Tu Đạo

Chương 12




Xích Tây nghiêm chỉnh nhận thức được sự khác biệt ở Hòa Dã mấy năm qua là khi hắn nhìn thấy nguyên hình hồ ly. Một thân dài, thon thả, bộ lông rực đỏ tựa ánh lửa phừng phực bước ra từ phòng Hòa Dã.  Hỏa hồ ngồi chồm xuống trên thềm đá, đưa lưỡi liếm chi trước, ánh mắt nhắm hờ, biếng nhác phơi nắng.

“Hòa Dã…?” Xích Tây lên tiếng thăm dò.

Hỏa hồ kia dựng thẳng hai lỗ tai, đôi mắt mở to, chống chân đứng dậy, rồi chạy tới bên Xích Tây, đi một vòng quanh chân hắn, cò cọ cái đầu nhỏ nhắn. Sau đó nó chợt nhớ ra điều gì, kêu lên một tiếng nghe như “ai nha, quên mất!” Xoay người một cái, hỏa hồ liền hóa thành hình người, hai má chớm ửng hồng, “Vừa nãy còn ngái ngủ nên quên biến hình…”

Xích Tây bất giác trong lòng thấy bùi ngùi. Hòa Dã đã lớn như vậy, hắn không thể nào bỏ tiểu hồ vào ngực áo, mang đi ngoạn nơi nơi được nữa. Đến lúc này hắn mới sực nhớ, Hòa Dã từ khi trở về đến giờ chưa hề qua phòng hắn ngủ, lòng không khỏi có chút mất mát.

Xoa nhẹ đỉnh đầu Hòa Dã, Xích Tây cười hỏi, “Hòa Dã quen chỗ ngủ mới chưa? Sao không thấy ngươi qua phòng ta ngủ? Hồi đó mỗi lần ở một mình, ngươi đều không ngủ được nha!”

Hòa Dã cúi đầu, có chút xịu mặt, “Hòa Dã cũng muốn. Nhưng Dực sư phụ từng nói, không thể tùy tiện ngủ chung phòng với người khác.”

“Ta là người khác sao?” Xích Tây lập tức đanh mặt, nụ cười khi nãy cũng biến mất.

Hòa Dã liếc nhìn Xích Tây, lẳng lặng không nói lời nào, hai gò má đỏ ửng. Hắn giữ lấy cánh tay Xích Tây, kề đầu lên vai, nhẹ nhàng lắc đầu, mấy lọn tóc khẽ rung, thế nhưng lại ngập tràn xuân ý.

Xích Tây phút chốc ngẩn người, ánh mắt mơ màng, ngây ngốc hỏi, “Xuân tới rồi sao?”

Hòa Dã nghiêng đầu, “Nhân làm sao thế? Trời mới vào hạ mà…”

Mới sáng sớm mà đã rối loạn trong lòng, Xích Tây ngồi trong vườn, trừng mắt nhìn tên bằng hữu đang thảnh thơi thưởng thức trà, Sơn Hạ. Đối phương cư nhiên không để ý chút gì tới hắn, mà chỉ nhấp trà tự đắc.

Khi nãy chưa kịp trò chuyện với Hòa Dã bao lâu, hỏa hồ kia liền bị nhị sư phụ gọi đi, đến giờ vẫn không thấy mặt mũi nơi nào.

“Ai~” Xích Tây thở dài thườn thượt, “ta vẫn thấy trời như vào xuân…”

Sơn Hạ nhướn mày, liếc mắt nhìn Xích Tây, “đầu óc ngươi bị hỏng chỗ nào hả? Trời vừa mới vào hạ.”

“Tại ngươi cả!” Xích Tây hừ một tiếng. Chợt nhận ra mình lỡ lời, hắn có chút sững người rồi bĩu môi, xoay mặt đi.

“Ha! Ta hiểu rồi nha!” Sơn Hạ đột nhiên vỗ bàn, khiến Xích Tây giật cả mình.

“Ngươi nổi điên gì nữa?” Xích Tây cau mày.

“Hà hà, do hồ ly nhà ngươi phải không?” Sơn Hạ đắc chí, gác chân lên bàn.

“Không phải chuyện của ngươi!” Bị nói trúng tim đen, Xích Tây trừng mắt, đanh giọng.

Bỗng nhiên Thượng Điền cùng Hòa Dã từ đâu bước tới.

“Hòa Dã…” Xích Tây vẫy vẫy tay. Hòa Dã chưa kịp phản ứng, Thượng Điền đã lên tiếng lạnh lùng, “Hiện tại không rảnh ngoạn với ngươi, ta có chuyện phải dạy Hòa Dã!” Nói rồi, hắn liền kéo Hòa Dã về phía hành lanh, kề tai thì thầm.

Mặt Xích Tây chợt đanh lại. Điền Trung cũng từ đâu bước tới, rồi nhập bọn với Thượng Điền và Hòa Dã, gương mặt không giấu được niềm hứng khởi.

Xích Tây càng sầm mặt. Hắn đứng phắt dậy, định bụng bước tới thì bị Thượng Điến hất cằm, cất lời ngăn cản, “Xích Tây! Người đừng có qua đây! Không phải chuyện của ngươi!”

Bị đuổi thẳng thừng như thế khiến Xích Tây không khỏi mất mặt. Hắn cau có ngồi xuống, tay đọat lấy chén trà trước mặt Sơn Hạ, đưa lên miệng uống.

“Uống của ta làm gì! Chén của ngươi cũng giống thế thôi!” Sơn Hạ đưa tay lấy một chén trà khác, rồi rót cho mình một ly đầy.

Xích Tây miệng cắn chén trà, ánh mắt dán chặt về phía hành lang kia. Thượng Điền đang giảng giải điều gì đó, Hòa Dã gật đầu hết lần này đến lần khác, hai má đỏ bừng.

Cư nhiên lại vui vẻ như thế! Xích Tây phút chốc tức giận trong lòng, xoay mặt đi, quyết tâm không thèm để ý nữa.

Sơn Hạ “hắc hắc” cười mấy tiếng, đưa tay rót trà cho hắn. Được hai, ba chén, cả hai liền nghe thanh âm Thượng Điền vọng lại từ phía hành lang, “Bụng hóp vào một chút, cằm hướng lên chút. Rồi, quay lại đây xem nào! Miệng mở ra xíu… Lớn quá! Nhỏ quá! Ân, như vậy vừa…”

Tiếp theo là Điền Trung tận tình nói, “Vạt áo nên kéo lên một chút! Thế… Để người ta dễ cởi khố của mình!”

Phụt!

Nước trà trong miệng Xích Tây bay thẳng về trước. Sơn Hạ lách người né thật nhanh, miệng cười ha hả, tay khoái chí vỗ bàn, “Khá! Rất khá!”

Đưa tay quệt miệng, Xích Tây vội vàng xoay người. Hòa Dã đang đứng ở hành lang, mái tóc cột hờ, phủ hạ mấy phần đỏ sẫm lên bờ vai trắng trẻo, dáng người đưa đẩy, áo choàng kéo lên, để lộ bắp đùi thon nõn, thần sắc thiên kiều bá mị, chu thần (môi đỏ) hé mở, mị nhãn như tơ.

“Đang làm cái gì đấy???” Tức giận phút chốc liền bùng nổ trong Xích Tây. Hắn quăng chén trà sang một bên, đứng đậy lao tới.

Hòa Dã lập tức rụt người lại, thật nhanh liền khôi phục bộ dáng thường ngày. Hắn cúi đầu, ngón tay níu lấy vạt áo, vội vàng trốn sau lưng Thượng Điền.

“Hòa Dã, ngươi lại đây!” Xích Tây thấy hỏa hồ né mình, phẫn nộ trong lòng liền gia tăng. “Chớ học mấy cái quỷ quái của hai tên Thượng Điền với Điền Trung này!”

“Xích Tây, ngươi nháo cái gì!! Đừng có phá đại sự của bọn ta!” Thượng Điền khí thế không thua kém, oang oang chống nạnh.

“Đại sự cái đầu ngươi a! Bộ dáng kia mà gọi là đại sư à!!!” Xích Tây trừng mắt, thanh âm mỗi lúc một lớn.

“Ngươi đương nhiên không hiểu!” Thượng Điền khoanh tay, giọng điệu mang ý quở trách. “Dương thú các ngươi thì sướng rồi, cả ngày vui vẻ ăn chơi, làm gì biết bọn ta phải chờ đợi vất vả thế nào!”

“Nhờ ngươi chỉ giáo thêm a?” Xích Tây cau mày, không hiểu rõ ý tứ trong lời Thượng Điền.

“Vạn vật tu đạo, các loại linh hoa cùng sinh vật dưới nước tính thuần âm. Thú trên cạn, giống với lòai người, chia ra nam dương nữ âm. Sài báo, sư tử, hổ báo này nọ thuần dương. Xà cùng hồ ly mang tính thuần âm. Thuần dương v*t tu đạo, nghiễm nhiên rất tự tại, không chút trắc trở. Thế nhưng thuần âm vật phải cẩn thận, nếu không hấp thụ dương khí vào người, bổ dương thải dương, sẽ dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.”

Xích Tây nghe lời giảng giải của Thượng Điền, phút chốc ngẩn người, không hó hé tiếng nào.

“Ta phụng lệnh của nhị vị sư phụ, dạy Hòa Dã vài chiêu thức, để hắn xuống núi tìm chút dương v*t mà bổ dưỡng. Nói thẳng ra, ta tiếc! Cư nhiên bọn tục vật dưới núi lại được lợi!” Thượng Điền bất mãn cau mày.

“Làm gì phải xuống núi tìm! Ta đứng trước mặt ngươi không phải dương v*t sao!” Xích Tây lập tức phản ánh. Lời vừa nói ra, hắn chợt giật mình, có chút ngượng ngùng.

“Không bất tiện ngươi chứ? Vậy ngươi cũng được nha!” Thượng Điền vừa dứt lời, liền đưa tay đẩy Hòa Dã từ phía sau lưng mình về phía Xích Tây.

Hòa Dã đầu vẫn cúi gầm, mái tóc vén lên, để lộ đôi tai đỏ ửng.

Giữa vườn, ba ngươi đồng lọat nhướn mày, dán mắt vào hai bọn hắn, chờ Xích Tây hành động.

Xích Tây ho khan hai tiếng, miệng oang oang, “Chuyện này có đáng gì!”

Nói rồi, thân thủ kéo Hòa Dã vào lòng. Bàn tay vừa đặt vào vòng eo hỏa hồ, liền cảm giác mềm mại cùng đường cong mảnh mai, rất vừa tay. Xích Tây hít một hơi thật sâu, trong đầu hỗn độn bao loại ý niệm. Hắn đưa tay nâng cằm Hòa Dã. Hỏa hồ kia hai má ửng hồng, mắt khẽ nhắm, lông mi run run, bờ môi lại thủy nhuận mê ngươi.

Xích Tây phút chốc nín thở. Hắn cẩn thận cúi người, quyết tâm sẽ hôn Hòa Dã trước, để cho ba tên kia được phen ngoạn, sau đó đưa Hòa Dã về phòng mà nói chuyện.

Càng gần kề gương mặt xinh đẹp của Hòa Dã, lòng Xích Tây càng nôn nao không thôi, tim hắn đập thình thịch liên hồi. Hai mắt nhắm lại, bờ môi hùng hổ tiến đến, quyết tâm hôn lấy hỏa hồ.

Thế nhưng toàn bộ mặt lại vùi vào bộ lông thơm ngát.

Bên tai chợt nghe tiếng Sơn Hạ “ha ha” cười ngặt nghẽo.

Thượng Điền phụt một tiếng, phá lên cười. Điền Trung hoán “A??” rồi cũng bật cười ha hả.

Xích Tây lúc này mới mở mắt. Hắn liền thấy trên tay mình một hỏa hồ tuyệt diễm đang cong đuôi, ánh mắt tròn xoe nhìn hắn, ngân ngấn mấy giọt lệ.

“Hòa… Dã?” Xích Tây chần chừ.

Hỏa hồ mở miệng, nhưng lại không chịu nói lời nào.

Sơn Hạ chỉ tay về phía hỏa hồ, khoái chí cười, “Bụng lộ ra cả nha!!! Hòa Dã, ta nhìn thấy hết rồi nha! Thật sự là rất đáng yêu a! Ha ha ha…”

Xích Tây cả kinh, đổi tư thế thật nhanh. Hắn đưa tay, bế tiểu hồ vào lòng, quắc mắt nhìn Sơn Hạ, “Phi lễ chớ thị!!!! Lại bị các ngươi ngoạn!”

Hỏa hồ trong lòng buồn bã, thê lương lên tiếng, “Thực xin lỗi, Nhân… Ta, ta khẩn trương quá… không cẩn thận, nên hiện nguyên hình…” Dứt lời, đôi tai liền cụp xuống, cái đuôi cong lại, ánh mắt ủy khuất, rất đáng thương.

Xích Tây sững người trong chốc lát, rồi nhoẻn miệng cười. “Không sao, không sao. Thật ra thì ngươi như vậy, nếu mà xuống núi, chẳng phải sẽ dọa mất hồn mấy tên tục vật nhát gan sao? Giao cho ta làm việc là tốt nhất! Ha ha…”

“Chỉ khéo đưa đẩy!” Sơn Hạ nhếch mép cười.

Thượng Điền không phản đối lời nào. Hắn lau đi mấy giọt nước mắt khi nãy vì cười quá nhiều rồi nói, “Nhiệm vụ sư phụ giao cho ta xem như hoàn thành. Đừng có ăn hiếp Hòa Dã đấy!”

“Ngươi mà ăn hiếp Hòa Dã, ta cho ngươi biết mặt!” Điền Trung gằn giọng, nhăn mặt cảnh cáo.

“Các ngươi đạo hạnh không bằng ta, đừng có nhiều lời!” Xích Tây hất cằm.

Sắc trời vẫn còn sớm, Xích Tây liền ẵm hỏa hồ về phòng mình, đem dĩa trái cây trên bàn từng chút đút cho tiểu sủng vật. Hỏa hồ cũng giữ nguyên hình, nó vòng đuôi quanh thắt lưng Xích Tây, toàn thân nằm trong lòng hắc miêu. Tuy tư thế có chút không thoải mái, nhưng lòng nó lại hồ hởi vô cùng.