Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 141: Êu tinh giá lâm: Suy nghĩ lỗi lầm (2)




Nghĩ đến đây, Liên Kiều khóc càng uất ức hơn, cô muốn... lập tức trở về Hongkong!

Khi trước cô tới nơi này đẻ làm gì, sớm biết như vậy, đánh chết cô cũng sẽ không đến!

Đúng, chính là Cung Quý Dương! Là Cung Quý Dương cổ vũ cô đến chỗ này!

Liên Kiều vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm thấy số của Cung Quý Dương, không chút do dự liền gọi ——

Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng tút tút, sau đó lập tức được thay thế bằng một giọng nói tà mị lười biếng, "Ah, Liên Kiều?"

Trong điện thoại truyền tới rõ ràng là giọng kinh ngạc.

"Hu hu... Cung Quý Dương... Hu hu..." Liên Kiều vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cung Quý Dương, nước mắt không khống chế nổi chảy ào ào, khóc không thành tiếng.

Cung Quý Dương ở đầu dây bên này thực sự bị giật mình, nhanh chóng thu hồi ngữ điệu cà phơ cà phất, vội vàng hỏi: "Liên Kiều, em sao vậy? Sao lại khóc thành ra như thế?"

Liên Kiều hít hít cái mũi nhỏ, uất ức đầy mặt, "Cung Quý Dương... Tôi, tôi bị đánh....Hu hu..."

"A?" Cung Qúy Dương kinh ngạc A ra một tiếng, "Em bị đánh? Là ai đánh em? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Liên Kiều khóc đến mức bắt đầu ho khan, nàng cố hắng cổ họng, nức nở: "Chính là Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh ta đánh, đánh tôi, còn đe dọa tôi.....Nói lần sau tôi còn, trêu chọc anh ta tức giận, anh ta, anh ta liền đánh tôi..."

"Liên Kiều, trước tiên em nín khóc đã, ngoan nào, em nói rõ cho anh biết, là Hoàng Phủ Ngạn Tước đánh em sao?"

Trong giọng nói Cung Qúy Dương dường như không thể tin được, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại có thể đánh một cô bé? Làm sao có thể?

"Đúng, chính là anh ta đánh tôi..." Liên Kiều dùng sức gật gật đầu, cũng không ý thức được Cung Qúy Dương ở đầu dây bên kia căn bản là không nhìn thấy, "Anh ta, anh ta ghét bỏ tôi nghịch ngợm, còn, còn không cho phép tôi ra ngoài chơi, tôi không muốn ở nhà anh ta nữa, tôi muốn về, về Hongkong. Hu hu.."

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở dài, ôi, âm thanh vừa cất lên, "Liên Kiều a, em nói cho tôi biết, Hoàng Phủ Ngạn Tước đánh em thế nào?"

Cung Qúy Dương dù nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra trường hợp Hoàng Phủ Ngạn Tước đánh phụ nữ, này -- đây là tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện này, đàn ông đánh phụ nữ, đối với bốn người bọn họ chuyện này hèn mọn tới mức nào, như thế nào?

Liên Kiều một tay cầm di động, một rút thêm một tờ khăn giấy, hung hăng lau lau lên mũi nói: "Anh ta mới đánh mông tôi. Hu....Hu hu, tôi hận chết anh ta..."

"A?" Lần thứ hai Cung Qúy Dương thốt ra kinh ngạc, cái gì? Hắn không nghe lầm chứ? Đánh, đánh mông cô ấy? Nghĩ đến đây, hắn thật sự nhịn không được, liền bật cười.

"Này, Cung Qúy Dương, anh cười cái gì? Tôi khổ sở muốn chết, anh còn cười?" Liên Kiều lớn tiếng gào thét vào chiếc điện thoại, "Nêu không phải anh gợi ý cho tôi đến chỗ này, tôi cũng sẽ không bị đánh!"

"Được, được, được, là tôi sai, tôi không nên cười!" Cung Qúy Dương ở đầu dây bên kia vội vàng nhận lỗi, nghe xong trong lòng hắn liền hiểu, nhất định là nha đầu Liên Kiều này quá nghịch ngợm, Hoàng Phủ Ngạn Tước không chịu nổi nữa mới làm như vậy.

Nhưng mà -- để cho một vương tử cao nhã như vậy mất đi tính nhẫn nại còn đánh mông một cô gái nhỏ. Cố đánh nữa, một màn này nhìn qua rất có ý tứ!

Chuyện thú vị như thế, xem ra về sau lại có có cớ để quấy rầy cậu ta, việc này nếu bị Thiếu Đường cùng Thiên Dục biết, bọn họ nhất định sẽ mang bom đến Hoàng Phủ gia.

Cái tên gia hỏa xấu xa kia lại có thể nghĩ ra chiêu độc như vậy để đối phó với nha đầu nghịch ngợm Liên Kiều này, thật sự là cao tay!

Liên Kiều cũng không biết tâm tư của Cung Qúy Dương cô nói vào điện thoại: "Này Cung Qúy Dương, tôi muốn đi."

"Ai, Liên Kiều, em muốn đi đâu a?" Cung Qúy Dương thấy cô hỏi liền giật mình, liền vội vàng hỏi.

"Tôi muốn về Hongkong! Hoàng Phủ Ngạn Tước rất chán ghét.....Tôi không muốn thấy anh ta...." Liên Kiều vừa nghĩ tới cái mông mình liền hận thấu xương người đàn ông đang ngồi trong văn phòng tổng tài kia, hận không thể lập tức mọc cánh bay đi.

Cung Qúy Dương sau khi nghe thấy cô nói, vội vàng khuyên nhủ: "Liên Kiều, em làm như vậy rất không lý trí, bây giờ phần lớn các bến cảnh đều nghỉ, em về thế nào?"

"Ừ....." hai mắt Liên Kiều đẫm nước, "Tôi muốn về Malaysia, tôi muốn nói cho ông nội chuyện này, để ông nội thay tôi trút giận!"

"Ai...." Đàu bên kia phát ra tiếng thở dài, "Liên Kiều, nếu em làm như vậy, càng là không lý trí!"

"Vì cái gì, chẳng lẽ còn muốn tôi ở đây bị ngược đãi?" Liên Kiều dậm chân một cái, xoa xoa bầu mắt nói.

Cung Qúy Dương không hoang mang chút nào, "Nha, em từ từ nghe tôi giải thích!"' Hắn tạm ngừng chút, sau khi biết Liên Kiều đã nghiêm túc nghe mình nói, hỏi tiếp: "Liên Kiều, em thành thật trả lời tôi, ông nội em có bao giờ nói qua em thực sự rất nghịch không?"

Liên Kiều nghĩ lại, sau đó rầu rĩ trả lời: "Có nói qua!"

"Thì đó!"

Cung Qúy Dương ở đầu bên kia nở nụ cười: "Em nghĩ mà xem ngay cả ông nội em cũng cho rằng em thực sự nghịch ngợm, vậy nhất định là hi vọng có người có thể giúp ngài ấy quản em, mà Hoàng Phủ Ngạn Tước chính là cháu rể mà ông nội em nhận định, em nghĩ mà xem, đến lúc đó dù em có tố cáo cho ông nội, ngài ấy cũng nhất định nói giúp Hoàng Phủ Ngạn Tước?"

Một câu nói khiến Liên Kiều sửng sốt, hơn nửa ngày sau mới thốt ra: "Chắc là sẽ giúp đỡ Hoàng Phủ Ngạn Tước...."

Đúng vậy, ông nội thích Hoàng Phủ Ngạn Tước như vậy, nói không chừng sẽ bênh hắn.

Nghĩ đến đây, cả người cô toát ra mồ hôi lạnh...

"Thật sự là một cô bé thông minh, cho nên em không thể hành động thiếu suy nghĩ, biết không?" Cung Qúy Dương chậm rãi hướng dẫn cô.

"Tôi nên làm cái gì bây giờ, Hoàng Phủ Ngạn Tước kia thực đáng ghét..." Liên Kiều nhăn mặt lại, nước mắt đảo quanh con ngươi màu tím lộ ra vẻ bất lực.