Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 292: Bày tỏ (4)




‘Em chỉ có thể cam chịu một mình mà, chứ để người nhà biết được thì mất mặt biết mấy!’ Liên Kiều phản bác lại, ‘Anh không biết đó thôi, hôm nay thầy giáo còn rất chiếu cố, gọi riêng em lên hỏi xem có phải sức khỏe em có vấn đề gì đó không, bằng không sao lại không thể hoàn thành bài thi để bị rớt lại, những bạn học khác đều chê cười sau lưng em, thực tức chết đi!’

‘Ha ha …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong phát ra tiếng cười sảng khoái, hai tay vòng sang giữ chặt lấy vai cô.

Liên Kiều nhướng mày, bất mãn đẩy tay hắn ra, ‘Này, là anh hứa sẽ không cười nhạo em, bây giờ còn dám cười?’

Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn rạng rỡ, hắn kéo cô vào lòng lần nữa, nhẹ giọng an ủi: ‘Nha đầu, ngôn ngữ chỉ là một loại công cụ mà thôi, khi em đã làm quen với hoàn cảnh sống thì ngôn ngữ không còn là vấn đề nữa!’

Liên Kiều chu môi, ai oán nói: ‘Hừm, nhà giàu thì làm sao mà hiểu được nổi khổ của nhà nghèo chứ, anh giỏi nhiều ngoại ngữ như vậy đương nhiên là không cần lo lắng cái gì rồi, chỉ giỏi nói người ta!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, ‘Thành ngữ Trung Quốc càng lúc càng khá nha!’

‘Đáng ghét, anh giờ rất có tâm trạng cười nhạo em có phải không?’

Liên Kiều xụ mặt xuống đẩy mạnh hắn ra sau đó ngồi xổm xuống, rầu rĩ nói: ‘Nói tóm lại, ngày mai em sẽ không đến trường đâu!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước hết cách nói với cô, hắn chỉ đành ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay to lớn dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, ‘Nha đầu, em chỉ là đọc tiếng Anh không hiểu thôi mà, cũng đâu phải là nói không được tiếng Anh đâu, em tức giận làm gì!’

‘Chỉ biết nói thôi thì có ích gì chứ? Em còn phải thi, còn phải làm luận án, vốn là lúc em còn ở đại học Hồng Kông đã hạ quyết tâm là phải học tiếng Trung cho tốt, rốt cuộc lại bị anh làm cho kế hoạch của em bị phá sản hết.’ Liên Kiều bất mãn trừng mắt nhìn hắn.

‘Được, được, là anh sai, anh làm cho kế hoạch vĩ đại của em bị phá sản!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước hết sức nhẫn nại vừa vỗ vai cô như dỗ dành vừa nói, ‘Nhưng mà em đừng quên, bây giờ em đã được gả cho anh rồi, người Trung Quốc không phải có một câu nói sao, “Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó”, em đã gả cho anh đuơng nhiên là phải ở bên cạnh anh rồi!’

‘Ngưng …’ Liên Kiều chớp đôi mi dài, “Em không thèm quan tâm gà với chó gì hết, tóm lại…. em muốn trở về trường đại học Hồng Kông!”

“Không được!” Hoàng Phủ Ngạn Tước nói một cách vừa lưu loát vừa dứt khoát.

“Nhưng em nhớ Phi Nhi lắm!” Liên Kiều tức tối nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, anh sẽ sắp xếp cho Phi Nhi sang đây chơi với em, lúc đó hai người tha hồ mà ôn lại chuyện xưa, nhưng mà….” Đang nói hắn chợt ngưng lại, trong đôi mắt xẹt qua một chút trầm tư.

“Nhưng mà sao?” Liên Kiều vội vàng hỏi.

“Nhưng mà phải qua một thời gian nữa hai người mới có thể gặp nhau!”

Hoàng Phủ Ngạn Tước không cần suy nghĩ, nói tiếp: “Anh không cho phép em trở lại trường đại học Hồng Kông, còn trường đại học bên này tạm thời em cũng không cần đi. Anh sẽ thay em xin phép với nhà trường!”

Gì???

Câu nói của hắn ngược lại làm Liên Kiều hết sức ngạc nhiên, cô nắm nhẹ bàn tay hắn, “Anh tốt như vậy sao, đồng ý cho em không cần đi học?”

“Nha đầu này, không đi học khiến cho em vui đến vậy sao?” Hoàng Phủ Ngạn Tước véo nhẹ chóp mũi cô, sủng nịch nói: “Tất cả những chuyện anh làm đều là suy nghĩ cho em thôi!”

“Ý anh là sao?” Liên Kiều giật mình hỏi lại.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cố nén nỗi lo lắng trong lòng xuống, tuỳ tiện trả lời một câu: “Không phải em tự ti Anh văn của mình không tốt sao? Vậy mấy ngày này cứ ngoan ngoãn ở trong nhà rèn luyện thêm, như vậy thì mỗi ngày không cần về đến nhà là rầu rĩ không vui, như vậy không tốt sao?”

Liên Kiều nghe vậy mới vui vẻ trở lại, nụ cười trở lại trên gương mặt xinh xắn: “Ngạn Tước, thật vậy sao? Em thật sự không cần phải đến trường sao?”

“Thật!” Hoàng Phủ Ngạn Tước nói một cách dứt khoát.

“Hô hô…..”

Liên Kiều cao hứng quá đỗi rồi, cô đứng vụt dậy khua chân múa tay một lúc rồi như chợt nhớ ra điều gì, gương mặt nhỏ nhắn lại xụ xuống, “Ngạn Tước, không phải là anh muốn mời gia sư gì đó đến nhà để dạy em học chứ? Em không thích đâu!”

“Yên tâm đi, anh sẽ đích thân dạy em!” Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô trong lòng bàn tay mình, đùa nghịch với mấy ngón tay cô.

Lúc này là giai đoạn quan trọng, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Liên Kiều tiếp xúc với bất kỳ người lạ nào. Chỉ nghĩ đến lời của Mặc Di Nhiễm Dung nói thì một nỗi lo sợ không cách nào trấn áp được, cứ lan tràn trong lòng hắn.

Nỗi lo lắng này hoàn toàn xuất phát từ tình yêu hắn dành cho Liên Kiều, hắn tuyệt đối sẽ không để ai có cơ hội làm tổn thương đến cô.

Nỗi lo lắng này là lần đầu tiên từ khi có nhận thức đến giờ hắn cảm thụ được, bao nhiêu năm lăn lộn ở thương trường, bao nhiêu lần ở nơi đầu sóng ngọn gió đã sớm tôi luyện hắn lâm nguy không loạn, trầm ổn bình tĩnh nhưng lần này thì khác….

Lần này nguy cơ lại đến từ Giáng Đầu Thuật, một loại đã nằm ngoài phạm vi khống chế của con người.

Hả??? Liên Kiều nghe hắn nói nhất thời không kìm được nỗi vui sướng như điên….

“Ngạn Tước, anh đối với em thật tốt!”

Cô vừa hưng phấn nói vừa tiến đến ôm hắn thể hiện sự vui mừng cực độ.

“Nha đầu ngốc!” Hoàng Phủ Ngạn Tước sủng nịch vỗ nhẹ lưng cô nói: “Từ hôm nay chúng ta bắt đầu dùng tiếng anh để giao tiếp với nhau nhé!”

Liên Kiều cười hi hi híp mắt nhìn hắn, tò mò hỏi: “Vậy anh định dạy em thế nào đây? Em thật không thể tưởng tượng dáng vẻ anh lúc làm giáo viên sẽ như thế nào!”

Bàn tay to lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước trìu mến vò nhẹ đầu cô, “Anh dạy thế nào thì em cứ học theo là được, đừng quên anh đã từng là sinh viên ưu tú của đại học Haward đó!”

“Biết rồi!”

Liên Kiều nghịch ngợm le lưỡi, sau đó vòng tay câu lấy cổ hắn, nũng nịu nói: “Bất kể thế nào, chỉ cần có anh bên cạnh là em vui lắm rồi!”

Sự bộc trực của cô khiến cho tình yêu trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng dâng trào, nụ cười dịu dàng trên gương mặt anh tuấn lan dần đến tận đáy mắt, hoá thành ngàn vạn tia áy náy…..

“Xin lỗi em, nha đầu, ngày thường anh quá bận rộn công việc, không thể ở bên cạnh em nhiều được, chắc là em trách anh nhiều lắm!”

Liên Kiều lắc đầu chủ động vùi mặt mình vào lồng ngực tinh tráng của hắ, khéo léo nói: “Không đâu, em biết anh rất bận mà, với lại em biết là anh rất quan tâm em, rất thương em, anh tốt với em như vậy em làm sao trách anh được chứ? Hơn nữa em cũng biết anh đã cố gắng hết mức sắp xếp thời gian về với em rồi.”

Giọng nói nhẹ nhàng, nhu thuận của cô khiến lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước thắt lại, hắn ôm thân thể nhỏ nhắn vào lòng thật chặt như chỉ sợ vừa buông tay thì cô sẽ biến mất vậy.

“Ngạn Tước…..” Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn hắn cuời ngọt ngào, “…….anh không cần lo lắng cho em, mọi người trong nhà đều đối xử với em rất tốt, chỉ là đôi khi em hơi nghịch ngợm, nếu anh muốn em mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở nhà chỉ sợ là em làm không được!”