‘Bởi vì sao?’ Liên Kiều vội hỏi lại.
‘Còn cần em nói sao? Đương nhiên là bởi vì … yêu chị rồi!’ Hoàng Phủ Ngưng cười cười.
Liên Kiều cũng ngượng ngùng cười nhưng trái tim vì lời của Hoàng Phủ Ngưng mà đập liên hồi.
Thì ra Hoàng Phủ Ngạn Tước không có gạt mình, hắn nói “Anh yêu em!” là thật lòng …
‘A, đỏ mặt rồi?’
Hoàng Phủ Ngưng nhạy cảm phát hiện ra điều này, cô cố tình trêu tiếp,
‘Liên Kiều, chị phải thành thực nói cho em biết, chị … có yêu anh hai
không?’
‘Đương nhiên là yêu rồi!’ Liên Kiều không cần suy nghĩ, thẳng thắn trả lời.
‘Em không tin!’
Hoàng Phủ Ngưng thấy cô trả lời nhanh như vậy, thậm chí một chút e ngại
hay xấu hổ cũng không có, không kìm được hỏi lại: ‘“Yêu” mà em hỏi chị,
không phải là tình yêu dành cho người thân, không phải tình yêu dành cho bạn bè, đó không phải là thích, mà là một loại … một loại …’
Cô ngập ngừng, muốn tìm một từ chính xác để hình dung cảm giác đó.
‘Một loại gì?’ Liên Kiều cũng bị cô cuốn hút.
‘Tình yêu đó, đúng, chính là tình yêu!’
Hoàng Phủ Ngưng nói tiếp: ‘Tình yêu giữa nam với nữ là ích kỷ, không cho phép có người thứ ba xen vào, nhưng tình yêu cũng rất vĩ đại, bởi vì
chị có thể vì người mình yêu cam tâm tình nguyện từ bỏ tất cả, thậm chí
là tính mệnh!’ Nói đến đây trong mắt Hoàng Phủ Ngưng chợt hiện lên một
tia bi ai.
Liên Kiều há hốc mồm, kinh ngạc …
‘Còn phải dùng tính mạng đi chứng minh sao?’
Hoàng Phủ Ngưng nhún vai, ‘Chị cũng từng sống ở Trung Quốc mà, chắc là
đã từng nghe một câu “Hỏi thế gian tình là vật gì, mà khiến người sống
chết có nhau” chứ?’
‘Hình như có nghe qua, chị có nghe Phi Nhi nói như vậy, ờ, Phi Nhi, chị nhớ cô ấy lắm …
Tư duy của Liên Kiều xoay chuyển quá nhanh …
Hoàng Phủ Ngưng liếc nhìn cô, cũng may là cô đã quen với kiểu suy nghĩ
này của Liên Kiều bằng không chắc sớm muộn gì cũng bị cô chọc tức chết,
nhưng mà … nhắc đến Phi Nhi, Hoàng Phủ Ngưng không khỏi thầm khâm phục,
thế mà có thể ở bên cạnh Liên Kiều lâu như vậy …
‘Liên Kiều, chị nghiêm túc một chút có được hay không? Em đang nói về tình yêu với chị mà!’
‘À, đúng nha, chị đang nghe mà. Vậy ý em là nói… nếu như không phải là
sống chết có nhau thì không gọi là tình yêu sao?” Đầu óc Liên Kiều nhanh chóng quay lại vấn đề chính.
“Ách….”
Hoàng Phủ Ngưng ngược lại bị một câu hỏi này của Liên Kiều làm cho sững
sờ, cô ấp úng nói: “Trên lý thuyết thì là như thế, nhưng tình yêu, vốn
không có một định nghĩa chính xác, nó cũng có thể là tình yêu oanh oanh
liệt liệt sống chết có nhau, cũng có thể là bình đạm chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên loại đó, đều là tình yêu cả!”
“Vậy chị với Ngạn Tước là thuộc loại nào?” Liên Kiều ngẩng đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi.
Hoàng Phủ Ngưng suy nghĩ một lúc rồi thở dài một tiếng, “Chị với anh hai em á, có thể là thuộc loại…. oan gia ngõ hẹp chăng!”
“Oan gia ngõ hẹp? Ờ, cũng đúng, anh hai em thường nói chị đúng là khắc tinh của anh ấy!” Liên Kiều gật đầu tán đồng.
“Vậy cũng được sao?” Hoàng Phủ Ngưng cười quỷ dị, “Vậy em hỏi chị, nếu
như có một ngày…. ừm, ví dụ như ông nội chị nhất định muốn chị phải rời
đi anh hai, vậy chị sẽ làm sao?”
“Ông nội sẽ không làm như vậy đâu!” Liên Kiều khẳng định nói.
Hoàng Phủ Ngưng bất lực trả lời, “Em nói là ví dụ thôi mà….”
“Ừm….” Liên Kiều suy nghĩ một lúc, “Chị cũng sẽ không rời khỏi Ngạn Tước!”
“Tại sao?” Hoàng Phủ Ngưng trong lòng không khỏi cảm ơn trời đất, chẳng lẽ chị dâu mình rốt cuộc đã thông suốt rồi sao?
“Bởi vì chị là vợ của anh ấy chứ sao!”
Liên Kiều một vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói, “Với lại…. nếu như chị sau này không gặp được Ngạn Tước nữa, chị sẽ rất khổ sở, bây giờ chỉ
nghĩ thôi mà đã thấy đau lòng rồi!”
“Bingo!” Hoàng Phủ Ngưng cười rạng rỡ, “Xem ra chị yêu anh hai cũng rất sâu đậm nha!”
Liên Kiều không nói gì, chỉ im lặng như đang suy nghĩ về câu nói của Hoàng Phủ Ngưng.
“Này, này Liên Kiều, đừng suy nghĩ nữa, cô gái kia sắp đứng dậy rồi
kìa!” Hoàng Phủ Ngưng kéo cánh tay Liên Kiều, khẩn trương nói.
Liên Kiều vội vàng nhìn lại thì đã thấy cô gái kia đi về phía nhà vệ sinh.
“Ừm, thời cơ đến rồi, chúng ta hành động thôi. Em như vầy….”
Nghĩ ra điều gì, mắt cô chợt sáng lên, trong đôi con ngươi màu tím không ngừng loé lên những tia giảo hoạt, Liên Kiều kề miệng bên tai Hoàng Phủ Ngưng thì thầm mấy câu.
“Được!”
Hoàng Phủ Ngưng sau khi nghe mấy câu của Liên Kiều cũng cười giảo hoạt,
đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh. Còn Liên Kiều thì đi về phía người
đàn ông kia.
Kế hoạch báo thù của hai người bắt đầu tiến hành trong âm thầm….
“Hey, anh đẹp trai, một người sao?” Liên Kiều nở nụ cười tươi như hoa đi đến bên cạnh người đàn ông.
Người đàn ông kia trong lúc đang đợi bạn gái đi vệ sinh thì bị một giọng nữ chợt vang lên bên tai làm cho giật mình, nương theo tiếng nói nhìn
lên thì lại thấy một cô gái trẻ xinh đẹp đến mức làm người ta sững sờ
đang đứng bên cạnh mình, mà quan trọng hơn là, nhìn sơ cách ăn mặc phục
sức của cô cũng có thể đoán được, cô gái này nhất định không phải xuất
thân tầm thường.
“A, cái này….” Người đàn ông đột nhiên ấp úng, vừa định đưa tay lên chỉ về phía phòng vệ sinh chợt rụt lại.
“Sao vây? Vẻ ngoài của tôi doạ người lắm sao?” Liên Kiều làm như vô tình hỏi lại, vừa hỏi bàn tay nhỏ nhắn vừa đáp lên vai hắn.
Hì hì…. Chơi trò câu dẫn người này cũng thật thú vị.
“Nào có, nhìn cô thật đẹp!” Người đàn ông rất nhanh đã khôi phục lại vẻ
phong lưu tiêu sái lúc đầu, cười giả tạo nói với Liên Kiều.
“Vậy…. anh có muốn ngồi với tôi không? Người ta đang thất tình, tâm
trạng thật tệ đây!” Nét mặt Liên Kiều tràn đầy vẻ bi thương khiến bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng không kìm được mà đau lòng vì cô.
“A? Được thôi…..”
Tên đàn ông đó thế nào cũng không nghĩ rằng trên trời tự dưng lại rơi
xuống một miếng bánh ngon như vậy, bởi vì từ lúc cô gái xinh đẹp này
xuất hiện trước mặt hắn, với kinh nghiệm của bản thân, chỉ cần quét mắt
qua một lần hắn đã nhận ra, cô gái này…. xuất thân tuyệt đối không đơn
giản.
Đối với cách ăn mặc của phụ nữ, tên này rất có nghiên cứu.
“Nhưng mà….” Liên Kiều cũng biết đối phương đang đánh giá mình, cố ý
nũng nịu nói: “Tôi lúc nãy không có hoa mắt nha, anh hình như còn có một người bạn nữ nữa!”
“À, cô ấy à…. Không, cô ấy chỉ là một người bạn bình thường mà thôi, lúc nãy có việc nên đi trước rồi!” Tên đàn ông vội vàng trả lời.
“Vậy thì vừa hay, điều này chứng tỏ chúng ta thật là có duyên nha, đi thôi!” Liên Kiều không chút khách sáo níu lấy tay hắn.
“Đi đâu?” Tên đàn ông cảnh giác hỏi lại.
Liên Kiều cười tươi như hoa, “Thực ra người ta là không quen đến những
chỗ như thế này, đi, dẫn anh đến một nơi tôi thường đi, tư nhân hội quán Mint, có được không?”
Tên đó ngây ngốc tại chỗ, hắn gần như để mặc Liên Kiều kéo ra khỏi quán
cà phê. Hội quán Mint nha, chỗ za hoa như vậy, ngay cả nghĩ hắn cũng
chưa từng nghĩ qua là sẽ có cơ hội đến đó.