Minh đi lên sân thượng của trường,lấy trong túi ra một điếu thuốc lá nhẹ hút...lâu rồi hắn chưa hút thuốc lá đúng,chính xác là 3 năm rồi,nhưng nay hắn lại hút chỉ khi buồn bực mới hút.Băng nhẹ nhàng mở cửa sân thuợng gương mặt xinh xắn như thiên sứ đứng trước mặt Minh:
-Anh....Sao vậy?
Minh liếc mắt qua Băng nhàn nhạt thở điếu thuốc:
-Sao?Cô....nghĩ gì về cậu ta?
Băng giờ này quả thực là ngu ngốc không hiểu:
-Ai?
Minh có vẻ tức giận dí điếu thuốc vào thanh sắt cửa:
-Hàn Lâm.....Cô còn tình cảm với cậu ta?!
Minh nheo mắt nguy hiểm nhìn Băng,động tác như nếu nó nói còn sẽ lập tức lao lên bóp cổ:
-Tôi....
Băng quay mặt đi mở cửa xuống tần gọi moto rồi phi luôn đi.Minh khẽ cười khổ nhìn bóng dáng Băng phi xe đi tự cười bản thân,hắn là kẻ đáng bị chối bỏ sao?Nó là vợ hắn mà!
______
Linh lúc này nghe tiếng Vi gọi nhẹ liền dậy ngu ngơ hỏi:
-Có chuyện gì vậy mày?Con Băng đâu?Minh nữa?
Phong khẽ xoa nhẹ đầu Linh ôm Linh vào lòng cười:
-Bọn nó chắc giận dỗi gì đó thôi,không có chuyện gì đâu!
-Ừm
Linh nhẹ đáp rồi quay xuống bàn dưới nhặt bút liền chạm đúng khuôn mặt kia,khuôn mặt ngày xưa với nụ cười toả nắng,làm Linh hồi tưởng,Nhi khẽ vỗ đầu đuều tụi nó lo sợ đã xuất hiện Linh cũng đã nhìn thấy.Hàn Kiệt ngẩng đầu dậy nụ cười toả nắng khi thấy Linh,vẫn giọng nói câu xưng hô ngày xưa:
-Bé con....Linh à...!
Linh thất thần Phong chợt níu chặt tay Linh nắm mạnh,Linh khẽ cười rồi lạnh lùng nói:
-Đừng gọi tôi như vậy!Tôi không thích....cả hôn thê tôi cũng vậy!
Phong khẽ cười mãn nguyện,nụ cười của Hàn Kiệt khẽ dập gượng:
-Hôn thê....?Em không nhớ tôi sao...?
Linh lạnh lùng cười mê hồn nói:
-Nhớ?Tại sao tôi phải nhớ......anh?!
Rồi quay qua nói với Phong Vi Phi Nhi Bảo,Linh không muốn tiếp tục không thể kìm chế:
-Đúng lúc hết giờ chúng ta đi ra ngoài thôi!Tao đói quá!
Phong lạnh mặt liêc qua Hàn Kiệt giọng lạnh lùng:
-Tránh xa hôn thê của tao ra!Không mày đừng trách tao nặng tay.!