Anh vốn còn định lừa cô ấy về nhà mình, sau đó bán với giá cao rồi đem chuộc em về. Anh khổ tâm suy tính, người khác có thể không hiểu nhưng em nhất định phải hiểu nha.”

Chậc chậc chậc, tôi cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là “vật họp theo loài”, ai cũng diễn rõ hay.

013.

J đang dự tính sinh em bé thứ hai, ăn cơm chiều xong, mấy người chúng tôi cùng nhau ngồi thảo luận về tên của em bé.

Tôi cười nói: “Thầy S có một người bạn học, họ Vương, tên là Vương Tử.”

Anh Z nghe xong vội nói thêm một câu: “Ha, thế nếu họ Tôn thì sẽ tên là Tôn Tử à? Nếu là họ Kim thì tên là Cục Vàng? Nếu họ Trần thì tên là Quả Cam? Còn họ Mã thì sẽ thành Cái Bô…””

* Chú thích: Tác giả chơi chữ

J: “Anh thôi ngay đi, Tiểu Y đang kể chuyện cười, anh không cười thì thôi, lúc này ai cần anh nói một suy ra mười đâu!”

Anh Z: “……”

014.

J không biết nấu cơm, nhà họ mời một cô giúp việc người phương Bắc, thích nấu cháo gạo nếp. Tôi là người phương Nam nên ăn không quen, qua hai bữa thì không chịu được nữa, cực kỳ nhớ cơm gạo tẻ.

J thấy tôi kêu đói, quyết định đích thân xuống bếp nấu bữa cơm.

Nấu xong, J nhìn chúng tôi bắt đầu ăn cơm.

Anh Z cầm đũa, chỉ chỉ vào mấy đĩa thức ăn, không biết là mấy món ở đâu ra, sắc mặt nghiêm túc, hỏi: “Vợ à, em chắc chắn là có thể ăn đấy chứ?”

J gật đầu: “Không chắc ăn có ngon không nhưng khẳng định là chín rồi.”

Tôi toát mồ hôi, không nói gì.

Anh Z do dự mấy giây, dứng dậy đi vào phòng bếp, một lúc lâu sau mới đi ra, sắc mặt không tốt chút nào: “Vợ à, em làm mấy món này dùng đến tổng cộng mấy cái nồi?”

J đếm đếm trên đầu ngón tay, đáp: “Nấu canh dùng một cái, xào thịt dùng một cái, xào thịt xong đáy nồi bị dính, em nhấc mãi không ra, khi xào rau lại đổi một cái khác.”

Anh Z khóc không ra nước mắt: “Còn nấu cơm bằng nồi cơm điện, làm canh trứng bằng nồi hấp. Anh cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của câu nói này: ‘Để một người phụ nữ không biết nấu nướng đi vào bếp chính là mối họa của nhân gian’.”

Tôi: “……”

Nghĩ lại những chuyện của mấy năm qua, tôi không kìm được nhớ về lúc J mang thai, mỗi ngày tôi đều gọi điện thăm hỏi cô ấy. Dùng lời của cô ấy nói chính là: “Người mang thai là mình nhưng sao người lo lắng lại là cậu?”

Kết quả là đến khi tôi mang thai, cô ấy không chỉ đơn giản gọi điện thoại mà còn gọi cả video. Nếu không phải vì con cô ấy còn quá nhỏ, cô ấy không thể rời xa được, tôi thậm chí còn nghĩ cô ấy liệu có bay tới bên tôi, trông giữ bên cạnh tôi hay không nữa.

Đây có lẽ là cách thể hiện của tình bạn thân thiết chân thật nhất. Năm tháng thoi đưa, tôi và J ra khỏi cổng trường bước vào xã hội, từng người xây đắp nên tổ ấm riêng của mình, cùng trở thành người mẹ nhưng tình cảm giữa hai chúng tôi vẫn vẹn nguyên như cũ. Như J đã từng tổng kết về tình cảm của chúng tôi như sau: “Trong hai người chúng mình nếu có một người đổi giới tính thì hẳn đã thành đôi từ lâu rồi, ai có thể chen chân vào được chứ?”

Sau này tôi lại nghĩ, câu nói này của cô ấy có phải là lời tiếc hận hay không, vì sao tính hướng của hai chúng tôi lại “thẳng” như vậy chứ?

Đó là người bạn thân nhất của tôi, tuy rằng không phải “nửa kia” của cuộc đời tôi nhưng tầm quan trọng lại ngang với “nửa kia”, thấu hiểu lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, cũng sẽ bên nhau đến khi bạc đầu giai lão.