Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 281: Ai sợ ai (3)




‘Em … em …’ Liên Kiều cắn môi, rũ mắt xuống như đang suy nghĩ.

Đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn ngập hình bóng của cô, cô nhóc ngốc nghếch này, chẳng lẽ cô không biết trái tim hắn sớm đã đầy ắp hình bóng của cô, làm gì còn chỗ để dung nạp bất kỳ ai khác nữa chứ.

Qua một lúc lâu Liên Kiều mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, chun mũi nói: ‘Lần này em tạm tin anh một lần, nhưng mà … đừng để em thấy anh … với cô ta nữa đó, bằng không em sẽ khắc lên trán anh mấy chữ lớn!’

‘Khắc chữ gì?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói mà muốn khóc không được muốn cười không xong, cách trừng phạt này, tin rằng chỉ có Liên Kiều mới nghĩ ra được.

‘Đúng đó, khắc bốn chữ “Tôi là đồ ngốc” lên trán anh, mà phải dùng loại mực không tẩy xóa được ấy!’ Liên Kiều hùng dũng nói.

‘Được được, em muốn làm sao thì cứ làm vậy đi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước đáp lời cô, cùng lúc thân mình chợt xoay lại, áp cô xuống dưới thân lần nữa, sau đó đôi tay như có pháp thuật rút ra khỏi sự khống chế của chiếc cà vạt rồi ôm lấy cô …

‘Anh đã hứa với em rồi thì sẽ làm, giờ đến lượt em!’

Liên Kiều trố mắt nhìn hắn, ‘Anh … anh sao lại …’

Cô rõ ràng là đã trói rất chặt mà.

Nếu như chỉ một chiếc cà vạt mà có thể khống chế anh vậy thì anh đã sớm không còn sống để gặp em rồi!’ Đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước đầy ý cười, thấp giọng thì thầm bên tai cô.

Nha đầu ngốc này, chẳng lẽ cô không biết vừa nãy động tác của mình có bao nhiêu khiêu khích hay sao? Chẳng lẽ cô không biết đàn ông là động vật nguy hiểm cỡ nào sao? Nếu đã nhiệt tình châm ngòi thổi lửa như vậy …

Liên Kiều vẻ mặt rầu rĩ nhìn hắn, ‘Anh sớm đã có thể thoát ra rồi sao lại còn giả vờ đến bây giờ làm gì? Anh thấy em nực cười lắm phải không?’

‘Không đâu, sao lại thế được chứ? Nếu như không làm vậy anh làm sao biết em quan tâm anh đến mức nào!’

Tình yêu dâng đầy trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn trìu mến nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình ý.

Liên Kiều nghe hắn nói vậy, gương mặt nhỏ nhắn hồng lên một mảnh, giọng nói rất không tự nhiên, ‘Ai thèm quan tâm anh …’

‘Vật nhỏ thích nói dối!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô, đôi tay mạnh mẽ kéo cô sát vào lòng mình …

‘Nói em yêu anh đi!’ Hắn cúi đầu chống trán lên vầng tráng trơn bóng của cô, mắt nhìn sâu vào mắt cô, ra lệnh.

Chỉ cần một câu này của cô, những chuyện phát sinh chiều nay một lần xóa hết.

Liên Kiều bĩu môi, ‘Không nói, không nói là không nói, em cũng đâu có làm sai chuyện gì, sao cứ thích ra lệnh cho người ta!’

‘Chuyện hôm nay em làm còn ít lắm sao?’ Bàn tay tham lam của Hoàng Phủ Ngạn Tước lẳng lặng dời xuống dưới, miệng lầu bầu.

‘Em không phải chỉ là đi ăn cơm với học trưởng Kiều Trị thôi sao, là học trưởng nói có chuyện muốn nói với em mà!’

Liên Kiều vẻ mặt không phục cứng miệng kháng nghị nhưng toàn thân bởi vì sự đụng chạm của hắn mà khẽ run rẩy.

‘Không chỉ có chuyện này!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi khàn giọng nói,

Hả?

Liên Kiều giật mình, ‘Ý anh là sao?’

‘Nha đầu, em làm anh tức giận không phải chỉ có chuyện này!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, ‘Còn chưa kể đến chuyện em chủ động đi quyến rũ người đàn ông khác trong hội quán!’

‘Hả????’

Liên Kiều trố mắt nhìn hắn, nhất thời mới nhớ lại chuyện sáng nay, cô rụt lưỡi, thẹn thùng cười: ‘Sao anh biết? Chẳng lẽ … anh cho người theo dõi em sao?’

‘Đừng có nói mò, ở đó vừa hay có một đối tác của anh có mặt, anh ta đến uống trà tình cờ chứng kiến một màn kia.

Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay véo mũi cô, ‘Nếu như không phải anh biết em giúp Tiểu Ngưng trả thù thì anh nhất định sẽ phạt em nặng hơn!’

‘Hừm, ai bảo tên kia đáng ghét như vậy! Trong mắt chỉ có tiền với tiền, chỉ vu cho hắn tội trộm cắp cũng là nhân đạo lắm rồi bằng không em nhất định sẽ chỉnh hắn đến đời này cũng đừng mong có bạn gái!’ Liên Kiều khua tay múa chân nói.

‘Những chuyện ra mặt thay người khác như vậy anh chỉ cho phép em làm một lần này thôi, đây cũng là lần cuối cùng, không được phép có lần sau, biết chưa?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiêm túc nói.

Vừa nghĩ tới cô vì người khác mà đem chính mình ra làm mồi nhử đi quyến rũ người đàn ông khác là hắn tức đến phát điên.

‘Này, anh cũng lòng dạ sắt đá quá đi, người bị bắt nạt là em gái anh mà, chẳng lẽ muốn em khoanh tay đứng nhìn sao?’ Liên Kiều bất mãn nói.

‘Liên Kiều à …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một tiếng, ‘Chính vì Tiểu Ngưng là em gái của anh nên anh mới buông tay không lo, trên người em ấy đang chảy dòng máu của nhà Hoàng Phủ chúng ta cho nên vấn đề của chính mình phải chính mình đi giải quyết, không thể trông chờ vào người khác được. Nếu như chuyện gì cũng cần người khác giúp đỡ, ngã xuống cũng không biết tự đứng dậy, vậy làm sao xứng là người của gia tộc Hoàng Phủ chứ!’

‘Lý luận của anh tuy đúng nhưng rất ích kỷ, em không đồng ý!’ Liên Kiều xụ mặt nói.

‘Đồng ý hay không thì kết quả cũng như nhau cả thôi, không thể thay đổi được gì!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nói tiếp, ‘Cho nên về sau em nên ngoan ngoãn đừng tìm cách chọc giận anh nữa, với lại … người anh không muốn em gặp thì tuyệt đối không được gặp nữa!’

‘Anh nói học trưởng Kiều Trị sao?’ Liên Kiều chau mày hỏi.

‘Đúng vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước véo nhẹ vào eo cô một cái khiến cô khẽ run lên.

‘Hừm, bây giờ cho dù là em muốn gặp người ta chưa chắc người ta đã muốn gặp em đâu. Hôm nay nhìn sắc mặt học trưởng Kiều Trị khó coi như vậy, tin chắc là rất tức giận em đã kết hôn mà không sớm cho anh ấy biết đi. Hơn nữa … anh còn lấy phi đao ra dọa người ta!’

‘Cho nên, những người như vậy về sau em đừng gặp nữa, bằng không … lần sau phi đao sẽ không chỉ phóng lên tường đơn giản như vậy đâu!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói rất nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ uy hiếp.

‘Hừm, phiền chết đi!’ Liên Kiều xoay mặt sang một bên không nhìn hắn nữa.

‘Bây giờ có thể nói rồi chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vươn tay xoay mặt cô lại nhìn mình, cơ thể mềm mại dưới thân khiến hắn đã có chút không khống chế nổi.

‘Nói cái gì?’ Liên Kiều quên mất những gì hắn nói lúc nãy.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cau mày, ‘Nói, nói em yêu anh!’

‘Ơ ... được thôi!’ Liên Kiều đảo mắt một vòng cười giảo hoạt, ‘Anh yêu em!’

Sự tinh nghịch của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười, hắn dịu dàng nói: ‘Đúng là … anh rất yêu em, em vẫn luôn hiện hữu ở chỗ này …’

Hắn kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên nơi trái tim mình.

Tiếng trái tim đập mạnh mẽ trầm ổn trong lồng ngực truyền đến lòng bàn tay của Liên Kiều, cô nhìn sâu vào đôi mắt tràn đầy tình ý của hắn, trái tim không hiểu sao cũng đập thật nhanh …