Bầu không khí trong chớp mắt trở nên lạnh như băng, không còn chút tiếng động nào.
Đôi mắt đen sắc bén như mắt chim ưng của Hoàng Phủ Ngạn Tước rơi trên
người Hoàng Phủ Anh, quét một lượt như đánh giá lại giống như đang suy
nghĩ điều gì đó, trên gương mặt anh tuấn lộ rõ nét trầm tư, đôi mày
dường như cũng đang cau lại.
‘Anh, anh …’
Ánh mắt Hoàng Phủ Anh tràn đầy hoảng loạn, cả người như không đứng vững, ngay cả ngón tay cũng dường như đang phát run.
‘Anh Anh, em …’
‘Xin … xin lỗi anh hai, em … em cảm thấy không được khỏe lắm, em đi trước!’
Hoàng Phủ Anh hoảng hốt ngắt lời của Hoàng Phủ Ngạn Tước, vừa dứt lời liền vội vã rời đi thật nhanh.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không đuổi theo cô mà chỉ đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn dần mất hút trong tầm mắt, nét trầm tư trên gương
mặt anh tuấn càng rõ rệt.
‘Ngạn Tước …’
Liên Kiều cũng không ngờ là Hoàng Phủ Ngạn Tước sẽ đột ngột xuất hiện ở
đây, nhất thời cũng ngơ ngác không phản ứng kịp, một lúc sau cô mới hoàn hồn tiến đến níu lấy áo của hắn, ánh mắt có chút không được tự nhiên
hỏi: ‘Anh Anh, em ấy … anh có cần đi xem một chút không?’
‘Anh Anh không sao đâu!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay vò vò mái tóc mềm mại của cô, ‘Bây giờ nhìn thấy anh con bé sẽ rất ngượng ngùng, cứ để từ từ đi!’
‘Nhưng mà … nhưng mà em thấy tâm trạng của em ấy không được tốt lắm!’
Liên Kiều cắn cắn môi, nhớ lại một màn vừa rồi, lòng bất chợt ẩn ẩn đau.
Nói thực lòng, cô rất để tâm, vô cùng để tâm. Là phụ nữ, ai mà không
mong muốn chồng mình là của riêng mình. Liên Kiều cũng vậy thôi, cô hy
vọng Ngạn Tước của cô sẽ không bị người phụ nữ khác dòm ngó đến.
Hoàng Phủ Ngạn Tước dường như cũng nhìn thấu những suy tư của cô, hắn
cười một tiếng, ôm cô vào lòng, ‘Yên tâm đi, anh sẽ xử lý tốt!’
Vốn là hắn muốn nói một câu khiến cô an lòng, nào ngờ Liên Kiều vừa nghe câu này, nhất thời trợn mắt lên, hỏi vội: ‘Ngạn Tước, anh muốn xử lý
thế nào đây? Vừa nãy em ấy … em ấy đã nói là muốn … muốn làm vợ anh đó!’
‘Nha đầu ngốc, vợ của Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ có một mà thôi …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đối với phản ứng mãnh liệt của cô rõ ràng là rất hài lòng, đôi môi đẹp như tạc khẽ câu lên một đường cong, hắn cúi người nhỏ giọng bổ sung thêm một câu bên tai cô: ‘Chính là em, Liên Kiều, đời này kiếp này cũng không thay đổi!’
Gương mặt trắng trẻo của Liên Kiều lập tức nổi lên hai rặng mây hồng, cô đấm vào ngực hắn một cái, nũng nịu nói: ‘Ngạn Tước, từ lúc nào mà trở
nên thích nói mấy câu buồn nôn như vậy?’
Lúc mới vừa quen biết hắn, hắn chính là thường rất hung dữ với cô, tuy là … bây giờ vẫn có lúc rất hung.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói vậy, nụ cười trên môi càng nở rộ, đi thẳng vào lòng Liên Kiều khiến cô nhìn như si như mê.
“Nha đầu, đây hoàn toàn là lời thật lòng của anh!”
Môi Liên Kiều cũng nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt xinh đẹp màu tím long lanh như hai viên thuỷ tinh đang sáng lấp lánh, những lời ngọt ngào mà
chân thành của hắn như một viên đá ném vào mặt hồ làm những con sóng
lòng trong cô không ngừng xao động.
Liên Kiều không nói gì, chỉ lẳng lặng chủ động níu lấy cổ hắn, nhón chân lên khẽ đặt lên đôi môi như điêu khắc kia một nụ hôn thật nhẹ.
Sự tiếp xúc dịu dàng của cánh môi mềm mại của cô như một chiếc lông nhẹ
phất qua cõi lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, đôi môi mang theo một mùi hương
dìu dịu khiến hắn như say, không kìm được lòng mình, Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm chặt thân thể nhỏ nhắn trong đôi tay rắn rỏi của mình, biến bị động
thành chủ động, nụ hôn vốn rất nhẹ dần dần trở nên mãnh liệt mang theo
một sự xâm lược và chiếm hữu bản năng.
Ánh mặt trời của buổi chiều tà như dát vàng lên vườn hoa, cơn gió chiều
nhè nhẹ thổi qua mang theo mùi hương dìu dịu của hoa cỏ, dưới ánh chiều
tà, bóng hai người đứng sát bên nhau nhìn càng thập phần hoà hợp.
Nụ hôn như kéo dài hàng thế kỷ, khi Hoàng Phủ Ngạn Tước lưu luyến rời
môi Liên Kiều, hắn cúi đầu nhìn xuống cô gái trong lòng mình, vầng trán
thanh khiết, đôi má đã sớm đỏ rực như ráng chiều, đôi mắt màu tím mơ
màng, đôi môi vì nụ hôn của mình mà trở nên đỏ mọng cùng với mùi hương
dìu dịu rất riêng của cô, cố nén một nỗi ham muốn rất bản năng đang trỗi dậy trong lòng.
“Nha đầu, đã bắt đầu biết làm thế nào để khơi dậy sự hấp dẫn trí mạng với đàn ông rồi!”
Câu nói như lên án nhưng nghe thế nào cũng cảm nhận được có chút hưởng
thụ trong đó, nhưng không khó nhận ra nhất đó là ý thức chiếm hữu bản
năng của một người đàn ông với một người phụ nữ.
“Em không có mà!”
Giọng Liên Kiều mềm như tơ mang theo sự ngây thơ cùng yểu điệu của một cô gái đang chìm đắm trong sự ngọt ngào của tình yêu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm được lại đặt một nụ hôn lên môi cô, sủng nịch hỏi: “Hôm nay có chuyện gì xảy ra sao?”
Liên Kiều nhất thời vẫn chưa hiểu ý hắn là gì, cô nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.
“Thật đúng là vật nhỏ vô tâm vô phế!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười trách yêu cô một câu, “Nghe mẹ nói hôm nay em
từ trường trở về liền rầu rĩ không vui, ngay cả cơm chiều cũng không ăn
được mấy miếng, nói đi, chuyện gì làm cho cô vợ nhỏ của anh mất hứng đến vậy?”
Lúc này Liên Kiều mới nhớ ra, gương mặt nhỏ nhắn vốn đang tươi cười chợt xụ xuống, cô làu bàu: “Đều tại anh đó, cứ nhất định bắt người ta phải
chuyển trường, bây giờ tốt rồi, em sắp bị rầu rĩ chết rồi nè!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nâng cằm cô lên để cô nhìn vào mắt mình, “Chuyện là thế nào?”
“Hừm!” Liên Kiều xoay người lại đưa lưng về phía hắn, đôi chân nhỏ
nghịch ngợm giẫm lên mấy hòn sỏi, đôi môi nhỏ chu lên, “Em không thèm
nói cho anh biết, anh mà biết nhất định sẽ cười em chết!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị hành động trẻ con này của cô làm cho bật cười,
hắn xoay người cô lại đối diện với mình vừa cười vừa nói: “Những câu
chuyện kinh thế hãi tục của em còn ít lắm sao? Nói đi, anh không cười em là được chứ gì?”
Nghe lời hứa này của hắn Liên Kiều suy nghĩ một lúc cuối cùng mới lên
tiếng: “Ừm, vậy là anh chính miệng hứa là sẽ không cười em, nếu như một
lát nữa em kể anh nghe, mà anh dám cười em, từ nay về sau em sẽ không
thèm nhìn anh nữa!”
“Được!” Hoàng Phủ Ngạn Tước khẳng khái nói.
Liên Kiều rũ mắt, chu môi nói: “Hôm nay trong trường tổ chức thi trắc nghiệm dành cho các nghiên cứu sinh!”
Nói đến đây, cô ngưng lại, hai tay không ngừng xoắn lại với nhau, dáng vẻ rõ ràng là khó nói nên lời.
Hoàng Phủ Ngạn Tước tuy rằng chỉ nghe cô nói một câu nhưng trong lòng đã hiểu được tám chín phầ, tuy vậy hắn vẫn gải vờ không biết gì, hỏi cô:
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó….. sau đó em không trả lời được câu nào hết, kết quả là…. em thi rớt rồi!”
Hết sức vất vả Liên Kiều mới nói xong mấy câu đơn giản, đầu thì cúi thấp đến nỗi không thể thấp hơn.
“Ờ….” Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu, giọng kéo thật dài, trêu cô một câu,
“Hình như có gì đó không đúng nha, Liên Kiều nhà chúng ta từ trước đến
nay lúc thi cử không phải là nhắm mắt cũng có thể làm trúng hết đề thi,
giành hạng xuất sắc sao?”
Gương mặt của Liên Kiều xấu hổ đỏ bừng, cô hung hăng trừng hắn một cái:
“Em không phải là thần tiên, anh văn của em không tốt mà, ngay cả đề thi đọc cũng không hiểu thì anh nói xem, em làm sao phát huy được giác quan thứ sáu của mình chứ!”
Thì ra là thế!
Hoàng Phủ Ngạn Tước đã hiểu rõ hết, hắn cười, “Vậy cũng đâu cần phải rầu rĩ đến nỗi cơm tối cũng không có tâm trạng ăn chứ, làm mẹ còn tưởng em
gặp chuyện gì nghiêm trọng lắm!”