Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 166: Bị Lăng Thiếu Đường chơi xỏ (2)




Cà vạt lập tức bị Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm lấy, ‘Đáng ghét, cậu nói hay không đây?’

‘Ai, có lộn hay không đó, vì một cô gái mà cậu ra tay giết người diệt khẩu sao!’ Lăng Thiếu Đường khoa trương nói.

‘Nói mau!’

‘Ngồi xuống đi, mình ngẩng đầu nhìn câu nói chuyện mệt lắm đó!’ Lăng Thiếu Đường không chút hoảng sợ thong thả nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước buông cà vạt của hắn ra, ngồi xuống.

Lăng Thiếu Đường đưa tay chỉnh lại cà vạt, hắng giọng nói một câu không đầu không đuôi : ‘Sự bình tĩnh của cậu bị cô gái đó làm cho mất sạch rồi!’

‘Cậu …’

‘OK, nói trọng điểm!’

Lăng Thiếu Đường thấy hắn lại muốn đứng dậy, vội vàng đưa tay cản lại, cái tên này, vừa đáng sợ, đáng ghét lại đáng thương, rõ ràng là yêu người ta rồi lại chết cũng không thừa nhận.

Nhưng mà không thể không thừa nhận một điều, người bạn này của hắn có hai mặt, hai loại cá tính, bình thường thì lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng dã tính trong xương cốt hắn lại làm cho người ta khiếp sợ, như Hoàng Phủ Ngạn Tước, hai mươi tám năm nay hắn thể hiện ra ngoài đều là nhã nhặn lịch thiệp, không ngờ vì một cô gái mà lộ ra một bản tính hoàn toàn khác.

‘Ngạn Tước à …’ Lăng Thiếu Đường chủ động rót cho hắn một ly rượu, ‘Bán tin tức cho cậu ít nhiều chắc cũng được báo đáp chứ?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ nghe câu sau của hắn.

Lăng Thiếu Đường cười cười, ‘Ai, rượu vang năm 82, mùi vị quả không tệ!’

‘Mình lập tức thu xếp gửi một thùng bằng đường hàng không đến Thanh Vận Viên’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không hề suy nghĩ nói.

‘Ừ!’ Lăng Thiếu Đường gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn, ‘Đúng rồi, mình đột nhiên nhớ tới con ngựa đua nổi tiếng Steff vừa sinh ra một chú ngựa con có dòng máu quý tộc, toàn thân đều là một màu đỏ như máu …’ (Min: Anh này đểu nhỉ)

‘Mình mua tặng cho cậu!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước mây trôi nước chảy nói.

‘Thật không hổ là bạn hiền nha!’

Lăng Thiếu Đường cười càng đắc ý, lại bồi thêm một câu: ‘Đúng rồi, chi phí mấy hôm nay của mình ở đây …’

‘Này, Lăng Thiếu Đường, cậu ngàn vạn lần đừng cho mình biết, chi phí mấy hôm nay của cậu là do mình đến trả, như vậy có phải là quá nhỏ mọn rồi không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn hắn khó hiểu, cái cảm giác như bị người thân “tống tiền” này thật là khó chịu.

‘Có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm mà, kiếm tiền rất vất vả đó! Nói gì thì nói, cậu cũng là đầu rồng trong giới tài chính, không tiêu tiền của cậu thì tiêu tiền của ai?’ Lăng Thiếu Đường dương dương tự đắc, một vẻ “tiểu nhân được lợi” cười càng gian ác.

Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp bị hắn chọc tức chết, ‘Đời này mình xui xẻo nhất là kết giao với ba cái tên bạn xấu xa này, có người nào làm tổng giám đốc như cậu không? Ngay cả thủ đoạn bắt chẹt này cũng đem ra dùng với bạn thân của mình? Đồ nhỏ mọn, keo kiệt, thiếu đạo đức!’

Lăng Thiếu Đường quả thực cười đến gập lưng, ‘Cậu tiếp tục mắng đi, mình trước giờ chưa được nghe Hoàng Phủ Ngạn Tước mắng người nha!’

‘Cậu …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy hắn vẫn điềm nhiên như không, cũng biết mình đã rơi vào tròng, càng tức tối: ‘Cậu có tin mình một quyền đánh vỡ mặt cậu luôn không?’

‘Được rồi! Sợ cậu rồi!’ Lăng Thiếu Đường cố nhịn cười, ‘Cho cậu biết nhé …’ Lăng Thiếu Đường lại hớp một hớp rượu, thấy vẻ khẩn trương của hắn bất ngờ ném qua một câu: ‘Ngạn Tước, cậu nên kết hôn rồi!’

‘Hả?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không ngờ hắn lại nói một câu như vậy, nhất thời ngẩn người.

‘Ôi, lần này mình không phải nói đùa, xem ra nha đầu đó rất được người ta thích, xem cái tên tiểu tử kia có …’ Lăng Thiếu Đường chỉ tay về phía Kiều Trị gần đó.

Hoàng Phủ Ngạn Tước ánh mắt vừa nhìn tới khuôn mặt lập tức trở nên u ám.

‘Mình cũng vô tình nghe được thôi, cái tên tiểu tử đó muốn đưa nha đầu kia đi du lịch!’ Hắn chầm chậm hé lộ tin tức.

‘Cái gì? Đi du lịch? Đi đâu du lịch? Liên Kiều đồng ý rồi sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong vừa tức giận vừa khẩn trương, trong giọng nói cũng không giấu được sự bực dọc.

‘Cô ấy tên là Liên Kiều?’ Lăng Thiếu Đường ngạc nhiên kêu lên một tiếng, ‘Trên đời lại có người mang cái tên đó sao? Không phải là người của hoàng thất Malaysia sao?’

‘Cô ấy tự đặt cho mình cái tên đó!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước giải thích.

‘À, thì ra là vậy!’

Lăng Thiếu Đường cố tình kéo dài giọng nói: ‘Ai, hai người đó muốn đi đâu du lịch thì mình không biết, chắc là vẫn còn đang bàn bạc đây, nhưng mà Ngạn Tước, nếu như mình là Liên Kiều cũng sẽ rất thích ở bên cạnh tên tiểu tử đó !’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong, chau mày hỏi: ‘Là ý gì? Ở bên mình buồn vậy sao?’

‘Đâu chỉ là buồn, mà còn là không hiểu phong tình …’

Lăng Thiếu Đường lắc lắc đầu, ‘Cậu nghĩ kỹ đi, nếu thích người ta thì kết hôn với người ta, nếu không thích người ta thì để người ta tự do đi!’

‘Chuyện này với kết hôn có liên quan gì với nhau?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước càng nghe càng không hiểu.

‘Vậy cậu dựa vào cái gì mà ngăn cản hành động và tự do của người ta? Lăng Thiếu Đường một câu đi thẳng vào vấn đề.

‘Mình …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghẹn lời, suy nghĩ một lúc mới nói: ‘Cô ấy đang ở chỗ mình, đương nhiên là mình phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô ấy rồi, vừa nhìn đã biết tên tiểu tử kia là đồ háo sắc, Liên Kiều ở cùng với hắn nhất định sẽ bị thiệt thòi!’

‘Haizz …’

Lăng Thiếu Đường cố ý thở dài một tiếng, ‘Cô ấy lớn như vậy rồi, có chân có tay, chẳng lẽ cậu cứ muốn nhốt người ta ở bên cạnh mình, nói trắng ra người ta cũng chỉ là khách mà thôi, cậu đâu có quyền gì mà cấm cản người ta yêu đương chứ!’

‘Cái gì? Yêu đương?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vụt đứng lên, trong giọng nói rõ ràng là không tin nhưng sự tức giận càng lúc càng dâng lên trong lòng.

‘Cậu ăn nhầm thuốc súng hả? Nóng nảy như vậy làm gì! Mình chỉ là ví dụ vậy thôi, cậu không cần người ta, không muốn kết hôn với người ta, chẳng lẽ còn không cho phép cô ấy với người đàn ông khác nói chuyện yêu đương sao?’

Toàn bộ phản ứng khác thường của Hoàng Phủ Ngạn Tước bị Lăng Thiếu Đường thu hết vào trong mắt, trong lòng hắn đã quá rõ ràng, tên si tình ngốc nghếch này … Nhưng hắn không tin cái tên này có thể thanh cao suốt đời được.

‘Không được, mình không cho phép!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lại rống lên.

‘Vậy thì kết hôn đi, ngày ngày có thể ở bên cô ấy, tốt biết mấy!’ Lăng Thiếu Đường cười ha hả, ném cho hắn một câu.

Hoàng Phủ Ngạn Tước sững người. Kết hôn? Kết hôn …???

Một lúc sau, khi hắn vừa định cất lời thì đã thấy hai người đối diện đứng dậy, vừa nói vừa cười bước ra ngoài …

‘Đáng chết!’ Hắn rủa thầm một câu, không nói tiếng nào đuổi theo.

‘Trời ạ …’ Lăng Thiếu Đường thấy vậy, chống tay lên trán gập bụng cười, hành vi của tên này so với mình lúc đó quả thật có hơn chứ không kém.