Một bóng người xông ra cộng thêm tiếng kêu của một cô gái khiến cả “Hoàng Phủ” loạn cả lên.
Lúc tất cả mọi người đều chưa biết có chuyện gì xảy ra thì Liên Kiều đã
như một mũi tên chạy xuyên qua phòng khách chạy ra ngoài, rất nhanh
trong phòng khách đã không còn bóng dáng của cô.
Tất cả mọi người đều ngây ra đó …
Mặc Di Nhiễm Dung đuổi theo Liên Kiều từ trên lầu xuống đến phòng khác
cũng đã mệt đến thở không ra hơi, một tay cô vỗ ngực như điều hòa hơi
thở, tay kia chỉ về hướng cửa, nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước …
‘Hoàng Phủ tiên sinh, Liên Kiều … Liên Kiều …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc
này mới có phản ứng, hắn không nói gì vội vàng chạy về hướng cửa lớn,
theo sau là một đoàn người.
Trong vườn hoa, một vầng trăng sáng soi rọi khắp bầu trời, trong đêm
đen, ánh trăng càng trở nên mờ ảo, thần bí, những đóa hoa đang ngủ hình
như cũng bị Liên Kiều làm cho thức dậy, cả những cánh bướm hình như cũng bị đánh thức, chập chờn bay lên, hương hoa bay theo từng bước chân của
cô.
Chạy đến gần cổng vườn hoa, Hoàng Phủ Ngạn Tước ngừng bước, ánh trăng
chiếu nghiêng trên người hắn, khiến cho bóng dáng cao lớn của hắn như
được kéo dài thêm, dưới ánh trăng bàng bạc, gương mặt hắn càng trở nên
tuấn lãng, đôi mắt sáng như chim ưng càng thêm thâm thúy.
Hoàng Phủ Ngạn Thương vốn gấp gáp đuổi sát theo thấy cảnh này vội dừng
lại, quay về phía nhóm người phía sau, cười cười: ‘Con thấy … hay là cứ
để anh hai xử lý đi, chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi!’
Triển Sơ Dung hiểu ý của Hoàng Phủ Ngạn Thương, bà cũng cười vẫy tay ra
hiệu cho mọi người giải tán, riêng mình nán lại, nắm tay Hoàng Phủ Ngạn
Thương: ‘Ngạn Thương à, cũng trễ lắm rồi, hôm nay con ở lại đây đừng đi
có được không?”
“Cái này...” Hoàng Phủ Ngạn Thương hơi do dự.
“Ai ya, đừng có cái này cái kia nữa, quyết định vậy đi, với lại con nhìn xem, Mặc Di Tiểu Thư có vẻ rất mệt mỏi rồi, đừng có do dự nữa, con yên
tâm đi, phòng của con trước giờ luôn được quét tước rất sạch sẽ, con cứ
vào ở thôi!” Triển Sơ Dung vội nói.
Hoàng Phủ Ngạn Thương suy nghĩ một lát, hắn nhìn vào mắt Triển Sơ Dung rồi gật đầu.
Triển Sơ Dung rất vui mừng, bà vội vàng bảo với quản gia, “Chị Phúc,
nhanh giúp cậu ba chuẩn bị một chút, còn nữa, lập tức chuẩn bị thêm một
gian phòng khách...”
“Dì à...” Hoàng Phủ Ngạn Thương ngắt lời Triển Sơ Dung, thẳng thắn nói:
“Không cần chuẩn bị phòng khách đâu, Nhiễm Dung ở cùng phòng với con là
được rồi!”
Một câu này nói ra khiến cả nhà có những phản ứng khác nhau.
“Tốt tốt, Chị Phúc, nghe cậu ba dặn dò chưa?”
Triển Sơ Dung vội vàng ra lệnh cho quản gia, tuy bà đã nhìn ra Ngạn
Thương có ý với vị Mặc Di tiểu thư này nhưng không ngờ hai người thì ra
đã thân thiết tới mức này, xem ra nhà Hoàng Phủ lại sắp có chuyện vui
rồi.
Nghĩ đến đây, bà hơi bất mãn nhìn người con thứ ba Ngạn Ngự, không biết
đứa con này bao giờ mới dẫn một cô gái về nhà ra mắt mình đây!
Chị Phúc vội tiến lên đáp lời: “Tôi biết rồi, cậu ba, xin mời bên này!”
Hoàng Phủ Ngạn Thương gật đầu, không nói thêm gì chỉ kéo tay Mặc Di
Nhiễm Dung nãy giờ vẫn đứng ngơ ngác ở đó cùng đi ra khỏi vườn hoa.
Một đoàn người lẳng lặng tản ra.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn về bóng dáng yêu kiều đang điên cuồng chạy nhảy trong vườn hoa cách mình không xa, được nhìn thấy gương mặt tươi tắn
quen thuộc của cô, nhìn thấy lại nụ cười rạng rỡ trên mặt cô, một niềm
hạnh phúc lớn lao tự dưng trỗi dậy trong lòng.
Cuối cùng cô cũng tỉnh lại, vẫn vui tươi trong sáng như một thiên sứ,
nhất là trong lúc này, giờ phút này, hắn không dám bước đến chỉ vì sợ
chính mình không cẩn thận làm kinh động đến cô.
Trong biển hoa vang lên tiếng cười như chuông bạc của cô, khi đôi mắt
màu tím nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đứng gần đó, cô vẫy
vẫy tay...
“Hoàng Phủ Ngạn Tước...”
Thật giống như đã đợi cả thế kỷ rồi, nghe tiếng cô gọi tên mình, trong
lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước là một nỗi xúc động lẫn ngọt ngào không nói nên lời.
Hắn bước vội lên phía trước, bước chân vội vàng làm kinh động không ít
chim muông và bươm bướm, khi sắp đến gần bóng dáng yêu kiều kia, hai tay vươn ra...
“Đến đây, nha đầu...” Giọng thật trầm, như ru lòng người.
Liên Kiều mỉm cười, vui vẻ lao đến, rất nhanh đã được đôi cánh tay mạnh
mẽ của Hoàng Phủ Ngạn Tước bao lấy, theo tiếng cười yêu kiều của cô, hắn xoay cô một vòng lại một vòng trên không trung.
“Hơ hơ... Hoàng Phủ Ngạn Tước... người ta còn chóng mặt nè, mau thả em
xuống...” Tiếng cười của Liên Cười lan tỏa trong gió đêm, như tiếng nhạc du dương bên tai hắn.
“Nha đầu...”
Đặt cô xuống đất nhưng đôi tay Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn như cũ ôm chặt cô giống như chỉ cần lỏng tay một chút cô sẽ lại biến mất vậy. Hắn đưa tay nhẹ vuốt tóc cô, đôi mắt vẫn khóa chặt trên gương mặt xinh xắn đang
cười đến hồng hồng của cô...
“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, nhìn thấy em hôn mê bất tỉnh, anh sắp lo lắng đến phát điên rồi!”
Liên Kiều bị hắn nhìn đến có chút ngượng ngùng, cô không ý thức liếm nhẹ cánh môi, ủy khuất nói: “Anh không biết đó thôi, em nằm trên giường
muốn động cũng không động được, khó chịu lắm đó, nhất là nghe được mùi
thức ăn mà Chị Phúc mang đến mà không thể ăn, thật khó chịu hơn là chết
nữa đó!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói vậy cũng giật mình, “Nói vậy mọi việc
xảy ra trong mấy ngày đó em đều biết hết sao? Đầu óc của em là tỉnh táo
đúng không?”
Liên Kiều gật đầu, ngây thơ nhìn hắn, “Đúng đó...” Nói đến đây, cô chủ
động nép vào lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, hai tay vòng qua eo hắn, gương
mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực hắn...
“Em còn biết anh vẫn luôn ở bên cạnh em!”
Sự nũng nịu của cô khiến tim Hoàng Phủ Ngạn Tước mềm nhũn, hắn nhẹ nâng
mặt cô lên, dịu dàng đặt một nụ hôn lên vầng trán thanh khiết của cô sau đó một đường hôn xuống rồi dừng lại nơi bờ môi anh đào, đầy yêu thương
đặt lên đó nụ hôn.
Tim Liên Kiều đập càng lúc càng nhanh, cô có cảm giác mình nghe được cả
tiếng tim mình đang đập, đôi tay bất tri bất giác đặt nơi ngực hắn,
không khó cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ trong lòng ngực hắn...
“Nha đầu...” Hắn rời khỏi môi cô, ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn cô, môi
mỏng khẽ lướt trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, thì thầm: “Anh yêu em...”
Liên Kiều mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, nghe lời thì thầm của hắn
lại chẳng có chút xấu hổ nào của một cô gái, ngược lại còn nhón chân
lên, tay câu lên cổ hắn nũng nịu nói: “Em cũng yêu anh!”