Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 68: Tử Đằng - Bao lần vẫn vậy. Anh yêu em.




Tiết trời ngày chủ nhật đẹp lắm. Rộn rã có, nhộn nhịp có, sảng khoái có, mà tức tối cũng có luôn.

Dahlia cùng Edward vui vẻ đi loanh quanh công viên đang tưng bừng dịp cuối tuần. Một nam một nữ trai tài gái sắc sóng sánh bên nhau, nói họ là tình nhân chắc cũng chẳng ai hoài nghi. Edward thì lại thấy khá hồi hộp, Dahlia là cô gái đã để lại ấn tượng sâu sắc cho anh trong cuộc thi cử thời Đại học lúc đó.

Cô là một cô gái nổi bật, lời nói luôn dõng dạc, kiến thức uyên bác, nhưng không phải kiểu con gái mọt sách chán ngắt mà là kiểu con gái biết người biết mình, rất biết hòa nhập với cuộc sống. Ngày ấy cô phụ trách phần thi thuyết trình, lời lẽ cùng lí luận đanh thép mà chắc chắn, giọng ngoại lai vang lên từng tiếng thật êm tai, khiến người ngồi dưới phải chú ý. Dahlia đúng mẫu con gái mà gia đình anh thích, đối với cô lúc đó thật sự ghi nhớ sâu đậm, chỉ là gặp có một lần nên không quan trọng nhau lắm!

Thật ngẫu nhiên giờ đây gặp lại, Edward nghĩ đời người mấy đâu duyên phận trùng hợp thế này, cho nên cũng chớp lấy cơ hội. Cái hôm Dahlia trúng vé đôi đang ngồi thẩn thơ trong thư viện thành phố mà anh biết cô hay đều đặn ghé đến mỗi tối thứ sáu, anh hôm đó "vô tình" ghé vào trả sách thì bắt gặp cô, thấy tấm vé đôi liền lân la gợi chuyện rồi cô cũng thoải mái đi cùng anh luôn. Khỏi phải nói Edward thấy sung sướng vì "thuận buồm xuôi gió" như thế nào!

Còn về phần Dahlia, cô cũng rất cởi mở với Edward. Thời Đại học, cô đã nghe qua cái tên Edward Alexander là người đỗ Thủ khoa đại học Havard, sau cùng lại bỏ học không tốt nghiệp rồi tự đương thân lập nghiệp. Năm cô thi với Edward là năm cuối cùng anh học ở trường trước khi quyết định xin nghỉ, biểu hiện của Edward hôm đó rất xuất sắc, nguyên phần thi trả lời trắc nghiệm liên hoàn hôm ấy anh giành trọn vẹn số điểm với tổng câu đúng là 150 câu trong 20 phút, giành phần thắng huy hoàng về đội mình. Rất xứng đáng!

Lại mấy ngày trước, giám đốc - Wisteria luôn thúc giục cô chuyện kiếm người yêu. Nào là một khi thấy nhân duyên "tình cờ" đến lại một lần nữa, phải bắt lấy ngay; rồi gì mà chớ nên ngại ngùng, cứ thuận đà tiến tới là ổn, mọi chuyện để chàng "nhân duyên" kia lo là xong! Quả thực cô thấy một mình bơ vơ cũng buồn lắm, nhất là cô Giám đốc nào đó nổi tiếng nghiêm khắc từ ngày có tình yêu dễ thương hẳn ra, hiền thuận hơn và cười tươi rói suốt ngày. Kẻ cô đơn gặp người tình tứ thì cũng thấy tủi chứ, vừa hay, nhân gian hiện đang lưu truyền một loại "thính", vậy cô cứ tiện đường mà thả câu thôi! Không nói quá chứ cô cũng khá tự tin về tài sắc của mình, sẵn đây có anh chàng Edward hài hước, thân thiện này, thử một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ!? Như Wisteria nói đấy thôi, "nhân duyên" đến rồi!

Vậy chứ nếu Chu Tử Đằng mà biết tình trạng hiện giờ của Dahlia, chắc cô cũng phải đờ người bất lực. Đâu ra cái nhầm lần tai hại này!? "Nhân duyên" mà cô nói ở đây chỉ Tiêu Khiết cơ mà, cô thấy Dahlia sau đêm đi Nhà hàng Orchid có gì đó hớn hở, cô đoán chắc là Tiêu Khiết thành công nên giúp thúc đẩy thêm cho Dahlia. Mà cô cũng không ngờ tới Edward và Dahlia biết nhau từ trước, đêm đó lại xui rủi tạo cơ hội "hữu tình hợp ý" cho hai người, lại càng không nghĩ đến chuyện Tiêu Khiết không đến được, cứ đinh ninh rằng cô đã hoàn thành "chức trách se duyên". Thì ra "người tính không bằng trời tính", rốt cuộc cô tạo sóng gió cho Tiêu Khiết rồi...Nhưng Chu Tử Đằng hiện đang âu yếm tận hưởng giây phút bên người đàn ông của mình nên đâu còn tâm tư lo cho "cặp đôi xém thành đôi" kia, cho nên lần này Tiêu Khiết phải tự thân vận động.

Anh dùng đôi mắt nồng đậm những bực bội chĩa thẳng vào người con trai đang say sưa tán gẫu với Dahlia. Ừ, hai người có thành tích trí thức vẻ vang, có giáo dục gia đình đàng hoàng, có bằng cấp trường lớp đầy đủ nên nói chuyện rất hợp nhau chứ gì! Có một nỗi tức giận cùng chua xót nghèn nghẹn trong lòng anh, lúc anh kể chuyện này với hồng nhan tri kỉ mà giờ đã không còn nữa của anh - Azalea, cô ấy cũng chỉ phì cười và nói rằng anh cùng Dahlia chẳng thể nào đến được với nhau, luận về thân phận, địa vị hay cuộc sống. Nhưng anh lại không tin, anh sống cả đời trung thành tận tụy với người khác, cũng muốn một lần thành tâm phục vụ cho chính mình.

Anh muốn có Dahlia, từ lần gặp đầu tiên. Hôm ấy trời tuyết giăng kín đường, tuyết đóng lớp lớp trên từng tầng gió, tuyết giăng mù mù che những áng mây, anh lĩnh nhiệm vụ cài con chip theo dõi lên Thị trưởng Albert để định vị được nơi giao dịch chui của đám Mafia tiếm quyền cấp dưới. Anh giả làm người vô gia cư, chờ xe ông ta ghé qua trên con đường đó để gắn con chip, trên con đường tuyết lạnh bám đầy, người người đi qua phố đều tỏ ý xa lánh kẻ vô gia cư.

Mà chính vì không muốn ai chú ý mình nên anh cũng chẳng để tâm lắm thái độ của họ, vậy mà nói con người luôn có tình thương, họ chẳng phải còn tàn nhẫn một cách gian xảo hơn đám quỷ dữ bọn anh sao? Rồi bỗng có một kẻ ăn mặc chỉnh tề đi qua, hắn ta thấy con chip tròn trá hình chiếc nhẫn trơn bóng nạm vàng anh cầm trên tay, nghĩ anh có đồ đáng giá liền đột ngột túm lấy anh rồi nằm vật ra đó la toáng lên:

-- Mọi người! Hắn cướp đồ của tôi! Kẻ vô gia cư này lấy chiếc nhẫn vàng của tôi!

Anh liền biết tỏng mưu đồ đáng khinh của hắn, nếu như không phải vì nhiệm vụ, anh hẳn sẽ truy sát hắn thê thảm. Mọi người lập tức vây đến xem, họ đỡ người đàn ông ăn mặc chỉnh tề kia lên, không một ai ghé đến hỏi han anh, họ hoàn toàn tin lời người đàn ông áo quần chỉn chu hơn là kẻ áo vải rách rưới. Anh chỉ thấy thật nực cười thay cho những kẻ tự xưng mình là những con người có học thức, họ là người văn minh đấy, vậy mà còn ngu xuẩn hơn cả những kẻ "xã hội đen" mà họ kinh tởm bọn anh! Thế giới này mới thật là khốn khổ!

Vài kẻ bắt đầu hung dữ bảo vệ công lí buộc anh trả đồ, thấy anh im lặng họ càng lộng hành hơn, toan tiến tới cho "kẻ ăn cắp" là anh một trận để lấy lại lẽ phải. Rồi đột nhiên có một cô gái ở làn đường bên kia vội vã chạy đến. Cô vì chạy mà áo quần xốc lên, vừa tới nơi cô liền chắn trước anh rồi dõng dạc khẳng định anh không có ăn cắp, là kẻ kia bịa chuyện. Anh rất ngạc nhiên, dáng người mảnh khảnh với giọng nói mạnh mẽ vang lên đầy nội lực, dõng dạc cùng hiên ngang. Cô chắc từng lời, rõ từng chữ rằng chính cô từ phía đường đối diện thấy anh chẳng làm gì và chỉ có người đàn ông kia dựng chuyện. Lời nói cứng rắn cùng ánh mắt kiên cường đến khiến người xung quanh hoang mang, cô gái xinh đẹp từ người toát lên khí thái cương chính, tạo cho người ta cảm giác tin tưởng.Vậy ra, cô vội chạy từ làn đường inh ỏi còi xe bên kia là để qua đây nói điều này?

Nhưng kẻ ngụy tạo kia "đâm lao phải theo lao", hắn lắp bắp một mực phủ định:

-- Cô thật hồ đồ! Tôi có công ăn việc làm lương chính, đâu lại so đo kiếm chuyện với kẻ vô gia cư vô công rồi nghề cơ chứ!? Hắn chính là túng quá làm liều trộm nhẫn của tôi, may mà tôi nhanh trí, nếu không đã mất toi chiếc nhẫn vàng!

-- Ồ vậy sao!? Vậy chứng minh đi nhé!

Cô gái cười nhếch tỏ vẻ khinh thường, nói đoạn cô xoay người lại đối diện anh, khẽ ra hiệu anh phối hợp, rồi cô giả vờ cầm tay anh lên ngắm nghía chiếc nhẫn, không thể tin được lúc đó anh lại để cho cô thản nhiên lấy cái chip ra khỏi tay mình mà không chút đề phòng. Khoảnh khoắc từng ngón tay thon ngọc ấm áp đó không ngần ngại chạm vào đôi tay lạnh cóng dơ bẩn của anh, tuyết vốn đã tan, từ lúc này. Xong xuôi, cô quay lại nhìn chăm chăm gã bịa đặt kia làm hắn ta lúng túng, cô đanh thép cất lời:

-- Chiếc nhẫn trong tay ngài này đây có khắc một hình mẫu ở mặt trong. Nếu đúng thật là nhẫn của anh, thì chắc anh biết rõ, vậy cho hỏi trên nhẫn khắc hình tam giác hay hình zigzag?

-- Hình zigzag! -- Gã kia đắc ý trả lời không chút do dự. Sở dĩ gã tự tin như vậy vì họa tiết hình tam giác do có liên quan đến tôn giáo mà hiện giờ không thịnh hành, phải được học ở trường lớp bài bản mới biết cho nên gã khoái chí lắm vì nghĩ rằng mình hơn người, giờ thì nắm chắc trong tay cái nhẫn vàng.

-- Ồ thế à!? Đáng tiếc, trên chiếc nhẫn này chẳng có khác gì ở mặt trong cả! -- Nói rồi, cô khảng khái giơ chiếc nhẫn lên cho mọi người xem, ai cũng muối mặt xì xào, riêng gã kia không muốn làm lớn hơn nữa nên chỉ quẳng lại câu chửi thề rồi chạy vụt đi. Cả đám người bị một phen dở người nên cũng lảng vảng đi mất, xong xuôi, cô trả chiếc nhẫn lại cho anh. Tay cô, thật ấm...

-- Không cần phải cảm ơn đâu. Đây là việc mà người với người nên làm với nhau!

Nói đoạn, cô lại hối hả rời đi, áo quần công sở thế kia chắc là muộn giờ làm, có gì đó thôi thúc làm anh muốn đuổi theo cô, nhưng ngay lúc ấy bóng xe Thị trưởng đang đi qua, anh đành phải tập trung theo chân thi hành nhiệm vụ. Nhưng anh không muốn bỏ lỡ cô, người con gái duy nhất khiến anh lần đầu tiên tin tưởng thế giới ngoài kia, sau bao lần điều tra, anh cuối cùng cũng đã biết tên của cô, cái tên ngát hương hoa và mang vị ái tình -- Dahlia Daisy.

Khi biết cô là Thư ký của Chu Tử Đằng, người mà Bạch Tôn chủ đang cảm thấy hứng thú, trong đầu anh liền nảy ra ý nghĩ muốn tiếp cận cô nhiều hơn một chút. Vì vậy anh lén sắp xếp lại lịch của Tôn chủ, khiến lần gặp mặt của Chu Khuynh Cơ với Tôn chủ ít đi và với Chu Tử Đằng nhiều hơn. Nếu Tôn chủ tạo được mối quan hệ thân thiết với Chu Tử Đằng thì anh cũng có thể hưởng lây đôi chút với Dahlia. Anh cũng âm thầm đổi kế hoạch công tác của anh em Ám đoàn dù chỉ vài chi tiết nhỏ, cốt tạo nhiều thời gian rảnh hơn để ghé qua ngắm cô vài lần. Lâu dần, thấy nụ cười của cô, thấy gương mặt rạng rỡ luôn tươi cười với người khác, luôn thân thiện chào bác bảo vệ gác cửa công ty, đối với kẻ hành khất hay vô gia cư đều không xa lánh mà còn rất niềm nở giúp đỡ họ, cô không bao giờ phân biệt đối xử với một ai, đức tính mà thế giới tràn ngập định kiến này đã bỏ quên.Và như vậy, ngày lại ngày, chẳng hiểu sao một chút ngắm nghía lặng lẽ, một chút dõi theo âm thầm, một chút đứng nhìn từ xa, lại thành một chút yêu thương nhỏ nhẹ...

... mà nồng nàn.

Cái đêm sinh nhật Chương tiểu thư tổ chức, anh đã phải tráo đổi nhiệm vụ với một đàn em trong Ám đoàn vì biết cô gái bạo gan này cũng liều lĩnh tham gia kế hoạch của Chu Tử Đằng. Anh đến bữa tiệc, sắp đặt khéo léo chuẩn xác thời gian tên thủ hạ đến, vớ được cơ hội có một nụ hôn cuồng dã với cô, càng khiến anh thêm mê luyến. Tất nhiên, sau vụ này, Bạch Tôn chủ phạt cả anh cùng vị đàn em đó mỗi người mười ba đạo roi, dù không gây tổn thất mà hiệu quả thu về cao hơn dự tính nhưng đây là tự ý trái lệnh, vẫn bị phạt. Anh cũng không để ý lắm, nhận luôn mười ba đạo roi của đàn em kia về phần mình, hình phạt nghe thì đau đớn nhưng chẳng đau gì cả, hai sáu đạo roi đổi lấy một nụ hôn nồng nhiệt với cô, đáng giá!

Anh cứ tưởng cô sẽ ít ra vì chuyện đó mà thẫn thờ mà chút, ai ngờ Bạch Tôn chủ phiền lòng vì Chu Tử Đằng băng giá không chịu tiếp nhận tình yêu, hóa ra cô Thư kí đáng giận nào đó cũng sắt đá không thèm để bụng chuyện này. Câu "chủ nào tớ nấy" quả không sai! Anh cũng phải rất khốn đốn, lượng việc quan trọng quá nhiều, anh gồng sức mà cũng không thể giải quyết hết thảy để đi gặp cô, còn cô lại chẳng biết gì về anh.

Nhưng anh lại cho đó là niềm vui, như Bạch Tôn chủ vào cái đêm mà ngài bị Chu tiểu thư khước từ, ngài ảo não đi ra hoa viên uống rượu giải sầu. Sẵn đó, anh nói luôn:

cớ gì ngài là Lão đại cao quí như vậy, tại sao lại vì một người phụ nữ mà cố chấp đến thế? Chỉ vì một chút rung động thôi ư?"

-- Cậu thật không thông suốt! Ai cũng nói vì chút rung động mà cố chấp, sao không nghĩ cho thấu, trong cái vực thẳm tăm tối này, ta được mấy lần rung động? Chẳng phải thứ được gọi là quý hiếm, là bởi nó không dễ tìm hay sao? Đã biết vậy sao còn để mất!?

Ngà ngà ánh trăng say, Bạch Tôn chủ nâng chén rượu, u sầu nói vài lời, mà cũng khiến anh ngộ ra nhiều thứ. "Đã biết vậy sao còn để mất", còn điều gì đáng tiếc hơn nữa? Thà rằng không có, còn hơn nắm trong tay, mà lại ngu ngốc đánh rơi.

Trong lòng Tiêu Khiết lại càng thêm bồn chồn, cái ý nghĩ cô sẽ tay trong tay với người khác lấn át anh, làm anh cảm thấy có gì đó cay đắng dâng lên trong tâm can. Dahlia cùng Edward thì vẫn vô tư sải bước cùng nhau trong không khí rộn rã của ngày nghỉ, không hiểu sao cô vẫn cảm thấy, Edward chỉ hợp để làm bạn, nếu tiến thêm bước nữa chỉ thành ra gượng gạo. Chính vì vậy mà khi các chủ đề tán gẫu về vấn đề thế giới hay lĩnh vực kinh tế kết thúc, cũng là lúc không khí giữa họ lâm vào trầm mặc vì không có gì để nói.

Nó lại xảy ra lần nữa ngày hôm nay. Nhận thấy sự im lặng giữa hai người, Edward có phần bối rối cất lời:

-- Dahlia, cô đợi ở đây nhé! Phía bên kia mới mở gian hàng Takoyaki, để tôi qua đó mua rồi cùng nếm thử. Nghe nói ngon lắm!-- A! Takoyaki sao!? Tôi có thấy ảnh rồi, cục viên béo ngậy và ngon mắt lắm! Tôi chưa ăn qua, không biết vị có đậm đà như trong ảnh không!?

-- Được, cho cô nếm thử! Quán rất ngon mới bắt khách thế kia, cô chen chúc sẽ mệt, để tôi đi là được rồi. Cứ chờ ở đây!

-- Ô, vậy làm phiền anh.

Nói đoạn Edward hí hửng không ngại đám người đông đúc tới đứng chờ đặt hàng món Takoyaki, người ta nói "đường nhanh nhất đến trái tim là đường dạ dày", anh muốn thử xem có đúng hay không! Edward đã nhanh chân chạy đi mua đồ ăn, Dahlia thì lại ngồi xuống ghế đá thở dài một cái. Mấy anh chàng chẳng bao giờ tinh tế nhận ra điều này, có biết điều tối kị khi đi chơi là bắt một cô gái phải ở một mình và chờ đợi không? Thảo nào khu công viên có lắm khi là nơi khiến các cô nàng sau buổi đi chơi giận dỗi chia tay... Hoặc chỉ là do cô nghĩ thế thôi... tại mối tình nào của cô công viên luôn là mồ chôn của nó...

Bỗng nhiên có một con mèo cực dễ thương lượn lờ dưới chân cô, cô đặc biệt yêu mèo ghê gớm, lại gặp bé mèo tròn tơ như vậy! Dahlia cúi xuống định vuốt ve nó thì nó chợt quay đi tiến vào lùm cây, cô bị nó hấp dẫn toan đi theo ôm nó lại nựng nịu chút. Nhưng cô chưa ôm được nó thì đã bị người khác ôm, siết chặt cô đến nỗi không thể phản ứng, cô giật mình muốn hét lên thì tay người ấy đã bịt miệng cô. Không để cô phản kháng liền bế xốc cô lên, phi người thoăn thoắt đến gốc cây cổ thụ sau rìa công viên. Đến nơi, người ấy đặt cô dựa vào gốc cây, chống hai tay lên thân cây vây hãm cô lại. Còn Dahlia, sự việc diễn ra quá nhanh, đầu óc cô hãy còn choáng váng sau cú phi thân vừa rồi.

Lúc cô tỉnh người lại, thì mới hốt hoảng nhìn người đã bắt cóc mình trắng trợn. Ái chà! Đẹp trai quá! Ấy khoan đã, không phải, Dahlia lắc đầu mình thật mạnh, có lẽ cô chưa tỉnh hẳn. Dáo dác nhìn tình cảnh mình hiện giờ, cô đang ở ngoài bìa công viên, khu phía dưới náo nhiệt không biết cô la có ai nghe không, lại khẽ liếc nhìn kẻ đã táo tợn cướp người đêm nay, chết tiệt, người xấu mà sao đẹp trai dữ vậy!?

-- Anh... Anh là ai? Mục đích bắt tôi tới đây là gì? Muốn tiền, trong túi tôi có mấy triệu, cứ lấy! Muốn người, thân tôi đây, xài xong thì thả tôi về!

Đây là tiêu chỉ sống còn của Dahlia, càng phản kháng chỉ tổ mất sức, càng chống đối kẻ xấu càng tức, chi bằng giữ sức một chút, chờ hắn lơ là rồi hành động. Còn hơn manh động rồi nằm bất động luôn!

Nhưng Tiêu Khiết nghe thấy vậy thì sa sầm mặt mày, ở đâu ra kiểu con gái táo bạo đến mức này, sao có thể bình tĩnh mà thỏa thuận đàng hoàng đến vậy?

-- Em sẵn sàng trao thân dễ đến thế? -- Mường tượng người khác bắt cô cũng sẽ nhận được những lời này, anh càng thêm sôi máu.

-- Chống cự là hành vi gợi tình trong mắt kẻ biến thái. Phản kháng là hành vi chọc giận trong mắt kẻ kích động. Nếu đã thoát không được thì cứ hưởng thụ thôi!Lời lẽ tỉnh bơ cùng ánh mắt thản nhiên đến đáng giận, dù biết cô là đang giả vờ bình tĩnh đến trấn an đối phương, là kế sách hay nhưng cái lời lẽ buông xuôi dễ dàng vậy anh không thích, lỡ người xấu nào đó hứng thú làm thật thì sao? Tuy nhiên, cái anh quan tâm không phải là cái này, anh cảm thấy khó chịu vì cô không nhận ra anh mà nhận định anh là kẻ xấu.

-- Em không nhớ ra tôi?

Nghe người đàn ông tráng kiện trước mặt mình nói vậy, Dahlia liền thấy nghi hoặc cùng bối rối, cô có từng gặp qua anh ta sao? Nhận thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô, Tiêu Khiết có chút chạnh lòng cùng bực bội, quả nhiên quên anh thật!

-- Nụ hôn đêm đó chưa đủ ấn tượng đối với em? -- Tiêu Khiết kiên nhẫn gợi cô nhớ lại -- Hay em chê tôi chưa đủ cuồng dã?

Dahlia nghe vậy càng lúng túng hơn, đời cô xảy ra biết bao nhiêu thăng trầm, đánh ghen (tinh tế) có, đá người yêu có, bị người yêu đá có, mở sòng bài Uno ngay tại công ty có, vượt đèn đỏ ngay trụ sở cảnh sát có,... cái gì đáng sợ cô cũng trải qua hết cả rồi, mà còn cái gì ấn tượng nữa chân. Cố nhớ lại, cô ngờ vực hỏi:

-- Hôn? Tôi với anh có hôn qua sao? -- Trời ơi, nhiều người quá biết ai là ai chứ!

-- Phải. Rất cuồng nhiệt! -- Tiêu Khiết nén giọng.

-- Vậy là, Raphael Brian? -- Hồi đầu năm cấp 3 có đàn anh ngỏ lời rồi thích luôn, nụ hôn đầu. Mà anh ấy tóc vàng kim chứ!

-- Không phải... -- Tiêu Khiết nghe vậy có chút xót, anh gằn giọng.

-- Hay là, Hướng Kinh Đình? -- Hồi Đại học bị ghép đôi với du học sinh đồng khóa này, trong ngày valentine được tỏ tình rồi bị bạn bè xung quanh hô hào quá, hôn luôn. Mà chỉ hôn nhẹ thôi mà, đâu có "cuồng nhiệt"!?

-- Không phải! -- Tiêu Khiết sắc mặt càng lúc càng tối lại, anh cảm thấy bị xúc phạm.

-- Chắc là, Hoắc Khứ Ngộ? -- Mới tốt nghiệp theo lũ bạn ăn chơi một chút, dự prom cuối năm bắt cặp với anh này. Nhớ anh ta lùn lắm mà ta!?

-- Không phải! -- Tiêu Khiết mặt một lúc một đen lại, người thứ ba, đã là người thứ ba rồi!!!

-- Có lẽ là, Andrew Esmeé? -- Thấy mặt anh hằm hằm như muốn giết người, Dahlia hoảng quá buộc miệng lí nhí.

-- Không phải!!! -- Đỉnh điểm, đã đỉnh điểm rồi!

-- Hoặc là, Francois Dieudonné? -- Tài tử của nước Pháp, cái tên này chợt lóe lên mà thôi, chưa từng gặp mặt.

-- Chết tiệt! Em đang thử thách sức chịu đựng của tôi sao? Ở đâu ra lắm người vậy hả? -- Tiêu Khiết lửa giận phừng phừng gầm lên -- Không nhớ ra sao? Được, tôi nhắc em nhớ!

Nói đoạn, Tiêu Khiết không để Dahlia kịp nói thêm gì liền áp môi lên môi cô. Anh giận dữ cắn mạnh bờ môi mọng, anh điên cuồng mút hết cánh môi hồng. Lưỡi anh tách răng cô luồn vào trong, càn rỡ quấy phá từng ngóc ngách, anh tham lam mút hết vị ngọt trong khoang miệng cô khiến cô sửng sốt đến mức hoảng loạn. Dahlia vùng vẫy đấm vào ngực anh nhưng chỉ tổ đau tay, người đàn ông này cường tráng như sắt đá vậy, hoàn toàn muốn bóp nát cô. Tiêu Khiết bị cô quấy rầy liền một tay giữ hai tay bắt chéo của cô ra đằng sau, tay kia anh ghì chặt cằm cô khiến cô không thể quay mặt đi chối từ. Tiêu Khiết vẫn cứ hoang dã càn quét cái miệng nhỏ của cô như vậy, tuyệt nhiên không dừng lại để cô lấy hơi, mặt cô đỏ lên như gấc, cô thiếu khí cố giãy mình, nhưng anh như muốn trừng phạt, cố ý làm động tác cuồng nhiệt hơn nữa. Cuối cùng biết cô sắp không chịu nổi mới rời môi dựa cô vào người, Dahlia liền xụi lơ thở hổn hển, mặt ửng đỏ một mảng lớn.-- Đã nhớ chưa?

-- Rồi... -- Cô khó khăn mở miệng từng đoạn ngắt quãng, kĩ thuật hôn chặn miệng người ta thế này cô mới nếm qua bởi một người thôi, cái người bí ẩn cô tưởng sẽ không tài nào gặp lại nữa. -- Anh... phải chăng anh là...

Dahlia ngập ngừng, quả thực giây phút đêm đó cô không thể nào quên được, nhưng lại chưa hề nghĩ có một ngày sẽ được gặp lại. Dưới ánh đèn dạ tiệc mờ ảo, cô không thể thấy rõ để mà nhớ ngũ quan của anh, chỉ biết vô thức hoài niệm về nụ hôn cuồng dã đó. Giờ được gặp lại, bằng một giọng chắc nịch như đã nhớ ra anh làm cho Tiêu Khiết thấp thoáng tia mừng rỡ:

-- Tôi nhớ ra rồi! Anh là Tiêu Triết phải không!?

Trời rõ ràng là quang đãng trong xanh mà lại nghe tiếng sấm chớp đùng đùng xé qua tai, mặt Tiêu Khiết lúc này trở nên xám xịt, cơn sôi máu của anh sùng sục cả lên khiến Dahlia bỗng thấy mình bị bắt cóc mà như thể là phạm nhân, anh nghiến răng ken két nói từng tiếng:

-- Dahlia, em quả thích bị ngược đãi! Đừng chọc tức tôi! Nói sai một lời nữa, có tin tôi cưỡng bức em tại đây luôn không?

Não của Dahlia xoắn cả lên, mọi nơron co giật liên tục, cô vốn đã bủn rủn tay chân bởi cái khí thái xã hội đen của anh, giờ còn bị anh dọa vậy tim muốn nhảy ra ngoài. Nói thật chuyện đêm đó làm cô bồi hồi mấy ngày, vì không muốn bị xao nhãng, cô nhủ lòng mình phải quên đi. Ai ngờ cô quên thật, thiết nghĩ không còn dính dáng tới Chương gia thì không còn gặp lại, biết đâu trái đất tròn chứ!?

-- Hửm? Sao không trả lời? -- Lúc này đây Tiêu Khiết quả rất đáng sợ, anh thế mà lại vô tình toát lên cái khí chất sát thủ ngay bây giờ. Mà khiến anh nóng máu nổi lên khí thế này, Dahlia cũng không phải dạng vừa.

-- Thôi... tôi chịu... muốn thì cưỡng bức tôi luôn đi... -- Chứ cô thực lòng không nhớ! Nhìn Tiêu Khiết bằng ánh mắt van nài, Dahlia cảm thấy tính mạng đang "ngàn cân treo sợi tóc" liền tha thiết nói  -- Xin anh thương tình, làm xong chuyện nhớ trả tôi về, tôi hứa sẽ không báo cảnh sát! Coi như anh phát được tiết còn tôi thì giữ được mạng...

Thề với trời, nếu Bạch Dĩ Hiên thấy vẻ mặt của Tiêu Khiết lúc này chắc cũng sẽ phải thốt lên kinh ngạc: "Ai lại hãm hại cậu thành ra thế này? Vẻ điềm nhiên lúc trước đâu mất rồi?"

Sáng nay ở bên đó bão lớn.

Còn bên đây gió nhẹ hiu hiu rất hữu tình. Chu Tử Đằng vẫn vui vẻ lượn quanh các shop hàng em bé với niềm vui thích tột độ. Đã từ lâu rồi cô nuôi niềm khao khát được làm mẹ tha thiết, giờ đây cô sắp có một mái ấm gia đình chân thật, điêu đó làm cô như muốn khóc nấc lên vì vui sướng. Bạch Dĩ Hiên đi theo sau cô, tự động thanh toán hết các món hàng mà cô mua, anh ghé vào shop nào mấy cô nhân viên cũng phấn khích thẹn thùng tìm cách làm hài lòng khách quí. Mà anh từ đầu đến cuối chẳng hề liếc mắt, anh chỉ tràn đầy yêu thương ngắm nhìn Tử Đằng của anh vui vẻ chọn đồ mà thôi.

Anh vốn rất bận bịu, nhưng lại không muốn bỏ bê cô. Bởi vì đàn ông ở bên người phụ nữ của mình chỉ có ba loại, một loại không có thời gian để ở bên cô, một loại chỉ có thời gian rảnh mới có thể ở bên cô, còn một loại thì tự tạo thời gian rảnh để ở bên cô. Anh muốn làm loại thứ ba, trân trọng từng giây phút ở cùng cô.

Tất nhiên có vài thủ hạ bảo vệ trà trộn ở phía sau, nhưng anh đã dặn họ đừng gây mất tự nhiên. Thế giới ngoài này chỉ biết anh với cương vị là Bạch tổng, công ty đứng top 20 thế giới, một vị đại gia chưa hẳn là nổi trội chứ không biết anh là Bạch Lão đại, quyền lực đứng top 1 trong Thế giới ngầm, nói chứ doanh thương trong thế giới ngầm, đường kinh tế của anh mà gãy thì các gia tộc ăn nhờ khác cũng chôn theo. Nhưng anh chẳng thích quá phô trương, có hương tự ắt tỏa mùi, miễn sao đủ nuôi sống vợ con là được.

-- Bạch Dĩ Hiên, em bỗng nhớ ra, anh muốn đặt tên con là gì? -- Đang ngắm nghía gian hàng thời trang trẻ em một lúc, Chu Tử Đằng chợt ngẩng lên.

-- Em quên lời anh nói lúc ở trên xe rồi sao? -- Bạch Dĩ Hiên sủng nịch vuốt ve tóc cô.

-- A! Em thuận miệng thôi mà. Ưm... Hiên, anh muốn đặt tên con là gì? -- Chu Tử Đằng cười tươi, háo hức nói.

-- Ừm. Anh định lúc em vừa sinh con xong, khoảnh khoắc anh là người đầu tiên được bồng đứa bé trên tay, anh sẽ đặt tên cho đứa trẻ luôn. Anh muốn ở cùng em và đặt tên con ngay khi con vừa chào đời. -- Bạch Dĩ Hiên từng cử chỉ đều là ôn nhu cực hạn, anh đang rất mong chờ giây phút đó, có thể ở bên cô lúc cô hạ sinh đứa con đầu lòng, là người đầu tiên bế nó trên tay và đặt cho nó cái tên anh đã định trong đầu.

-- Vậy được đấy! Ở bên em tới lúc đó đi rồi anh sẽ được quyền đặt tên con!

-- Tất nhiên rồi, 'darling'! -- Anh cúi người xuống hôn cô một cái. Con gái tên "Thiên Ưu" - Sự ưu ái của trời, con trai tên "Thiên Triều" - Triều đại của trời. Đó là cái tên mà ngay lúc con anh đang nằm ngủ trong tay anh, anh sẽ gọi nó.

Nhưng tiếc thay... sau này, cái ngày một cô công chúa xinh xắn của Bạch gia cất tiếng khóc chào đời, cô bé không được gọi là "Thiên Ưu", mà được đặt là "Ngân Đằng". Bởi anh đã không có ở đó để là người bồng nó đầu tiên, để là người đặt nó cái tên "Thiên Ưu" mà anh ao ước...

-- Hiên... anh thực không nhớ em sao...?