Anh hứa với em thì nhất định sẽ làm được, nhưng nếu như em đã có điều
kiện, vậy thì anh cũng nên có điều kiện mới tính là có qua có lại chứ!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không gấp gáp gì nói.
‘Điều kiện gì?’
‘Đơn giản lắm, chính là như lúc nãy anh vừa nói, ngày mai cùng anh đi Mã Lai thăm ông nội, đó là sự nhượng bộ lớn nhất của anh, nếu như em không đồng ý, vậy thì đua xe, phi đao, cưỡi ngựa hay bắn súng gì gì đó, toàn
bộ điều dẹp hết!’
Hắn đứng dậy, duỗi người, cực kỳ trấn tĩnh mà kiên định.
Liên Kiều nghe vậy sững người.
‘Em suy nghĩ cho thật kỹ đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay dịu dàng vò đầu cô một cái, cười ha hả bước đi.
Liên Kiều lúc này mới có phản n*ng …
‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước ...’ Cô kêu lớn, vội vàng đuổi theo hắn, ‘Em đồng ý với anh!’
Chỉ là chậm vài ngày thôi mà, cô tình nguyện đợi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay người lại nhìn cô cười, nụ cười dịu dàng mang
theo chút cố chấp lại mang theo một sự quyến luyến không nói thành lời
dành cho cô …
***
Hoàng hôn, mặt trời dần hạ về Tây, trong ráng chiều, từng phiến từng
phiến may đỏ trải khắp bầu trời, chiếu lên những tấm kính của tòa nhà
hùng vĩ khiến cho nó nhìn càng thêm lộng lẫy.
Trong Cung thị có chút náo loạn … đương nhiên chỉ là phát sinh trong văn phòng tổng giám đốc nằm ở tầng cao nhất.
‘Cung tiên sinh … Hoàng Phủ tiên sinh đến rồi …’
Cung Quý Dương đang vùi đầu xử lý công vụ, vừa ngẩng đầu lên đã không
khó nhìn ra vẻ mặt kích động của cô thư ký, vừa nghiêng đầu đã thấy bóng Hoàng Phủ Ngạn Tước xuất hiện ở cửa.
Trong lòng chợt hiểu rõ chuyện gì, hắn đưa tay vẫy ra hiệu cho cô thư ký rời đi.
Cô thư ký luyến tiếc đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, sau đó cẩn thận đóng cửa phòng lại.
‘Ạ, người cuồng công việc thế nào hôm
nay lại rảnh rỗi đến tham quan Cung thị vậy? Cậu từ đâu chạy đến đây? Tổng công ty sao? Nếu vậy thì tốc độ cũng nhanh quá đó!’
Cung Quý Dương đứng dậy, đi đến bàn, lấy bộ pha trà bày ra, ‘Nhưng mà
cậu đến hôm nay cũng kể như đúng lúc đi, mình vừa nhận được một loại trà thượng hàng từ Trung Quốc gửi sang, không ngại thì thử một chút!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không hề khách khí, đi thẳng về phía sofa ngồi xuống, không nói một lời, chỉ nhìn hắn.
Cung Quý Dương thành thục biểu diễn tài nghệ pha trà trước mặt hắn, lại chẳng gây cho hắn chút chú ý nào, chỉ cười cười nhìn…
‘Trà này chỉ có thể pha bằng nước suối tốt nhất, nước suối này là nước
đầu nguồn chảy từ núi Thánh Sơn, không chỉ ngọt mát vô cùng mà pha trà
bằng nước này vào miệng thơm ngát dễ chịu vô cùng!’
Mùi thơm của trà dưới bàn tay thành thạo của Cung Quý Dương dần dần lan tỏa khắp văn phòng.
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước mới mở miệng, bởi vì hắn biết nếu như mình
không nói gì tên Cung Quý Dương này sẽ lái câu chuyện đi rất xa…
‘Quý Dương, cậu biết mình đời này hối hận nhất là gì không?’
Cung Quý Dương nghe hắn hỏi vậy, cố tình ra vẻ không hiểu hỏi, ‘Hả, cậu còn có chuyện hối hận sao? Nhìn không ra đó…’
Thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước nghiêng về phía trước, nhìn
hắn nghiến răng nghiến lợi nói, ‘Mình đời này hối hận nhất chính là quen biết ba người các cậu, đáng chết thật, Lăng Thiếu Đường mới vừa rồi còn bày trò chơi xỏ cả mình!’
‘A?’ Cung Quý Dương cố tình há hốc miệng tỏ vẻ ngạc nhiên, ‘Mình buồn thay cậu!’
‘Cậu cũng chẳng phải tốt lành gì!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy hắn cười xấu xa, thật muốn một quyền đánh nát gương mặt tươi cười kia.
‘Này, cậu đừng có quơ đũa cả nắm nha, mình lại không có bảo cái tên kia đi chơi xỏ cậu!’
Cung Quý Dương hai tay giơ lên trời, vẻ mặt vô tội. ‘Chẳng qua nói đi
cũng phải nói lại, Lăng Thiếu Đường cái tên đó không phải là cậu không
hiểu hắn, chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, hắn chính là thích chơi xỏ
người ta như vậy, chẳng lẽ cậu còn không quen sao?’
‘Cung Quý Dương, nếu như mình không nhớ lầm, trong bốn người bọn mình
tên quỷ quái nhất là cậu mà, nếu nói về chơi xỏ, chắc không thiếu phần
của cậu, cái tên kia trở thành như bây giờ đều là do cậu làm hư thôi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu tính sổ với hắn.
‘Này này này, có trời đất chứng giám, mình từ nhỏ vốn là một đứa bé
ngoan, vừa thật thà lại đơn thuần như thiên sứ, đều là do các bạn làm tớ hư hỏng như bây giờ mà!’ Cung Quý Dương hưng trí bừng bừng muốn cùng
hắn tính sổ.
‘Cậu còn dám nói? Còn nhớ năm đó chúng ta tám tuổi trốn đi bắt cá, kết
quả là chẳng bắt được con cá nào, Thiếu Đường tức giận chạy đến khu nuôi các gần đó bắt trộm gần năm mươi cân cá, chuyện này cậu biết trước tiên vậy mà còn đi chơi xỏ người ta, nói nếu như không chia đống cá đấy cho
cậu cầu liền đi đến khu nuôi cá tố cáo hắn kết quả là năm mươi cân cá đó lại bị cậu chiếm đoạt hết bốn mươi mấy cân, chỉ còn chừa lại một hai
cân cho bọn mình, đây còn không phải là bản lĩnh chơi xỏ của cậu sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước hớp một ngụm trà nói.
‘Ai, Ngạn Tước, cậu nói vậy không đúng nha, người lúc đó đi trộm cá
không phải là Thiếu Đường mà là mình, người bị chơi xỏ là mình mới
đúng!’ Cung Quý Dương nhướng mày, lên tiếng đính chính lại.
‘Hôm đó là Thiên Dục tận mắt chứng kiến cậu còn dám chối?’
‘Làm ơn đi, hôm đó Thiên Dục đã bị Thiếu Đường mua chuộc có được không?’ Cung Quý Dương nhàn nhã nói.
‘Được thôi, không nói chuyện cũ nữa, nói về Liên Kiều đi, cậu ăn no rửng mỡ, không có gì làm lại đi làm quân sư cho cô ấy, mình nói này, người
anh em, người ngồi trước mặt cậu mới đúng là người bạn từ nhỏ đến lớn
của cậu, vậy mà cậu lại đi tính kế với mình? Cậu còn có lương tâm không
vậy?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước xua xua tay, nói đến chỗ này hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cung Quý Dương khoanh tay ngồi tựa vào sofa, cười rất “vô tội”, ‘Ngạn
Tước, người ta là một cô bé ngây thơ, mình theo lý nên giúp người ta mới đúng mà, nhưng nói gì thì nói, người sai chính là cậu, đang yên đang
lành sao tự dưng chạy đi giả làm mình làm gì, đúng rồi, nói tới đây mình mới nhớ, còn chưa tính sổ với cậu chuyện xâm phạm quyền riêng tư đó
nha!’
‘Cậu cho rằng mình thích mạo xưng là cậu lắm sao? Trong bốn người chỉ có cậu là lăng nhăng nhất, chẳng lẽ còn muốn mình mạo danh Thiên Dục sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đáp trả.
‘Này, cậu nói chuyện có chút trách nhiệm được không? Với lại, mình là
phong – lưu, không phải lăng nhăng, nhưng mà sau khi gặp được Tranh
Tranh lòng mình cũng chỉ còn mỗi cô ấy thôi…’ Nhắc đến Tử Tranh, vẻ mặt
Cung Quý Dương liền lộ vẻ si mê.
‘Cậu thật là… không biết xấu hổ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hận không thể một đấm đánh nát nụ cười của hắn.