Tu Đạo

Chương 7




Vui chơi ăn uống thỏa thích, hai “người” một thú nghiễm nhiên thu hút sự chú ý của bao người đi đường. Xích Tây thế nhưng vẫn bỏ mặc, chỉ chăm chú đan thắt sợi dây vừa mua.

Mãi đến lúc chiều tà, Xích Tây cuối cùng cũng hoàn thành tác phẩm của mình. Hắn xỏ sợi dây qua miếng kim hồ, rồi đưa lên trước mặt Hòa Dã, thích thú nói, “Xong. Thích không?”

Tiểu hồ hai mắt sáng rực, gật đầu một cái thật mạnh.

“Để ta đeo cho ngươi.”

Lời còn chưa dứt, từ đâu đột nhiên xuất hiện một cánh tay nhơ nhớt bụi bẩn chụp gọn lấy miếng kim hồ, rồi chạy nhanh về phía hẻm nhỏ gần đó.

Xích Tây cùng Sơn Hạ chưa kịp phản ứng, từ trong lòng Xích Tây, tiểu hồ đã nhảy chồm xuống đất, cong đuôi đuổi theo.

“Hòa Dã!” Xích Tây hét một tiếng rồi nhanh chân chạy theo sau.

“Nháo gì nữa chứ?!” Sơn Hạ nhíu mày, thong thả bước theo Xích Tây.

Hẻm nhỏ không như đường lớn, hết quẹo trái rồi lại phải. Tiểu hồ đuổi theo một hồi thì mất dấu tên cướp kia. Lòng sốt ruột không thôi, nó liền chạy lên phía trước thêm một quãng, nhìn quanh quất xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng một ai. Hẻm nhỏ âm u, khiến tiểu hồ có chút rợn tóc gáy. Nó bước chậm lại, khịt mũi ngửi thì nghe thấy một mùi khác thường trong không khí.

Tiểu hồ lập tức lui lại vài bước. Từ bóng tối trước mặt bỗng dưng hiện ra mấy bóng dáng cao lớn. Một mùi hôi thối sộc thẳng vào mũi, khiến tiểu hồ không khỏi khó chịu. Đàn dã khuyển (chó hoang) bị bỏ đói lâu ngày, nay thấy thịt ngon béo bở trước mắt, nước dãi không cầm được mà chảy dài.

Nãy giờ vì đuổi theo tên cướp kia, tiểu hồ tiêu hao không ít khí lực. Hiện tại nó chạm mặt ác khuyển, phút chốc liền không biết đối phó thế nào.

Ác khuyển gầm nhẹ, chậm rãi tiến lên vài bước. Nó tựa hồ chỉ trông chờ một động tác nhỏ từ tiểu hồ, lập tức sẽ nhảy bổ vào.

“Hòa Dã!” Thanh âm của Xích Tây vang vọng gần đấy khiến tiểu hồ giật mình. Nó quay người, hớt hải chạy về hướng phát ra giọng nói.

Ác khuyển chỉ chờ có thế. Cả đàn lập tức bổ người về trước, chỉ vài cái sải chân đã đuổi kịp tiểu hồ. Tên dẫn đầu bám sát tiểu hồ, quắc mắt một cái, nó nhảy phốc về trước. Đột nhiên một bóng đen từ đâu bay xẹt qua, giữa con hẻm nhỏ u tối chỉ nghe rền vang tiếng thét thảm khốc.

Tiểu hồ nghe thấy mùi hương quen thuộc nên vội vàng ngoảnh đầu nhìn. Đứng chắn giữa nó và đàn ác khuyển là một hắc miêu to hơn đàn khuyển kia đến mấy lần, miệng ngậm tên dẫn đầu khi nãy, ánh mắt tử sắc rực sáng, tam trường vĩ (ba cái đuôi dài) đen nhánh đong đưa giữa không trung.

Đàn dã khuyển vừa trông thấy hắc miêu liền hốt hoảng. Cả bọn không ai nói ai đều cong đuôi bỏ chạy.

Hắc miêu rướn người, gầm một tiếng thật lớn, dã khuyển đang ngậm trong miệng bị nó ném thẳng vào tường. Sau đó, nó quay người, trừng mắt nhìn tiểu hồ. Thế nhưng hắc miêu chưa kịp lên tiếng thì một tiếng hét thê lương lại vang lên, “Yêu quái a!!!”

Cả hai bọn hắn giật mình, xoay người về hướng tiếng thét kia. Nguyên lai tên cướp khi nãy không chạy đâu xa, mà chỉ núp trong một góc tường. Hắn đang quan sát đàn dã khuyển cùng tiểu hồ thì chợt thấy một người chớp mắt hóa thân thành đại miêu. Tên cướp bị dọa đến bay cả hồn vía, thét lên một tiếng thất thanh.

Nơi đây không nên ở lâu.

Nghĩ thế, đại miêu liền cắp lấy tiểu hồ, phốc một cái, nhảy lên mái nhà rồi chạy đi.

Tên cướp kia vẫn không từ bỏ, miệng oang oang không ngớt, “Yêu quái! Có yêu quái!”

Sơn Hạ từ đâu xuất hiện, đánh mạnh vào gáy hắn. Tên cướp lập tức ngất xỉu, tiểu kim hồ đang cầm trong tay rơi phịch xuống đất, lăn long lóc.

Sơn Hạ cúi người, nhặt kim hồ lên. Hắn ngẫm nghĩ một lát, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú. Đến khi lòng bàn tay mở ra, kim hồ chỉ còn là nhúm bột trắng. Vội vàng thổi bay nhúm bột ấy, Sơn Hạ phủi tay, rồi ngoảnh người bỏ đi.

Đại miêu ngậm tiểu hồ trong miệng. Chớp mắt cả hai đã chạy đến khu rừng ngoài trấn.

Hắn lắc đầu một cái, tiểu hồ bị ném mạnh lên bãi cỏ. Không đợi tiểu sủng vật của mình xoay người, đại miêu liền chồm tới, dùng hai chi trước đè tiểu hồ xuống đất, quát tháo “Chỉ biết chạy loạn! Ngươi muốn chết sớm sao!”

Tiểu hồ sững người trong giây lát. Nó ngước nhìn ánh mắt tử sắc đang tối sầm lại của đại miêu, bất giác cảm thấy sợ sệt. Nước mắt vì thế mà chậm rãi chảy dài. Tiểu hồ lầm bầm mở lời thì nhớ tới chính mình đang ở dạng thú, không thể nói chuyện.

Nó nhắm tịt hai mắt, cố gắng thu gom khí lực, phốc một cái, hóa thành hình người.

Hòa Dã thút thít, “Ta chỉ muốn lấy lại tiểu kim hồ Nhân cho ta… Lại không nghĩ…”

Đại miêu cư nhiên càng tức giận. Nó lớn giọng hơn, “vật nhỏ như vậy muốn bao nhiêu thì ta cho bấy nhiêu! Cần gì phải đuổi theo!”

Hòa Dã khóc mỗi lúc một nức nở, vô cùng thương tâm, “Khả đó là lần đầu tiên Nhân tặng quà cho ta… Bị cướp đi… Đuổi theo cũng không lấy lại được…”

Đại miêu phút chốc nói không nên lời, trợn trừng hai mắt nhìn Hòa Dã, lạnh lùng phán một câu, “Chỉ giỏi lộn xộn!” Sau đó, hắn giận dữ bỏ đi.

Hòa Dã nức nở một lúc, đến khi ngẩng đầu thì vẫn không thấy bóng dáng Xích Tây quay lại. Nó nghĩ bụng, có lẽ chính mình đã khiến Xích Tây phiền chán, nên gồng mình nín khóc, chậm rãi đứng dậy. Chân vừa đi được nửa bước, Hòa Dã liền thấy lòng bàn chân có chút nhức nhối, chợt nhớ ra mình đang ở hình người. Nếu nó cứ bộ dáng này trở về, nhất định sẽ bị Xích Tây mắng.

Nghĩ thế, phốc một cái, Hòa Dã liền hóa trở về thân tiểu hồ. Đang định lao mình chạy về trước thì bỗng đâu có người nhấc bổng tiểu hồ lên.

Chẳng lẽ là Nhân? Tiểu hồ hứng khởi ngoảnh đầu nhìn, rồi lập tức xịu mặt. Ra là Sơn Hạ. Thế nhưng thần tình Sơn Hạ khi ấy vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn khác với vẻ đùa cợt thường ngày.

Bế lên tiểu hồ, Sơn Hạ thấp giọng, “vốn muốn bỏ mặc ngươi ở đây, dạy cho một bài học nhớ đời. Nhưng nghĩ tới nếu mặc kệ ngươi, Xích Tây kia chắc chắn sẽ quay lại tìm. Không khéo bị người trong trấn phát hiện thì lại thêm phiền toái!” Lời vừa dứt, hắn liền thi triển thân hình, rồi cũng phóng mình về hướng Xích Tây bỏ đi khi nãy.

Tiểu hồ nãy giờ bị túm lấy mấy lần, cổ có chút đau nhức. Nhưng nó biết bản thân mình sai, nên không dám lộn xộn hay hó hé tiếng nào.

Cả quãng đường Sơn Hạ không nói với nó một lời. Lát sau, thôn trang dần hiện ra trước mắt. Nó ngước nhìn thì thấy Hùng Nhất đang quét lá trước cửa.

Sơn Hạ chân bước chậm lại, trầm giọng nói, “Ngươi nếu chỉ rước lấy phiền toái cho Xích Tây, sau này không xứng đáng ở bên cạnh hắn!”

Tiểu hồ cả kinh, giương mắt nhìn Sơn Hạ thì thấy hắn đã khôi phục lại sắc mặt tươi cười thường ngày tự lúc nào.

Nhìn thấy Trung Hoàn tiến lại, Sơn Hạ đưa tay đặt tiểu hồ vào lòng hắn rồi nói, “Cất giữ tiểu súc sinh này cho kỹ. Nói với Xích Tây, hắn nợ ta một lần!” Sau đó liền xoay người bỏ đi.

“Thân là đạo nhân mà ngữ khí cứ gầm gừ như thế!” Hùng Nhất chặc lưỡi, vuốt lại phần lông bị làm xù nơi cổ Hòa Dã, rồi bước trở vào thôn trang, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cả hai người vừa đến trước phòng Xích Tây thì liền thấy tên kia vội vàng đẩy cửa bước ra.

“Muốn đi đâu sao?” Hùng Nhất lên tiếng hỏi.

Xích Tây nhìn thấy tiểu hồ trong lòng Hùng Nhất, không nói không rằng, liền quay đầu trở về phòng.

“Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn chịu ra ngoài tìm ngươi là đã hết giận rồi. Ngoan ngoãn vào phòng đi nào!” Dứt lời, Hùng Nhất cúi người, thả tiểu hồ vào phòng, rồi thuận tay đóng cửa lại.

Tiểu Hồ tiến lên hai bước. Mắt nhìn thấy Xích Tây nằm dài trên giường, lưng quay về phía nó, tiểu hồ cố tình ho khẽ một tiếng, cũng không thấy Xích Tây quay lại. Xịu mặt, nó nằm úp xuống đất ngay tại chỗ, đầu ngẩng lên, chằm chằm nhìn người nằm trên giường.

Mãi một lúc thật lâu, Xích Tây mới quay đầu lại, “Ngươi không tính đi ngủ à?”

Tiểu hồ nghe thế liền bò dậy, lủi thủi nhảy lên giường, rúc vào lòng Xích Tây. Hắc miêu thuận tay ôm chặt tiểu hồ về phía mình, thở dài một tiếng, vừa vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn vừa ôn nhu nói, “ngươi cứ chạy loạn như vậy, về sau sao ta dám tặng quà cho ngươi nữa?”

Tiểu hồ nghẹn ngào, nói không nên lời. Nó dụi đầu vào lồng ngực ấm, chân trước cò cọ vào cánh tay Xích Tây thật lâu.

Hôm sau tỉnh dậy, hai người liền trở về với những việc làm thường ngày.

Thế nhưng Hòa Dã thực ra nhu thuận hơn rất nhiều. Nó không còn chạy loạn một mình nữa, suốt ngày chỉ theo sau Xích Tây, ríu rít hết chuyện này đến chuyện khác.

Xích Tây cũng chỉ làm mặt lạnh được hai ngày. Sau đó, hắn lại cùng Hòa Dã ăn chơi vui ngoạn