Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 88: Gặp oan gia: thân phận bị vạch trần (2)




Phỉ Nhi cũng khiếp sợ mãi mới bình tĩnh lại đây…

"Liên Kiều, tớ, tớ —— chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Cô không có biện pháp trả lời vấn đề của Liên Kiều, bởi vì giờ phút này trong lòng cô cũng đang rối loạn.

Người đàn ông vốn là Hoàng Phủ Ngạn Tước thế nhưng lại nói mình là Cung Quý Dương?

Này —— chuyện này là sao?

Liên Kiều cảm thấy hô hấp cũng bắt đầu trở bên hỗn loạn rồi, đại não cô trống rỗng, cô nhìn người đàn ông trên đàn kia, cũng không biết hắn đang nói cái gì…

( chương này lại gọi Cung Quý Dương là hắn nhé)

Sao lại biến thành thế này?

Hắn mới là Cung Quý Dương?

Kia —— vậy thì người đàn ông vài ngày trước vẫn ở bên cạnh bồi cô là ai? Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn mới là Hoàng Phủ Ngạn Tước chân chính?

Nghĩ đến đây, một cảm giác bị lừa gạt dâng lên trong cô, trong nháy mắt làm bừng lên lửa giận của Liên Kiều.

Hắn đây là muốn gì? Chẳng nhẽ thích nhìn bộ dáng cô bị đùa giỡn sao?

Còn có —— người đàn ông kia vì sao lại muốn lừa gạt cô? Chẳng nhẽ, cô lại khiến người khác muốn lừa gạt vậy sao?

Liên Kiều nắm chặt nắm đấm, toàn bộ trong đầuđều là bộ dáng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, hận không thể lập tức chạy đi tìm hắn để chất vấn mọi chuyện.

Liên Kiều cô chính là sẽ không bỏ qua bất cứ cái gì , cho dù chỉ là một hạt cát!

( chém đấy)

Nhưng mà… trừ thân phận hai người đàn ông này ra, còn có một điều mà Liên Kiều còn chưa thông… thì phải là, người đàn ông đang đứng trên đài kia không phải đã chết rồi sao?

Chẳng lẽ ——

Liên Kiều lập tức nghĩ đến chuyện đáng sợ nhất, đêm hôm đó bởi vì tò mò mà cô chạy tới tầng hầm nhìn trộm cỗ thi thể kia, không ngờ lại phát sinh sự tình đáng sợ trên cỗ thi thể đó, cô dám khẳng định một trăm phần trăm, đó là bởi vì người chết là do giáng đầu thuật.

Cứ như vậy, nói cách khác người đàn ông trên đài này là trung hàng đầu, một người nào đó chết sao đó khởi tử hoàn sinh ( chết đi sống lại), này hoàn toàn có khả năng, chẳng qua điều không đúng là, hắn đã là một người chết, không còn hô hấp nữa, tim đã ngừng đập, thậm chí chỉ còn cái xác không hồn.

Hiện giờ hắn đang ngồi trên đài, nói vậy nhất định là giáng đầu thuật, nhất định có người muốn lợi dụng thi thể của hắn làm chuyện xấu.

Liên Kiều càng nghĩ , toàn thân càng trở nên rét run, cô tuy rằng có thể nhìn ra người nào là do giáng đầu thuật , nhưng mà cô không có nghĩa vụ phải giải thuật, cho nên, gặp gỡ dưới tình huống này, tuy rằng cô có thể ….ba mươi sáu kế…! Chạy…

"Phỉ Nhi, chúng ta mau đi đi.”

Cô chưa nói dứt lời, liền kéo bàn tay nhỏ bé của Phỉ Nhi đứng dậy.

"Uy —— "

Phỉ Nhi vội vàng giữ Liên Kiều lại, bất khả tư nghị nhìn cô nói: “ Cậu điên à, hiệu trưởng còn đang ở kia, đang trừng mắt nhìn chúng ta, cậu không muốn sống nữa à?”

Cô cũng không muốn bị hiệu trưởng điểm danh chỉ mặt trước bao nhiêu người, sau đó lại bị trừng phạt đâu, thật mất mặt nha, quan trọng hơn là… người đàn ông khiến cô mất hồn còn đang trên kia, làm sao cô có thể bỏ đi được.

Liên Kiều thấy thế , vẻ mặt lo lắng

“ Nếu như cậu không đi theo tớ, tớ cũng không muốn tiếp xúc với quỷ đâu.”

"Liên Kiều!"

Phỉ Nhi có chút mất hứng, "Cung tiên sinh căn bản không chết, cậu không cần nói anh ấy như vậy?”

"Phỉ Nhi, tớ chính là suy nghĩ cho cậu, được rồi, không nói nữa, rốt cuộc cậu có đi theo tớ không?” Liên Kiều không nghĩ tới lần này Phỉ Nhi lại không ủng hộ mình, có chút chấn động.

Phỉ Nhi kiên định mà lắc đầu ——

"Liên Kiều, tớ sẽ không đi, đừng nói Cung tiên sinh sống hay chết, cho dù anh ấy là người chết, tớ cũng không sợ.” Cô giương giọng khẳng định.

Liên Kiều quả thực cũng bị giọng điệu của Phỉ Nhi làm cho cứng họng, cô xúc động nói: “ Được, cậu không đi, tớ đi.”

Nói xong, một mình cô rời đi chỗ ngồi trong tiếng trống rộn ràng trên đài, nhân cơ hội mọi người đang vỗ tay kịch liệt liền lẻn biến mất theo lối đi nhỏ, giống như con chuột nhỏ đang chuẩn bị chạy trốn vậy.

Thứ hai túi sách võng (www. Shubao2. com) miễn phí sách điện tử hạ tái

Trong lòng hắn chính là đánh tính toán nhỏ nhặt đâu, nàng rất tin chỉ cần chính mình rời đi, Phỉ nhi nhất định sẽ đi theo chính mình, nàng mới không tin Phỉ nhi sẽ ném tại chính mình.

"Liên Kiều —— "

Quả nhiên, vẻ mặt Phỉ nhi đầy lo lắng, cô khẩn trương nhìn trên đài, lại nhìn Liên Kiều đang đi ở lối nhỏ kia, nhỏ giọng hô:

“ cậu đừng nháo, sẽ bị phát hiện đấy.”

Nào ngờ, không đợi Phỉ Nhi nói hết lời, một đạo âm thanh trầm thấp vang lên…

"Liên Kiều —— "

Cảm giác bị điểm danh trực tiếp như sét đánh vang lên trên đầu Liên Kiều, cô đang như chú chuột nhỏ muốn thoát đi, nghe thấy thanh âm này, thân thể lập tức cứng đờ.

Cái gì?

Ai lại kêu cô?

thanh âm này là...

Liên Kiều nơm nớp lo sợ quay đầu lại, lập tức đối diện với đôi mắt trên đài kia, chỉ thấy chủ nhân đôi mắt ấy đang thản nhiên cười, nhìn cô diễn vụng về…

Mà càng xấu hổ hơn là… ánh mắt tất cả mọi người lúc này đang tập trung trên người cô, trong mắt bao người ở đây đều nghĩ cô muốn chạy trốn nha.

Liên Kiều tựa hồ có thể nghe được thanh âm nuốt nước miếng của chính mình.

Tại sao có thể như vậy...

Quả nhiên, hành động này của cô trong mắt hiệu trưởng chính là bôi nhọ danh dự của trường, sắc mặt ông trầm xuống, lạnh lùng nói:

“ Liên Kiều, em đnag làm cái gì vậy? Cung tiên sinh đã muốn chọn em, còn không mau lên đây.”

Ách?

Liên Kiều sau khi nghe vậy , nhất thời còn không phản ứng kịp ý tứ của Hiệu trưởng, cô ngơ ngác nhìn đôi mắt tà mị đen láy của Cung Quý Dương, trước hàng nghìn ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị của các đồng học .

"Không —— không, em , em không đi!"

Cô lập tức kịp phản ứng, vội vàng dùng tay ôm một cái ghế dựa, giống như là muốn chôn chạy vậy.

.

"Cái gì?"

Hiệu trưởng cũng khiếp sợ, mà toàn trường , nữ sinh đồng loạt ồ lên…