Lại một tiếng thở dài nặng nề của ông lão Hoa Đô, ánh mắt ông lại trở nên xa xăm …
‘Chuyện đó xảy ra lúc ta vẫn chưa về nước, lúc đó Khả Lý Hy sinh ra một
đứa bé gái, đây vốn là một chuyện rất đáng vui mừng, nhưng khi Á Hy ôm
đứa bé trong tay mới phát hiện ra, đôi mắt của đứa bé đó là màu tím …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe đến đây trong lòng không tự chủ được run lên … đôi mắt màu tím? Đôi mắt của Liên Kiều cũng là màu tím.
Giọng của ông lão Hoa Đô run rẩy, ngập ngừng một hồi lâu như muốn điều
chỉnh lại tâm tình sau đó mới tiếp tục nói: ‘Trong gia tộc của chúng ta, phàm những người có đôi mắt màu tím đều là người mang theo năng lực
khác người nào đó, đây là bẩm sinh, không có cách nào thay đổi! Lúc đó
Khả Lý Hy giống như phát điên vậy, nó đương nhiên là biết câu chuyện về
lời nguyền, do đó, nó, còn có con trai của ta, hai đứa vì để bảo vệ tính mạng của mình, lại dám nhẫn tâm đem bỏ nó đi mà không hỏi ý kiến của
ta!’
‘Cái gì?’ Cảm xúc của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng thay đổi theo câu chuyện.
‘Con trai của ta đã thay đổi, không chỉ có nó, ngay cả vợ nó Khả Lý Hy
cũng bắt đầu trở nên khác thường, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, mỗi
ngày đều sống trong sự lo sợ nơm nớp, khi ta biết chuyện này, tuy rằng
đau lòng nhưng chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, đứa bé cũng
không thể tìm lại được …’ ông lão Hoa Đô nhắc đến đứa con trai mà mình
yêu quý, cả gương mặt già nua đều là vô hạn đau khổ …
‘Thấm thoát mà đã qua hai năm, dần dần con trai và con dâu ta cũng khôi
phục trở lại, không còn lo sợ như xưa nữa, khi Khả Lý Hy mang thai lần
nữa, lại sinh ra một đứa con gái, hai vợ chồng lại rơi vào sự sợ hãi
khủng khiếp lần nữa …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong trong lòng chợt kích động, hắn gian nan hỏi: ‘Đứa bé này là Liên Kiều?’
‘Đúng vậy!’ Lần này là một câu khẳng định từ ông lão Hoa Đô. ‘Lúc
Kuching được sinh ra, tất cả hy vọng của Á Hy và Khả Lý Hy đều trở thành ảo ảnh, bởi vì … Kuching cũng giống như đứa bé hai năm trước, cũng có
một đôi mắt màu tím, điều này nói lên rằng, con bé cũng là một đứa bé
trời sinh có năng lực hơn người, lúc này Á Hy hoàn toàn thất vọng rồi,
vì để bảo vệ mạng sống, hai đứa lần nữa quyết định làm lại chuyện mà
chúng nó đã làm hai năm trước …’
Tay Hoàng Phủ Ngạn Tước không tự chủ được nắm chặt lại, chặt đến nỗi lòng bàn tay cũng thấy đau.
Ông lão Hoa Đô nói tiếp : “ Còn may ta biết được chuyện này kịp thời ,
khi ta lần đàu tiên nhìn thấy Kuching đứa bé này , trong lòng tự dựng
nảy sinh một tình thương rất lạ , Tước Nhi , con còn chưa nhìn thấy
Kuching lúc còn nhỏ , quả thực hết sức đáng yêu mà ta nhìn thấy nó lần
đầu tiên , nó đã nhìn ta cười vui vẻ , lúc đó ta đã thề với lòng , đứa
bé này tuyệt đối không thể để hai đứa nó bỏ rơi được !”
Nói đến đây , ánh mắt Hoa Đô lão nhân thể hiện rõ sự kiên định , ngay cả giọng nói cũng mang theo chút phẫn nộ …
“ Dưới sự kiên trì uy hiếp của ta , Á Hy và Khả Lý Hy không thể không từ bỏ ý định ban đầu là bỏ rơi đứa bé , đành phải nuôi lớn nó trong sự
thấp thỏm . Thời gian dần trôi , theo sự lớn lên cảu Kuching , chúng ta
vui mừng phát hiện ra đứa bé này không có thừa hưởng năng lực về Giáng
Đầu và chiêm bặc bẩm sinh , cho nên sự bất an trong lòng Á Hy và Khả Lý
Hy đã dần dần giảm bớt , hai đứa nó cũng bắt đầu đối xử với Kuching như
những người cha mẹ bình thường , đáng tiếc là , tuổi thơ vui vẻ của
Kuching chỉ kéo dài cho đến lúc nó mười tuổi!”
Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng bất an , bởi vì hắn đã nghe Liên Kiều nhắc qua chuyện cũ…
Ông lão Hoa Đô nhìn hắn , trong mắt thấp thoáng sự đau khổ …
“ Ta còn nhớ rất rõ lúc đó Kuching vừa trải qua lần sinh nhật thứ mười , có một lần mẹ của nó , Khả Lý Hy , tìm thấy một sợi dây chuyền nạm ngọc , đó là sợi dây chuyền hiếm có trên đời , vô cùng quý gia và đẹp đẽ ,
nó gần như đã điều tra tất cả những người làm trong nhà , đồng thời gần
như lục tung cả nhà để tìm vẫn không tìm thấy , nào ngờ sợi dây chuyền
là do đứa bé mới mười tuổi Kuching tìm được . Khi Khả Lý Hy hỏi con bé
làm sao tìm được , con bé nói do mình cảm nhận được sợi dây chuyền ở chỗ đó nên đến đó tìm …”
Hoàng Phủ Ngạn Tước đương nhiên hiểu rõ hành động của Liên Kiều lúc đó
gây ra bao nhiêu sự chú ý lẫn lo sợ cho tất cả mọi người .
Ông lão Hoa Đô ngừng lại một lúc mới nói tiếp : “ Không nghĩ cũng biết , hành động đó của Kuching khiến cho Á Hy và Khả Lý Hy lo sợ đến mức nào , nỗi lo sợ chôn dấu bao nhiêu năm qua lại lần nữa trỗi dậy , bắt đầu từ
hôm đó , hai đứa gần như trốn tránh tiếp xúc với Liên Kiều , không cùng
con bé ăn cơm , không quan tâm đến con bé , thậm chí …”
Nói đến đây , trong ánh mắt ông lão Hoa Đô lấp lánh ánh lệ , tay cũng không ngừng run rẩy .
“ Thậm chí là thế nào ?” Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước nhấp nhỏm , hắn có chút khẩn trương .
Ông lão Hoa Đô cất lời , giọng run run : “ Hai đứa thậm chí còn nhốt
Kuching trong một gian phòng tối , không có cửa sổ chỉ có duy nhất một
cửa ra vào , mặc cho con bé gào khóc thế nào cũng không để ý , hai đứa
nó coi con bé như một con quái vật , không hề đối xử với nó như một đứa
con gái …” Nói đến đây ông dừng lại một lúc , đưa tay lau lệ nơi khóe
mắt , “ Hai đứa đó thật nhẫn tâm , Kuching năm đó chỉ là một đứa bé mười tuổi , nó có lỗi gì đâu chứ . Khi ta biết được chuyện này , tức giận
trách mắng hai đứa , bắt chúng phải thả Kuching ra , từ đó lại phát hiện ra Kuching đã tập thành một tật xấu , đó là cứ qua mười hai giờ đếm là
tự nhiên sẽ ngủ say , chắn chắn là do ảnh hưởng của thời gian bị nhốt
trong căn phòng tối đó , những hành hạ về mặt tinh thần mà con bé phải
gánh chịu là rất lớn …”
Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước đau đớn , hắn không khó hình dung ra một cô bé
Liên Kiều bị bắt nhốt vào một chỗ không có ánh sáng , không ngừng kêu
khóc , không nghĩ cũng biết chắc cô rất sợ hãi , dù sao lúc đó cô chỉ là một đứa bé thôi.
Một đứa bé ở lứa tuổi đó đáng lý phải được hưởng thụ vui vẻ cùng sự yêu
thương của cha mẹ còn cô suốt ngày lại bị chính cha mẹ mình nhốt trong
một căn phòng nhỏ không có ánh sáng , co bé Liên Kiều chắc chắn sẽ hoảng sợ chỉ biết co người lại , không có ai chơi cùng , cũng không có ai nói chuyện với cô , chỉ có lúc ăn cơm mới mơ hồ nghe được tiếng người …
Nghĩ đến đây hắn vừa buồn bã vừa tức giận .
Ông lão Hoa Đô run rẩy cất lời : “ Hai vợ chồng Á Hy không phải nhốt
Liên Kiều lại mà bớt sợ hãi , bọn họ mỗi ngày đều sợ , sợ mất đi tính
mạng , cho đến một ngày , bọn họ nghĩ ra một cách vô cùng độc ác … đó là giết chết Kuching!”
Cả thân người Hoàng Phủ Ngạn Tước run lên , lửa giận trên gương mặt anh tuấn càng lúc càng nồng .
Hắn không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có loại cha mẹ như vậy , vì
giữ tính mạng của mình , vì trốn tránh cái gọi là lời nguyền , không chỉ đem con mình nhốt lại trong phòng tối mà thậm chí còn muốn lấy mạng của con mình . Chẳng lẽ … họ không còn nhân tính nữa sao ?