Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 140: Yêu tinh giá lâm: Suy nghĩ lỗi lầm (1)




"Em, nha đầu này..."

Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thán, thấy cô như vậy, tất cả tức giận đều bay đi hết, giơ tay lên muốn vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, thấy cô kinh hoảng lui về phía sau.

Một đám lông mày dựng lên, mang theo cảm giác uy nghiêm bẩm sinh cùng quền thế, bàn tay to hạ xuống, mang theo vài phần thương tiếc sủng ái khẽ vuốt ve gương mặt cô, tận lực không để ý tới vẻ mặt tràn đầy sợ hãi của cô, nhưng mà, ngay đó cô gắt gao nhắm chặt mắt, lại càng bất mãn ——

"Mở to mắt!"

Hắn phát hiện cảm xúc thực sự của mình càng ngày càng bị cô ức chế đến điên rồi, trong tứ đại tài phiệt, hắn Hoàng Phủ Ngạn Tước chính là người nổi danh tính tình tốt và vô cùng nhẫn nại, luôn luôn có kiểu ôn nhã trứ danh, đây chính là khí chất khác biệt của hắn giữa đám người kia.

Bốn người, bốn loại tính cách, cũng là vòng trong buôn bán liên quan đến nhau.

Như Lăng Thiếu Đường, ngông cuồng! Luôn lấy cách ngông cuồng để nổi danh, hắn bướng bỉnh lì lợm nhưng cũng rất mạnh mẽ, mỗi lần gặp chuyện mất hứng hắn sẽ không bao giờ nhường nhịn, giống như bá chủ một phương, nói đốt liền đốt!

Lãnh Thanh Dục, lãnh khốc! Nổi danh lãnh khốc vô tình, hắn là người duy nhất trong tứ đại tài phiệt có hai danh phận vô cùng quan trọng, bất luận là Lãnh tổng của Lãnh thị một tay che trời, đào tung đất,đi tới chỗ nào cũng khiến người ta sợ hãi. Có thể nói hắn thực lạnh lùng tàn nhẫn, cũng có thể nói hắn là ma quỷ vô tình, nhưng -- cái này chỉ là đối với người ngoài!

Cung Quý Dương, tà! Hắn là người duy nhất trong bọn họ thích lộ diện ra bên ngoài, tà mị đa tình, tính nhẫn nại mười phần, đương nhiên, cái tính nhẫn nại chỉ nhằm vào phụ nữ mà thôi, trong lòng hắn vẫn có một dòng phản nghịch, hắn thích kích thích, thích mạo hiểm, thích đem truyền thống đảo điên một lượt, một câu đó là, hắn vĩnh viễn thích làm chúa tể một nơi!

Mà Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhã! Nhã trong này, ta tao nhã, là thanh cao, chính là một loại khí chất quý tộc trời sinh, hắn chính là trùm trong giới tài chính, tự nhiên cũng là người có tâm tư kín đáo nhất trong bốn người, có thể là tính khí nhã nhặn kiên nhẫn khiến người ta không tưởng tượng nổi, bởi vậy, bất kể là cười, giận, giơ tay nhấc chân, thậm chí là ngủ say cũng sẽ mang loại cao quý như vương tử này theo, khiến phụ nữ si mê không dừng.

Nhưng mà, hôm này, hắn một thân tao nhã, thế nhưng lại bị nha đầu trước mặt này ép đến mức phải động tay, đây chính là phương thức lần đầu tiên hắn sử dụng kể từ khi bé để dạy dỗ một cô gái!

"Tự mình nghĩ lại đi,tôi dạy dỗ em là đúng hay sai!' Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn ánh mắt cô gấp đến độ sắp thành quả đào đến nơi, cưỡng chế ôm cô vào trong ngực, bắn âm thanh lạnh lẽo.

Tuy rằng hắn rất dạy dỗ cô một chút, nhưng mà sau thời gian ở chung hắn biết, nếu thật sự làm như vậy, lần dạy dỗ này đối với cô mà nói thì chính là làm điều vô nghĩa, nói trắng ra Liên Kiều đơn thuần giống như đứa trẻ, nguyên nhân chính là như thế, hành vi của cô đôi khi giống y như một đứa nhỏ, sau khi dạy dỗ qua đi liền cho quả táo ngọt, cô vĩnh viễn không nhớ được.

Liên Kiều đương nhiên không biết loại tâm tư này của Hoàng Phủ Ngạn Tước, sau khi cô nghe thấy vậy, khóc gật gật đầu, đứng dậy, mở cửa văn phòng đi ra bên ngoài.

Hoàng Phủ Ngạn Tước bất đắc dĩ mà lắc đầu, mấy ngày nay hắn thật đúng là phá lệ quan tâm, có đôi khi hắn cảm thấy bản thân giống như các bậc trưởng lão trong nhà trong nhà cô vậy, không thể không ở trước mặt cô sắm vai nhân vật nghiêm túc, loại dụng tâm lương khổ này lần đầu tiên hắn đối với một người phụ nữ.

Hắn đứng lên một lần nữa, thả người trên ghế tổng tài, bị cô giày vò một trận như vậy (Min: Ặc), thế nhưng hắn lại không có tâm tư xem tài liệu, hắn là người cuồng công việc, cũng là một người cuồng công việc nhất trong tứ đại tài phiệt, nhưng hôm nay -- hết thảy đều thay đổi...

Đâu là có chuyện gì?

Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước rất phiền toái, vươn tay lấy tập văn kiện vứt trên bàn, thực phiền, chưa từng có phiền não như vậy, trước mặt hoắn toàn là bộ dáng khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Liên Kiều!

Đáng chết!

Ngoài của vang lên tiếng gõ, lễ phép mà cẩn thận!

"Vào!" Hắn thốt ra một câu mang theo sự không kiên nhẫn.

Thư ký tổng tài đi tới, cô nàng thận trọng đương nhiên biết hôm nay tổng tài không vui, khi nãy cô nàng vẫn không dám đi vào, dù cách âm tốt đến mấy cũng không ngăn cản được tiếng kêu khóc ban nãy, cô đứng ở ngoài cũng bị dọa cho chết khiếp, chính là không nghĩ tới, một hồi đấu võ, cửa phòng tổng tài liền mở ra, cô gái khóc đến kinh thiên động địa kia liền đi ra.

"Hoàng Phủ tiên sinh..."

Cô thận trọng mở lời, thấy khuôn mặt hắn lo lắng, lập tức nói rằng: "Cái kia -- Liên Kiều tiểu thư nhốt mình trong phòng phô tô tài liệu, này--"

Cô lần thứ hai nhìn sắc mặt tổng tài, cũng muốn hỏi hắn làm như thế nào.

Hoàng Phủ NgạnTước nhíu mày, mạnh mẽ đem phiền muộn trong lòng đè xuống, trầm giọng ra lệnh: "Trông chừng cô ấy cho tôi!"

"Vâng ạ, Hoàng Phủ tiên sinh, tôi biết!" Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh cô thư ký lui ra ngoài.

Phòng tổng tài một mảnh yên tĩnh, giống như dĩ vãng, nhưng--

"Hoắc---" Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức đứng lên, đi đến cửa sổ sát đất trước, trên cao nhìn xuống thế giới dưới chân, cái loại phiền toái này lại lặng yên trở về...

"Hu hu -- Hu hu --"

Trong phòng phô tô, không ngừng truyền đến âm thanh than khóc của Liên Kiều, cô thực sự hận Hoàng Phủ Ngạn Tước lại dám cả gan đánh cô như thế. Cô, cô lớn như vậy cũng chưa trải qua loại uất ức này. Ông nội Liên cũng không bao giờ đánh cô, hắn dựa vào cái gì đánh cô chứ? Còn đe dọa cô!

"Hu hu -- đại phôi đản -- tôi không bao giờ chơi với anh nữa. Hu hu---" Cô một bên khóc một bên mắng, hừ, còn chuẩn bị để cô suy nghĩ lỗi lầm sao?

Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy người đàn ông nào đáng ghét như vậy, không cho phép cô như thế này không cho phép cô như thế kia, không cho nghịch ngợm, không cho ra ngoài chơi, cô cũng không phải con rối, sao có thể bất động một chỗ, xem ra về sau cũng không có ngày tháng tốt đẹp gì, nói không chính xác chỉ cần cô không nghe hắn nói, hắn có thể lại tiếp tục đánh cô.