Liên Kiều tâm hoảng hốt, thông minh như cô không khó để nghe ra sự cảnh cáo của hắn, trải qua thời gian ở chung kia cô hiểu rất rõ chọc giận Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng sợ như thế nào..
Làm như thế nào đây?
Mắt cô đảo tới đảo lui, không được, nếu cô nói sự thật không phải cô bán đứng tên Cung Quý Dương kia sao? Không được, cô không thể làm ra chuyện không trượng nghĩa như vậy.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô nửa ngày không nói lời nào, cúi người xuống, hơi thở ấm áp của đàn ông vây lấy cô ——
"Nha đầu, như thế nào? Còn không tính nói sao?"
Bị hán cho một kích như vậy, Liên Kiều ngược lại can đảm hơn, cô ngẩng đầu lên, không sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt anh, nói một cách hợp tình hợp lý:
"Anh lại còn có ý tứ tức giận sao? Rõ ràng chính anh có lỗi với tôi trước, là ai gạt tôi nói mình là Cung Quý Dương? Anh còn phát cáu với tôi, tôi bây giờ vẫn còn rất tức giận, hừ, Hoàng Phủ Ngạn Tước tôi cho anh biết, những ngày này bổn tiểu thư sẽ chơi đùa từ từ với anh, dù sao tôi cũng có rất nhiều thời gian!"
Cô cố ý kêu to, hai tay nhỏ bé chống hai bên hông, bộ dáng thâm cừu đại hận.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại không tức giận, ngoài ý muốn bỏ hai tay đang nám chạt lấy bờ vai cô, nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực nhìn cô:
"Tuy rằng trước đây tôi lừa gạt em, nhưng thủ đoạn trả thù của tiểu nha đầu em cũng không nhẹ đi, nhưng mà, tôi muốn trịnh trọng nhắc nhở em một câu, hôm nay em bước vào Hoàng Phủ, muốn ra ngoài thì khó hơn lên trời, chẳng lẽ là —— "
Nói tới đây, khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên sán lại gần, gần như chop múi kề chop mũi với cô, môi mỏng nhếch lên một tia tà mị: "Em muốn gả cho tôi?"
Ách? ? ?
Liên Kiều bỗng giật mình, cô cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới điểm này!
Cô lùi người lại theo bản năng, nhưng trong đầu lập tức nhớ tới lời Cung Quý Dương nói, vì thế lập tức chấn định lại ——
"Như thế nào? Anh sợ hãi? Đường đường Tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Phủ lại sợ hãi kết hôn? Hừ, tôi dám xuất hiện ở đây, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý!" Cô cười tới mức quỷ dị, đôi con ngươi màu tím lóe lên một tia khác thường!
Muốn hù dọa cô? Thật sự là buồn cười, giống như lời Cung Quý Dương nói vậy, cô cũng không tin Hoàng Phủ Ngạn Tước can tâm tình nguyện mà kết hôn đâu, cho nên, cô làm bộ như không quan tâm, lại càng có thể tra tấn hắn, ha ha ——
"Em——" Hoàng Phủ Ngạn Tước hoàn toàn không dự đoán trước được Liên Kiều sẽ trả lời như vậy, bất chợt nghẹn lời, gương mặt anh tuấn trở nên xanh mét.
Liên Kiều cố nhịn cười, quả nhiên không tồi, hắn chính thức bị cô chọc giận tới mức sắc mặt đều đổi như tắc kè! Thật vui quá đi!
Ngay lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn há mồm nói gì đó, cửa thư phòng lập tức bị bật ra, hai người trong tư thế ái muội lập tức lọt vào mắt Triển Sơ Dung.
"Ui da, xem ra ta đi vào không đúng lúc, nhưng mà —— đã tới lúc ăn cơm, mọi người đang chờ các con, Ngạn Tước, Liên Kiều vừa mới tới Hoàng Phủ, con phải quan tâm người ta thật tốt đó!" Triển Sơ Dung thấy hai người thân mật như vậy, trên mặt đều cười thành hoa, bà giống như nhìn thấy cháu trai tương lai của mình đang vẫy tay vậy.
Thư phòng lần thứ hai yên tĩnh lại, Hoàng Phủ Ngạn Tước cực kì ảo não mà cào tóc, thật là muốn chết, xem ra không bị bọn họ hiểu lầm cũng khó.
Trong lúc anh đang nhíu mày, liền cảm thấy trên cánh tay truyền đến một cảm giác mềm mại, quay đầu vừa thấy, chấn động, chỉ thấy Liên Kiều cười giống như một tiểu tiên tử, hai cánh tay gắt gao ôm lấy cánh tay anh, dính lại không thua gì keo dán tường.
"Nha đầu, em làm cái gì?" Hoàng Phủ Ngạn Tước giữ vững khuôn mặt trầm ổn, lại liên tục bị nha đầu này làm cho mất bình tĩnh.
"Ăn cơm a, anh không nghe thấy bác gái vừa nói sao?" Liên Kiều vô tội nhìn anh, mắt to giống như ngôi sao đang nhấp nháy.
Tâm Hoàng Phủ Ngạn Tước âm thầm hoảng hốt, lập tức kịp phản ứng, nhưng không có ý tứ rút tay mình ra, ngược lại thâm tình nhìn cô, nửa ngày sau mới bật ra một lời ngoài ý muốn: "Đi thôi!"
Liên Kiều cười hì hì, càng ôm sát anh hơn, thân mật giống như người yêu .
Hoàng Phủ Ngạn Tước thầm rên rỉ trong lòng—— anh không khó đoán ra tâm lý của Liên Kiều, cô gái nhỏ này chính là muốn trước mặt người nhà của anh làm bộ dáng ân ái thân mật, cô thực sự bức anh sắp phát điên!
Nhưng mà ——
Anh dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Liên Kiều, giờ phút này anh lại rất thích thú cảm giác mềm mại này, không muốn phá hư cảm giác tốt đẹp ngay lúc này.
Anh đã gặp qua vô số phụ nữ dính người, nhưng chưa từng có một người con gái nào dính người tới mức đáng yêu như cô.
Trên bàn cơm không khí có chút quái dị.
Nói là quái dị, thực ra chính là ánh mắt của mọi người đều đổ dồn trên người Liên Kiều và Hoàng Phủ Ngạn Tước.
"Liên Kiều a, nghe nói năm nay con mới nhận giải thưởng nhân vật mới, là thật sao? Con gái học y thực sự rất ít đó!" Khuôn mặt tươi cười của Triển Sơ Dung hỏi .
Liên Kiều cực kỳ lễ phép buông thìa xuống, gật đầu đáp lại: "Kỳ thật là Liên Kiều tương đối may mắn xong, bác gái, trong trường cháu có rất nhiều tài nữ học y đó!"
"Nhìn một cái đứa nhỏ này, vẫn kêu là bác gái sao!" Triển Sơ Dung cố ý dùng giọng nghiêm túc nói.
Lúc này, Hoàng Phủ Ngự Phong mở miệng: "Liên Kiều a, con với Ngạn Tước sớm có hôn ước, hiện tại lại trong tình huống này, con hẳn nên gọi chúng ta là ba mẹ!" Ông lần thứ hai nhắc nhở.
"Ba, mẹ, hai người làm Liên Kiều khó xử ." Lão Nhị Hoàng Phủ Ngạn Ngự nhẹ giọng nói.
"Đúng vậy, đúng vậy a, tuy rằng Vương thất Malaysia với gia tộc Hoàng Phủ có hôn ước, nhưng dù sao chuyện này chưa được làm rõ, ba mẹ, hai người cũng quá nóng vội đi?" Hoàng Phủ Ngưng nói thêm vào.
Triển Sơ Dung sau khi nghe vậy có chút mất hứng, "Ngưng Nhi, tại sao con có thể nói như vậy, dù sao cũng là Hoàng Phủ Gia có lỗi với Vương Thất Malaysia, nếu nếu anh cả con không cự tuyệt lần gặp mặt này, Liên Kiều đã sớm làm người nhà Hoàng Phủ rồi!"