Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 191: Nợ cũ của bốn người đàn ông (7)




Lãnh Thiên Dục tựa hẳn thân hình cao lớn vào ghế, tháo cà vạt xuống, nói: ‘Mình cũng cảm thấy ý kiến của Thiếu Đường không tệ, hắn chỉ là lo lắng cho mấy con ngựa của mình thôi mà, cái mình lo lắng là Tuyền kìa, vậy đi, phí bảo đảm của mình phải cao một chút, chỉ giảm được cho cậu 10% thôi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng đáng sợ …

‘Các cậu quả thật đúng là anh em tốt!’ Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

‘Đương nhiên!’ Lăng Thiếu Đường cười rất sảng khoái.

‘Dễ thôi, phí bảo đảm phải không? Yên tâm, mình nhất định sẽ đưa. Các cậu trực tiếp đòi Quý Dương là được rồi, toàn bộ phí bảo đảm này hắn sẽ thay mình trả!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước vỗ vỗ lên vai

‘Vì cậu muốn lấy vợ, thế nào, trả hay không trả?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói thẳng.

Cung Quý Dương nge vậy, vội vàng nhìn vào màn hình không chút do dự nói với Lăng Thiếu Đường và Lãnh Thiên Dục?’ Phí bảo đảm của các cậu toàn bộ do mình trả!’

Lãnh Thiên Dục và Cung Quý Dương bốn mắt nhìn nhau…

Qua một lúc lâu, Lăng Thiếu Đường mới mở miệng, Quý Dương, cậu phải làm cho rõ, chuyện này là chuyện của Ngạn Tước nha, có liên quan gì đến cậu đau, cậu đừng quên, các khoản đầu tư tài chính của hắn rải rác khắp thế giới, không gõ đầu hắn thì gõ đầu ai?’

Cung Quý Dương xua tay,’ Không còn cách nào, ai bảo Tranh Tranh tốt với Liên Kiều như thế!’

‘Ồ…’ Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường rốt cục đã hiểu.

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại vẻ mặt rât ung dung,’’Đúng rồi, Thiên Dục, Liên Kiều còn muốn xem ‘’Cỏ may mắn’’ của Tiểu Tuyền nữa đó, nhớ nói với cô ấy một tiếng!’

Lánh Thiên Dục giật mình, ‘ Không phải chứ?’

‘Cậu nên làm quen dàn với tính tò mò của Liên Kiều đi!’ Hoàng Phủ Tiểu Ngưng nói.

‘ Vậy mình phải tăng phí bảo đảm lên!’

Lãnh Thiên Dục cảm thấy mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra, ‘ Nấu như người phụ nữ của cậu trong lúc cao hứng phá hỏng mất’’ Cỏ may mắn’’ vậy Tuyền nhất định sẽ điên mất, nói không chừng sẽ huỷ hôn luôn thì làm sao?’

‘Không sao. Cậu muốn bao nhiêu phí bảo đảm cứ nói với Quý Dương, hắn bây giờ có tiền đang không có chỗ tiêu, có phải không, Quý Dương?’ Hoàng Phủ NGạn Tước cười’’hiền lành’’ như thiên sứ.

Mặt Cung Quý Dương xanh đến không thể xanh hơn. Hắn miễn cưỡng gật đầu, trong mắt không giấu được sự ai oán…

Lăng Thiếu Đường cũng thấy vẻ mặt tội nghiệp của Cung Quý Dương…

‘Quý Dương, đứa nhỏ tội nghiệp này, với hoàn cảnh của cậu mình chỉ có thể thể hiện đồng tình!’

Cung Quý Dương cắn răng, hung hăng nhìn Lăng Thiếu Đường, ‘ Cậu đừng có mèo khóc chuộtnữa!’

‘Aiiii, Quý Dương, cậu nói vậy là không đúng rồi, đây là học cậu mà, nhìn lại ba chúng mình xem, có ai chưa từng bị cậu bắt chẹt chứ?’ Lăng Thiếu Đường cười rất đắc ý.

‘Nghe rõ chưa? Thiếu Đường sở dĩ trở thành như vậy toàn là học của cậu hết đấy, bắt chẹt người khác không phải là thế mạnh của cậu sao? Từ nhỏ đến lớn đều là như thế mà, bây giờ Thiếu Đường và Thiên Dục đều biết hết rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý thoẻ dài một tiếng.

‘Này Ngạn Tước, cậu nói chuyện có trách nhiệm một chút có được không? Mình so với cậu đơn thuần ngây thơ nhất rồi, cứ đem chuyện trôm có năm đó mà nói, rõ ràng là mình đi trộm, kết quả là bị Thiếu Đường bắt chẹt!’ Cung Quý Dương than thở.

‘Aiii, Quý Dương, cậu nói gì? Trộm cá? Là nói chuyện năm chúng ta tám tuổi đó hả? lần đó chúng ta không bắt được con cá nào, mình đi trộm cá, lại bị cậu bắt chẹt mới đúng!’ Lăng Thiếu Đường nhớ lại chuyện xưa, bắt đầu huyên thuyên.

‘Được rồi được rồi, Thiên Dục là người ngoài cuộc, để hắn nói thì biết ngay!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời bọn họ.

Lãnh Thiên Dục ngược lại rất hào hứng xem hai người ‘’tính nợ cũ’’, sau đó điềm đạm nói,’’Mình không biết!’

‘Cái gì? Sao cậu lại không biết được chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu hỏi lại.

;Quên rồi!’ lãnh thiên dục lời nói quý như vàng, chỉ ném ra hai chữ.

‘Quên rồi?’ Lăng Thiếu Đường thét lên một tiếng, ‘Này Thiên Dục, lúc đó Quý Dương bắt chetj mình rõ ràng là cậu cũng có mặt ở đó!’

‘Làm ơn đi, cái gì gọi là bắt chẹt chứ? Rõ ràng là cậu ra tay với mình, bây giờ nghĩ lại mình còn đau lòng đây nè!’ Cung Quý Dương không tỏ ra yếu thế chút nào.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy LLãnh Thiên Dục đang xem náo nhiệt, hắn cũng lười vạch trần chân tướng, chỉ cười nói:’ Thiên Dục, cậu không phải là giảm trí nhớ đó chứ, mình cũng có nghe cậu nhắc đến chuyện này mà!’

‘Phải không? Không nhớ rõ!’

Trên môi Lãnh Thiên Dục câu lên một nụ cười như có như không, tiện tay châm một điếu xì gà, nhàn nhã hưởng thụ.

‘Đã nói cậu năm đó lắc đầu là bịThiếu Đường mua chuộc rồi, bây giờ cậu ta đổi tính rồi, không muốn nối giáo cho giặc nữa đấy mà!’ Cung Quý Dương cười càng quỷ di.

‘Cung Quý Dương, cái tên lường gạt này, rõ ràng năm đó là cậu giở trò trước, Ngạn Tước, cậu làm trọng tài đi, chúng ta nói cho rõ chuyện năm đó!’ Lăng Thiếu Đường hạ chiến thư.

‘Được rồi được rồi, Thiên Dục năm đó cũng có mặt ở đó, lần này không thể mắt nhắm mắt mở được nữa! Hôm nay phải đem chuyện trộm cá năm đó làm cho rõ ràng mới được! Không làm rõ thì không cho đi~’

Cung Quý Dương cũng kích động, đứng dậy nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước và Lãnh Thiên Dục ngược lại rất có kiên nhẫn, đứng ra làm trọng tài!

Ở Cung thị tài phiệt, ai nấy đều bận làm việc đến toát mồ hôi, nào có ai ngờ trong văn phòng tổng tài lớn kia đang chứng kiến bốn sếp lớn của tứ đại tài phiệt đang tranh cãi nhau đến sứt đầu mẻ trán vì một chuyện không đâu từ năm nào.